Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Thánh Nhân Ra Tay

Chương 299: Thánh nhân ra tay Chương 299: Thánh nhân ra tay

Chương 299: Thánh nhân ra tay

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đại ca! Oai phong thật sự, đại ca!" Hải Thanh Mạc ném thanh kiếm sang một bên, nằm phịch xuống đất.

Hải Thanh Thiên cũng thu kiếm, cười nói: "Biết trước đại ca sẽ không bỏ mặc chúng ta mà."

Lý Đào Hoa nhìn hai người bên cạnh ai nấy ra vẻ mọi chuyện đã tốt lành, không nhịn được thở dài: "Trước đây các ngươi sống trong Lan Lăng thành là nhờ vào vị đại ca này à?"

"Đùa đấy à?" Hải Thanh Mạc phẩy tay nói: "Thuở trước ở Lan Lăng, chúng ta chuyên trốn tránh đại ca. Đại ca phụ trách dạy dỗ hai đệ đệ này, nhưng nếu có ai khác muốn giáo huấn hai huynh đệ chúng ta, thế thì..."

Hải Thanh Thiên vung nắm đấm: "Thì đại ca sẽ cho họ biết, chỉ có đại ca mới có tư cách dạy dỗ Lan Lăng song phế!"

"Lan Lăng song phế?" Lý Đào Hoa nhếch mép cười khẩy: "Còn tự hào lắm à." Nói rồi cô cũng thu kiếm, muốn xem vị đại công tử này sẽ thay mặt hai đệ đệ ra sao.

Khán Dần Thành chủ nhìn gã, ánh mắt nghiêm nghị: "Ngươi đổi tên khi nào vậy?"

Hải Thanh Ngôn cười đáp: "Cảm giác mười mấy năm qua dùng cái tên này là thời gian vui vẻ nhất đời, nên giữ nguyên cái tên ấy."

"Đúng là khó mà nghe thấy hai chữ vui vẻ từ miệng ngươi." Thành chủ nói đầy ẩn ý.

"Chẳng lẽ ngươi thì khác sao? Cũng là thành chủ, trong lòng đau khổ mà." Hải Thanh Ngôn nói rồi bèn phi thân tới, bắt lấy Diêm Vương áo đỏ định lao ra, đẩy trở lại: "Diêm Vương nho nhỏ kia, ai cho phép ngươi bước vào nhân gian?!"

Diêm Vương gầm lên, chém xuống đầu Hải Thanh Ngôn. Nhưng chỉ thấy thanh đao kia nổ tung cách đầu Hải Thanh Ngôn ba trượng.

Hải Thanh Ngôn vung tay chụp lấy nửa lưỡi đao, rồi định cắt thẳng vào bụng tên Diêm Vương áo đỏ kia. Nhưng một luồng sương giá từ trong vách núi phóng ra, ép về phía tay phải hắn. Hải Thanh Ngôn lùi lại vài bước, quăng cái lưỡi đao đi. Lưỡi đao sắc bén nhanh chóng đông cứng thành khối băng, rồi vỡ vụn sau một tiếng lách cách.

Diêm Vương thở hổn hển, lại bước ra từ vách núi. Hắn vuốt nhẹ lên lưỡi đao gãy, một luồng lửa bùng cháy, hợp thành một lưỡi đao lửa.

Trong vách đá, một thiếu nữ vóc dáng thon thả mặc tấm áo màu bạc khuôn mặt lạnh lùng bước ra. Cô cầm hai binh khí làm từ hàn băng, hình dạng kỳ lạ như dao như móc.

"Trong Thập Điện, có mấy người muốn nhập thế, mấy người định đứng ngoài vậy?" Hải Thanh Ngôn hờ hững hỏi.

Giọng nữ Diêm Vương lạnh lẽo đáp ngay: "Mấy người có thể nhập thế thì nhập thế."

"Vậy thì tiếc thay, e là không ai nhập thế được nữa." Hải Thanh Ngôn lắc đầu thở dài.

Nữ Diêm Vương cười lạnh: "Vị Thánh nhân này, lớn lối thật đấy."

"Sơn chủ đã khuất, Trang chủ ẩn cư, Thành chủ dốc hết tu vi vào Hoàng Tuyền kiếm, Đảo chủ dồn nội lực vào một kiếm để chờ Nộ Trảm Tu La, hai người kia ta tự nhận mình hơn. Vậy nên thiên hạ Thánh nhân, giờ phút này ta là bậc nhất." Nói xong, Hải Thanh Ngôn nhẹ nhàng chỉ ngón tay lên trời.

Hải Thanh Mạc vỗ tay khen: "Đại ca, quá oai phong rồi!"

Lý Đào Hoa ngơ ngác: "Hắn chỉ tay lên trời là ý gì?"

