Chương 4: Bạch phát
Chương 4: Bạch phát
Chương 4: Bạch phát
Dịch: Athox
----------------
Hồng Niệm dẫn theo Hải Thanh Mạc chạy băng băng trên đường. Ngoài dự liệu của hắn, lúc này Hải Thanh Mạc không có dấu hiệu gì là muốn giãy dụa, Hồng Niệm tò mò hỏi: “Hình như ngươi đã chấp nhận kết quả này?”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đại ca đã lên tiếng, không khác gì lời của thánh nhân. Huynh ấy bảo ta đi với ngươi, thế thì ta đi với ngươi.”
Hồng Niệm gật đầu: “Được.”
“Nhưng có một điều ta không thể không nói cho ngươi.” Hải Thanh Mạc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói.
Hồng Niệm khẽ cau mày: “Chuyện gì?”
“Chính Khí minh lập phái bên hồ Tiên Huyền. Hồ Tiên Huyền ở hướng Đông Bắc, ngươi đang đi hướng Tây Bắc.” Hải Thanh Mạc chỉ theo hướng ngược lại: “Cô nương, ngươi đi ngược đường rồi.”
“Ta không quen đường ở Bắc Thần.” Hồng Niệm mặt hơi đỏ lên, dẫn Hải Thanh Mạc đổi hướng: “Ngoài ra đại ca ngươi cũng nói với ngươi rồi, đừng gọi ta là cô nương.”
“Cô nương, nghe các ngươi nói chuyện lúc vừa rồi, ta có một suy đoán không chắc chắn lắm.” Hải Thanh Mạc vừa bị kéo đi vừa nói.
“Nếu không chắc chắn thì đừng có nói.” Hồng Niệm không chút lưu tình trả lời.
“Thế ta nói nhé.” Hải Thanh Mạc trực tiếp làm lơ lời của Hồng Niệm: “Ta suy đoán, ta không phải do Lan Lăng Hải gia sinh ra.”
Thần sắc Hồng Niệm hơi đổi.
Hải Thanh Mạc tiếp tục nói: “Hơn nữa cha rất của ta rất lợi hại, là một đại nhân vật của Nam Dạ quốc! Không khéo còn là vương gia gì đó!”
Hồng Niệm quay đầu lại quan sát Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc hoàn toàn không để ý tới thần sắc của cô, vẫn tự lẩm bẩm: “Chắc trên người ta có bảo vật gì đó, hành tung của ta bị bại lộ, có nhiều người tới truy đuổi ta! Bọn họ là kẻ thù của cha ruột ta, muốn giết ta, sau đó cướp lấy bảo vật trên người ta!”
Hồng Niệm trầm giọng nói: “Mấy cái này là ngươi vừa nghĩ ra?”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Tiểu sinh bất tài, thích nghe hát, mấy chuyện vừa rồi là tập hợp câu chuyện trong khúc hát.”
“Ta...” Hồng Niệm rất muốn giơ chân đá bay cái gã ăn chơi này đi, nhưng ngay khoảnh khắc sau cô đã nhịn lại, vì có ba bóng đen xuyên qua bên cạnh cô, ngăn ngay trước mặt, khiến cô không thể không kéo Hải Thanh Mạc dừng lại.
Hải Thanh Mạc dụi hai mắt mình: “Tốc độ của ba người này còn nhanh hơn Thanh Thiên của nhà chúng ta!”
Hồng Niệm trầm giọng nói: “Thuấn thuật sư của Mộc vương phủ, quả nhiên bất phàm.”
Trên đời này có một loại người chuyên môn tu hành thuật thân pháp tốc độ, được gọi là thuấn thuật sư. Đây cũng là loại người khó dây dưa nhất trên đại lục, vì khi ngươi không địch lại bọn họ, rất có thể ngươi sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ; còn khi bọn họ không địch lại ngươi, ngươi lại vĩnh viễn không thể đuổi kịp bọn họ.
“Hồng Niệm công công.” Thuấn thuật sư cầm đầu trầm giọng nói: “Mộc Vương điện hạ vẫn luôn tán thưởng ngươi, ba huynh đệ chúng ta cũng không muốn đối địch với ngươi.”
Hồng Niệm cười một tiếng: “Nhưng ta lại không tán thưởng Mộc Vương điện hạ.”
Thuấn thuật sư cầm đầu nhíu mày nói: “Mong công công nói năng cẩn thận.”
