Chương 1: Thử kiếm
Chương 1: Thử kiếm
Chương 1: Thử kiếm
--------------------
Bắc Thần quốc, Lan Lăng thành.
Là hai vương triều lớn ở nhân giới, mấy trăm năm qua Bắc Thần quốc và Nam Dạ quốc chinh chiến không ngừng, biên giới hai nước là vùng đất ngàn dặm cằn cỗi, gió lửa không thôi, chẳng khác nào địa ngục chốn trần gian. Duy chỉ có Lan Lăng thành là ngoại lệ. Tòa thành này tuy nằm tại khu vực tiếp giáp giữa hai nước, nhưng lại như thế ngoại đào nguyên, cả trăm năm rồi bá tánh trong thành không nghe tiếng trống trận.
Nguyên nhân trong chuyện này đương nhiên không phải Nhân vương của đất này có lòng tốt, mà là thực lực cho phép. Trăm năm trước đây nơi này xuất hiện vị thành chủ Lan Lăng tài hoa tuyệt thế, tu vi đột phá tứ cảnh, lên tới Thái Thượng, khi kỳ cảnh nhật nguyệt cùng mọc, ánh sao đầy trời xuất hiện, vị thnfh chủ này đã cưỡi hạc phi thăng. Trước khi đi khỏi thành chủ còn lưu lại một lời răn cuối cùng. Hy vọng Lan Lăng thành này có thể là vùng đất thái bình trong nhân gian, cho dù sau này hai nước có phân tranh ra sao, nơi này cũng vĩnh viễn thái bình.
Thị phi nằm ở thực lực, công bằng không tại lòng người.
Từ khi hai đại vương triều thành lập, trăm năm cũng hiếm có một người phi thăng thành tiên, cho nên hai nước Bắc Thần, Nam Dạ cũng tuân thủ lời răn này. Đến lúc này, Lan Lăng thành đã trở thành một vùng trời độc lập. Hai nước có thể tự do buôn bán tại đây, người cầm thông điệp của hai nước đều có thể vào thành, nhưng nếu không phải cư dân bản địa của Lan Lăng thành, trước khi mặt trời lặn là phải rời khỏi.
Chính giữa Lan Lăng thành lập một tấm biển dựng thẳng, trên tấm biển ghi bốn chữ “Nhân Gian Thái Bình”, nghe nói là trước khi đi khỏi thành chủ đã dùng kiếm khắc lại. Bây giờ đã trăm năm trôi qua, tấm biển đứng trong mưa gió nhưng chữ viết hoàn toàn không phai mờ. Có người nói bốn chữ đó là bốn luồng kiếm ý, nếu trong thành xảy ra biến cố lớn, bốn chữ kia sẽ hóa thành bốn luồng kiếm ý, đoạt mạng kẻ địch. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, dẫu sao cũng hơn trăm năm rồi, cho dù là tiên nhân, e rằng vẫn không thể khiến một luồng kiếm khí bảo tồn trên thế gian cả trăm năm.
Đương nhiên, thời gian trăm năm cũng mài mòn rất nhiều truyền thuyết, đủ khiến biết bao luật sắt hóa thành vô dụng. Thứ còn thiếu chỉ là có người rút kiếm thử mũi sắc một phen.
Mồng một Bính Tý:
Trùng mã - Sát nam - Thời trùng - Canh ngọ - Thiên binh - Bất hợp - Tam hợp - Thanh Long
Hợp: sát phạt
Trong Lan Lăng thành, dưới tấm biển.
Một người trung niên đeo trường kiếm chậm rãi đi tới, hắn để râu dài, mặc bộ trường bào màu xám, trang phục không giống người địa phương. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển treo ở đó, khẽ mỉm cười: “Nhân gian thái bình? Một kiếm bốn chữ, kéo dài trăm năm, cũng đến lúc nên hạ xuống rồi.”
Trong lúc đang nói, hắn dời mắt khỏi tấm biển nhìn về phương xa, ánh mắt đầy mong chờ.
Theo hướng ánh mắt hắn, là con phố náo nhiệt nhất trong Lan Lăng thành này. Trên phố có đủ loại lầu các kiểu dáng hoa lệ, tổng cộng tám mươi chín nhà, được tôn là “họa đống bát cửu, nhất kỵ quan thiên”, ý là trên phố này có tám mươi chín gian lầu các hoa mỹ, tụ tập đủ thứ bảo vật trong thiên hạ, cưỡi một con ngựa hoa dạo một ngày hết con phố cũng tương đương với đi khắp thiên hạ.
