Chương 373: Chuyện cũ năm xưa
Chương 373: Chuyện cũ năm xưa
Chương 373: Chuyện cũ năm xưa
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Dịch: Athox
Lý Đào Hoa nghe vậy, bình thản gật đầu: "Ta biết."
"Sưởi ấm trước đã." Bà lão rót một chén trà nóng đưa cho Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa tò mò hỏi: "Nơi này lạnh lẽo thế, sao các vị lại đến đây lập thôn?"
Nam nhân kia nhấp một ngụm trà: "Tổ tiên chúng ta là người Bắc Lộc quốc, sau khi bị Bắc Thần thôn tính, không muốn thần phục nên đã di cư đến đây. Nhưng nơi này đất đai cằn cỗi, người chết cũng có, bỏ đi cũng có, truyền đến đời chúng ta chỉ còn lại một thôn nhỏ thế này. Chắc vài đời nữa là không còn ai. Nói là dời đi nhưng từ nhỏ đã sống ở đây, ta cũng không nỡ."
Lý Đào Hoa gật đầu, cô cũng sinh ra ở một thôn nhỏ nên hiểu được, bèn cúi xuống nhấp một ngụm trà: "Nơi này ngày nào cũng lạnh như vậy sao?"
"Tuy lạnh hơn nơi khác, nhưng cũng trồng được vài loại cây đặc biệt, săn bắn cũng có thu hoạch. Nhưng dạo này tự nhiên lạnh hơn trước rất nhiều. Chúng ta không ra ngoài được, chỉ đành ở trong nhà sưởi ấm, ăn tạm lương khô. Cứ thế này, e là không muốn rời đi cũng phải rời đi." Nam nhân thở dài.
Lý Đào Hoa biết rõ nguyên nhân, định bụng sẽ an ủi vài câu, nói vài ngày nữa là ổn, nhưng lại sợ lời hứa của mình khiến họ thêm hy vọng rồi lại thất vọng nên đành im lặng. Cô thấy bà lão cứ nhìn mình, trong lòng hơi ngại ngùng, định đứng dậy cáo từ.
Bỗng nhiên bà lão lên tiếng: "A Hoành, con thấy cô nương này có giống vị tiên sinh kia không?"
Nam nhân kia ngẩn người, nhìn kỹ Lý Đào Hoa rồi cười: "Quả thật có hơi giống."
Lý Đào Hoa thắc mắc: "Vị tiên sinh nào?"
Nam nhân giải thích: "Trước kia trong thôn có một vị tiên sinh từ xa đến, nói người trong lòng của con gái mình ở trên Côn Luân, nên muốn đến đó tìm."
Lý Đào Hoa ngạc nhiên: "Người trên Côn Luân, người trong lòng của con gái vị tiên sinh kia?”
"Phải. Chúng ta đều thấy kỳ lạ, vị Thánh Nhân trên Côn Luân, từ nhỏ ta đã nghe kể rất nhiều." Bà lão cười nói, "Ta hỏi con gái ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, ông ấy nói mới bảy tuổi."
Sắc mặt Lý Đào Hoa hơi biến, tay cầm chén trà khẽ run rẩy.
Bà lão nhìn cô, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Khó trách, lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, lão thân đã thấy có phần thân thiết, thì ra là vậy, càng nhìn càng thấy giống."
Nam nhân thở dài: "Lúc đó ta còn nhỏ, tiên sinh đến đây, ở lại trong thôn gần nửa năm. Ông ấy dạy chúng ta đọc sách viết chữ, rất thân thiết với mọi người."
Lý Đào Hoa hỏi: "Ông ấy có nói tên mình là gì không?"
Nam nhân lắc đầu: "Không, ông ấy không muốn nhắc đến chuyện của bản thân, chỉ nói trước kia là thầy đồ trong thôn, nên chúng ta gọi là tiên sinh."
"Thì ra là vậy." Lý Đào Hoa trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: "Ông ấy có đặc điểm gì không?"
Nam nhân suy nghĩ một chút: "Tiên sinh... thường ngày nói rất nhiều. Tuy không nói chuyện quá khứ, nhưng lại kể rất nhiều chuyện trên đường đi. Cứ như thể nói cả ngày cũng không biết mệt."
Lý Đào Hoa đặt chén trà xuống, thở dài: "Ta biết rồi. Vậy sau đó thì sao? Ông ấy có đến được Côn Luân không?"
