Chương 12: Vào hũ
Chương 12: Vào hũ
Chương 12: Vào hũ
Dịch: Athox
-------------
Hải Thanh Mạc bị Quân Cửu kéo cổ áo chạy như điên, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với lúc Hồng Niệm ngự kiếm bỏ chạy, gã cảm giác toàn bộ thiên địa như lật úp, gắng gượng chịu đựng một lúc rồi khó nhọc hỏi: “Sư huynh, chúng ta đi đâu đây?”
“Ta cảm nhận được khí tức, có người tới bắt sư đệ.” Quân Cửu trả lời.
“À à à, thế là chúng ta bỏ chạy?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
“Không phải, là đi tìm bọn chúng.” Quân Cửu đáp nhẹ như mây gió.
Hải Thanh Mạc sắc mặt cứng đờ: “Hả?”
“Tới rồi.” Quân Cửu hạ xuống đất, làm lá rụng dưới đất bắn tung lên.
Đám người áo tím bị hai người đột ngột xuất hiện này làm cho giật bắn mình, dồn dập tách ra, bao vây thành một vòng tròn xung quanh hai người bọn họ.
“Vạn Pháp môn, được.” Quân Cửu có vẻ rất hài lòng về đối thủ này.
“Ngươi là, Quân Cửu.” Tử Cửu Thiều nhìn nam nhân trẻ tuổi, do dự một hồi rồi nói ra cái tên này.
“Ngươi là?” Quân Cửu nhìn lướt qua người vừa lên tiếng, tiện tay chém ra một luồng kiếm khí.
Thân hình Tử Cửu Thiều di động, lập tức né tránh, hắn mới bước lên một bước đã tới trước mặt Quân Cửu, nhẹ nhàng thổi một cái vào đôi mắt Quân Cửu: “Có thấy rõ không?”
Quân Cửu vung tay, Tử Cửu Thiều lui về phía sau né tránh, trực tiếp trở lại chỗ cũ.
“Chậm quá.” Giọng điệu Tử Cửu Thiều mang vẻ trêu chọc.
Hải Thanh Mạc vội vội vàng vàng nhìn về phía Quân Cửu, nhưng giờ phút này trên mặt Quân Cửu lại là vẻ vui sướng khó mà kiềm nổi: “Ngươi là Tử Cửu Thiều?”
Tử Cửu Thiều nhíu mày: “Sao ngươi lại vui vẻ như vậy?”
“Trong tên của ngươi có chữ Cửu, đương nhiên ta phải vui mừng rồi.” Quân Cửu vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Các ngươi tới đây là để tìm hắn?”
Lúc này Tử Cửu Thiều mới nhìn sang phía Hải Thanh Mạc, liếc mắt một cái là thấy dấu chu sa giữa mi tâm Hải Thanh Mạc. Hắn vui vẻ nói: “Hóa ra người dẫn hắn đi là Quân Cửu nhà ngươi, cũng là ngươi nhân lúc Ngọc Thiên Hàn chưa chuẩn bị đánh trọng thương hắn.”
“Nhân lúc chưa chuẩn bị?” Quân Cửu chần chừ một chút rồi gật đầu nói: “À đúng đúng đúng.”
“Không cần nhiều lời.” Tử Cửu Thiều vung hai tay lên, hai lưỡi dao móng vuốt đã xuất hiện trong tay. Đây là vũ khí được thuấn thuật sư ưa thích nhất, do tốc độ của bọn họ rất nhanh, bất cứ vũ khí lớn nào cũng ảnh hưởng tới tốc độ nhanh chóng của bọn họ; còn dao móng vuốt nhỏ bé bí ẩn, có thể phối hợp với tốc độ cực nhanh của bọn họ, dễ dàng đoạt mạng đối thủ.
“Khởi trận!” Một người áo tím đứng trên cây ra lệnh một tiếng.
Đám người bao vây xung quanh dồn dập giơ tay trái, bốn ngón tay ngoài ngón cái đặt lên chỉ tay ngang trong lòng bàn tay, ngón cái đặt lên phần gốc ngón trỏ, tạo thành một thủ ấn.
