Chương 408: Chặt đứt Thiên lộ
Chương 408: Chặt đứt Thiên lộ
Bên bờ Tu La đảo, tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng kiếm khí tuyệt thế từ phương Bắc ập tới. Thanh kiếm Đảo chủ vừa nâng lên lại hạ xuống.
Vẻ mặt vẫn luôn điềm tĩnh của Thánh chủ bỗng thoáng chút kinh hoàng, hắn vội vàng giơ tay lên, quát lớn: "Lên cho ta!"
Chỉ thấy từ trong vô số hòn đảo phía sau hắn, vô số bóng đen mang hình dạng pháp tướng bay lên không trung.
Chỉ cần chúng lên được chín tầng trời, rồi quay trở lại nhân gian...
Như vậy, thứ mà mọi người phải đối mặt chính là gần trăm tên Thánh nhân.
"Lên chín tầng trời trước, rồi nghịch thiên cải mệnh, không làm Tiên, mà làm Thánh!" Sở Sơn Cô lạnh lùng nói: "Bọn chúng cũng xứng sao?"
"Vạn vật quy về hư không, từ hư không sinh ra vạn vật, vạn vật tất có linh tính." Thánh chủ nhắm mắt lại, quát lớn: "Quy thiên!"
"Dừng lại!" Một tiếng quát vang lên từ phía chân trời.
Tiếng quát còn chưa dứt, kiếm khí đã ập đến.
Một luồng kiếm khí màu tím xé toạc không trung, đánh bật tất cả những tia sét màu tím đang giáng xuống, đồng thời chặn đứng những bóng đen pháp tướng đang bay lên từ Tu La đảo bên ngoài cửu tiêu.
Hải Thanh Ngôn ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Kiếm khí thật mạnh!"
"Một thanh kiếm có thể chặn đứng Thiên Môn, tất nhiên là thanh kiếm tốt nhất của nhân gian." Đảo chủ thở dài: "Chẳng qua hắn luôn luôn đến muộn."
"Đã đến rồi, còn nhiều lời làm gì?" Triệu chân nhân từ xa bay tới nhưng không tựa như những người khác lơ lửng trên không trung, mà đáp xuống Tu La đảo. Thanh Huyền Dương kiếm bốc cháy dữ dội xoay tròn trên không trung, những tia kiếm khí màu tím không ngừng được phóng ra, tạo thành một kết giới vững chắc. Còn một thanh trường kiếm phủ đầy băng sương được cắm trước mặt Triệu chân nhân, tỏa ra hàn khí bức người, bảo vệ vùng không gian trước mặt hắn.
Triệu chân nhân hai tay kết ấn, điều khiển hai thanh kiếm. Một thanh chí dương, bảo vệ thiên hạ thái bình. Một thanh chí hàn, bảo vệ bản thân bất khả xâm phạm.
Đảo chủ quay đầu cười nói: "Không nói nhiều nữa, chỉ cần ngươi đến là tốt rồi."
"Ta dùng Thuần Dương kiếm khí, có thể chặt đứt con đường phàm nhân lên trời ba ngày. Nhưng cũng vì vậy mà ta không thể cùng ngươi ngăn địch." Triệu chân nhân thở dài: "Hay là ta rút Huyền Dương kiếm ra, hơn trăm Thánh nhân thì đã sao? Ta ngươi song kiếm hợp bích, đánh cho trời đất u ám, chẳng phải thống khoái lắm sao?"
"Từ khi nào mà ngươi thích đánh nhau thống khoái vậy?" Đảo chủ nghi hoặc: "Chẳng phải ngươi ghét nhất phiền phức hay sao? Ta còn tưởng ngươi thích thú với chuyện hiện giờ lắm chứ?"
"Ta vừa mới hoàn thành chuyện vui sướng nhất đời, bây giờ trong lòng sảng khoái vô cùng, chỉ muốn vung kiếm vạn dặm, thỏa chí tang bồng. Thế nào, Lý Mộc? Ngươi hạ lệnh một tiếng, ta lập tức thu Huyền Dương Kiếm." Triệu chân nhân cao giọng nói.
"Đừng, đừng, đừng!" Đảo chủ vội vàng phất tay cự tuyệt, hắn nghe ra vẻ phấn khích trong giọng nói của Triệu chân nhân lúc này, biết rõ y không nói đùa: "Gần trăm Thánh nhân, chúng ta đâu có chút cơ hội thắng nào! Ngươi có thể chặt đứt con đường lên trời, đó chính là mấu chốt để chúng ta giành thắng lợi!"
"Được rồi." Giọng Triệu chân nhân có phần tiếc nuối: "Chẳng qua cũng hơi đáng tiếc."
Thánh chủ trầm giọng nói: "Lý Mộc, xem ra chỉ có thể khai chiến thật rồi."
"Ta hiểu ý ngươi, nếu tất cả Đọa Tiên sau lưng ngươi đều khôi phục được lực lượng Thánh nhân thì trận chiến này sẽ không còn chút hồi hộp nào nữa, bởi vì thực lực quá chênh lệch. Vậy nên không cần đánh nữa, chúng ta đầu hàng là được rồi." Đảo chủ vung trường kiếm nhắm thẳng vào Thánh chủ: "Nhưng ngươi đã lầm rồi, bất kể như thế nào, chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!"
