Chương 332: Viêm Hỏa đại tuyệt diệt
Chương 332: Viêm Hỏa đại tuyệt diệt
Chương 332: Viêm Hỏa đại tuyệt diệt
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ khi chiếm cứ nơi này được mười năm, viêm long gặp không ít đạo nhân tìm đến vì thân kiếm Huyền Dương. Nhưng trong số đó ngoại trừ một phần miễn cưỡng thoát thân, còn lại đều bị ngọn lửa của nó thiêu thành tro bụi. Mặc dù nữ nhân trước mặt đã thể hiện chân khí hàn lãnh, nhưng xét theo tuổi tác, tu luyện nhiều nhất cũng chỉ mười mấy năm, sao có thể là đối thủ của mình? Viêm long thở dài nói: "Tiểu cô nương, thấy ngươi đang độ nở hoa, vì sao lại liều mình tới đây? Nếu giờ khắc này người chịu lui đi, ta sẽ không làm khó ngươi."
"Nghe nói mười năm trước nơi này cây cối tươi tốt, sông hồ dày đặc, nhưng từ khi ngươi đến, lại trở thành một ngọn núi lửa. Ngươi có từng nghĩ đến, không làm khó dân chúng ở lại nơi này chăng?" Lý Đào Hoa chậm rãi hỏi.
Viêm long sửng sốt, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: "Chẳng qua là muốn có được thân kiếm Huyền Dương là đủ, cần gì nói đến chính đạo nhân gian! Lũ người tu hành các ngươi ai nấy giả dối như nhau cả!"
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng giơ kiếm lên: "Ta không hứng thú gì với thân kiếm Huyền Dương, chỉ vì cứu giúp nhân gian nên buộc phải đến đây lấy kiếm. Kính xin thứ lỗi!" Nói xong, cô nhảy lên, khởi thế chính là chiêu Cửu Quân kiếm thế của Quân Kiến sơn.
Kiếm pháp này Lý Đào Hoa học được từ A Cửu cô nương, nghe nói chín vị quân chủ trong ấy lấy từ thời thượng cổ, gồm Pháp quân, Chuyên quân, Thụ quân, Lao quân, Đẳng quân, Ký quân, Phá quân, Quốc quân, Tam Tuế Đỗ quân. Kiếm thế có tất cả chín chiêu, hoặc bá đạo, hoặc bi đát, hoặc phác thực, hoặc hoa lệ... Mỗi một thế đều hoàn toàn khác biệt, nhưng lại hài hòa vi diệu, bởi vì chín thế kiếm đó dù khí thế thế nào đi nữa cũng đều thể hiện phong thái cố hữu của bậc quân vương.
Đào hoa liên tiếp đánh ra chín chiêu, khiến con viêm long phải bay lên tránh né, vài lần bị đánh rơi xuống đất. Vì tốc độ kiếm thế của Lý Đào Hoa quá nhanh, nó gần như không có cơ hội phun ra ngọn lửa. Viêm long giận dữ quát: "Xú nha đầu, bản lĩnh cũng không nhỏ!"
"Từ tiểu cô nương đến xú nha đầu, rõ ràng ngươi đang thẹn quá hóa giận." Lý Đào Hoa lại hết sức bình thản, lại đổi sang một bộ Tàn kiếm quyết của Quân Kiến Sơn, nghe nói do một vị sư huynh sáng tạo, kiếm pháp này nhấn mạnh chữ "Tàn". Có hai cách giải thích về điều này: Một là như các động tác kiếm thể hiện, kiếm quyết không có chiêu kiếm cuối cùng hoàn chỉnh nên gọi là "Tàn". Hai là, bất kể chiêu kiếm cuối có hay không có, kiếm quyết này ra tay là phải đánh cho đối phương tàn phế nên gọi là "Tàn kiếm quyết". Sau trận chiến trong Uổng Tử thành, Lý Đào Hoa nhận thấy thực lực của viêm long trước mắt quả thật không đáng chú ý, nên quyết định luyện kiếm chiêu.
"Ta đã nhận ra, trong tay ngươi là Lạc Cửu Thiên của Quân Kiến Sơn! Chính nhờ thanh kiếm đó ngươi mới có thể thắng được ta!" Viêm long giận dữ quát lên một tiếng, xoay người đâm đầu xuống đất.
Lý Đào Hoa sửng sốt: "Định trốn à?" Cô cắm thanh trường kiếm xuống đất, một luồng kiếm khí cực hàn đánh xuống, định dùng nó để bức viêm long ra. Nhưng chỉ chốc lát sau, Lý Đào Hoa đã nhận ra tình thế không đúng, cô nhíu mày: "Ttrúng kế rồi."
Tiếng cười nhạo của viêm long vang lên từ dưới mặt đất: "Ta chiếm cứ nơi này mười năm, tất nhiên đã sớm có sẵn phòng bị! Ta đã bày Viêm Lao chi trận trên Hỏa Diệm sơn này, chỗ thanh kiếm của ngươi vừa đâm vào chính là mắt trận. Trận này vừa khởi động, thanh trường kiếm của ngươi đã bị mắt trận khống chế. Lũ kiếm thuật sư các ngươi không có kiếm thì lấy gì đánh ta!"