“Ồ? Đô Thiên Đại Pháp Chủ ấn?” Quân Cửu khẽ nhướn mày.
Đám người đồng thời đẩy thủ ấn về phía trước, một luồng khí tím lập tức bao phủ hai người, tiếp đó khí tím tan đi, thân hình vài trận pháp sư đã biến mất, chỉ còn Tử Cửu Thiều đứng trước mặt bọn họ. Ngoài ra nơi bọn họ đang đứng cũng không còn là bên ngoài Quân Kiến sơn lá rụng bay tứ tán nữa, mà ở trên một áng mây tím, bên ngoài áng mây là vực sâu vạn trượng.
“Là Pháp Vương trận.” Quân Cửu giải thích với Hải Thanh Mạc: “Trong trận này, thực lực của đối phương sẽ được gia tăng rất lớn so với lúc bình thường, hơn nữa tốc độ càng nhanh chóng, trận pháp còn có thể giấu giếm hành tung của bọn họ, là một trong những trận pháp thích hợp với thuấn thuật sư nhất.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Nhưng đối với sư huynh thì không thành vấn đề, đúng không?”
“Có lẽ có cái gì ngăn chặn nội hải của sư đệ. Sư đệ nói xem, liệu cứ chạy băng băng thôi có đủ để mở chướng ngại đó không?” Quân Cửu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hải Thanh Mạc.
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc không hiểu.
“Chạy đi!” Quân Cửu lại xách cổ áo Hải Thanh Mạc, quay người chạy như bay.
“Trận pháp đã kết xong, giờ mới bỏ chạy, có phải muộn quá rồi không?” Tử Cửu Thiều đuổi theo, dao móng vuốt trong tay đã đánh tới sau lưng Quân Cửu.
“Không hổ là thuấn thuật sư đệ nhất Vạn Pháp môn.” Quân Cửu một tay xách theo Hải Thanh Mạc nhưng tốc độ không hề bị ảnh hưởng, dao móng vuốt của Tử Cửu Thiều chỉ lướt sát qua góc áo của hắn. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nói với Hải Thanh Mạc: “Nhớ lại khẩu quyết vận khí trong <<Quân Kiến Cảm Ứng thiên>>, sau đó chạy hết tốc lực vào!”
“Nhưng ta không có niệm lực mà!” Hải Thanh Mạc vội vàng nhắc nhở.
“Bây giờ thì có.” Quân Cửu vỗ một chưởng vào sau lưng Hải Thanh Mạc, trực tiếp truyền một luồng niệm lực vào trong người Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc bị thế đẩy của chưởng này hất lăn ra đằng trước. Cảm giác đầu tiên của gã là đầu óc trống rỗng, tiếp đó lại cảm thấy một khối lửa bắt đầu cháy rực lên đằng sau lưng, chẳng bao lâu sau toàn thân đã nóng rực như rơi vào hố lửa. Gã nhớ tới lời nói của Quân Cửu lúc vừa rồi, vội vàng vận khẩu quyết trong <<Quân Kiến Cảm Ứng thiên>>, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì sau lưng đã có một người áo tím xuất hiện, giơ tay định nắm lấy vai gã.
“Lên!” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng, tiếp đó thân hình nhảy thẳng lên cao, hoàn toàn tránh khỏi bàn tay của người áo tím. Hải Thanh Mạc vui mừng hô to: “A ha ha ha ha, bay lên rồi.”
Bên kia, Tử Cửu Thiều đang quyết đấu với Quân Cửu, được Pháp Vương trận tăng cường, tốc độ của Tử Cửu Thiều đã nhanh chóng tới cực hạn, trong mê trận chỉ thấy cái bóng màu tím mơ hồ, căn bản không thể nhìn thấy thân hình cụ thể của hắn. Nhưng Quân Cửu vẫn ung dung thản nhiên, không còn vướng bận Hải Thanh Mạc, hắn cứ đứng yên tại chỗ, liên tiếp né được công kích của Tử Cửu Thiều, vừa tránh đòn vừa không nhịn được khen: “Đúng là không tồi, chỉ thiếu một chút thôi là làm ta bị thương rồi.”
