Chương 401: Lỡ làng và lỡ làng
Chương 401: Lỡ làng và lỡ làng
Sở Sơn Cô đánh ra một chưởng này bình thường đến cực điểm, so với bàn tay Phật Đà vừa rồi thì khí thế hoàn toàn không thể sánh bằng.
Thế nhưng phân thân Thánh chủ phía trên lại cảm nhận được một luồng áp lực chưa từng có. Hắn cũng vận toàn bộ niệm lực toàn thân, xuất chưởng nghênh đón.
Hai chưởng va chạm, chỉ trong khoảnh khắc, phân thân Thánh chủ kia dường như nhìn thấy sau lưng Sở Sơn Cô xuất hiện một bóng người mơ hồ khác. Hắn hạ giọng nói: "Đây là Tiên Nhân pháp tướng mà ngươi gọi xuống sao?"
"Không, đây chỉ là người thân cận nhất của ta. Dù hắn đã qua đời nhiều năm nhưng khi ta đối mặt với tuyệt cảnh, luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn." Sở Sơn Cô nhắm mắt lại, lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể tuôn ra.
Đúng vậy, hắn vẫn là Sở Sơn Cô không am hiểu đánh nhau kia, khi hắn đánh không lại, sẽ có sư phụ thay hắn ra mặt!
Đảo chủ cầm kiếm lơ lửng trên mặt biển, hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: "Không cần diễn kịch nữa, nếu ngươi dễ dàng bị đánh bại như vậy. Thế thì chúng ta không cần phải nghênh đón ngươi long trọng như thế này."
Hắn vừa dứt lời, Thánh chủ đã từ trong nước biển lao ra, hắn nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm mặc ngọc trong tay, thản nhiên cười: "Lời ngươi vừa nói khiến ta nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua."
Đảo chủ khóe miệng khẽ nhếch lên: "Ồ? Không lẽ mấy câu nói của ta có thể khiến ngươi hồi tâm chuyển ý sao? Nếu vậy trận chiến này cũng đúng là thoải mái quá mức rồi."
"Hồi tâm chuyển ý?" Thân thể Thánh chủ chậm rãi bay lên, hắn đưa tay phất đi nước biển trên thân kiếm.
"Đúng vậy. Ngươi hãy trở về Tu La giới trước, sau đó ta sẽ giúp ngươi mở Côn Lôn Thiên Môn, rồi cùng lên đó đàm phán với đám thần tiên kia. Cứ nói những ân oán này đã qua ngàn năm rồi, không cần so đo nữa. Ta sẽ bảo bọn họ khôi phục tiên tịch cho ngươi, những Tu La năm xưa cùng ngươi tạo phản cũng có thể thoát khỏi danh Đọa Tiên. Đương nhiên, ta thấy Tiên giới thật sự rất nhàm chán, ta đề nghị ngươi chuyển tu Hữu Tình đạo, cùng ta ở lại nhân gian tiêu dao tự tại. Như vậy, trận chiến này không cần phải đánh nữa." Đảo chủ chậm rãi nói.
Thánh chủ hạ thấp tầm mắt, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đảo chủ: "Từ trước đến nay bọn họ luôn rất cố chấp."
"Cố chấp thì cố chấp nhưng ai nợ thì tính người đó chứ." Đảo chủ ngạo nghễ nói: "Hơn nữa ngươi cũng biết đấy, xưa nay vẫn luôn là ta người rất giỏi ăn nói."
Thánh chủ ngẩng đầu, bỗng nhiên bật cười.
Đảo chủ cũng cười theo.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cười rất lâu, cuối cùng Đảo chủ lắc đầu thở dài: "Được rồi được rồi. Đã đến nước này rồi mà ta vẫn ngây thơ như vậy. Ngươi kiên trì chấp niệm ngàn năm, ngay cả Tam đại Tà thần cũng bị ngươi thôn phệ, làm sao có thể bởi vì ba câu nói của ta mà thay đổi ý nghĩ được chứ."
"Nếu trên thế gian này còn có người có thể thay đổi ý nghĩ của ta, như vậy người đó chỉ có thể là ngươi." Thánh chủ bình tĩnh nói.
Đảo chủ vác trường kiếm lên vai: "Nhưng mà, đó cũng chỉ là nếu như."
Thánh chủ phất tay: "Nhưng dù sao hiện giờ phía sau ta vẫn còn vô số Tu La. Bọn họ cũng tựa như ta, hy vọng có thể tạo dựng một thế giới mới. Ngươi chỉ biết chuyện xưa của Tạ Hồng Tuyết ta nhưng thật ra câu chuyện của mỗi vị Đọa Tiên, nếu viết thành sách đều chứa đựng vô số máu và nước mắt. Ta ở trên thế gian này còn có một bằng hữu như ngươi lo lắng cho mình. Nhưng còn bọn họ, bọn họ còn lại gì? Chỉ có ta dẫn dắt bọn họ tạo dựng một thế giới mới!"
"Nghe có vẻ rất vĩ đại." Đảo chủ giả vờ cười một tiếng.
"Cũng tức là là trận chiến này, không thể tránh khỏi." Thánh chủ buông tay xuống.
