Chương 28: Phong thái
Chương 28: Phong thái
Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Mới đó thôi mà thời hạn ba tháng Lương Ngọc đại hội chỉ còn lại có mười ngày.
Ngày hôm đó, Hồng Niệm hái ánh bình minh cuối cùng mà mình cần, cuối cùng cũng cô đọng Hà Ảnh kiếm thành hình dạng hoàn chỉnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu lần này xuống núi, bên cạnh không có danh kiếm hạng chín Hà Ảnh bầu bạn, cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn thỏa, bây giờ đã thành công, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Cô ngồi vào ghế đá, uống một chén nước trong, lúc này mới cảm thấy đói bụng. Ngày thường thì tầm này Hải Thanh Mạc mang bữa sáng vừa làm nhảy nhót đi lên, nhưng sao hôm nay không thấy bóng dáng gã đâu.
Bên dòng suối nhỏ sau núi, Quân Cửu đang dẫn Hải Thanh Mạc ngồi trên cành cây, cúi đầu nhìn A Cửu giặt quần áo.
“Sư huynh, huynh định bao giờ mới gặp cô ấy.” Hải Thanh Mạc cắn miếng bánh trong tay, hỏi với vẻ nghi hoặc.
Quân Cửu cũng cắn miếng bánh: “Ta đã nói rồi mà. Chờ tới lúc ta hoàn thành chuyện mình muốn làm.”
“Chuyện huynh muốn làm là thành tiên à? Huynh mà đắc đạo thành tiên thì phải thái thượng vong tình. Đến lúc đó huynh sẽ không muốn gặp cô nương này nữa.” Hải Thanh Mạc nhai bánh, miệng nhồm nhoàm nói.
“Thái thượng vong tình à?” Quân Cửu mỉm cười, ăn nốt miếng bánh cuối cùng: “Thập sư đệ à, sau này đệ không ở trên núi, ta sẽ nhớ đệ lắm đấy, không được ăn bánh ngon nữa mà.”
“Ai da, quên mất. Hồng Niệm cô nương còn đang đói bụng.” Hải Thanh Mạc vỗ vỗ mấy miếng bánh còn lại: “Ta phải tới Cửu Long nhai đây.”
“Để ta.” Quân Cửu vung tay, cướp luôn cái bánh, ước lượng một chút rồi thân hình lóe lên, người đã biến mất.
“Sư huynh! Một người hai cái bánh, huynh không được ăn vụng đâu đấy!” Hải Thanh Mạc vội vàng hô, nhưng đã không còn kịp, bóng dáng Quân Cửu đã đi tới đâu không biết.
Còn A Cửu đang giặt quần áo đột nhiên đứng dậy, xoay người, nhìn về phía Hải Thanh Mạc đang hô: “Ai đang ở đó?”
Hải Thanh Mạc hoảng sợ, trượt chân một cái, ngã thẳng từ trên cây xuống.
A Cửu cầm cây gậy gỗ, bước từng bước một tới gần: “Ai đang ở đó?”
Hải Thanh Mạc đành phải bước tới vài bước, gã gãi đầu nói: “Cô nương, xin chào.’
“Ngươi là...” A Cửu nhìn bộ dạng ngu ngơ của Hải Thanh Mạc, trong lòng cũng bớt cảnh giác hơn đôi chút, cô nhìn lên Quân Kiến sơn: “Người trên núi?”
“Đúng vậy, ta là đệ tử Quân Kiến sơn, tới sau núi đi dạo.” Ánh mắt Hải Thanh Mạc lảng tránh: ”Hì hì.”
A Cửu buông cây côn gỗ xuống, giọng điệu vui mừng: “Thế ngươi có phải thần tiên không? Người trong thôn đều nói trên núi có thần tiên, thần tiên bố trí pháp trận nên chúng ta vĩnh viễn không thể vào núi.”
Hải Thanh Mạc cười xấu hổ: “Ta không phải. Nhưng sư huynh của ta thì có!”
“Thế sư huynh của ngươi đâu?” A Cửu hưng phấn đi tới vài bước: “Hắn có biết ngự kiếm phi hành không? Có biết pháp thuật không? Có biết dịch chuyển tức thời không?”
“Biết! Biết hết!” Hải Thanh Mạc không còn vẻ ngượng ngùng lúc vừa rồi, bắt đầu khoa chân múa tay nói với A Cửu: “Sư huynh của ta lợi hại lắm đấy, lần đầu tiên ta gặp huynh ấy, huynh ấy một tay cầm kiếm, cúi đầu mỉm cười, sau đó nói một câu.”