“Ta đã từng giao thủ với Ngọc Thiên Hàn.” Dưới tốc độ cực nhanh, giọng nói của Tử Cửu Thiều như vỡ thành từng mảnh: “Nếu hắn bị nhốt trong Pháp Vương trận này, ta tin chỉ trong thời gian một nén nhang thôi, ta có thể giết chết hắn.”
“Tinh Vân bảng chỉ là Tinh Vân bảng của kiếm thuật sư.” Quân Cửu chậm rãi nói.
“Nghĩa là sao?” Tử Cửu Thiều không hiểu.
“Không có gì. Không giết được ta, các ngươi bắt hắn cũng được mà?” Quân Cửu mỉm cười nhìn bên kia.
Hải Thanh Mạc đã chạy một vòng quanh áng mây tím này, hắn chỉ cảm thấy trong tim như có lửa, dưới chân như có gió, lực lượng dùng mãi không hết, càng chạy càng hưng phấn. Còn đám người áo tím áp sát được vài lần nhưng rốt cuộc đều bị hắn bứt khỏi, cuối cùng hắn chạy về bên cạnh Quân Cửu.
“Thế nào?” Quân Cửu hỏi.
“Đúng là không tệ.” Hải Thanh Mạc cười nói: “Đây là cảm giác của người trên núi mà Hồng Niệm nói đấy à!”
“Nhưng luồng niệm lực ta đưa se đệ đã dùng gần hết rồi.” Quân Cửu giọng điệu thản nhiên.
Hải Thanh Mạc kinh hãi tới biến sắc: “Cái gì! Thế thì làm sao chạy nữa.”
Quân Cửu gật đầu: “Ngoài cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng ra, còn cảm giác nào đặc biệt không?”
“Có.” Hải Thanh Mạc day day mi tâm, nơi đó nóng bỏng như một tảng đá lửa. “Chỗ mi tâm đau quá, cảm giác như thứ bên trong muốn tự chui ra.”
“Quả nhiên!” Sắc mặt Quân Cửu thay đổi: “Ta hiểu rồi, đó là vấn đề của thanh kiếm này, có người bố trí một phong ấn trong kiếm.”
“Ông già mà ta chưa bao giờ gặp hả?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Không thể nào, ông ta bảo ta tới Chính Khí minh nhưng lại bố trí phong ấn vào người ta, chẳng phải tự tạo phiền phức à?” Trong lúc nói chuyện, Hải Thanh Mạc đang nhảy lên cao, nhưng đột nhiên cảm thấy lực lượng trong người tiêu tán, hắn ngã thẳng xuống trên áng mây tím.
Ba người áo tím cũng hạ xuống theo, vung chưởng đánh về phía Hải Thanh Mạc.
“Á!” Hải Thanh Mạc kêu la thảm thiết, điểm chu sa giữa mi tâm hiện lên ánh hồng, tình kiếm Hồng Nhan trực tiếp bay khỏi mi tâm hắn.
Ngay tiếp đó, một luồng kiếm khí màu đỏ lan tỏa, đánh bay cả ba người áo tím.
Tử Cửu Thiều cũng dừng công kích Quân Cửu, kinh ngạc nhìn sang bên này: “Đây là một trong nhân gian tứ kiếm, Tình kiếm Hồng Nhan?”
Hồng Nhan kiếm trực tiếp lơ lửng trước mặt Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc vẫn kêu la thảm thiết. Nếu nói vừa rồi cảm giác như hòn đá bị nung nóng, thế thì bây giờ gã cảm thấy như lọt vào núi lửa, đau đớn như dung nham chảy khắp xung quanh. Hắn kêu la thảm thiết, giơ tay về phía Quân Cửu: “Sư huynh, ta cảm thấy mình sắp bị thiêu chết rồi.”
Quân Cửu đứng bên cạnh hắn, cúi đầu quan sát: “Thế thì đúng rồi.”
“Đúng cái gì chứ, sư huynh, ta sắp chết thật rồi.” Hải Thanh Mạc thở hổn hển nặng nề: “Thế này là sao, lần trước Hồng Nhan kiếm bay ra ta có khó chịu đến vậy đâu.’