Chỉ thấy phân thân Thánh chủ đang kịch chiến với Hải Thanh Ngôn từ trên trời giáng xuống, nhập vào người Thánh chủ.
Mà trên mặt biển, cỗ quan tài đã tỏa ra ánh sáng vàng kim kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang trời, sau đó thấy cỗ quan tài kia nổ tung. Khán Dần Thành chủ từ trong đó bay ra, lơ lửng bên cạnh Đảo chủ, hắn khẽ phất tay áo một cái, phủi đi vết máu trên người, khẽ thở dài nói: "Không ngờ cuối cùng vẫn trở về."
"Thành chủ, hình như ngươi cảm thấy có phần tiếc nuối vì mình không thể đồng quy vu tận với hắn?" Đảo chủ âm trầm hỏi.
Khán Dần Thành chủ mặt không chút thay đổi đáp: "Chỉ là ta cảm thấy đã ở trên nhân gian này quá lâu rồi, nếu có thể dùng cách này rời đi cũng coi như một kết thúc viên mãn."
Theo sau Khán Dần Thành chủ phá quan tài bay ra, phân thân Thánh chủ gần như đã vỡ vụn kia cũng bay ra theo.
Thánh chủ chứng kiến, lông mày hơi nhíu lại nhưng vẫn phất tay thu phân thân kia vào trong cơ thể.
Phía Sở Sơn Cô, phân thân của hắn cũng bị một chưởng vừa rồi đánh bật ngược trở lại, bay vụt qua bên cạnh Đảo chủ và vị Thành chủ kia, tạo nên một cơn sóng lớn. Thánh chủ bước lên một bước, đưa tay đón lấy phân thân nhưng dư lực của chưởng kình vẫn khiến phía sau lưng lão dâng lên một cơn sóng lớn cao đến ngàn trượng.
Sở Sơn Cô cũng tiến đến gần, cả người trông vô cùng mệt mỏi, dường như trận chiến vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực. Hắn cười khổ, nói với Đảo chủ: "Ta thật sự không thể đánh thêm được nữa."
"Sư phụ ngươi không có ở đây, ngươi chỉ đành phải gánh vác nhiều hơn một chút." Đảo chủ mỉm cười đáp.
Hải Thanh Ngôn từ trên trời đáp xuống, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Xem ra chư vị vẫn lợi hại hơn, ta dốc hết toàn lực, thi triển Tề Thiên Ấn cũng chỉ có thể cầm cự được với hắn. Còn chư vị, ta thấy hình như sắp đánh tan được phân thân mà mình phải đối mặt rồi."
Khán Dần Thành chủ cúi đầu: "Xấu hổ. Chỉ là miễn cưỡng chèo chống một trận mà thôi, giờ đã kết thúc, ta không thể nào thi triển thêm một lần nữa."
Sở Sơn Cô gật đầu: "Ta cũng vậy. Một chưởng vừa rồi, dù có đánh thêm ngàn vạn lần nữa, ta không thể nào thi triển được chưởng nào có uy lực như vậy."
Đảo chủ khẽ cười, cảm thán: "Đúng vậy. Trong đời người, có rất nhiều chuyện, chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi đã bỏ lỡ, e là sẽ vĩnh viễn vụt mất. Cũng như năm đó, ta muốn ngăn cản hắn rời khỏi Tiên giới, có lẽ cũng đã từng có một cơ hội như vậy. Đã bỏ lỡ rồi, thì giờ đây chỉ có thể gặp nhau bằng binh đao tại nơi này."
Sở Sơn Cô nhíu mày: "Đảo chủ, ta biết tình nghĩa giữa ngươi và Thánh chủ rất sâu nhưng nếu ngươi cứ mãi canh cánh trong lòng những chuyện này, e là không thể dốc hết toàn lực được."
"Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi. Nhưng ta khác với các ngươi, các ngươi đã dốc hết toàn lực, còn ta, vẫn còn một kiếm." Đảo chủ giơ cao trường kiếm trong tay: "Một kiếm này, mới là một kiếm tích tụ ngàn năm tu vi của ta."
Sau lưng Thánh chủ, pháp tướng của Tà thần liên tục lấp lóe, sắc mặt hắn cũng trở nên biến ảo bất định, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng kiếm khí chưa từng thấy bao giờ đang dần dần ngưng tụ trên người Đảo chủ.
"Lui ra!" Hải Thanh Ngôn quát khẽ một tiếng. Hai vị Thánh nhân còn lại cũng cảm nhận được kiếm khí đáng sợ tỏa ra từ người Đảo chủ, vội vàng lùi ra xa đến trăm trượng.
Sở Sơn Cô trầm giọng: "Kiếm quang thật sắc bén."
"Một kiếm này, chính là vĩnh biệt." Đảo chủ giơ cao trường kiếm. "Những ai có mặt ở đây, đời này có thể chứng kiến một kiếm này, đó là vinh hạnh cả đời người."
Trong Vô Phương chi cảnh, Hải Thanh Mạc bỗng nhiên mở mắt, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang ào ạt vận chuyển.
Sơn chủ mỉm cười: "Thành công rồi."