Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 26 - Chương 26: Ngọa Hổ

Chương 26: Ngọa Hổ Chương 26: Ngọa Hổ

Dịch: Athox

๑๑۩۞۩๑๑

Đêm khuya.

Chính Khí minh.

Kim Phượng Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: “Còn tưởng Vạn Pháp môn bố trí trận địa hùng hồn như vậy, sẽ gây chấn động lớn cơ, cuối cùng lại kết thúc qua loa như vậy.”

“Ngươi thấy cả rồi?” Cố Mục Lễ xuất hiện phía sau hắn, giọng điệu ung dung.

“Hôm đó tới Quân Kiến sơn, ta để lại một con mắt phượng. Mắt phượng này cực kỳ bí mật, chỉ khi cảm giác được nguy hiểm rất lớn thì mới mở ra, hơn nữa chỉ có một cơ hội. Lúc hoàng hôn ta đã cảm nhận được mắt phượng có điểm lạ, tiếp đó ta mở thần nhãn, chứng kiến Vạn Pháp môn mở Thiên Môn trận, đưa tất cả kiếm thuật sư trong môn phái mình tới Quân Kiến sơn.” Khóe miệng Kim Phượng Hàm mang vẻ chế nhạo: “Nếu chỉ xét riêng khí thế thì đúng là bất phàm. Nếu có ngày nào đó chúng ta cũng mở Thiên Môn trận tới Thiên Sinh minh dạo một lượt thì hay!”

Cố Mục Lễ nhíu mày nói: “Đưa toàn bộ môn phái tới Bắc Thần chúng ta, Vạn Pháp môn đúng là to gan.”

“E là bọn họ ở bên Nam Dạ đã bị ép tới mức không còn cách nào.” Kim Phượng Hàm cười nói: “Có lẽ bọn họ nghĩ rằng Quân Kiến sơn rất dễ đối phó nên định tốc chiến tốc thắng, kết quả bị Quân Cửu giết tới mức không còn manh giáp.”

“Con trai của Vĩnh Vương điện hạ thì sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Mục Lễ hỏi.

“Thằng nhóc đó...” Kim Phượng Hàm cúi đầu suy tư: “... có vẻ không đúng.”

“Có gì không đúng?” Cố Mục Lễ hiếu kỳ nói.

“Lúc đó hắn trốn vào Kiếm các của Quân Kiến sơn. Trong Kiếm các có cấm chế cực mạnh, kể cả thần nhãn của ta cũng không thể nhìn qua được. Lúc đầu hắn vào đó là để tránh né kẻ địch, nhưng lúc ra trên người lại mang một loại lực lượng cực kỳ âm u quỷ dị.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý: “Ta nhận ra lực lượng đó, đến từ Quan Dần thành, là Quỷ kiếm U Đô.”

Cố Mục Lễ khẽ gật đầu: “Quỷ kiếm U Đô, quả nhiên đang ở trong Kiếm các của Quân Kiến sơn.”

“Nhưng chuyện này lại không đơn giản như vậy.” Kim Phượng Hàm chậm rãi nói: “Ta luôn cảm thấy trên người vị hậu nhân Thánh nữ này còn bí mật gì đó, nhưng dẫu sao cũng là nhìn qua mắt phượng, không rõ ràng lắm.”

“Không bao lâu nữa là tới Lương Ngọc hội rồi, đến lúc đó ngươi có thể quan sát hắn nhiều hơn.” Cố Mục Lễ nói.

“Ta nghe nói Lương Ngọc hội năm nay sẽ có một người tham gia.” Kim Phượng Hàm nói đầy ẩn ý.

Cố Mục Lễ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, một người rất phiền phức.”

“Nhưng ta đang rất mong được thấy hắn.” Kim Phượng Hàm cười khẽ.

๑๑۩۞۩๑๑

Quân Kiến sơn, Kiếm các.

Quân Cửu nhẹ nhàng hạ xuống trong sân, vung tay lên, Quỷ kiếm U Đô trực tiếp bay từ trong Kiếm các ra, cắm trước mặt hắn.

“Hiện hình đi.” Quân Cửu vung ống tay áo, U Đô kiếm lại biến thành làn sương đen, một nam nhân áo đen chậm rãi đi ra tư flàn sương. Hắn nhìn về phía Quân Cửu, không nói một lời.

