Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415: Thuần Túy Và Ý Nghĩa

Chương 415: Thuần túy và ý nghĩa Chương 415: Thuần túy và ý nghĩa

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, nhìn thân hình khôi ngô trước mặt, trầm giọng nói: "Ta là NGƯỜI phương nào không quan trọng, ngươi là ai mới quan trọng. Không đúng, ngươi không phải người. Ngươi là quỷ."

Thân hình khôi ngô kia dưới ánh nến mờ ảo vẫn bất động, chỉ đáp lại Hải Thanh Mạc bằng giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Ta là Thần."

Hải Thanh Mạc mỉm cười, đáp: "Cũng phải, quỷ trong thần, đế trong quỷ, là kẻ đứng đầu Thập Điện Diêm La, là tổ tông của quỷ hồn trong thiên hạ - Phong Đô Đại Đế. Nghe danh đã lâu, rốt cục hôm nay cũng được diện kiến."

Gã vừa dứt lời, bóng người khôi ngô từ vương tọa lao thẳng xuống, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Hải Thanh Mạc. Một luồng khí tức cường đại tỏa ra, đánh bật gã bay lên không trung. Từ trong bóng tối, bốn cánh tay xương khô quỷ dị vươn ra, ghim chặt tứ chi Hải Thanh Mạc, treo hắn lơ lửng giữa không trung.

Phong Đô Đại Đế ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tên của ta há là thứ mà phàm nhân như ngươi có thể tùy tiện xướng lên."

Hải Thanh Mạc lúc này mới nhìn rõ dung mạo của Phong Đô Đại Đế. Chỉ thấy hắn cao hơn một trượng, khoác trường bào đen đỏ, dáng hình cực kỳ khôi ngô nhưng lại có khuôn mặt trẻ thơ. Hắn cười nói: "Đại Đế, có lời gì cứ bình tĩnh mà nói."

Phong Đô Đại Đế trầm giọng hỏi: "Ngươi là kẻ nào, sao có thể đến được đây?"

"Ta là Hải Thanh Mạc, là Sơn chủ Hứa Thanh Sơn ngàn năm trước chuyển thế, sau đó đồng thời tu luyện pháp thuật Quỷ đạo cùng kiếm thuật nhân gian. Ta vô tình học được một thức Quỷ đạo thuật Thần Chi Đối Dịch, có thể tìm được khe hở giữa nhân gian và Quỷ giới, men theo khe hở đó mà đến được đây. Ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ." Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.

Phong Đô Đại Đế hỏi: "Ngươi muốn ta giúp các ngươi đối phó với Tạ Hồng Tuyết?"

Hải Thanh Mạc ngẩn ra: "Ngươi cũng biết?"

"Lực lượng cường đại như vậy thức tỉnh, tất nhiên cũng có thể khiến ta thức giấc." Phong Đô Đại Đế ẩn ý nói.

Hải Thanh Mạc mừng rỡ: "Vậy chắc chắn ngươi cũng đồng ý giúp chúng ta."

"Nhân loại đúng là giống loài ham sống sợ chết. Các ngươi phong tỏa Thiên Môn, không cho Tiên nhân trên trời khống chế nhân gian, phong Hoàng Tuyền, không cho quỷ âm ty bén mảng phàm trần. Vậy mà khi gặp kiếp nạn, lại mong muốn thượng tiên, quỷ thần tương trợ để nhân gian các ngươi được bất diệt?" Đô Đại Đế cười lạnh, nói: "Rõ là nực cười."

"Lần này Thánh chủ hạ phàm không chỉ muốn thống nhất nhân gian, mà còn muốn toàn bộ tam giới quy nhất! Đương nhiên cũng bao gồm cả Quỷ giới của các ngươi!" Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay, nói: "Nếu nhân gian diệt vong, kế tiếp sẽ là Quỷ giới các ngươi."