Bà lão thở dài: "Có. Đợi đến khi hết mùa đông, trời ấm hơn một chút, ông ấy bèn lên Côn Luân. Nhưng rồi không thấy trở về. Đường lên Côn Luân chỉ có một, nếu không thấy trở về, thì chính là..."
Nam nhân cời thêm củi vào bếp lửa: "Trước khi đi, tiên sinh có nói bản thân mắc bệnh hiểm nghèo, cho dù kết quả thế nào cũng sẽ không quay lại. Hy vọng ông ấy đã gặp được vị Thánh Nhân kia. Nhưng mà những lời ông ấy nói, giờ nghĩ lại, thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt."
"Lão thân rất quý mến tiên sinh, lúc đó còn định gả Tam nha đầu cho ông ấy." Bà lão chậm rãi nói, "Tiếc là, ông ấy nói đã có vợ con."
Nam nhân nhìn Lý Đào Hoa, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, đứng bật dậy: "Cô nương, chẳng lẽ cô nương chính là con gái của tiên sinh? Năm đó bảy tuổi, bây giờ... chẳng phải đúng bằng tuổi cô nương sao?"
Lý Đào Hoa đứng dậy, lắc đầu: "Sao có thể như vậy được."
Nam nhân gãi đầu, giọng điệu có phần uể oải khó hiểu: "Cũng đúng. Cô nương là người tu hành, vị tiên sinh kia nhìn tựa như chỉ là một tiên sinh dạy tư thục bình thường, hẳn là không phải người có giao thiếp mới phải."
"Ta phải đi đây. Đa tạ lão phu nhân đã pha trà nóng." Lý Đào Hoa lại cúi đầu nói với nam nhân: "Cảm ơn câu chuyện mà ngươi đã kể."
Cô duỗi tay áo, tiểu hỏa long còn đang chơi đùa với hai tiểu cô nương kia lập tức chui tọt vào trong tay áo cô.
Lão thái thái có phần không nỡ: "Gió tuyết lớn như vậy, cô thật sự muốn đi sao?"
"Không thể trì hoãn, hy vọng ta có thể ngăn cản trận gió tuyết này." Lý Đào Hoa do dự một chút, vẫn nói: "Trong vòng mười ngày, nếu gió tuyết không ngừng, các ngươi hãy mau chóng rời khỏi nơi này, bởi vì giá lạnh như vậy có thể sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu."
"Muội hiểu rồi! Đại tỷ tỷ!" Một cô gái lảo đảo nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ mang theo tiểu hỏa long kia, là muốn đi hóa giải gió tuyết nơi này có phải không! Như vậy chỗ chúng ta sẽ ấm áp trở lại!"
Lý Đào Hoa xoa đầu cô: "Đúng là một cô bé thông minh." Nói xong, Lý Đào Hoa đẩy cửa đi vào trong sân.
Lão thái thái vội vàng xoay người trở về buồng trong: "Ta đi lấy cho cô một cái áo choàng."
Lý Đào Hoa lắc đầu, điểm chân lướt đi, rời khỏi sân, sau đó nhanh chóng chạy về phía Côn Luân.
Lúc bảy tuổi, phụ thân cô quả thật đã rời khỏi nhà, nói là sẽ đi phương xa lang bạt. Nhưng ông ấy vẫn chưa trở về, sau đó mẫu thân lập cho ông ấy một bài vị, nói với Lý Đào Hoa rằng phụ thân cô mắc bệnh chết ở bên ngoài.
Phụ thân cô đúng là một người lắm lời, khi còn bé kể chuyện xưa cho cô, cũng là nói hết đêm này sang đêm khác, giống như không biết mệt vậy.
Phụ thân cô cũng từng dạy tư thục ở trong thôn, mặc dù bình thường nhìn ông ấy có vẻ không đáng tin cậy lắm, nhưng lúc dạy lũ trẻ con học chữ lại rất nghiêm túc. Tuy rằng nghiêm túc, nhưng lại rất kiên nhẫn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi nóng.
Đều là chuyện trước bảy tuổi, Lý Đào Hoa cũng không nhớ rõ nữa. Cô lau khóe mắt ướt át, thả tiểu Hỏa Long trong tay áo ra. Tiểu hỏa long bay quanh Lý Đào Hoa một vòng, một luồng sáng đỏ bao phủ lấy cô, gió tuyết kia không thể chạm vào người cô nữa.
Lý Đào Hoa nhẹ giọng nói: "Thật ấm áp."
Tiểu hỏa long đắc ý phun một ngụm lửa lên trời.