Không phải ai trên đời này cũng quan tâm tới thiên hạ.
Đầu con phố, một nam nhân mặc áo hoa màu tím chỉ vào vòng vây quanh con dế, lớn tiếng hô: “Tám mươi! Tám mươi! Tám mươi!”
Nam nhân này tên Hải Thanh Mạc, là nhị công tử Hải gia. Hắn ăn mặc quý phái, dung nhan mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn lãng, giữa hai hàng mi còn có một điểm chu sa, khiến hắn có thêm vẻ thanh tú mà nam nhân trẻ tuổi không có. Hắn đứng đó vây xem chọi dế, so với trang phục của những nam nhân trung niên trên con phố này, có vẻ hoàn toàn không hợp...
“Tám mươi! Tám mươi đi!” Hắn hô tới khàn cả giọng.
Cuối cùng trận đấu cũng phân thắng bại, con dễ hơi lớn đã ép con dế còn lại bỏ chạy mất dạng. Hải Thanh Mạc vịn tay vào gạch, thở dài một tiếng.
“Đa tạ nhị công tử, tám mươi lượng bạc!” Chủ quán bên cạnh cười hì hì nhận lấy ngân phiếu trong tay nam nhân kia.
“Lại nào!” Nam nhân kia không phục hô một tiếng, lại rút từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu.
“Xin nhường đường.” Một giọng nói mang chút uy nghiêm vang lên, mọi người quay đầu lại, chứng kiến một nam nhân trẻ tuổi cường tráng cưỡi ngựa chạy tới, dừng ngay phía trước, sau lưng hắn còn có hơn mười tùy tùng, thế trận không nhỏ. Trong đám người có người nhận ra: “Là người của Hải gia.”
Vì thế mọi người xung quanh quán lập tức giải tán, nhường đường cho những người vừa tới. Chỉ có Hải Thanh Mạc là chưa đã thèm, gãi đầu rồi chậm rãi chạy theo nam nhân cường tráng kia.
Nam nhân kia thấy bên cạnh có bóng người chạy song song với mình, vội quay đầu nhìn lại, lập tức cả kinh: “Nhị ca, sao huynh lại ở đây?”
“Nghe nói hôm nay đệ sẽ tới Nhập Mộng lâu thử kiếm, vi huynh đã chờ ở đây từ lâu rồi.” Hải Thanh Mạc vừa chạy vừa cười nói.
“Được, nhị ca, huynh theo ta vào lầu!” Nam nhân cường tráng xoay người xuống ngựa, cùng Hải Thanh Mạc rảo bước đi vào căn lầu các bên cạnh. Căn lầu các này bên ngoài phủ sơn vàng kim, lấp lánh lóa mắt dưới ánh nắng. Trên tấm biển viết ba chữ lớn “Nhập Mộng lâu”, âm thanh huyên náo vang lên trong các.
Trong Nhập Mộng các, tiểu thương buôn vũ khí từ hai nước Bắc Thần, Nam Dạ đang tụ tập ở đây, phơi bày thần binh lợi khí mà bọn họ mang đến. Trong Lan Lăng thành, ngoài các nhà buôn binh khí lớn cũng có không ít con cháu thế gia tới đây, muốn tìm một thanh kiếm tốt. Dù sao trong rất nhiều thời điểm “kiếm” cũng đại biểu cho thân phận nào đó.
“Ai da, hôm nay Nhập Mộng lâu náo nhiệt quá nhỉ.” Hải Thanh Mạc móc đâu ra một cây quạt xếp, lúc này vừa phe phẩy quạt vừa chậm rãi bước vào trong sảnh.
“Nhị công tử Hải gia, Hải Thanh Mạc!” Trong các có người lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Hải Thanh Mạc đi vào Nhập Mộng lâu, khẽ mỉm cười, thấy lúc này giữa Nhập Mộng lâu có một thương nhân binh khí trung niên, cầm một thanh trường kiếm phẩm chất thượng thừa, trên thân kiếm cò có một luồng khí tím như thật như ảo lượn lờ xung quanh. Hắn hiếu kỳ nói: “Thanh kiếm này có vẻ không tệ?”
