Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406: Xa Cách Lâu Ngày Mới Gặp Lại

Chương 406: Xa cách lâu ngày mới gặp lại Chương 406: Xa cách lâu ngày mới gặp lại

Có lẽ trên thế gian này, vẫn tồn tại hai vị Thánh nhân chân chính. Thiên địa biến đổi, thế gian xoay vần, chẳng qua chỉ là một bàn cờ của hai người bọn họ. Mỗi một quân cờ, đều là một thế giới. Một câu chuyện trong thế giới kết thúc cũng là lúc một câu chuyện khác bắt đầu.

Trong ký ức của Triệu chân nhân và Lý Đào Hoa, bọn họ từng là hai vị Kiếm Tiên của một thế giới khác.

Kiếp trước, Triệu chân nhân cũng là một đạo sĩ, họ Triệu tên Ngọc Chân, vì bị thiên đạo ràng buộc, từ nhỏ đã sống ở Thanh Thành sơn, hơn ba mươi năm chưa từng xuống núi một lần. Tuy chưa từng xuống núi nhưng tiếng tăm kiếm đạo song tu của y đã vang danh thiên hạ, được người đời gọi là Đạo Kiếm Tiên.

Còn Lý Đào Hoa kiếp trước là Nhị Thành chủ của Tuyết Nguyệt thành - đại thành đứng đầu giang hồ, tên là Lý Hàn Y, là đệ tử quan môn của Lý Trường Sinh - cao thủ đệ nhất thiên hạ lúc bấy giờ. Cô si mê luyện kiếm, được người đời gọi là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên.

Nhưng lúc hai người bọn họ mới gặp, cả hai đều chưa có danh xưng Kiếm Tiên. Lý Đào Hoa chỉ nghe nói trên Thanh Thành sơn có một thiếu niên thiên tài đạo kiếm song tu, bèn mang kiếm lên Thanh Thành sơn.

Chỉ là, một người muốn luận bàn kiếm pháp, một người lại chỉ muốn ăn đào.

Lần đầu gặp gỡ, hai người nói chuyện chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng một lời không hợp bèn rút kiếm đánh nhau.

Thiếu nữ xuất kiếm chém rụng một cây hoa đào, thiếu niên cũng xuất kiếm cắt đứt khăn che mặt của thiếu nữ, để lộ ra dung nhan khuynh thành.

Chính là lúc này.

Tình yêu đến quá bất ngờ, thiếu nữ không kịp đề phòng, đành thu kiếm rời đi, để lại lời hẹn ước ba tháng sau sẽ quay lại.

Hai người đặt cho nhau một danh xưng, Lý Hàn Y gọi Triệu Ngọc Chân là tiểu đạo sĩ, còn Triệu Ngọc Chân gọi Lý Hàn Y là tiểu tiên nữ.

Sau đó đông qua xuân đến, cây hoa đào kia rốt cuộc không cần kiếm khí thuần dương của y sưởi ấm cũng tự mình nở rộ. Tiểu đạo sĩ ngồi dưới gốc cây, ngơ ngác nhìn trời, trong lòng không còn nghĩ đến chuyện ăn đào nữa, mà là... lời của nữ nhân quả nhiên không thể tin được.

Bởi vì thời gian đã qua ba tháng cộng thêm bảy ngày, cô vẫn chưa tới.

Khi tiểu đạo sĩ nằm dưới tàng cây, bất đắc dĩ nghĩ đến chuyện này thì tiểu tiên nữ lại lần nữa bước vào trong sân, còn mang theo một thanh kiếm chí hàn tuyệt thế vô song - Thiết Mã Băng Hà.

Hai người chưa kịp nói với nhau được mấy câu thì đã bắt đầu một trận tỉ thí kiếm đạo.

Tiểu đạo sĩ dùng kiếm quyết chí cao Vô Lượng kiếm pháp của Thanh Thành sơn, còn tiểu tiên nữ lại dùng một chiêu Nguyệt Tịch Hoa Thần, dẫn tới hoa đào của cả Thanh Thành sơn.

"Vô Lượng Kiếp không bằng Đào Hoa Kiếp, tiên trên trời không bằng trăng trước mặt." Có lẽ trong mắt thế nhân, hai vị không bao lâu nữa sẽ được người đời xưng là Kiếm Tiên này, lần gặp gỡ và tương ái có phần đột ngột và vội vàng, chỉ là hai lần thử kiếm, vội vàng gặp mặt mà đã có thể định tình cả đời. Nhưng chỉ có kiếm khách chân chính mới hiểu, rất nhiều khi chỉ một cái liếc mắt đã đủ khiến người ta rung động, sau đó khi kiếm với kiếm chạm nhau, tâm ý của hai bên lại tương thông với nhau theo một cách thức khác.

Đó là sự ăn ý giữa kiếm khách với nhau.

Kiếm khách có thể thông qua vài lần giao đấu để xác định đối phương là tri kỷ trên con đường kiếm đạo của mình, hay là kẻ địch cả đời.

Như vậy, tất nhiên cũng tồn tại một loại khả năng khác, đó chính là trong lúc quyết đấu, nhận ra đối phương là lương duyên của mình.

