Chương 378: Ta đến giúp ngươi
Chương 378: Ta đến giúp ngươi
Trên Tu La đảo, Đảo chủ đang định uống rượu, nhưng khi đưa lên miệng lại không thấy rượu chảy ra, y khẽ giật mình, đặt chén rượu xuống nhìn thì thấy rượu bên trong đã ngưng kết thành băng. Đảo chủ nhẹ nhàng lắc một cái, chén rượu cùng với rượu đông đá bên trong vỡ tan tành.
Sở Sơn Cô ở bên cạnh nghi hoặc: "Ta không thấy có ai đến gần, vì sao lại có kiếm khí băng hàn mạnh mẽ như thế xuất hiện trong khoảnh khắc?"
Đảo chủ khẽ nói: "Bởi vì kiếm vực mà Sơn chủ tạo ra có một loại liên kết kỳ lạ với Vô Phương chi cảnh này, luồng kiếm khí kia dựa vào loại liên kết này mà đến đây."
Ma Chủ hừ lạnh: "Cho nên ta mới cảm nhận được khí tức của người nọ."
Đảo chủ thở dài: "Thực ra thù hận giữa các ngươi cũng không tính là thù hận. Phụ thân ngươi bị hắn giết, hắn cũng chết, bọn họ là đồng quy vu tận. Sao ngươi phải ôm hận với một người đã khuất?"
Ma Chủ mặt mày u ám, không nói gì.
Đảo chủ ngẩn ra, rồi nói: "Ta hiểu rồi. Ngươi giận hắn không phải vì hắn giết phụ thân ngươi mà vì năm đó hắn là kẻ kiên quyết chủ chiến nhất nhân gian, khiến cho tình cảm giữa ngươi và Sơn chủ không thể cứu vãn, hắn phải chịu trách nhiệm lớn trong chuyện này."
"Hắn có chí hướng cao tận mây xanh." Ma Chủ thản nhiên nói.
"Hả?" Đảo chủ tiện tay ngưng tụ ra một chén rượu, rót cho mình một chén, "Sơn chủ cũng có."
"Nhưng vì cao tận mây xanh nên không thấy được thứ ở dưới chân." Ma Chủ hừ lạnh, "Ta không muốn nhắc đến hắn."
Đảo chủ cười: "Được."
Ma Chủ đột nhiên siết chặt chén rượu, trầm giọng: "Nhưng ta có một vấn đề."
"Ngươi cứ nói." Đảo chủ lập tức rót cho Ma Chủ một chén.
"Vì sao bầu rượu của Đảo chủ nhà ngươi có uống thế nào cũng không hết?" Ma Chủ đưa tay chụp lấy bầu rượu.
"Ấy ấy ấy." Đảo chủ vội vàng kêu lên, "Dừng tay!"
"Ngươi đừng quên, ta và hắn đã ở bên nhau rất nhiều năm." Ma Chủ cầm lấy bầu rượu, dốc ngược lên, rượu bên trong tuôn ra như suối. Không ai ngờ một bầu rượu bình thường lại có thể chứa nhiều rượu như vậy. Ma Chủ phất tay áo, dòng rượu như dải lụa bay lượn xung quanh cô.
Sở Sơn Cô ngạc nhiên: "Trận pháp Hải Nạp Bách Xuyên? Sao lại dùng trên một bầu rượu? Đây là do sư phụ để lại ư?"
"Ái chà chà." Đảo chủ xua tay, "Ta lỡ tay cầm nhầm bầu rượu. Hơn nữa, ta cũng đâu có nói dối."
"Uống hết rượu trong này, ta sẽ vào." Ma Chủ thản nhiên nói, rồi ngửa đầu, há miệng. Dòng rượu xoay tròn vài vòng rồi đổ vào miệng cô. Ma Chủ cứ thế uống cạn số rượu kia, cuối cùng cô cúi đầu, thở nhẹ một hơi.
Tiểu Quỳ thú chui ra từ vạt áo Đảo chủ, đang định xem náo nhiệt thì bị mùi rượu xông vào, thân thể mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Đảo chủ cười ngượng ngập, một lúc sau mới nói: "Ma Chủ... tửu lượng cao thật!"
Trong Vô Phương chi cảnh, Hồng Niệm vẫn đang giao chiến với Quỷ Hầu Lục Sát. Cảnh giới của sáu người này tuy không cao, nhưng nhất cử nhất động đều vô cùng hoàn mỹ.
Tấn công không một sơ hở.
Phòng thủ không chút khiếm khuyết.
Thế nhưng, bọn chúng vẫn không thể làm Hồng Niệm bị thương.
Bởi vì kiếm pháp Đại tướng quân mà Hồng Niệm sử dụng ngày càng thuần thục, ngày càng bá đạo.
Nếu như nói công kích của Quỷ Hầu Lục Sát là hoàn mỹ, thì Hồng Niệm chính là cường đại và bá đạo tuyệt đối. Trước sức mạnh như vậy, Quỷ Hầu Lục Sát không cách nào đắc thủ, mà linh lực của bọn chúng có hạn, dần dần, động tác cũng chậm lại.
"Xong rồi."
Hải Thanh Mạc lần đầu tiên thấy Chu Hi chật vật như vậy. Trước kia, khi đối mặt với ba tên Đọa Tiên của Tu La giới, Chu Hi vẫn áo đỏ tung bay, thần thái phiêu dật, cuối cùng triệu hồi Chúc Dung chi hỏa càng thêm oai phong. Vậy mà lúc này, hắn lại quỳ một gối xuống đất, mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập. Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Khó khăn đến vậy sao?"
