Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 15 - Chương 15: Lên Núi

Chương 15: Lên núi Chương 15: Lên núi

Chương 15: Lên núi

Dịch: Athox

---------------

Trong khoảng sân nhỏ, Hồng Niệm lại luyện tập chương thứ nhất trong Huyền Cửu kiếm pháp, chỉ cảm thấy bộ kiếm pháp này đúng là huyền diệu vô cùng. Tuy sư phụ của cô Đoạn Ngôn có cảnh giới thâm sâu khó lường, nhưng kiếm pháp đa phần là theo lối hung tàn độc ác. Còn trong Huyền Cửu kiếm pháp này có thể thấy được phong thái uy nghi, đúng như Quân Cửu tự biên tự diễn ghi bốn chữ trên trang thứ hai - hạo nhiên chi khí. Đánh xong bộ kiếm pháp chỉ cảm thấy như du lịch giữa tầng mây trên núi cao, sảng khoái không nói nên lời.

Ngay lúc này Hải Thanh Mạc đổi bộ quần áo đi ra khỏi phòng: “Hồng Niệm cô nương, bộ kiếm pháp này rất thích hợp với cô.”

“Đi thôi, Quân Cửu tiên sinh đang chờ chúng ta ở Vọng Tiên các.” Hồng Niệm thu kiếm, lau mồ hôi trên trán.

“Được.” Hải Thanh Mạc nhìn bầu trời: “Bây giờ cũng chưa muộn lắm, chúng ta chậm rãi đi lên núi.”

“Được thôi.” Hồng Niệm gật đầu đáp.

Mấy ngày nay Hải Thanh Mạc không phải bị người ta xách cổ áo bay tới bay lui thì là đạp lên phi kiếm vừa phi hành vừa kinh hồn bạt vía. Khó khăn lắm mới được bước từng bước một lên đường, chỉ cảm thấy tự tại tới khó tả, không nhịn được nhếch miệng cười nói: “Phong cảnh ở Quân Kiến sơn đúng là không tệ.”

Hồng Niệm lại khẽ nhíu mày, dường như đang có tâm sự, chậm rãi đi phía sau Hải Thanh Mạc.

“Hồng Niệm cô nương định hỏi ta gì à?” Hải Thanh Mạc quay đầu lại nói.

Hồng Niệm không nhịn được mở miệng nói: “Hôm nay lúc ngủ, trong cơn mơ, ngươi đã gọi một tiếng mẹ.”

“Vậy à?” Hải Thanh Mạc gãi đầu cười: “Nói mớ mà bị cô nghe thấy rồi.”

“Khi ngươi được đưa tới Lan Lăng thành, phu nhân của Hải Ly đã bị bệnh mất, nếu ngươi gọi mẹ là người mẹ trên danh nghĩa của ngươi, thế thì ngươi chưa từng gặp bà ấy.” Hồng Niệm chậm rãi nói: “Cho nên, người ngươi gọi không thể là bà ấy.”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đúng là ta chưa bao giờ gặp mẫu thân mình.”

“Tức là người ngươi gọi là mẹ ruột của ngươi, người đã sống bên ngươi trước khi ngươi sáu tuổi, Thánh nữ Tích Quy.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Nhưng rõ ràng ngươi đã nói, ngươi không nhớ được chuyện khi còn nhỏ.”

Hải Thanh Mạc day day mi tâm mình: “Ai mà biết được? Có lẽ có liên quan tới cái này. Mỗi khi sư huynh rút thanh kiếm này ra là đầu óc ta lại đau như muốn nứt, sau đó có rất nhiều hình ảnh vụn vặt xuất hiện trong đầu. Có một số là ký ức của ta khi còn nhỏ, có một số là hình ảnh mà thanh Hồng Nhan kiếm này đã từng chứng kiến.”

Hồng Niệm không nói gì tiếp, cấm chế trong Hồng Nhan kiếm đúng là quá kỳ quái, với năng lực hiện giờ của cô, căn bản là không cách nào hiểu được, nếu sư phụ hoặc đại ca ở đây, có lẽ sẽ tìm hiểu được.

Hai người cứ thế chậm rãi đi tới bên ngoài Đăng Tiên các, Quân Cửu đang ngồi đó ngắm lá rụng, thấy hai người đến bèn mỉm cười đứng dậy: “Sao nào, phong cảnh ở Quân Kiến sơn ta không tệ chứ? Thật ra tới phía sau núi mới là đẹp nhất, nếu có thời gian ta sẽ dẫn các ngươi đi dạo.”

Hải Thanh Mạc vội vàng hành lễ: “Xin lỗi sư huynh, để sư huynh đợi lâu rồi.”

