Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Quỷ Hầu Lục Sát

Chương 371: Quỷ Hầu Lục Sát Chương 371: Quỷ Hầu Lục Sát

Chương 371: Quỷ Hầu Lục Sát

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Không có người quen, chứng tỏ trong sáu kẻ này chẳng có tên tướng quân hầu gia nào, cũng đồng nghĩa với việc chúng hẳn là sẽ không quá mạnh.

Chu Hi nhướng mày: "Quỷ Hầu Lục Sát."

Hải Thanh Mạc cũng nhíu mày: "Sáu tên này cũng có danh tiếng ư?"

"Cái gì mà sáu tên, đây là sáu kẻ am hiểu ám sát nhất Ma tộc, nghe nói vào thời cơ thích hợp nhất, sáu thanh kiếm đồng loạt ra tay, có thể giết chết một tên bán Thái Thượng." Chu Hi trầm giọng nói.

Hồng Niệm nâng Hà Ảnh kiếm lên, hơi cúi người: "Nơi đây e không tính là thời cơ thích hợp nhất."

"Ám sát tất nhiên phải xuất kỳ bất ý. Chỉ tiếc lúc này chúng ta đang ở giữa một vùng bình nguyên, sương mù dày đặc xung quanh cũng vì Cửu Dương chi lực trên người ta mà bị chấn động đến mức tan biến cả rồi. Nhưng dù vậy, cũng cần phải vô cùng cẩn thận." Chu Hi nhắc nhở.

"Được." Hồng Niệm nghiêng đầu nói: "Thanh Mạc, ngươi đừng ra tay vội."

Hải Thanh Mạc sửng sốt, hắn thật sự có phần kinh ngạc đối với cách gọi "Thanh Mạc" này, nhưng hắn biết Hồng Niệm muốn mượn trận chiến này tiếp tục tôi luyện binh khí chi hồn của mình, bèn lập tức gật đầu nói: "Được."

Trong Quỷ Hầu Lục Sát, cả sáu tên đều đeo mặt nạ đen. Kẻ đứng trước nhất là một lão giả râu tóc bạc phơ, đỉnh đầu mọc hai cái sừng, tay trái cầm trường đao, nhìn ba người trước mặt, cười nói: "Không ngờ các ngươi tuổi còn trẻ mà đã từng nghe danh hào Quỷ Hầu Lục Sát chúng ta."

Chỉ nghe "Đinh" một tiếng, song đao trong tay lão và Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm đã va vào nhau. Thì ra vừa rồi lão còn chưa nói hết câu, đã lập tức lướt đến trước mặt Hồng Niệm. May mà Hồng Niệm xuất kiếm đủ nhanh, không cho lão ta bất kỳ cơ hội nào.

"Kẻ ám sát chính là thế, nói động thủ là động thủ, chẳng có chút lễ độ nào cả." Hải Thanh Mạc trêu ghẹo.

Lão giả cười khẩy, vung song đao lên, nhắm thẳng cổ họng Hồng Niệm: "Đây là chiến trường."

Hồng Niệm nghiêng người lùi lại, trường kiếm vung lên, một luồng sáng mờ tản ra, đánh bay trường đao trong tay trái lão giả. Nhưng sau lưng lão, một nữ tử dáng người thướt tha bỗng nhiên nhảy ra, nàng tiếp được trường đao của lão giả, song đao hợp bích với lão, cùng chém xuống Hồng Niệm. Hồng Niệm cầm Hà Ảnh Kiếm đỡ đòn, nàng dường như có phần cố sức, bị chấn lui về phía sau ba bước. Dù sao trận chiến với Kiếm tướng quân mới kết thúc chưa lâu, lúc này Hồng Niệm vẫn chưa khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Nàng còn chưa kịp thở dốc đã cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng vung Hà Ảnh kiếm về phía sau, đỡ được một nhát kiếm.

Chàng trai trẻ vung kiếm, hai mắt bịt băng trắng, sau khi bị Hồng Niệm chặn đứng, trầm giọng nói: "Ngươi thế mà đỡ được một kiếm này của ta."

Hồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, tung người nhảy lên không trung: "Tuy bây giờ ta chuyển sang tu luyện kiếm pháp của Đại tướng quân, nhưng ám sát đạo chính là môn học đầu tiên của ta khi còn nhỏ!" Hồng Niệm lơ lửng giữa không trung, giơ Hà Ảnh kiếm lên, kiếm khí cuồn cuộn tuôn ra từ thân kiếm, bao phủ lấy thanh kiếm một lớp kiếm y như ánh sáng. Nàng vung trường kiếm, kiếm khí lập tức lao về phía Quỷ Hầu Lục Sát.

Hải Thanh Mạc ôm quyền cao giọng nói: "Hồng Niệm cô nương nhà chúng ta đã nói rồi, đừng có đánh lén lút, muốn đánh thì sáu người cùng lên đi, nàng ấy không ngán đâu!"

Quỷ Hầu Lục Sát bị kiếm khí bức bách phải tản ra né tránh, sau đó đồng loạt vung binh khí trong tay, đánh về phía Hồng Niệm đang lơ lửng.