"Vậy sao các ngươi không để Triệu chân nhân kia chém vỡ hàn băng phong ấn Thiên Môn? Mở Thiên Môn, vạn Kiếm Tiên gia từ trời giáng xuống, chẳng phải càng thêm phần thắng sao?" Phong Đô Đại Đế phẩy tay áo, vô số kiếm khí lập tức bay lượn trong đại điện. "Chẳng qua làm như vậy tuy rằng có thể đuổi được Thánh chủ nhưng cũng đồng thời phá vỡ cân bằng giữa tam giới ngàn năm qua, một vấn đề nan giải hơn nữa lại hiển hiện. Ngươi có biết Tạ Hồng Tuyết từng bước một trở thành Thánh chủ như thế nào không?"

Hải Thanh Mạc trầm ngâm một chút, đáp: "Ta nghe nói hắn bế quan tu luyện tại Thiên Ngoại Thiên, chém giết ngoại ma nhiều năm, sau khi xuất quan bèn tự xưng là Thánh chủ, chiêu mộ tín đồ ở Tiên giới."

"Ma giới vốn dĩ đã có ma, vậy ngoại ma là ma gì?" Phong Đô Đại Đế hỏi tiếp.

Hải Thanh Mạc ngẩn người: "Ta không biết, chẳng lẽ là Ma Thần lợi hại hơn?"

"Ma trong Thiên Ngoại Thiên là ma của hư không cũng được gọi là Hỏa Ma. Chúng được tạo thành bởi ngũ độc chi hỏa của chúng sinh trong Thiên giới, Nhân giới, Ma giới, Quỷ giới và Tu La giới, tức là tham, sân, si, mạn, nghi, là ác niệm thuần túy nhất thế gian. Tạ Hồng Tuyết vào Thiên Ngoại Thiên trảm ma, cuối cùng lại phát hiện ma càng ngày càng nhiều, với sức lực của một mình hắn căn bản không thể nào chặt đứt được ác niệm của thế gian. Mà có lẽ Tạ Hồng Tuyết đã chứng kiến quá nhiều khổ đau và tà ác ở nhân gian, tận mắt chứng kiến sư phụ mình chết thảm, nhận ra nỗi bất lực của bản thân, nên mới cố chấp muốn tạo ra một thế giới thiện lương thuần khiết. Hắn nghĩ rằng trở thành tiên nhân là có thể gột rửa thế gian nhưng sau đó nhận ra tất cả đều là vô ích." Phong Đô Đại Đế chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho nên hắn mới nghĩ đến con đường cực đoan này, tiêu diệt tất cả chúng sinh cũng là tiêu diệt tất cả ác niệm. Sau đó xây dựng một thiên địa không có chút tà ác nào trên đống tro tàn đó."

"Không sai." Phong Đô Đại Đế nói.

Hải Thanh Mạc nhíu mày, nói: "Thật nực cười."

"Ồ? Vì sao nực cười?" Phong Đô Đại Đế hỏi ngược lại.

Hải Thanh Mạc suy tư một lát, sau đó nói: "Nếu ta có thể nói ra chỗ nào nực cười, Đại Đế có bằng lòng ra tay tương trợ hay không?"

"Ngươi đã từng nghĩ tới việc này hay chưa?" Phong Đô Đại Đế tựa như mệt mỏi, thân thể khẽ dựa về phía sau, chỉ thấy một con Sư thú chín đầu từ trong góc chạy vội ra, nằm phục dưới thân Phong Đô Đại Đế.

Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

"Tạ Hồng Tuyết tự xưng là Thánh chủ, năm đó ngay cả Tam Nhãn Thần Tướng đệ nhất Thiên giới không phải đối thủ của hắn, e rằng trong Tiên giới chỉ có Chân Võ mới có thể đánh một trận với hắn, ta tuy là đế vương Quỷ giới nhưng chưa chắc đã thắng được hắn. Huống chi chỉ là trợ giúp ngươi một tay." Phong Đô Đại Đế nói đầy ẩn ý.

Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên: "Phần còn lại, cứ giao cho chúng ta."