“Không lâu không lâu, ngắm cảnh ven đường, hoa nở lãng mạn, đó mới là chuyện quan trọng. Còn tu luyện thành tài, phá địch chém tướng, toàn là đề tài làm mất hứng.” Quân Cửu điềm nhiên mỉm cười: “Nhưng tới nơi này rồi, cũng xem hết phong cảnh rồi, có mất hứng một chút cũng không sao. Chúng ta tán gẫu chút nào, về chuyện Hồng Nhan kiếm.”

Hải Thanh Mạc vội vàng che mi tâm: “Sư huynh hạ thủ lưu tình, đừng rút nó ra nữa.”

“Ha ha ha ha, đau lắm đúng không?” Quân Cửu cười ha hả nói, đi tới vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Nhưng không cần lo lắng, lần đó là đau nhất, sau thì khó mà hơn được lần đó.” Tiếp đó hắn điểm ngón tay vào mi tâm Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc không thể động đậy.

“Sư huynh, đừng nghịch, đừng nghịch, đừng nghịch!” Hải Thanh Mạc vội vàng kêu la.

Hồng Niệm bước lên trước một bước: “Quân Cửu tiên sinh định làm gì vậy?’

“Đều là đồng môn sư huynh đệ, Hồng Niệm cô nương không cần đề phòng ta như vậy.” Quân Cửu bất đắc dĩ nói: “Xưa nay Quân Kiến sơn chúng ta luôn chiều chuộng tiểu sư đệ, khi xưa các sư huynh cưng chiều ta, bây giờ ta cũng vậy.” Dứt lời Quân Cửu rút phăng Hồng Nhan kiếm ra.

“Á!” Hải Thanh Mạc kêu la thảm thiết, quỳ sụp xuống đất: “Sư huynh, huynh lừa ta!”

“Lừa đệ ư?” Quân Cửu tiện tay vung Hồng Nhan kiếm lên, cắm trước mặt Hải Thanh Mạc: “Cầm lấy thanh kiếm này, đánh vài chiêu với ta?”

Hải Thanh Mạc che mi tâm ngẩng đầu lên: “Sư huynh lại đùa gì vậy?’

“Chẳng phải đệ luyện tập Huyền Cửu kiếm pháp suốt ngày suốt đêm à? Cho ta xem thử.” Giọng điệu của Quân Cửu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Đã vậy, sư huynh, xin đắc tội!” Hải Thanh Mạc nhảy tới, rút Hồng Nhan kiếm dưới đất lên, tung người lao về phía Quân Cửu, tiếp đó vung trường kiếm lên, một luồng hồng quang lan tỏa, đâm thẳng tới trước ngực Quân Cửu.

“Kiếm khí thật cường đại.” Hồng Niệm cả kinh.

“Đúng là không tệ.” Quân Cửu giơ ngón tay búng nhẹ, hóa giải luồng kiếm khí kia thành hư vô.

Nhưng ngay sau đó Hải Thanh Mạc lại tới trước mặt Quân Cửu, Hồng Nhan kiếm đâm thẳng tới, từ một kiếm đột nhiên hóa thành chín kiếm, tấn công Quân Cửu từ bốn phương tám hướng. Quân Cửu nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, thu hết ánh kiếm vào trong tay áo, cuối cùng vung thẳng lên trời. Luồng kiếm khí kia phóng lên cao, trực tiếp phá tan một áng mây trắng trên bầu trời, tiếp đó mây tan thành mưa, mưa rơi thành kiếm, trút xuống bên ngoài Đăng Tiên các.

“Thật quá thần kỳ.” Hồng Niệm không nhịn được cảm thán.

“Sư huynh, trong Huyền Cửu kiếm pháp không viết công phu này.” Hải Thanh Mạc vung Hồng Nhan kiếm, cố gắng đỡ lấy cơn mưa kiếm.

Quân Cửu cười nói: “Đợi sư đệ học xong Huyền Cửu kiếm pháp, chút kỹ xảo đó đâu cần phải học, tiện tay vung lên là được.”

Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Sư huynh, ta không tin mấy lời xằng bậy của huynh nữa đâu.” Nói xong Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, hất mạnh kiếm ra sau lưng rồi đột nhiên bổ thẳng xuống.

Là cách dùng trọng đao.

Trên thanh kiếm lập tức tụ thành một ánh kiếm lớn hơn Hồng Nhan kiếm gấp mười lần, trực tiếp đánh về phía Quân Cửu.