Quân Cửu lại mỉm cười: “Kiếm các có nhiều thanh kiếm như vậy nhưng ta chỉ chọn U Đô ngươi làm người giữ các, đơn giản là coi trọng tính cách quả quyết tàn nhẫn của ngươi, sẽ không dễ dàng buông tha cho bất cứ ai xông vào trong các. Hôm nay ngươi làm rất tốt, cứu thập sư đệ. Nhưng có một vấn đề...”

Hai đốm lửa trên mắt nam nhân áp đen nhấp nháy một cái.

Quân Cửu chỉ tay lên trời, trầm giọng nói: “Ngươi làm sao phá được cấm chế của Kiếm các?”

Nam nhân áo đen im lặng một hồi rồi trả lời: ”Ta phụ thể lên người thằng nhóc ấy, hắn mang ta lao ra ngoài.’

“Kiếm linh phụ thể, đúng là một cách giải thích. Nhưng hắn không phải kiếm chủ của ngươi, kiếm linh chỉ có thể phụ thể lên người kiếm chủ.” Quân Cửu lạnh lùng nói.

Hai đốm lửa trên mắt nam nhân áo đen càng lập lòe dữ dội, nhưng không nói một lời.

Quân Cửu thở dài một tiếng: “Hắn có bí mật đúng không? Nhưng không ngờ ngươi lại chịu giữ bí mật cho hắn đấy, thật khiến ta kinh ngạc. Hắn có nói thân phận của hắn cho ngươi không?”

Nam nhân áo đen lắc đầu nói: “Không. Nhưng ta cảm thấy trên người hắn có khí tức rất quen thuộc.”

“Đương nhiên là quen thuộc rồi, vì mẫu thân hắn là Thánh nữ Tích Quy, chủ nhân trước của ngươi.” Quân Cửu nói.

Nam nhân áo đen đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì!”

“Thánh nữ Tích Quy lại từng là kiếm chủ của Quỷ kiếm U Đô, rất ít người biết chuyện này, nhưng dẫu sao vẫn có người biết.” Quân Cửu xua tay: “Cũng được. Ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi. Nhưng tạm thời hắn chưa thể khống chế được ngươi, nếu không ta cũng đồng ý đổi ngươi lấy Tình kiếm Hồng Nhan trên tay hắn. Về đi.” Quân Cửu vung ống tay áo, U Đô kiếm tiêu tan không còn bóng dáng. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mênh mông bát ngát, chìm vào trầm tư.

Trong căn nhà nhỏ ở sườn núi, Hồng Niệm đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi chữa thương, còn Hải Thanh Mạc ngồi bên cạnh bắc nồi sắt nấu cháo. Tay gã thì nấu nướng, miệng cũng không nhàn rỗi, hỏi Hồng Niệm chuyện hôm nay: “Hồng Niệm cô nương, có phải những thanh kiếm lợi hại đều có kiếm linh không? U Đô kiếm này xếp thứ bảy, Hà Ảnh kiếm xếp thứ chín, cũng xấp xỉ, Hà Ảnh kiếm của cô có kiếm linh không?”

Hồng Niệm vừa vận chuyển niệm lực chữa trị thân thể, vừa trả lời: “Không phải tất cả danh kiếm lợi hại đều có kiếm linh. Kiếm linh thường là cựu chủ nhân của thanh kiếm, sau khi chết tinh huyết bám vào thân kiếm, cuối cùng dựa vào kiếm phách của kỳ kiếm phong ấn chút linh hồn cuối cùng, mới dưỡng dục ra kiếm linh hoàn chỉnh.”

“Chậc!” Hải Thanh Mạc hiểu ra: “Chẳng trách vừa rồi người áo đen kia nói hắn là kiếm linh, chỉ có thể coi là một cách nói. Hóa ra hắn từng là chủ nhân của U Đô kiếm. Sau khi thân xác chết đi, trở thành kiếm linh, ngươi nói xem là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

“Ý niệm lưu lại muôn đời, không phải chịu nỗi khổ luân hồi, có người nói đây là chuyện tốt.” Hồng Niệm suy nghĩ một chút rồi nói: “nhưng cũng có người nói, linh hồn bị phong ấn trong kiếm, kiếm chính là lồng giam trói buốc hắn, đây là lời nguyền.”

Hải Thanh Mạc dùng muỗng nhẹ nhàng múc cháo trắng trong nồi: “Hồng Niệm cô nương thấy sao?”