"Tốt. Ngươi có thể nói ra chỗ nào buồn nực cười trong suy nghĩ của hắn, nếu lời nói khiến ta hài lòng, ta sẽ ra tay tương trợ." Phong Đô Đại Đế cười nói.

Hải Thanh Mạc không chút do dự, nói thẳng: "Đại thiện tức là đại ác, nếu muốn tạo ra một thiên địa tuyệt đối trong sạch, kết quả cuối cùng nhất định sẽ là một thiên địa tuyệt đối hắc ám."

Phong Đô Đại Đế đưa tay vuốt ve chín con sư tử còn lại, trên khuôn mặt trẻ thơ hiện lên chút ý cười trêu chọc: "Miễn cưỡng coi như có phần thú vị, nói tiếp đi."

"Thiện là gì? Ví dụ như huynh trưởng của ta muốn làm đế vương thiên cổ, mục tiêu của hắn là thống nhất nhân gian, như vậy nhất định sẽ chiến hỏa liên miên, rất nhiều người sẽ vì vậy mà chết, có thể gọi là thiện hay không? Nhưng nếu hắn làm được, đó chính là dương danh thiên cổ, sau khi thống nhất, nhân gian sẽ dưới sự lãnh đạo của hắn sẽ phồn vinh hưng thịnh, cho nên người đời chỉ ca tụng công tích vĩ đại của hắn, vậy phải phán định như thế nào đây?" Hải Thanh Mạc tiếp tục nói.

Phong Đô Đại Đế gật đầu nói: "Vị huynh trưởng này của ngươi nghe có vẻ thú vị hơn ngươi nhiều."

Hải Thanh Mạc mỉm cười: "Đúng vậy. Hắn có chí hướng cao tận mây xanh, còn ta chỉ muốn trở về tòa thành biên cảnh kia, sống một cuộc sống bình yên sung túc. Linh hồn này của ta từng có chí hướng cứu vớt thiên hạ nhưng ta cảm thấy thiên hạ hiện giờ rất tốt, không cần ta cứu vớt nữa."

Phong Đô Đại Đế xoa xoa mi tâm: "Nhưng nếu thế gian đều là ngươi, thì e là ma nơi Thiên Ngoại chẳng còn bao nhiêu. Cái gọi là tham, sân, si, mạn, nghi, năm thứ lửa độc này đều do huynh trưởng của ngươi mà ra, đều từ dã tâm và dục vọng của những kẻ như hắn mà thành."

"Nhưng dã tâm và dục vọng cũng là thứ không thể thiếu để thúc đẩy thiên địa phát triển, nên thành trì phồn vinh đều được xây dựng từ đống hoang tàn. Thánh chủ muốn một thế giới thái bình nhưng bản thân nó không tồn tại. Bởi vì thái bình, đồng nghĩa với tịch diệt." Hải Thanh Mạc vung tay: "Thế đạo này quả thật có bất công, có tà ác nhưng cũng có chính nghĩa. Tà ác tuy vĩnh viễn không thể nào tiêu diệt hoàn toàn nhưng chính nghĩa cũng thế. Nếu không thể quét sạch bọn chúng, vậy thì cứ không ngừng chiến đấu, chiến đấu với tà ác, cho đến chết đi là được."

Phong Đô Đại Đế đứng dậy, u ám nói: "Nhưng vừa rồi ngươi nói, ngươi chỉ muốn trở về thành trì biên giới kia, sống những ngày tháng bình an và sung túc."

"Đó chỉ là một nguyện vọng nhỏ bé thôi, có lẽ mỗi năm ta sẽ cho bản thân một khoảng thời gian như vậy." Hải Thanh Mạc bỗng nhiên cười, mỗi lúc nhớ tới những tháng ngày ở Lan Lăng thành, gã luôn bất giác nở nụ cười như thế.

Thần sắc Phong Đô Đại Đế khẽ biến đổi, trầm giọng nói: "Rất hiếm khi thấy được nụ cười như vậy trên người cường giả trong thiên hạ."