“Nói gì?” A Cửu hỏi.
“Sư huynh nói, tiếp theo ta sẽ xuất kiếm.” Hải Thanh Mạc bắt chước giọng điệu của Quân Cửu: “Trước khi ta xuất kiếm, đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Ánh mắt A Cửu đầy mong chờ.
“Đừng yêu ta.” Khóe miệng Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười, tiếp đó giọng điệu đầy dịu dàng, vung tay lên trong sự hoang mang của A Cửu, làm bộ như đang cầm kiếm: “Sau đó sư huynh của ta xuất kiếm. Sau nhát kiếm đó, lá rụng khô vàng dưới đất đều hóa thành màu đỏ, đóa hoa đã khô héo lại nở rộ, bươm bướm trong rừng bay lên, múa lượn trong kiếm khí của sư huynh ta. Thật đấy, lời nói khó mà miêu tả được cảnh tượng đó, cứ như là...”
Hải Thanh Mạc mới nói được một nửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Cả A Cửu cũng đờ đẫn.
Bởi vì lá rụng xung quanh bọn họ đột nhiên bồng bềnh bay lên, sau đó biến thành cánh hoa trắng toát không chút tì vết. Một cơn gió đông thổi qua, nâng cánh hoa bay lượn lơ lửng trong không trung.
Cùng lúc đó, hương hoa lan tỏa khắp nơi, bươm bướm bay lượn, ngay cả tiếng nước chảy róc rách cũng trở nên êm tai, cứ như có nhạc cụ thần bí nào đang nhẹ nhàng đàn tấu.
“Giống như... thế này.” Hải Thanh Mạc không biết phải làm sao.
“Đẹp quá.” A Cửu nhỏ giọng nói một câu.
Bên ngoài Kiếm các, Quân Cửu khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn phía xa, thần sắc dịu dàng: “Hy vọng nàng thấy kiếm này, sau đó, yêu ta.”
Hải Thanh Mạc vội vàng quay đầu lại: “Cửu sư...” còn chưa dứt lời, gã đã cảm thấy có một luồng lực lượng mạnh mẽ bao quanh người mình, sau đó lực lượng này đột nhiên hút một cái, trực tiếp kéo hắn gã bay lên. Trước khi bị kéo đi, Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua A Cửu còn đang đứng ngây ra tại chỗ, la lớn: “A Cửu cô nương, nếu có ngày nào cô có thể lên núi, nhất định phải tới gặp cửu sư huynh của ta!”
Lá rụng đầy đất bay lên, Hải Thanh Mạc hạ xuống trước Kiếm các, gã thở hồng hộc nhìn Quân Cửu.
Quân Cửu vẻ mặt thản nhiên, phủi lá rụng dính trên áo gã.
Hải Thanh Mạc vội vàng xin lỗi: “Cửu sư huynh, ta không cố ý.
Quân Cửu khẽ lắc đầu: “Không sao. Tuy không gặp cô ấy, nhưng dẫu sao cũng để cô ấy thấy một kiếm vừa rồi.”
“Chiêu kiếm đó được sáng tạo ra vì cô ấy?” Hải Thanh Mạc tò mò hỏi.
Quân Cửu gật đầu: “Đệ có muốn học không?’
Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt: “Đệ được học à?”
“Ta có thể làm một giao dịch với đệ.” Quân Cửu khẽ mỉm cười.
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại: “Sao ai cũng muốn giao dịch với ta thế?”
“Chiêu kiếm đó tên là Hoa Hồi Cửu Thế.” Quân Cửu giơ tay nắm lấy một chiếc lá rụng: “Hoa nở hoa tàn, hoa rụng hồi xuân, tình duyên chín kiếp, đóa đóa điêu tàn, cánh cánh như sương. Tất cả những gì héo tàn sẽ lại nở rộ, cho nên đi rồi sẽ về, hoa có ngày nở lại, người có lại thiếu niên. Đây là chiêu kiếm đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế giới, do ta sáng tạo ra.”
“Lợi hại đến vậy à?” Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Thế đệ có học được không?’
“Tạm thời không học được, nhưng thể nào cũng có ngày học được. Phải nhớ, khi ngày đó tới, trước khi xuất kiếm nhất định phải nói một câu!” Quân Cửu dừng lại, giọng điệu lại trở nên cực kỳ dịu dàng: “Ta sẽ xuất kiếm, trước khi ta xuất kiếm, đáp ứng ta một chuyện. Sau khi thấy ta xuất kiếm, đừng yêu ta.”