“Ta cảm thấy ngươi nói quá nhiều. Thiếu chủ.” Hồng Niệm lạnh lùng nói.

“Ài, đừng như vậy mà.” Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Hôm nay hợp sức vượt hoạn nạn, ta cũng có chút công lao mà. Cô kể chuyện Nam Dạ Thần Đô cho ta nghe đi, với cảnh giới của cô, tới đó có thể xếp hạng bao nhiêu?”

Hồng Niệm bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Chưa xếp bao giờ nên không biết. Nhưng có rất rất nhiều người lợi hại hơn ta.”

“Thế còn nghĩa phụ của cô thì sao? Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn? Ông ấy xếp thứ mấy?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Trước năm.” Lần này Hồng Niệm trả lời rất quả quyết.

“Lợi hại!’ Hải Thanh Mạc cảm khái nói: “Ông ấy lợi hại hơn hay Quân Cửu sư huynh lợi hại hơn?”

Hồng Niệm do dự một chút: “Theo như lời đồn đại ở bên ngoài, Quân Cửu tiên sinh là Huyền Tâm cảnh đỉnh phong. Còn sư phụ ta đã bước vào Thiên Bệ cảnh, thiếu một bước là lên trời. Hai bên chênh lệch rất lớn.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Chênh nhau hai cảnh giới à.”

Hồng Niệm lắc đầu nói: “Nếu xét cụ thể thì trên Huyền Tâm cảnh còn có Địa Lục cảnh, cũng là cảnh giới Nhân Tiên mà mọi người thường nhắc tới. Trong cảnh giới này còn chia sơ cảnh, trung cảnh thượng cảnh và đỉnh cảnh, sư phụ ta là Thiên Bệ cảnh sơ cảnh, cũng tức là cao hơn Quân Cửu tiên sinh tận năm cảnh giới. Nhưng Quân Cửu tiên sinh chỉ cần một kiếm là phế bỏ Ngọc Thiên Hàn cảnh giới Huyền Tâm đỉnh phong, chứng tỏ cảnh giới hơn xa Ngọc Thiên Hàn, cho nên ta cũng không thể biết được cảnh giới của Quân Cửu tiên sinh. Hơn nữa môn chủ Vạn Pháp môn là Nhân Tiên cảnh, nhưng hình như cũng không gây phiền toái gì cho tiên sinh.”

“Quân Cửu sư huynh đúng là cao thâm khó lường.” Hải Thanh Mạc cảm khái nói: “Nhưng nghe cô nói thì hình như Thiên Sinh minh rất lợi hại, sao phó minh chủ chỉ có cảnh giới Huyền Tâm cảnh?”

“Vì Ngọc Thiên Hàn là lương ngọc, cái gọi là lương ngọc tức là người đạt hạng nhất trong Lương Ngọc đại hội, sẽ được môn phái dốc toàn lực bồi dưỡng. Hơn nữa hắn còn rất trẻ, cho nên tuy cảnh giới không cao nhưng đã có chức danh phó môn chủ. Kim Phượng Hàm cũng vậy, chẳng qua thiên phú của Kim Phượng Hàm còn cao hơn một chút, trước mắt chưa ai biết cảnh giới ra sao.” Hồng Niệm giải thích.

Hải Thanh Mạc gật đầu cái hiểu cái không: “Ta cũng khá tò mò về cái vị suýt nữa trở thành sư phụ của mình. Mà nói tới Thần Đô, trong Thần Đô có nhiều thanh niên anh tài như ta lắm à?”

Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Thiếu chủ.”

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên: “Có.”

Hồng Niệm chậm rãi nói: “Đáp ứng ta, xóa hai chữ ‘như ta’ đi rồi hỏi lại lần nữa, nếu không ta phải liệt kê quá nhiều tên họ.”

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, trong Thần Đô có nhiều thiếu niên anh tài lắm à?”

Hồng Niệm gật đầu nói: “Nhiều. Đại ca của ta, Đoạn Tình đã là cao thủ Nhân Tiên cảnh, được tôn vinh là đệ nhất cao thủ đại nội ngoài sư phụ ta. Thần Đô gọi đại ca ta là Ngọa Hổ.”

“Vì sao?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Hồng Niệm ngáp một cái: “Vì đại ca chẳng có sở thích gì khác, chỉ thích ngủ.”
Bình Luận (0)
Comment