"Giờ ta dù sao cũng đã có được lực lượng như thế này, đã có được lực lượng như vậy, cũng phải làm điều gì đó chứ." Hải Thanh Mạc cười lớn: "Người ta muốn làm đế vương, muốn làm tướng quân, ta đây tự tại một chút, làm hiệp khách vậy."

"Hiệp khách sao?" Phong Đô Đại Đế đứng dậy, bước tới trước mặt Hải Thanh Mạc, khẽ cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc thấp hơn mình rất nhiều, đưa tay vuốt cằm: "Ngươi cũng ngây thơ thật đấy."

Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh, thân hình cao lớn của Phong Đô Đại Đế đứng sừng sững trước mặt hắn, mang theo một áp lực cực lớn nhưng lại kết hợp với khuôn mặt trẻ thơ trắng trẻo kia, tạo nên vẻ quỷ dị không sao tả xiết. Hải Thanh Mạc hít sâu một hơi: "Nếu năm đó khi Thánh chủ nhìn thấy tà ác cũng có thể thấy được cái ngây thơ này, có lẽ mọi chuyện hôm nay đã không xảy ra."

Phong Đô Đại Đế đưa tay ra, chỉ thấy hai mảnh trúc hình bán nguyệt lơ lửng trước mặt bọn họ: "Xin mời gieo quẻ."

Hải Thanh Mạc ngẩn ra: "Ý ngài là sao?"

"Khe hở mà ngươi tìm thấy kia là do ta cố ý để lại trên thế gian." Phong Đô Đại Đế khẽ lật tay, mảnh trúc không ngừng xoay tròn trong không trung: "Thuật Quỷ đạo mà ngươi học được có tên là Thần Chi Đối Dịch. Thực ra, đó là cơ hội để ta ban cho thế nhân tới đây cầu phúc. Những gì ngươi nói vừa rồi, dù là gì đi nữa thì kết quả cuối cùng vẫn là như vậy. Ta đã sống ở giữa trời đất này hàng nghìn năm, chỉ bằng vài câu nói mà ngươi muốn thay đổi ý nguyện của ta, chẳng phải nực cười lắm sao?"

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Ta còn tưởng rằng, ta bộc lộ chân tình như vậy đã đủ để đả động đến Đại Đế ngươi rồi. Đừng nói là giúp ta một tay, thậm chí ngươi còn bằng lòng rời khỏi nơi này, cùng ta nghênh chiến với Thánh chủ."

Phong Đô Đại Đế cười khẽ: "Lời ngươi nói không phải là vô dụng, ít nhất cũng có được cơ hội gieo quẻ."

Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Ta không hiểu."

"Xem ra ngươi không tin thần phật." Phong Đô Đại Đế nói, giọng điệu có phần sâu xa.

Hải Thanh Mạc buông tay: "Thực sự không phải ta không muốn tin, chỉ là bên cạnh ta đều là thần phật."

"Mặt lồi là âm, mặt phẳng là dương, ngươi hãy nắm lấy nó trong lòng bàn tay, sau đó gieo xuống đất. Sau khi rơi xuống, nếu một âm một dương thì gọi là Thánh Bôi, ta sẽ giúp ngươi một tay như ngươi mong muốn." Phong Đô Đại Đế nói.

Hải Thanh Mạc nhíu mày: "Nếu như hai mặt đều là âm, hoặc là hai mặt đều là dương thì sao?"

"Hai mặt đều âm thì gọi là Âm Bôi, dữ nhiều lành ít, mời ngươi từ đâu đến thì về lại nơi đó." Phong Đô Đại Đế đáp. "Nếu hai mặt đều dương, thì gọi là Tiếu Bôi, hãy gieo lại."

"Được." Hải Thanh Mạc nắm chặt hai mảnh trúc hình trăng non.

Phong Đô Đại Đế bỗng nhiên cao giọng quát: "Nói ra điều ngươi cầu xin trong lòng!"

“Tiểu bối Hải Thanh Mạc, tới Thánh Điện Quỷ giới này, chỉ cầu Phong Đô Đại Đế giúp ta một tay!” Hải Thanh Mạc buông tay, ném hai thanh trúc xuống đất.