“Không phải vấn đề của Hồng Nhan kiếm, là Nộ Thần đan, bây giờ Nộ Thần đan mới bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Không chết được, chịu đựng xong sư đệ sẽ là người trên núi chân chính.” Quân Cửu vẫn nở nụ cười hòa nhã, hắn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh tràn vào, cũng thoải mái hơn một chút, tuy là cảm giác nóng rực vẫn không tiêu tan.
“Phó môn chủ.” Một người áo tím chui ra từ dưới đất, lướt tới bên cạnh Tử Cửu Thiều: “Trận pháp sắp hết thời gian rồi.”
“Quân Cửu, Vạn Pháp môn chúng ta không có mâu thuẫn gì với Quân Kiến sơn các ngươi.” Giọng điệu Tử Cửu Thiều trở nên lạnh lùng.
Quân Cửu gật đầu: “Nhiều năm rồi không tiếp xúc.”
“Chắc Quân Kiến sơn các ngươi và Vĩnh Vương phủ cũng không có tình cảm gì.” Tử Cửu Thiều nói thêm.
Quân Cửu tiếp tục gật đầu: “Tổ huấn của Quân Kiến sơn, không tham gia tranh chấp trong vương triều.”
Tử Cửu Thiều trầm giọng nói: “Thế thì ngươi tránh sang một bên đi. Ta vốn không muốn đả thương ngươi, hắn là con trai của Vĩnh Vương ở Nam Dạ quốc, ngươi không có lý do gì để cứu hắn.”
Quân Cửu mỉm cười: “Ngươi sai rồi, hắn không phải con trai của Vĩnh Vương ở Nam Dạ quốc.”
Tử Cửu Thiều nheo mắt lại: “Hồng Nhan kiếm đã xuất hiện, không phải hắn cũng là hắn, đâu cần lừa ta?”
“Hắn là thập đệ tử của Quân Kiến sơn ta.” Quân Cửu ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Tử Cửu Thiều hít một hơi dài: “Xem ra ngươi định vi phạm tổ huấn môn phái mình, đúng là không ngờ nổi, Quân Kiến sơn vốn luôn lánh đời mà lại nhúng tay vào vũng nước đục này.”
“Ngươi không hiểu lời ta nói rồi, nhưng cũng không sao. Theo ý ngươi nói, hình như ngươi còn chuẩn bị thủ đoạn lợi hại hơn nữa? Cái loại có thể giết chết ta ấy?” Giọng nói của Quân Cửu không hề sợ hãi, ngược lại có vẻ tò mò.
Tử Cửu Thiều lấy từ trong lòng ra một tấm kính cổ, nhẹ nhàng vung nó lên trước, tấm kính cổ lơ lửng trước mặt hắn.
“Bảo vật trấn phái của Vạn Pháp môn, Thiên Môn kính.” Quân Cửu nói đầy ẩn ý: “Xem ra đã lấy hẳn bản lĩnh ép đáy hòm rồi.”
Thân hình Tử Cửu Thiều bồng bềnh bay lên: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Hối hận, đương nhiên là không.” Quân Cửu vung ống tay áo: “Tới đây!”
“Được!” Tử Cửu Thiều vươn tay trái, ngón út vòng qua mấy ngón chạm vào ngón cái, đè lên đốt thứ ba của ba ngón còn lại, ngón giữa thì ép vào chỉ tay trong lòng bàn tay, ngón cái và ngón áp út duỗi thẳng, hắn kết thủ ấn, nhắm thẳng Quân Cửu.
Vẻ hưng phấn trong mắt Quân Cửu càng ngày càng rõ ràng, hắn tóm lấy Hải Thanh Mạc: “Mau.”
Hải Thanh Mạc giãy dụa đứng dậy: “Mau cái gì, chạy mau à?”
“Mau nhìn đi, đây là chiêu thức mạnh nhất của người tu hành bình thường, Tử Vi quyết, mời thần hạ phàm.” Giọng điệu Quân Cửu nghiêm túc hiếm có: “Chiêu thức này gọi là Thần Ẩn.”
“Thần Ẩn. Bồng Lai, Vũ Dực Tiên.” Tử Cửu Thiều trầm giọng nói.