“Nói năng cẩn thận?” Hồng Niệm đột nhiên nghiêng người, chém ra một kiếm, chỉ nghe một tiếng “keng” do binh khí va chạm vang lên, một thuấn thuật sư cầm đoản đao trong tay bị cô cản lại. Hai thuấn thuật sư còn lại cũng lập tức hành động, tốc độ ba người nhanh chóng tới mức chỉ thấy được tàn ảnh, lần lượt đánh về phía Hồng Niệm. Hồng Niệm che cho Hải Thanh Mạc ở phía sau, Hà Ảnh kiếm lao vút ra, bay lượn xung quanh hai người tạo thành một lưới kiếm, ngăn cản toàn bộ công kích của ba người.
Hải Thanh Mạc thấy vậy không khỏi kinh ngạc, thán phục nói: “Kiếm thuật của cô nương không tệ, còn cao cường hơn hộ vệ A Lai của ta.”
Khóe miệng Hồng Niệm giật giật: “A Lai nhà ngươi... mạnh lắm à?”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đương nhiên rồi, nghe nói A Lai nhà ta là kiếm thuật sư tam phẩm!”
“Tam... tam phẩm.” Hồng Niệm khẽ thở dài: “Thế thì ta phải cám ơn lời khen của ngươi rồi.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Cô nương, bọn họ không đánh được chúng ta, sao vẫn cố chấp như vậy?’
Hồng Niệm quay đầu lại nói: “Vì bọn họ định cầm chân chúng ta, đợi người tới.”
Lan Lăng thành, bên hồ Bích Thủy.
Một thư sinh, một võ phu, hai người đứng bên bờ sông, thân hình ưỡn thẳng.
Phía đối diện có bốn người đang đứng, mỗi người đều mặc giáp đen, cầm một thanh trường kiếm màu ô kim. Kiếm thuật sư cầm đầu trầm giọng nói: “Lan Lăng Hải gia định đối địch với Lăng Nguyệt tông chúng ta hay sao?’
“Lăng Nguyệt tông các ngươi là Nam Dạ Lăng Nguyệt tông, nhưng ở đây là Bắc Thần.” Hải Thanh Thiên nhẹ nhàng vung tay, hồ nước phẳng lặng chậm rãi dâng lên một gợn sóng: “Nếu chư vị vượt qua hồ nước...”
“Thế thì sao?” Kiếm thuật sư cầm đầu hỏi.
“Giết các ngươi.” Hải Thanh Ngôn cười ôn hòa, lại nói ra lời tàn nhẫn nhất.
“Không phải chỉ có chúng ta tới đây, ngươi ngăn chúng ta cũng vô dụng.” Kiếm thuật sư cầm đầu lắc đầu nói.
“Thế thì thử xem?” Hải Thanh Ngôn khẽ nhướn mày.
Kiếm thuật sư cầm đầu vận sức nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nhưng rốt cuộc chỉ thở một tiếng dài, cuối cùng vẫn không ra tay. Một hạt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu chảy xuống trên trán hắn.
Gợn sóng trên hồ Bích Thủy vẫn chậm rãi dâng lên, từng tầng nối tiếp nhau.
Hải Thanh Ngôn đột nhiên quay đầu lại, mặt mày lộ vẻ lo lắng.
“Tới rồi!” Hồng Niệm đột nhiên giơ tay lên dầu, chỉ thấy một thanh trường kiếm từ trên không trung bay tới, phát ra tiếng rít thê lương. Ba thuấn thuật sư nghe thấy âm thanh kia, đồng thời thối lui sang bên. Thanh trường kiếm kia nhanh chóng xoay vòng trên không trung, rầm một tiếng đụng vào Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm. Hà Ảnh kiếm bay về tay Hồng Niệm, Hồng Niệm kéo Hải Thanh Mạc lùi liền mấy bước.
Tiếp đó có một người áo trắng hạ xuống đất, thanh trường kiếm kia bắn khỏi mặt đất, bay vào vỏ kiếm của người áo trắng.
“Thật không ngờ nổi danh kiếm Hà Ảnh lại xuất hiện ở nơi này, hân hạnh gặp mặt, Hồng Niệm công công.” Người áo trắng trông mới khoảng ba mươi, bên tóc mai có một lọn tóc bạc dài xõa xuống, dáng vẻ mang theo chút tiên khí, chỉ có hai hàng mi cực kỳ sắc bén, Hải Thanh Mạc chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy hàn khí lẫm liệt.