"Ta đâu có nói thế." Hồng Niệm đáp lại câu vừa rồi của Hải Thanh Mạc, sau đó vung mạnh Hà Ảnh kiếm trong tay, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm leng keng không ngớt. Quỷ Hầu Lục Sát quả nhiên là tiểu đội ám sát được huấn luyện bài bản, chiêu thức nào cũng hung hiểm, còn chiêu thức của Hồng Niệm lại phóng khoáng, mạnh mẽ, đầy bá khí. Nàng vừa ra tay đã hoàn toàn áp chế sáu người, cho nên tuy rằng lấy một địch sáu nhưng ngược lại có vẻ nhàn nhã hơn.

Hải Thanh Mạc đứng phía dưới phất tay nói: "Hồng Niệm cô nương, trong lòng nàng đã nói như vậy, ta nghe thấy rồi."

Chu Hi đang vất vả chống đỡ Cửu Dương trận, khóe miệng giật giật, chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, hắn nói: "Hai người các ngươi muốn liếc mắt đưa tình thì đi chỗ khác."

Hải Thanh Mạc nhún vai: "Tự ngươi nghĩ đi, ta nào biết."

Chu Hi giơ tay lên: "Ta rút trận này, mọi người cùng nhau quy tây."

Hải Thanh Mạc duỗi lưng: "Tùy ngươi, dù sao người muốn thử luyện là các ngươi, chứ có phải ta đâu."

Chu Hi hơi nheo mắt: "Đây là thử luyện, là cơ hội tốt nhất để chúng ta đột phá, ngươi không muốn quý trọng sao?"

Hải Thanh Mạc day day mi tâm: "Ta có tính toán của riêng mình. Loại Quỷ đạo thuật này, ta chỉ có thể luyện thành trong hoàn cảnh thế này. Nhưng như vậy phải trả giá quá đắt. Dù chỉ là ảo cảnh, ta vẫn không đành lòng."

Chu Hi cười nói: "Xem ra, ngươi và vị sơn chủ kia có vài phần giống nhau đấy."

"Dù sao cũng có linh phách giống nhau mà." Hải Thanh Mạc cười: "Nhưng ta không có năng lực như hắn."

"Vậy nếu là ngươi, năm đó, đứng giữa người yêu và nhân gian, ngươi sẽ chọn thế nào?" Chu Hi hỏi.

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một lát, đáp: "Có lẽ ta sẽ không yêu vị Ma nữ kia."

"Ồ? Tại sao?" Chu Hi nghi hoặc.

"Nàng ấy quá cao!" Hải Thanh Mạc gãi đầu: "Áp lực lắm!"

Chu Hi im lặng một lát, rồi tức giận mắng: "Ngu ngốc!"

Trên đảo Tu La, đảo chủ chậm rãi xoay xoay linh châu trong tay, ngáp một cái: "Mấy đứa nhóc này cũng coi như có chí khí, đã một tuần trà rồi mà vẫn chưa thấy ai ra ngoài."

Tiểu Quỳ Thú bên cạnh đang định lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, kinh hô: "Bọn họ đánh xong rồi!" Nói rồi, nó sợ hãi khí thế của Ma chủ, chạy biến mất dạng.

Đảo chủ nắm chặt linh châu trong lòng bàn tay, nhìn màn chướng khí màu đen trước mặt từ từ tan đi. Sở Sơn Cô từ trong đó bước ra, đứng trước mặt đảo chủ. Hắn trông có vẻ ổn, không bị thương gì, thậm chí khí sắc còn tốt hơn trước. Đảo chủ cười nói: "Ma chủ mượn danh nghĩa tỷ thí, còn tiện thể chữa thương cho ngươi nữa."

Thế nhưng, Sở Sơn Cô không hề vui vẻ, chỉ khẽ thở dài: "Ta thua rồi."

Đảo chủ gật đầu: "Ngươi tất nhiên phải thua. Ngươi vốn không giỏi đánh nhau, lại gặp phải Ma chủ, kẻ mạnh cùng thời với ta."

Sở Sơn Cô bất đắc dĩ nói: "Đảo chủ, ngươi giỏi ba hoa như vậy, sao ngươi không tự mình ra tay?"

Ma Chủ cũng từ trong chướng khí màu đen bước ra, nàng cúi đầu nhìn Đảo Chủ, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng ngoắc một cái: "Tới phiên ngươi."

Đảo Chủ phất tay: "Ta không đánh với ngươi. Ngươi mà thắng được Tiểu Tiểu Sở, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi." Dứt lời, Đảo Chủ chìa tay về phía Ma Chủ, để lộ viên Linh Châu.

Sở Sơn Cô nhíu mày nhìn Đảo Chủ, lão chỉ nhàn nhạt cười.

Ma Chủ chần chờ một lát, sau đó sải bước về phía trước.

Nhưng Đảo Chủ lại nắm chặt Linh Châu, cười nói:

"Nhưng ta có một điều kiện."
Bình Luận (0)
Comment