Nam nhân kia quay lại, cúi người nói: “Kiếm này là bội kiếm của kiếm thuật sư nhất phẩm Tiêu Ý ở Dạ Nam quốc, tên là Tử Hư. Sau khi Tiêu Ý qua đời, kiếm này được lưu truyền trên thế gian, cuối cùng Lý gia ta đoạt được.’
“Kiếm này giá bao nhiêu?” Hải Thanh Mạc đi thẳng vào vấn đề.
Thương nhân binh khí cúi đầu cung kính nói: “Năm mươi lượng vàng.”
“Lấy ra xem.” Hải Thanh Mạc vung tay, lại thấy một bóng đen lướt qua bên cạnh, đã tới sát bên người thương nhân binh khí, đoạt lấy Tử Hư kiếm, chớp mắt sau đã trở về bên cạnh Hải Thanh Mạc.
“Thân pháp nhanh thật!” Mọi người trầm trồ.
“Đây là tam công tử của Hải gia, Hải Thanh Thiên! Võ giả đệ nhất trong giới trẻ ở Lan Lăng thành.” Có người nói.
Hải Thanh Mạc lật trường kiếm lên xem thử, sau khi quan sát kỹ càng lại giơ trường kiếm lên, hét lớn một tiếng: “Thử kiếm!”
Chỉ thấy Hải Thanh Thiên xoạt một tiếng rút thanh kiếm bên hông ra, vung kiếm lên, một tiếng vang giòn dã cất lên, thanh Tử Hư kiếm đã bị chém thành hai nửa, một nửa thân kiếm bay vút ra ngoài, vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi cắm trước mặt thương nhân binh khí kia.
Thương nhân binh khí sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Mọi người vây xem cũng ngây ngẩn cả người, đại hội thử kiếm đại hội thử kiếm, hóa ra thử kiếm trực tiếp như vậy à?
“Không được rồi.” Hải Thanh Mạc nhìn khúc kiếm đứt trong tay, gảy nhẹ một cái, nói với vẻ tiếc nuối.
Thương nhân binh khí khôi phục tinh thần, cả giận nói: “Cái này... ngươi... kiếm của ta!”
“Năm mươi lượng vàng đúng không.” Hải Thanh Mạc tiện tay ném ra một tấm ngân phiếu, sau đó Hải Thanh Thiên búng nhẹ ngón tay, một mũi châm bạc bay ra, mang theo tờ ngân phiếu lao vút đi, cắm trước mặt thương nhân.
“Thanh tiếp theo.” Hải Thanh Mạc đảo mắt một lượt, tìm một chỗ trống ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngáp một cái.
“Nếu ta không nhìn lầm, vị công tử này mang theo danh kiếm Tuyết Kiến, chỉ thiếu một chút thôi là tề danh trong kiếm phổ. Trên đời này có bao nhiêu thanh kiếm chịu được một lần thử của nó?” Thương nhân binh khí kia hỏi.
“Sắp tới sinh nhật tam đệ của ta rồi, ta muốn tặng hắn một thanh kiếm tốt.” Hải Thanh Mạc xua tay: “Nếu còn không bằng Tuyết Kiến của lão gia tử nhà chúng ta, thế thì đâu có coi được. Tam đệ, ngươi yên tâm đi, hôm nay bất luận tốn bao nhiêu tiền tài cũng phải tìm cho đệ một thanh kiếm tốt nhất.”
Hải Thanh Thiên huých nhẹ khuỷu tay vào người nhị ca mình, hạ giọng nói: “Nhị ca, huynh cũng cầm tiền từ phòng thu chi thôi mà? Có khác gì đệ tự đi mua đâu?”
“Hừ, đừng nói nữa.” Hải Thanh Mạc hạ giọng nhíu mày nói một câu, tiếp đó vung tay áo: “Còn thanh kiếm nào tốt, mang hết ra đây.”
Giờ phút này hắn toát lên khí thế phong lưu của nhị công tử Hải gia, khó mà tưởng tượng được người ngồi xổm trong góc phố xem chọi dế cũng là hắn.
“Sao lần này Hải gia lại phái ra một người không tuân thủ quy củ như vậy.” Đám thương nhân ngồi trong lầu bắt đầu thì thầm với nhau.
“Đúng vậy. Mua kiếm thì mua kiếm, để ý thì mua, chướng mắt thì thôi, sao cứ phải chặt kiếm, chặt cả thể diện người ta!” Có người căm tức nói.