“Ngươi là phó minh chủ Thiên Sinh minh.” Đôi mắt Hồng Niệm hơi nhíu lại, nhìn thanh trường kiếm vẫn đang tỏa hàn khí kia: “Ngọc Thiên Hàn.”
Người áo trắng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hồng Niệm nắm chặt chuôi Hà Ảnh kiếm trong tay: “Không thể tưởng tượng được Mộc Vương điện hạ chịu bỏ vốn liếng như vậy, không ngờ còn mời cả phó minh chủ của Thiên Sinh minh, hạng tám trên Tinh Vân bảng, Ngọc Thiên Hàn tiên sinh.”
“Đáng tiếc, nếu là sư phụ ngươi tới thì hôm nay ta không ngăn nổi các ngươi. Nhưng chỉ dựa vào thanh Hà Ảnh kiếm này, còn chưa đủ.” Ngọc Thiên Hàn khoanh tay sau lưng, chậm rãi nói: “Nể mặt sư phụ ngươi, ta có thể không giết ngươi, nhưng vị nhị công tử của Hải gia phải đi theo chúng ta.”
Hải Thanh Mạc đi tới bên cạnh Hồng Niệm, nhỏ giọng nói: “Cô nương, sư phụ cô nghe có vẻ rất lợi hại, cảm giác như tất cả mọi người đều nể mặt ông ấy.”
Hồng Niệm bất đắc dĩ nói: “Sư phụ ta là một trong thiên hạ tứ đại ma đầu, ngươi nói xem bọn họ có nên nể mặt ông ấy không?”
Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh: “Thiên hạ tứ đại ma đầu?”
Ngọc Thiên Hàn khẽ mỉm cười: “Giết người uống máu, tóc trắng cắt cổ, không ai muốn chọc vào một ma đầu như vậy.”
“Nhưng vì sao Ngọc tiên sinh chắc chắn là sư phụ ta không tới?” Hồng Niệm chậm rãi nói.
Ngọc Thiên Hàn sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai lọn tóc trắng bay lên từ mặt đất, trói lấy hai chân hắn. Ba thuấn thuật sư bên phía khác vội vàng cúi đầu, phát hiện hai chân họ cũng bị lọn tóc trắng mọc dưới đất lên trói chặt lên. Con ngươi Ngọc Thiên Hàn co chặt lại: “Đây là...”
“Bạch Phát Tam Thiên Trượng!” Hồng Niệm cắm mạnh Hà Ảnh kiếm xuống đất, chỉ thấy lọn tóc trắng mọc lên điên cuồng, trực tiếp nhô lên khỏi mặt đất, trói nghiến Ngọc Thiên Hàn và ba tên thuấn thuật sư.
“Chạy!” Hồng Niệm vung mạnh Hà Ảnh kiếm về phía trước, Hà Ảnh kiếm bay thẳng về theo hướng mà bọn họ chạy trốn lúc đầu. Hồng Niệm nắm lấy tay Hải Thanh Mạc, tung người nhảy lên trước vài bước, tiếp đó rảo bước lướt tới, hai người đạp lên thân kiếm Hà Ảnh.
“Chẳng lẽ đây là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết?” Hải Thanh Mạc vui vẻ nói.
Hồng Niệm hừ lạnh một tiếng: “A Lai nhà ngươi có biết chiêu này không?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Không biết. Hắn nói hắn luyện thêm hai mươi năm nữa mới có cơ hội.”
Hồng Niệm mỉm cười: “A Lai nhà ngươi là kiếm thuật sư tam phẩm, thế ngươi cảm thấy ta là mấy phẩm?”
Hải Thanh Mạc giơ một ngón tay cái: “Ít nhất cũng phải nhị phẩm nhỉ.”
Hồng Niệm lảo đảo, thiếu chút nữa ngã khỏi Hà Ảnh kiếm.
Ngự kiếm phi hành, cho dù có lên tới kiếm thuật sư nhất phẩm cũng chưa chắc đã làm được, người có thể thi triển dễ dàng như cô đã ít lại càng ít, kết quả tới miệng gã chỉ được có nhị phẩm?
Đại công tử Hải gia mắng gã cũng không sai, rác rưởi!