Chỉ thấy hai thanh trúc rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát lại bắn lên rồi rơi xuống, mặt hướng lên trên đều bằng phẳng. Hải Thanh Mạc nhíu mày: "Đây là Tiếu Bôi?"

"Lại ném!" Phong Đô Đại Đế quát.

Hải Thanh Mạc không dám nhiều lời, lập tức vung tay, hút hai mảnh trúc hình trăng non kia về, hai tay vỗ một cái, khép chúng hợp lại trong lòng bàn tay, một lần nữa cao giọng hô: "Tiểu bối Hải Thanh Mạc, tới Thánh Điện Quỷ giới này, chỉ cầu Phong Đô Đại Đế giúp ta một tay!" Dứt lời, lại ném thanh trúc xuống mặt đất nhưng lần này, vẫn là hai mặt dương hướng lên, là Tiếu Bôi.

Phong Đô Đại Đế nói: "Tuy là Tiếu Bôi, ngươi vẫn còn cơ hội ném tiếp nhưng ngươi nhiều nhất, chỉ có ba lần cơ hội."

"Cầu Phong Đô Đại Đế giúp Hải Thanh Mạc ta một tay!" Hải Thanh Mạc đột nhiên vung tay xuống, chỉ thấy hai thanh trúc bay vút lên, Hải Thanh Mạc xòe bàn tay phải ra, hai thanh trúc kia xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, sau đó hắn nhắm mắt lại, tay trái vỗ xuống, đặt lên trán gõ nhẹ một cái, sau đó ném xuống mặt đất.

Chỉ thấy một thanh trúc, rất nhanh rơi xuống đất, mặt âm hướng lên trên.

Ít nhất lần này, không phải Tiếu Bôi.

Mà thanh trúc còn lại, sau khi va mạnh xuống đất, lại bắn lên cao.

Hải Thanh Mạc liếm môi, hơi thở trở nên dồn dập.

Khóe miệng Phong Đô Đại Đế hơi nhếch lên, mang theo ý cười khó đoán.

"Mặt Dương a." Hải Thanh Mạc hạ giọng thốt ra.

Nếu Phong Đô Đại Đế không muốn giúp hắn, thì chỉ trong nháy mắt hắn rời khỏi thuật pháp Quỷ đạo này, ắt sẽ chết dưới kiếm khí của Thánh chủ. Kết quả âm dương cuối cùng của hai mảnh trúc lần này thậm chí có thể quyết định sinh tử của hắn.

Sau khi mảnh trúc kia bay lên lại rơi xuống đất, dường như trời đất muốn cố ý trêu ngươi Hải Thanh Mạc một chút, mảnh trúc xoay tròn trên mặt đất một vòng rồi mới chậm rãi rơi xuống, là mặt bằng phẳng.

"Mặt Dương, là Thánh Bôi!" Hải Thanh Mạc vội vàng quay đầu nhìn về phía Phong Đô Đại Đế.

"Chuẩn tấu." Phong Đô Đại Đế đưa tay, đặt lên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại từ đỉnh đầu ùa xuống, nhanh chóng chảy khắp toàn thân. Hắn mở to hai mắt, hít sâu một hơi: "Chắc chắn sẽ không phụ ơn tương trợ của Đại Đế!" Vừa dứt lời, thân thể Hải Thanh Mạc hóa thành một luồng hắc quang, tiêu tán giữa không trung.

Đợi đến khi Hải Thanh Mạc rời đi, con Sư thú nằm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, thân thể run rẩy kịch liệt, sau đó hóa thành một lão đạo sĩ mặc áo bào nhật nguyệt tinh thần. Lão trầm giọng nói: "Vì sao phải giúp đỡ hắn? Nếu Thánh chủ thật sự muốn lật đổ thiên địa, chẳng phải ngươi là người vui mừng nhất sao?"

Phong Đô Đại Đế lắc đầu: "Vì sao ngươi cũng nghĩ như vậy?"