“Đây là cách dùng kiếm gì vậy, ta đâu có dạy đệ.” Quân Cửu giơ tay, trực tiếp chặn đứng ánh kiếm trông cực kỳ khí phách, còn thân thể Hải Thanh Mạc vắt ngang giữa không trung, không thể đi lên cũng không thể hạ xuống.

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Đây là kiếm pháp mà tam đệ của ta học tập, ta cũng không biết là môn phái nào.”

“Là Võ Thần kiếm, nếu đệ cầm Nộ kiếm Oanh Thiên, thế thì uy lực của chiêu kiếm này tuyệt đối không thể coi thường. Nhưng đệ cầm Tình kiếm Hồng Nhan, nổi giận vì tình, là chuyện vừa không nỡ vừa không đành lòng.” Quân Cửu nhẹ nhàng nâng ngón tay, ánh kiếm kia đã hóa thành hư vô, Hải Thanh Mạc lộn một cái trên không rồi hạ xuống bên cạnh Hồng Niệm.

“Sao nào?” Quân Cửu hỏi, nhưng là hỏi Hồng Niệm.

Hồng Niệm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ còn nửa bước, là lên tới Tiêu Dao.”

“Đúng vậy. Nửa bước Tiêu Dao. Đã trên đường lên núi, tiến thêm bước nữa sẽ là người trên núi.” Quân Cửu gật đầu nói.

“Đây là công lao của Nộ Thần đan à?” Hải Thanh Mạc hỏi: “Nếu không trở thành người trên núi có vẻ dễ dàng quá.”

“Nộ Thần đan là chí bảo trong giới tu hành, môn phái bình thường dốc toàn bộ lực lượng của mình ra cũng không lấy được một viên.” Hồng Niệm giải thích: “Nếu không có công hiệu như vậy, làm sao lại khiến mọi người điên cuồng đến thế? Nhưng ngươi không có căn cơ tu hành, dùng một viên chỉ có thể lên tới nửa bước Tiêu Dao.”

“Vẫn rất có thiên phú.” Quân Cửu nói tiếp.

Hải Thanh Mạc cười nói: ”Thế có phải không bao lâu nữa ta có thể tới đánh thiếu chủ Thiên Khư các rồi không?”

“Cái này ấy à.” Quân Cửu vuốt cằm: “Vẫn hơi khó.”

“Nào chỉ hơi khó?” Hồng Niệm lắc đầu: “Nhưng Hồng Nhan kiếm mà quay vào, có phải lại trở về vạch xuất phát không?”

“Ta nghĩ ra một cách.” Quân Cửu mỉm cười đắc ý: “Nội hải của sư đệ bị Hồng Nhan kiếm phong ấn, cho nên chỉ khi rút Hồng Nhan kiếm ra sư đệ mới có thể tu luyện niệm lực và sử dụng niệm lực. Thế thì mỗi ngày ta sẽ giúp sư đệ rút Hồng Nhan kiếm ra, sau đó sư đệ tu luyện. Chờ tới lúc nào sư đệ tu luyện tới mức có thể tự lấy Hồng Nhan kiếm ra, thế là có thể tự lấy kiếm, tự tu luyện, tự đánh nhau với người khác. Tới ngày nào đó sư đệ gây dựng lại Hồng Nhan kiếm là có thể hoàn toàn tự do.”

Hồng Niệm suy nghĩ một chút: “Đúng là một cách.”

“Tất cả cấm chế trên thế gian đều không thể không có lỗ hổng.” Quân Cửu giơ ngón tay chỉ lên trời, giọng điệu đắc ý. “Còn ta, nắm được lỗ hổng này!”

“Nhưng ba tháng sau là Lương Ngọc hội.” Hồng Niệm đột nhiên nghĩ tới chuyện này: “Ngươi có đi cùng không? Đến lúc đó không rút được được kiếm ra thì hắn cũng không thể dùng niệm lực.”

Quân Cửu lắc đầu nói: “Không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra khỏi Quân Kiến sơn.”

“Thế thì cho dù tu luyện như thế nào đi nữa, trong vòng ba tháng hắn cũng không thể có được lực lượng rút Hồng Nhan kiếm ra.” Hồng Niệm nhìn Hải Thanh Mạc một cái.

Hải Thanh Mạc không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ biết cười ha hả đáp lại.

“Muốn rút Hồng Nhan kiếm, ít nhất phải có lực lượng Huyền Tâm cảnh đỉnh phong. Cũng tức là tu hành giả đại tông sư mà mọi người thường nói.” Quân Cửu nhìn về phía Hồng Niệm, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sư đệ thì không được, nhưng cô thì có.”
Bình Luận (0)
Comment