Nói xong, mặt đất lại nứt ra vài cái hố lớn, vài bộ hài cốt bốc khói lửa từ bên trong bò ra, tay chúng cầm trường kiếm, trên kiếm có khắc ấn ký các phái, chắc là những người từng đến lấy kiếm nhưng bị viêm long giết chết. Bọn chúng đi loạng choạng vài bước rồi lao như điên về phía Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa không còn cách nào khác đành buông tay ra khỏi chuôi kiếm, sau đó cúi người né tránh nhát chém ngang của một tên kiếm sĩ khô lâu, tay phải vung mạnh nắm đấm, trực tiếp đập nát tên kiếm sĩ khô lâu trước mặt. Tiếp đó cô lại giơ tay, nắm lấy thanh trường kiếm của hắn, dùng sức vung ra. Một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt ập tới, trực tiếp đánh tan những tên binh sĩ khô lâu trước mặt, nhưng thanh trường kiếm trong tay Lý Đào Hoa không chịu nổi luồng kiếm khí ấy mà tan thành tro bụi. Lý Đào Hoa lạnh lùng nói: "Một thanh kiếm mạnh đến đâu, không phụ thuộc vào chính nó, mà nằm ở người cầm kiếm, hình như ngươi không hiểu đạo lý đó."
Viêm long kia trầm giọng nói: "Vị Kiếm Tiên này, thật sự phải đấu với ta đến mức đó sao?"
"Từ xú nha đầu đến Kiếm Tiên, để ta xem xem bản thể của ngươi là gì mà mặt dày vô sỉ đến thế." Lý Đào Hoa quát khẽ một tiếng, sau đó lại đặt tay lên chuôi kiếm, lần này cô huy động toàn bộ niệm lực, tự tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, xung quanh có ngọn lửa bắt đầu dâng trào dữ dội.
Viêm long tức giận nói: "Ngươi điên rồi à?"
"Chút tài mọn!" Lý Đào Hoa sắc mặt nghiêm nghị, trực tiếp rút thanh Lạc Cửu Thiên ra khỏi mắt trận.
Nhưng viêm long lập tức cười ha hả: "Thú vị đấy, thú vị đấy! Trận pháp lao tù của ta ban đầu chỉ nhằm mục đích giam giữ mà thôi. Nhưng trước tiên ngươi cắm kiếm vào mắt trận, sau đó lại cưỡng ép lấy kiếm ra, bây giờ ngươi đã kích hoạt Đại Viêm Hỏa Tuyệt Diệt Thiên Địa trận mà chính ta không thể hoàn thành, ngươi chết chắc rồi!"
Lý Đào Hoa thở dài một tiếng: "Vậy ra những kẻ sử dụng lửa đều trực tiếp như vậy sao? Đại Viêm Hỏa Tuyệt Diệt Thiên Địa trận, nghe tên cũng thật buồn cười đấy."
Viêm Long hỏi: "Ngươi không sợ à?" Rồi lao ra từ dưới đất, ngay lập tức có ngọn lửa bùng lên từ lòng đất. Ngọn lửa lần này hoàn toàn khác so với lúc trước, trong ngọn lửa đỏ lẫn vài phần màu tím quỷ dị, mà tím chính là loại lửa mạnh nhất, nghe nói trong ngục tù Tiên Giới dùng tử viêm để trừng phạt tiên đấy.
Lý Đào Hoa cầm kiếm, thấy ngọn lửa xung quanh càng lúc càng dữ dội, lạnh lùng hỏi: "Khi ta rời khỏi núi, A Cửu tỷ tỷ từng dặn rằng quyết đấu dưới chân núi không chỉ đơn thuần là thực lực, còn phải cảnh giác trước mưu kế, nếu không sẽ dễ rơi vào bẫy của kẻ khác. Từ lúc bước chân lên Hỏa Diệm sơn, từng bước một ngươi đều có chủ ý dẫn dụ ta vào bẫy phải không?"
Viêm long cười nói: "Bây giờ ngươi biết đã quá muộn rồi."
"Không." Lý Đào Hoa lắc đầu: "Ta đã biết từ lâu. Bởi vì A Cửu còn nói thêm rằng nếu cảm thấy mình đủ mạnh thì có thể bỏ qua mưu kế, bởi vì cường giả chân chính, chỉ cần dựa vào thanh kiếm trong tay cũng có thể bỏ qua những âm mưu cạm bẫy kia. Mưu kế chẳng qua chỉ là cách kẻ yếu kéo dài thời gian trước khi chết mà thôi."
Viêm long tức giận nói: "Đã vậy, tới đây cảm nhận cơn thịnh nộ từ thân kiếm Huyền Dương đi!" Theo tiếng gầm của viêm long, toàn bộ ngọn núi lửa sụp đổ ngay lập tức, giữa trời đất chỉ còn Tử Viêm cuồn cuộn, nuốt chửng hai bóng dáng người và rồng.