Chỉ tiếc là sự việc không như mong muốn, trước lần gặp mặt thứ ba, khi mà lẽ ra hai người họ cùng nhau xuống núi, thì tiểu đạo sĩ khi đang bế quan, muốn phá giải thiên kiếp lại gặp phải cao thủ giang hồ đến khiêu chiến. Sau khi vô tình nhập ma, hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội xuống núi. Còn tiểu tiên nữ sau khi thay tiểu đạo sĩ đánh lui một người khác muốn lên núi khiêu chiến cũng quay về Tuyết Nguyệt thành.

Mười mấy năm sau đó, hai người chưa từng gặp lại nhau.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tiểu đạo sĩ đã không còn là tiểu đạo sĩ nữa, trở thành chưởng môn chân nhân của Thanh Thành sơn. Tiểu tiên nữ cũng trở thành chủ nhân của một thành, là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, trở thành người bảo vệ cho hậu bối.

Thế nhưng khi Lý Hàn Y phải đối mặt với nguy hiểm mất mạng, Triệu Ngọc Chân vẫn rút thanh Đào Hoa kiếm đang cắm dưới gốc đào trên Thanh Thành sơn, phá thiên kiếp, xuống núi! Kiếm cuối cùng chém chết ba đại cao thủ, đánh lui một loạt sát thủ, ứng kiếp mà chết!

Chỉ là trước khi chết, cuối cùng họ cũng có thể hoàn thành tâm nguyện trong lòng, bái đường thành thân dưới gốc đào, trở thành phu thê.

Ở vùng thiên địa này, hình ảnh thường xuyên hiện lên trong tâm trí họ, chính là khoảnh khắc đó.

Triệu chân nhân vừa cười vừa hái một quả đào, cắn một miếng rồi nói: "Trí nhớ của ta về khoảng thiên địa đó chỉ dừng lại ở khoảnh khắc này, sau đó ta xuất hiện ở đây. Nhưng lúc đó, ta chỉ liên tục mơ thấy cảnh tượng thành thân dưới gốc đào, những chuyện khác đều không nhớ rõ nữa. Mãi đến ngày hôm đó, sau khi gặp lại nàng ở Vạn Kiếm sơn, ta mới dần dần nhớ lại mọi chuyện."

Lý Đào Hoa ngẩn người: "Chỉ nhớ mỗi một hình ảnh đó mà đã đợi cả ngàn năm ư?"

"Phải. Dù chỉ là một giấc mộng nhưng ta biết nàng là người con gái mà ta đợi cả cuộc đời này mong gặp lại." Triệu chân nhân dịu dàng cười nói: "Cuối cùng ta cũng đã đợi được nàng. Nhưng trí nhớ của ta dừng lại ở khoảnh khắc thành thân dưới gốc đào, sau đó thì sao?"

Lý Đào Hoa cúi đầu: "Chàng muốn hỏi sau này ta có giữ lời thề với nàng, không gả cho ai khác nữa?"

"Câu hỏi đó thật ra có phần ích kỷ. Tương lai của nàng còn rất dài, một mình, e là quá mức cô độc." Triệu chân nhân lắc đầu: "Nhưng có đôi khi, tình cảm là ích kỷ như vậy. Ta chỉ cảm thấy câu hỏi đó có phần dư thừa, dù sao trong lòng nàng và ta đều không thể nào chứa thêm một ai khác."

"Sau khi chàng rời đi, ta vì tẩu hỏa nhập ma mà mất hết công lực, sau đó quay về Kiếm Tâm Trủng để tĩnh dưỡng. Đệ đệ ta Lôi Vô Kiệt cuối cùng đã trở thành Hồng Y Kiếm Tiên, còn ta vẫn luôn ẩn cư ở Kiếm Tâm Trủng. Tuy thỉnh thoảng có rời khỏi đó vài lần nhưng ta không còn hỏi đến chuyện giang hồ. Khoảng bốn mươi năm sau, giang hồ lại phải đối mặt với một kiếp nạn, ta cầm kiếm xuất thế, chém giết Kiếm Ma dưới chân núi Thanh Thành. Sau đó, ta lên núi Thanh Thành, gốc đào năm xưa chúng ta gặp nhau đã sớm khô héo nhưng tiểu viện kia vẫn luôn được giữ nguyên vẹn. Ta ngồi dưới gốc đào khô héo đó, rồi mơ một giấc mơ."

"Nàng mơ thấy gì?"

"Ta mơ thấy gốc đào khô héo kia lại nở hoa, cánh hoa bay đầy trời, rồi kết thành những quả đào lớn. Chàng mặc đạo bào, đeo thanh Đào Hoa kiếm, hái một quả đào, mỉm cười đưa cho ta."

"Đó không phải là mơ. Đã kết nối với hiện tại rồi."

"Không ngờ, bốn mươi năm bên kia của ta, lại là ngàn năm ở nơi đây. Là ta đã để chàng đợi lâu."

"Là ta rời đi quá sớm, khiến nàng phải cô độc suốt bốn mươi năm qua." Triệu chân nhân khẽ phất tay, bộ áo cưới màu hoa đào rơi xuống trước mặt hai người: "Đợi lâu cũng không sao, chỉ cần sau bao năm xa cách vẫn có thể gặp lại nhau!"

Bên bờ Tu La đảo, Đảo chủ cầm kiếm, tay run lên nhè nhẹ, hạ giọng nói: "Rốt cuộc tên kia đang làm cái gì vậy? Sao từ nãy đến giờ im hơi lặng tiếng thế? Mau đến giúp ta một tay! Lão Triệu!"
Bình Luận (0)
Comment