"Ý là trời dưới, ta là lớn nhất!" Hải Thanh Thiên tự hào đáp, như thể bóng người oai hùng kia chính là gã chứ không phải đại ca.

Nam Môn Thư An cũng hỏi: "Các ngươi luôn có đại ca Thánh nhân, sao chưa từng nhắc đến?"

Hải Thanh Mạc cười đáp: "Ta đâu biết đại ca là Thánh nhân. Nhưng bây giờ đột nhiên thành Thánh nhân, ta cũng chẳng thấy lạ." Sau đó quay sang nói tiếp: "Đại ca làm gì ta cũng không lạ, vì đại ca chính là... người mạnh nhất!"

Hải Thanh Ngôn đột ngột quay lại, nhìn “nhị đệ” của mình gằn từng chữ một: "Im miệng!"

"Biết rồi đại ca." Hải Thanh Mạc vội gật đầu.

"Quỷ đạo, Hắc Viêm chi hỏa." Diêm Vương áo đỏ hô lớn.

"Quỷ đạo, Cực hàn luyện ngục." Nữ Diêm Vương hét theo.

"Thiếu văn hóa quá." Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.

Hai Diêm Vương giật mình, không ngờ tốc độ của Hải Thanh Ngôn nhanh đến mức chớp mắt đã ở sau lưng bọn họ. Hải Thanh Ngôn vỗ vai hai người, ngữ điệu bất đắc dĩ: "Làm Diêm Vương nhiều năm mà chỉ xem sổ sinh tử, không đọc sách cổ, nên mới đặt tên chiêu thức sơ sài như thế."

"Ngươi là... " Nữ Diêm Vương cau mày.

"Suỵt." Hải Thanh Ngôn nói nhỏ: "Nói nhiều vô ích thôi."

Nói rồi Hải Thanh Mạc đã túm lấy hai Diêm Vương, trực tiếp chui vào trong vách đá.

"Đại ca!" Hải Thanh Thiên không nhịn được thốt lên.

"Đại ca ghét nhất tiếng la hét vô lý!" Hải Thanh Mạc quở trách.

Tiếp đó, cảnh tượng trên vách đá chuyển thành sóng lớn dâng trào, ba bóng người lao lên trời cao, nhìn không rõ. Mọi người chỉ thấy Diêm Vương điện bị đập nát từng mảng, vô số oan hồn chạy trốn ra ngoài. Không lâu sau, vài bóng người nữa tham gia vào trận chiến. Cuối cùng chỉ nghe một loạt tiếng nổ lớn, mười Diêm Vương điện rung chuyển dữ dội như sắp đổ sập nhưng rồi cũng ổn định trở lại.

Một làn bụi cuồn cuộn bay qua trên Diêm Vương điện, mọi thứ im bặt.

Sau đó Hải Thanh Ngôn bước ra từ trong vách đá, hắn phủi nhẹ bụi bặm trên áo, cười nói: "Xong rồi."

Hải Thanh Mạc vỗ tay tán thưởng: "Mười vị Diêm Vương, vẫn chưa đủ.|

Hải Thanh Ngôn từ trên trời giáng xuống, vỗ đầu Hải Thanh Mạc: "Chuyển Luân Vương bế quan, Thái Sơn Vương xuất cung, Diêm La Vương bất động, nếu không đâu dễ đánh như vậy."

"Dù thế nào đi nữa, đại ca vẫn là số một!" Hải Thanh Mạc hô to.

"Không được la hét ầm ĩ." Hải Thanh Ngôn lại gõ đầu gã.

Khán Dần Thành chủ hỏi: "Ngươi đã ước định gì với bọn họ?"

Hải Thanh Ngôn lắc đầu: "Kết giới đã phá, ước định không còn ý nghĩa. Ta chỉ nói với bọn họ rằng ta sẽ ở đây một tháng. Nếu muốn thử sức, bất cứ lúc nào cũng được."

"Một tháng sau thì sao?" Thành chủ hỏi.

"Chuyển Luân Vương xuất cung, Thái Sơn Vương về điện, Diêm La Vương cũng không thể bất động như núi. Còn thành chủ, có thể phục hồi bao nhiêu phần tu vi?” Hải Thanh Ngôn hỏi lại.

Khán Dần Thành chủ suy nghĩ một lúc, đáp: "Sáu phần mười."

"Đúng vậy." Hải Thanh Ngôn quay sang nhìn mọi người: "Bốn phần còn lại, làm phiền mọi người hỗ trợ bổ sung."

Nam Môn Thư An ngơ ngác hỏi: "Ý là sao?"

Hải Thanh Mạc chỉ vào mọi người: "Vừa khéo bốn người, mỗi người một phần mười à?"
Bình Luận (0)
Comment