“Trong Lan Lăng thành, vị nhị công tử Hải gia này nổi tiếng lắm à?” Giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi đột nhiên vang lên trong góc.
Mọi người cả kinh, lúc này mới chú ý thấy trong góc còn có một người đang ngồi. Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân kia đội nón che khuất gương mặt, phía trước bày mấy món ăn và một bình rượu, nhưng hoàn toàn không hề động tới. Trên người nam nhân này tỏa ra một luồng khí tức khiến những thương nhân binh khí đều có cảm giác không dễ trêu vào, có người do dự một chút rồi trả lời: “Trong Lan Lăng thành có một câu nói rất nổi tiếng.”
“Xin được lắng nghe.” Nam nhân kia chậm rãi nói.
“Đại lang Hải gia văn chương nâng bút bình thiên hạ, ấu lang vũ dũng cưỡi ngựa định càn khôn, còn nhị lang, chính là thiên hạ cần bình, càn khôn cần định!” Thương nhân binh khí nói xong, mọi người ở đây dồn dập lắc đầu.
Nam nhân kia vuốt nhẹ nón che, khẽ nghiêng đầu.
Hải Thanh Mạc vuốt ve nốt chu sa giữa mi tâm theo thói quen: “Đường đường đại hội thử kiếm, thế mà không chọn được thanh kiếm nào tốt à?”
Mà ngay lúc này, ánh mắt đám người áo đen trên tầng hai đã khóa chặt lấy Hải Thanh Mạc, người cầm đầu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, trên tấm bùa lóe lên kim quang. Hắn trầm giọng nói: “Kiếm ý trên tấm biển Thái Bình thì Mạc tiên sinh sẽ đối phó, chúng ta chỉ cần xử lý lũ chó Hải gia thôi.”
Dứt lời, người áo đen cầm đầu cầm theo một hộp kiếm đen nhánh nhảy xuống: “Công tử chờ chút, chỗ ta có một thanh kiếm, mời công tử thử một phen!”
“Thanh Thiên! Cầm tới đây cho ta xem.” Hải Thanh Mạc vung tay, tam đệ bên cạnh lại tung người lướt tới.
Nhưng thân pháp của người áo đen kia cũng không tệ, không ngờ nghiêng mình một cái là tránh được. Hải Thanh Thiên nhíu mày, lại giơ tay chộp tới, người áo đen vỗ thẳng vào hộp kiếm một cái, thân hộp mở ra, để lộ thanh trường toàn thân kiếm đen nhánh bên trong. Hắn lùi liền ba bước, cười ha hả nói: “Công tử, mời thử kiếm! Có kiếm từ Nam Dạ tới, tên là Quy Lộ!” Người áo đen vung tay, trường kiếm bay ra khỏi hộp, lao tới trên bục.
“Thanh Thiên, thử kiếm!” Hải Thanh Thiên khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn thanh trường kiếm bay tới, cũng có chút khí phái phong lưu.
Hải Thanh Thiên võ công phi phàm nhưng cực kỳ nghe lời nhị ca, nghe vậy lập tức tung người nhảy lên, xuất kiếm chém về phía thanh kiếm này.
Lại một tiếng vang giòn dã.
Quy Lộ kiếm lập tức bị cắt thành hai nửa.
“Thanh này cũng không được...” Hải Thanh Mạc lười biếng nói.
“Nhị ca cẩn thận!” Hải Thanh Thiên quay đầu lại, chỉ thấy nửa thanh kiếm gãy bắn về phía mình, hắn vung kiếm lên cản, còn nửa thanh kiếm còn lại đang bay thẳng về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc khoanh tay sau lưng, nhìn kiếm khí mãnh liệt đánh tới nhưng vẫn không dời nửa bước, thần sắc cũng không hề thay đổi, cứ như đã đoán trước, không hề e ngại.
Chỉ trong chớp mắt, nửa thanh kiếm gãy đã tới trước mắt.
Chính giữa Lan Lăng thành, bốn chữ Nhân Gian Thái Bình bỗng hiện lên ánh kim, tiếp đó lại thật sự bay ra khỏi tấm biển.
Còn nam nhân đứng dưới tấm biển đột nhiên mở mắt, trường kiếm sau lưng cũng rời vỏ.
Một kiếm chém rơi bốn chữ “Nhân”, “Gian”, “Thái”, “Bình”.