Hải Thanh Mạc khẽ cau mày: “Đây là thần chú à?”
Quân Cửu nghiêm mặt nói: “Không. Đây là, phong thái!”
Hải Thanh Mạc cố nhịn không trợn mắt khinh thường, gã cười nói: “Sư huynh. Không nói không được à?”
Quân Cửu thở dài một tiếng: “Thế thì thiếu mất đôi chút phong lưu. Không vội, đợi tới lúc đệ học được đã.” Quân Cửu nói xong lại lấy Hồng Nhan kiếm ra khỏi mi tâm Quân Cửu, làm bộ muốn dạy kiếm.
“Đợi đã!” Hải Thanh Mạc lại rất thanh tỉnh, trực tiếp cắt đứt động tác của Quân Cửu: ”Cửu sư huynh! Huynh nói là giao dịch nhưng chưa nói ta phải lấy gì ra đổi với huynh?”
“Trong lần Lương Ngọc đại hội này, người đạt hạng nhất sẽ được khen thưởng một món pháp khí.” Quân Cửu chậm rãi nói: “Pháp khí đó là kiếm phách của Bi kiếm. Tình kiếm Hồng Nhan, Nộ kiếm Oanh Thiên, Bi kiếm Ly Ca, Hỉ kiếm Xuân Sinh. Nhân gian tứ kiếm đều cực kỳ quý giá, mà kiếm chủ của Bi kiếm Ly Ca bị người khác hại, Bi kiếm lưu lại cũng chỉ còn kiếm phách mà không có thân kiếm. Ngươi mang nó về, đưa cho sư huynh.”
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Cửu sư huynh nói vậy tức là Bi kiếm Ly Ca một trong những thanh kiếm chí bảo, thế mà lại trao cho người đạt hạng nhất trong Lương Ngọc đại hội?”
“Muốn luyện lại kiếm phách của Nhân Gian Tứ Kiếm cần có cơ duyên, pháp lực, tiền tài và thời gian. Cho dù là minh chủ Chính Khí minh Cố Mục Lễ cũng không thể luyện hóa Bi kiếm tới mức hoàn chỉnh, cho nên tuy nó quý giá, nhưng đối với đa số mọi người, nó là vô dụng.” Quân Cửu mỉm cười: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bi kiếm Ly Ca phải có nỗi đau cùng cực trên thế gian mới có thể luyện thành. Cố Mục Lễ thân là minh chủ Chính Khí minh, đang lúc đắc ý nhất của đời người, lấy đâu ra đau với buồn để luyện kiếm?”
Hải Thanh Mạc gật đầu cái hiểu cái không: “Nhưng cửu sư huynh lấy về thì có lợi ích gì? Huynh có đau buồn đâu?”
Quân Cửu nhướn mày: “Ta không à?”
Hải Thanh Mạc cười nói :”Đương nhiên rồi. Cửu sư huynh ôn hòa nho nhã, lại khí phách phong lưu, chẳng khác nào tiên nhân xuống nhân gian, tiêu dao tự tại, nào thấy chút bi thương nào trên người.’
“Vì trải qua nỗi đau cùng cực tại nhân gian nên mới dùng thiện ý đối đãi với thế giới.” Quân Cửu quay lại nhìn tấm biển Kiếm các: “Chỉ hy vọng người trên thế gian không phải cực khổ, có thể tự tại trong nhân gian, sinh sống thật tốt.”
“Cửu sư huynh.” Hải Thanh Mạc nghe được vẻ đau thương trong lời nói của Quân Cửu.
“Mạnh dạn đi đi.” Quân Cửu cầm thanh kiếm trong tay: “Sau khi xuống núi, không phải sợ, đệ là người của Quân Kiến sơn. Thiên hạ vạn pháp, mờiquân chứng kiến. Quân đã chứng kiến, vạn pháp cúi đầu!”
“Đợi đã, sư huynh! Ta có thể đáp ứng huynh, nhưng chưa chắc ta đã làm được!” Hải Thanh Mạc phát hiện điều mấu chốt nhất trong chuyện này.
“Đệ là người của Quân Kiến sơn, đương nhiên đệ sẽ là đệ nhất. Không cần đệ đáp ứng, đệ sẽ làm được.” Quân Cửu chém ra một kiếm.
Hải Thanh Mạc ở bên cạnh ngắm kiếm thế, vừa ghi nhớ trong lòng, vừa dở khóc dở cười: “Làm sao mà được!”