"Tốt." Thánh chủ quay đầu về phía Quan Bạch Phụ.
Quan Bạch Phụ lập tức quay đầu, phẫn nộ quát về phía Tu La giới: "Khai chiến!"
Những bóng đen pháp tướng vô vọng kia lại lần nữa trở về đảo nhỏ của mình, từng luồng khí tức cường đại mà tà ác bốc lên, vô số bóng người rời khỏi đảo, lao về phía bọn họ.
"Được."
Đại chiến giữa Tu La giới và nhân gian, cuối cùng cũng phải bắt đầu. Đảo chủ quay đầu lại: "Ta ngăn cản Thánh chủ, các ngươi đi đối phó với đám Đọa Tiên kia."
Hải Thanh Ngôn nhìn vô số bóng người bay lên trời, cố gắng vận dụng niệm lực trên người nhưng chỉ biết ho khan một cách bất đắc dĩ: "Ta hiểu rồi. Xem ra hôm nay phải bỏ mạng nơi sa trường này rồi."
Khán Dần Thành chủ bước ra một bước: "Vốn dĩ ta tưởng rằng mình đã bỏ mạng trong chiếc quan tài kia rồi chứ."
"Thành chủ, phải chiến đấu vì chiến thắng, chứ không phải vì cái chết." Đảo chủ cười khổ.
Khán Dần Thành chủ gật đầu: "Ta biết rồi."
Sở Sơn Cô cau mày: "Nhân gian nguy vong, chỉ có vài vị Thánh nhân chúng ta liều mạng ở đây, thật là bi ai."
"Tọa Vong tiên sinh nói sai rồi, ngươi cũng đâu có báo trước cho chúng ta." Một giọng nói có phần suy yếu, thậm chí có thể nói là thoi thóp, đột nhiên vang lên từ đằng xa. Mọi người vội vàng quay đầu lại, thấy một người mặc áo bào trắng ngồi trên lưng hạc trắng đang bay về phía bọn họ, mà phía sau là gần ngàn người tu hành đang ngự kiếm bay tới.
Bởi vì một kiếm xuyên qua Cửu Tiêu vừa rồi quá mức cường đại, nên không ai phát hiện ra gần ngàn người tu hành này xuất hiện.
Quan Bạch Phụ ngẩng đầu nhìn người ngồi trên lưng hạc trắng, cau mày: "Là ngươi?"
Người nọ đột nhiên ho khan, sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, lau đi máu tươi vừa ho ra, yếu ớt nói: "Phải, Quan Giáo chủ, đã lâu không gặp."
Quan Bạch Phụ cau mày: "Ta cứ tưởng chúng ta đã nhất trí rồi chứ."
"Các ngươi bận rộn chuẩn bị nghênh đón Thánh chủ trở về, đương nhiên chúng ta cũng phải chuẩn bị cho nguy cơ sắp xảy ra. Năm đó, khi ta lén bái kiến Đảo chủ, hắn đã bảo ta nhẫn nhịn chờ đợi, chờ đến trận chiến cuối cùng này, do tiên môn Nam Dạ chúng ta ra tay cứu vớt thế gian!" Nói đến đây, người áo trắng lại kích động ho khan nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tên tiểu tử Cố Mục Lễ kia chỉ biết đối đầu với Ma tộc ở phương Bắc, bọn chúng vốn không phải là đối thủ thực sự, hắn thua ta là phải!"
"Lý minh chủ, không thể nói như vậy được, trong trận chiến này mỗi người chúng ta đều rất quan trọng." Đảo chủ vội vàng ngắt lời.
Người áo trắng ném chiếc khăn tay nhuốm đầy máu tươi trong tay đi, sau đó rút trường kiếm ra, giơ cao lên trời, lớn tiếng quát: "Ta biết rồi, Đảo chủ! Nhưng lần này, Lý Di ta nhất định sẽ lập nên chiến công hiển hách hơn Cố Mục Lễ!”
Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ ốm yếu nhưng lúc rút kiếm ra, khí thế tỏa ra lại gần đạt đến cảnh giới Thánh nhân, người này chính là Lý Di, minh chủ Thiên Sinh minh, đệ nhất tiên môn Nam Dạ. Những năm gần đây, hắn cáo bệnh bế quan không ra ngoài, đám người Sở Sơn Cô thậm chí còn cho rằng hắn đã quy thuận Thánh chủ, không ngờ hắn lại cố ý giữ lại thực lực, chỉ chờ đến giờ khắc này, tham gia trận chiến cuối cùng!
Sở Sơn Cô trầm giọng nói: "Đảo chủ, ngươi đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay? Những điều này đều là ngươi chuẩn bị vì ngày này sao? Nhưng nếu đã biết..."
"Tiểu Sở, có một số việc có thể chuẩn bị trước." Đảo chủ híp mắt nhìn Thánh chủ vẫn bất động như núi trước mặt: "Nhưng có một số việc, dù có muốn trốn không thoát được."