Chu Hi cười khổ: "Ngươi có biết bên phía Ma tộc có bao nhiêu người đang duy trì trận pháp che mắt kia không? Một mình ta muốn dùng Cửu Dương trận phá giải, đương nhiên có phần miễn cưỡng."
Hải Thanh Mạc thở dài: "Xem ra, ta phải giúp một tay rồi."
Chu Hi nhíu mày: "Ngươi?"
Hải Thanh Mạc đột nhiên hỏi: "Chu Hi..."
Chu Hi tức giận: "Gọi hoàng huynh!"
"..." Hải Thanh Mạc chần chừ một lúc, mới khó khăn cất tiếng: "Hoàng huynh, ngươi đã từng thất bại chưa?"
"Sao lại hỏi vậy?"
Chu Hi khó hiểu: "Vì sao đột nhiên hỏi vậy?"
Hải Thanh Mạc đáp: "Vì lòng kiêu ngạo của ngươi khiến ta cảm thấy ngươi chưa bao giờ nếm mùi thất bại, hơn nữa mỗi lần ngươi cho ta cảm giác, dường như đều là liều lĩnh đánh cược, chưa từng nghĩ đến đường lui."
Chu Hi trầm mặc một lát, nói: "Đương nhiên ta từng thất bại. Ngươi đã đến Thần Đô, hẳn là từng nghe qua rất nhiều câu chuyện về ta. Ví dụ như ta vào quân doanh như thế nào, sáng tạo kỳ công ra sao, bị triệu hồi về Thần Đô thế nào, rồi vạch trần thân phận trước mặt mọi người như thế nào."
Hải Thanh Mạc gật đầu, bỗng kinh hãi thốt lên: "Vậy ra những câu chuyện này đều là giả! Là ngươi sai người bịa đặt!"
"Ta sai người bịa đặt?" Chu Hi biến sắc, chín vầng thái dương trên cao như chực chờ rơi xuống.
Hải Thanh Mạc vội vàng trấn an: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào!"
Chu Hi hừ lạnh: "Những câu chuyện đó đều là thật. Chỉ là những gì được người đời truyền tụng, sử sách ghi chép, đều chỉ là mặt tốt đẹp mà thôi. Trên chiến trường, ta nào phải chưa từng nếm mùi thất bại, cũng từng tận mắt chứng kiến thuộc hạ thân cận nhất ngã xuống ngay trước mặt. Sau khi trở về Thần Đô, ta đã thề từ nay về sau sẽ không bao giờ thất bại nữa!"
"Vì sao trở về Thần Đô rồi lại đưa ra quyết định như vậy?" Hải Thanh Mạc truy hỏi.
Khóe môi Chu Hi khẽ nhếch lên: "Vì ta cảm thấy bản thân đã đủ mạnh."
"Nhưng hôm nay, ngươi sẽ thất bại." Hải Thanh Mạc đột nhiên lên tiếng, "Sử sách ghi chép Sơn chủ năm xưa dùng một cách khác để đánh bại đối thủ, chứng tỏ đó là lựa chọn tốt nhất mà ông ấy tính toán được. Ngươi tuy mạnh, nhưng so với Sơn chủ năm xưa vẫn còn kém xa. Ta không tin, bộ trận pháp này của ngươi, năm xưa ông ấy lại không nhìn ra được."
Chu Hi lắc đầu: "Sơn chủ là người lương thiện, ông ấy không muốn sát sinh quá nhiều."
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, vuốt ve vành tai: "Nhưng ta nghe thấy rồi."
"Ngươi nghe thấy gì?" Chu Hi hỏi.
"Ta nghe thấy âm hồn Ma tộc đang cười vang." Hải Thanh Mạc đáp, ngữ khí có phần kỳ quái.
Khóe miệng Chu Hi giật giật: "Ngươi còn nghe được cả âm thanh đó sao?"
"Ngày nào cũng nghe thấy." Hải Thanh Mạc lại sờ sờ lỗ tai, "Âm u quỷ dị, như cười, lại như khóc."
Chu Hi im lặng không nói, hắn chỉ biết Hải Thanh Mạc vì Linh Hải bị hủy nên mới phải tu luyện Quỷ đạo, nhưng lại không rõ quá trình tu luyện đó phải trải qua những gì. Nghe những lời nói ra tuy có vẻ nhẹ nhàng của Hải Thanh Mạc lúc này, dường như hắn đã đoán được đôi chút, có lẽ gian nan và thống khổ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Ta vốn là người vui vẻ lạc quan, ngày nào cũng phải nghe bọn chúng khóc khóc cười cười, thật sự có phần không chịu nổi. Nhưng may mắn là, đôi khi ta cũng có thể trò chuyện với chúng."
Chu Hi lẩm bẩm: "Trò chuyện?"
"Phải." Hải Thanh Mạc chậm rãi bước đến bên cạnh Chu Hi, vỗ vai hắn, "Vừa rồi ta vừa nói với bọn chúng, đừng cười nữa, đừng cười nữa. Các ngươi không thể thắng được đâu, vì Chu Hi điện hạ của chúng ta chưa bao giờ thua cả! Lần này, ta sẽ giúp ngươi!ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ."