Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Ta Gặp Thanh Sơn

Chương 389: Ta gặp Thanh Sơn Chương 389: Ta gặp Thanh Sơn

Ma Chủ rửa mặt xong, quay đầu nhìn chằm chằm Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc cảm thấy lưng lạnh toát, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao những gì cần hỏi hắn đều đã hỏi rồi.

Sơn chủ cười nói: "Vì cô ấy cảm thấy tên mình không được hay, tuy ta lại thấy rất hay."

Hải Thanh Mạc lấy hết can đảm, tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc cô ấy tên là..."

Ma Chủ khẽ ho một tiếng. Nếu không phải Sơn chủ đang ở đây, có lẽ cô đã sớm đánh bay Hải Thanh Mạc đi rồi.

Sơn chủ vỗ vai Hải Thanh Mạc: "Tiểu huynh đệ, chuyện này thì ta khuyên ngươi đừng nên hỏi. Cô ấy sẽ nổi giận thật đấy. Ta đi nấu cơm cho hai người, ngươi ở đây trò chuyện với cô ấy một lát nhưng đừng hỏi những câu cô ấy không thích, so với ta thì tu vi của cô ấy chỉ có hơn chứ không kém."

Hải Thanh Mạc gật đầu: "Chuyện này ta biết."

Sơn chủ quay đầu nhìn Ma Chủ, mỉm cười rồi đi vào trong nhà.

Hải Thanh Mạc nhướng mày với Ma Chủ: "Sơn chủ cũng biết nấu cơm à?"

Ma Chủ liền xuất hiện trước mặt Hải Thanh Mạc, điểm một chỉ vào ngực hắn: "Ta đã nói rồi, đừng có nói nhảm nữa."

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Ma Chủ đại nhân ơi, rõ ràng ta đang thăm dò Sơn chủ cơ mà. Ngài nghĩ mà xem, trong Vô Phương chi cảnh này nếu đã có một Sơn chủ, hơn nữa còn đang chờ người, vậy chứng tỏ còn một Ma Chủ khác giống hệt ngài. Ta không nói chuyện nhiều với y, lấy chút ít tin tức, nhỡ đâu bị vạch trần thì còn biết đường nào mà lui chứ?"

Ma Chủ thu tay lại, hừ lạnh: "Vậy thì hỏi những câu có ích một chút."

"Vậy rốt cuộc ngài tên gì?" Hải Thanh Mạc cười hỏi.

Ma Chủ lại giơ tay lên, Hải Thanh Mạc vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được rồi, vậy Sơn chủ nấu ăn ngon không?"

Ma Chủ ngẩn người, dòng suy tưởng như thể trở về ngàn năm trước. Nghĩ ngợi một lát, cô gật đầu: "Ngon." Lại một lúc sau, cô mới nói thêm: "Rất ngon."

Nửa canh giờ sau, Hải Thanh Mạc đã hiểu lời Ma Chủ không hề sai. Tuy bản thân hắn cũng có tài nấu nướng nhưng sở trường vẫn là những món đơn giản như nướng cá, nướng gà rừng... Còn vị Sơn chủ này lại bày ra cả một bàn tiệc sơn hào hải vị, lại còn mang cả rượu hoa quả tự tay ủ. Hải Thanh Mạc cũng chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa được ăn một bữa ngon lành như vậy. Lần trước ở Khán Dần thành, hắn được nếm thử mấy món nhìn là biết không phải đồ dương gian, một bát cơm trộn tro cốt suýt chút nữa đã khiến hắn vong mạng. Bọn họ tu hành đến cảnh giới như ngày nay, dù không ăn ngũ cốc cũng có thể sống nhưng thân là con người, thưởng thức đồ ngon mới là ý nghĩa của cuộc sống.

Hải Thanh Mạc uống một ngụm rượu, gắp một miếng thịt gà, nhắm mắt hưởng thụ, cảm khái: "Tuyệt diệu, thật sự là tuyệt diệu! Thanh Sơn huynh, chẳng hay huynh học được tay nghề này từ đâu vậy?"

Sơn chủ cười đáp: "Từ nhỏ ta đã theo cha mẹ sống ở nông thôn. Cha ra ngoài làm việc, mẹ ở nhà nấu cơm, ta phụ giúp mẹ, nhìn riết rồi cũng biết."

Hải Thanh Mạc lại gắp một tai nấm lên, quan sát kỹ lưỡng: "Ăn thứ này chắc không gặp phải bằng hữu nào kỳ quái chứ?"

"Không đâu." Sơn chủ lắc đầu, "Ít nhất ta sẽ không."

"Ít nhất cũng nên nhưvậy." Hải Thanh Mạc đặt tai nấm xuống, gắp rau bên cạnh cho vào miệng,* "Thanh Sơn huynh, từ nhỏ huynh đã sống cùng cha mẹ trong thôn, vậy tu vi này là từ đâu mà có? Chẳng lẽ trong thôn cũng có cao nhân?"

Ma Chủ gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Hải Thanh Mạc: "Sao ngươi lắm lời vậy?"

Sơn chủ nâng chén rượu, nói: "Đã có biến cố xảy ra, người trong thôn đều chết cả, bao gồm cha mẹ ta, chỉ mình ta may mắn trốn thoát. Sau này ta gặp được sư phụ, tu vi này là do người truyền dạy."

"Ồ." Hải Thanh Mạc không hay biết chuyện cũ, vội vàng nâng chén cụng với Sơn chủ, "Xin thứ lỗi."

"Không sao." Sơn chủ thản nhiên cười: "Chuyện cũng đã qua lâu rồi."

Hải Thanh Mạc cúi đầu ăn, không nói gì thêm.

Sơn chủ dịu dàng hỏi Ma Chủ bên cạnh: "Lần này nàng về quê, mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?"

Vè quê? Ai cũng biết quê của Ma Chủ chính là Ma giới! Nếu không phải vì "quê" này, hai người bọn họ đã chẳng phải trở mặt thành thù suốt ngàn năm qua.

"Tốt." Ma Chủ cố gắng giữ bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Mọi việc đều tốt." Sơn chủ gật đầu.

Hải Thanh Mạc vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Sơn chủ: "Thanh Sơn huynh, phu nhân nhà huynh sống ở phương nào vậy?"

Sơn chủ lắc đầu: "Ta không biết."

Hải Thanh Mạc kinh ngạc: "Huynh không biết ư?"

Sơn chủ gật đầu: "Nàng ấy không muốn nói, ta không hỏi, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Vẻ mặt Hải Thanh Mạc cứng đờ, vội vàng gật đầu: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì."

Rối loạn hết cả rồi, rối loạn hết cả rồi! Là vị Sơn chủ này cố ý sắp đặt khiến hai người trong ảo cảnh rối tinh rối mù, hay là trong quá trình vị Đảo chủ kia tu bổ Vô Phương chi cảnh đã xảy ra sai sót? Tại sao vị Sơn chủ ở đây không những ẩn cư mà còn không biết gì về thân phận của Ma Chủ?

Hải Thanh Mạc lại hỏi: "Thanh Sơn huynh, huynh có biết thiên hạ bên ngoài đã loạn thành một đống rồi không?"*

"Tiểu huynh đệ nói đùa rồi, từ khi ta sinh ra, thiên hạ đã rối ren lắm rồi. Ngũ giới đại chiến, kéo dài không dứt, chiến hỏa đã lan tràn trăm năm. Thôn xóm ta sinh ra cũng vì thế mà bị diệt vong." Sơn chủ uống một ngụm rượu, lời nói đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc trầm giọng: "Thanh Sơn huynh, huynh có tu vi cao như vậy, tại sao lại ẩn cư ở đây mà không ra ngoài cứu giúp thiên hạ?"

"Thiên hạ rộng lớn, nhân tài vô số, chẳng lẽ thiếu một mình ta thì không được sao?" Sơn chủ đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói.

Hải Thanh Mạc trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: "Nếu quả thực chỉ thiếu mỗi mình huynh thì sao?"

Sơn chủ lắc đầu: "Thiên địa vận hành không phải vì thiếu một người mà dừng lại, cùng lắm chỉ là xảy ra chút sai lệch nhỏ nhặt. Có lẽ ta xuất sơn, cuối cùng sẽ chấm dứt được hỗn loạn này nhưng rồi trăm năm sau, ngàn năm sau, hỗn loạn lại ập đến, lúc đó ta sẽ ở đâu? Ta không xuất sơn, hỗn loạn này cũng sẽ có một kết cục khác. Ai dám chắc trong hai kết cục, kết cục nào sẽ tốt hơn?"

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Lời này của Thanh Sơn huynh, có phần ích kỷ đấy."

"Ích kỷ ư?" Sơn chủ khẽ lắc chén rượu trong tay, "Năm đó khi thôn ta bị diệt, có ai ra tay cứu giúp không? Không một ai, tất cả đều chết cả. Ta cũng mất đi cha mẹ và toàn bộ người thân. Thiên hạ cần ta cứu giúp, vậy ai sẽ cứu ta lúc bảy tuổi?"

Hải Thanh Mạc trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ biết lắc đầu: "Xin lỗi, ta không có câu trả lời."

Sơn chủ trầm giọng: "Rất nhiều chuyện trên đời này, không có đúng sai, chỉ có lựa chọn. Ta ẩn cư nơi đây, không hại ai, đó chính là thiện. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, vui vẻ của riêng mình, như vậy có gì là sai? Nói cách khác, nếu tất cả mọi người trên thế gian này đều tựa như ta, chẳng phải ngũ giới sẽ không còn hỗn loạn nữa hay sao?"

Thì ra là vậy!

Hải Thanh Mạc nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu ra. Năm đó, vị Sơn chủ này vì đại nghĩa, vì thiên hạ mà phải chia lìa người con gái mình yêu. Còn bây giờ, hắn tạo ra Vô Phương chi cảnh, cố ý lưu lại một bản ngã quên đi đại nghĩa, chỉ biết đến tình yêu nhỏ bé. Cho nên, nơi này chính là "thế ngoại đào nguyên" của hắn và Ma Chủ!

Sau đó, Hải Thanh Mạc không nhắc gì đến chuyện cứu thế nữa. Hai người cụng chén, trò chuyện rôm rả về những câu chuyện xung quanh ngọn Cô Sơn này. Cuối cùng, Ma Chủ như một người vợ đảm đang, thu dọn bát đũa vào bếp.

Sơn chủ ngồi trên ghế xích đu, đắc ý nói: "Ta nấu cơm, nàng ấy rửa bát, đây là quy củ từ trước đến nay của chúng ta."

Hải Thanh Mạc vội vàng hạ giọng hỏi: "Thanh Sơn huynh, rốt cuộc phu nhân nhà huynh tên là gì vậy?"

Sơn chủ khẽ đáp: "Cô tên Tiểu Hoa, Hiên Viên Tiểu Hoa."

Vẻ mặt Hải Thanh Mạc cứng đờ. Chẳng trách Ma Chủ không muốn nhắc đến, chữ "Tiểu" cũng được, chữ "Hoa" cũng thế, đều chẳng liên quan gì đến cô.

Sơn chủ khép hờ đôi mắt, đung đưa trên xích đu mà khẽ cất tiếng: "Một đóa hoa nhỏ bé, gặp gỡ một ngọn núi xanh bạt ngàn."
Bình Luận (0)
Comment