Lão đạo sĩ chậm rãi bước lên phía trước, nhật nguyệt tinh tú trên đạo bào cũng lưu chuyển theo bước chân lão. Lão trầm giọng nói: "Chẳng phải ngươi cũng muốn ngọn lửa Quỷ giới thiêu rụi thiên địa hay sao?"

"Nhưng ta và Thánh chủ chung quy vẫn khác nhau." Phong Đô Đại Đế xoay người, chậm rãi bước về phía vương tọa của mình.

Lão đạo tiếp tục hỏi: "Ngươi rất thích đứa nhỏ ban nãy?"

“Hắn và Sơn chủ có cùng một linh hồn, chỉ là vì trải nghiệm thời niên thiếu khác nhau nên đã đi trên những con đường khác nhau. Ngươi cũng đã từng gặp Hứa Thanh Sơn rồi, giữa hắn và ta cũng có vài phần duyên nợ. Bộ dạng đứa nhỏ này ngày hôm nay, chính là dáng vẻ mà vị thiếu niên ngàn năm trước kia mong muốn.” Phong Đô Đại Đế trở lại vương tọa, khép hờ đôi mắt.

Lão đạo bất đắc dĩ cười nói: "Bên ngoài rối ren như vậy, ngươi vẫn thể ngủ được sao?"

"Cho dù thiên địa sụp đổ, Quỷ giới mãi mãi vẫn tồn tại." Phong Đô Đại Đế cười đáp: "Không cần phải gấp gáp."

Bên kia chiến trường, sau khi thần phách của Hải Thanh Mạc rời đi trong thoáng chốc, lại một lần nữa trở về thân thể.

Mặc dù trong ý thức của gã, gã đã rời khỏi nơi này, đi đến Quỷ giới nói chuyện với Phong Đô Đại Đế rất lâu nhưng thời gian nơi chiến trường chẳng qua cũng chỉ trôi qua chỉ trong nháy mắt. Làn sương đen bao phủ trên người Hải Thanh Mạc hoàn toàn tiêu tán, kiếm khí ngưng trệ cũng đột phá xiềng xích, một luồng lực lượng cường đại mà âm tà theo Cửu Kiếm bay vụt đi.

Hồng Niệm kinh hãi thốt lên: "Sao luồng kiếm khí này lại có màu đen!"

Kiếm của Quân Kiến sơn, ngụ ý hạo nhiên, mỗi một kiếm đều ẩn chứa khí chất quân tử, làm sao kiếm khí lại có thể là màu đen được!

Thế nhưng, chính luồng kiếm khí màu đen này đã đánh trúng Thánh chủ, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài.

Cửu Kiếm của Huyền Cửu Kiếm Quyết, chính là chiêu kiếm nghịch chuyển thiên đạo!

Người trúng kiếm này, dẫu là cảnh giới Thái Thượng cũng khó lòng toàn mạng.

Triệu Chân Nhân ở bên cạnh quan chiến cười nói: "Vị sư huynh của nàng, kiếm thuật quả thật cao minh."

Lý Đào Hoa lại cau mày, không lộ vẻ vui mừng: "Một kiếm này, không giống kiếm khí của sư huynh ta."

"Hắn mượn một luồng sức mạnh đáng sợ." Triệu Chân Nhân bình tĩnh nói: "Tới từ Bích Lạc Hoàng Tuyền, Âm Tào Địa Phủ!"

Chỉ thấy luồng kiếm khí màu đen kia đánh bay Thánh chủ lên chín tầng mây, theo luồng kiếm khí màu đen lướt ra, khí âm quỷ của cả Tu La đảo cũng theo đó phóng lên trời, hội tụ trên không trung, nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay khô lâu khổng lồ. Bàn tay ấy hung hãn chụp xuống, nắm chặt lấy Thánh chủ giữa không trung, khiến hắn không còn đường lui, luồng kiếm khí màu đen kia nhanh chóng xuyên thẳng qua lồng ngực Thánh chủ. Nhưng nó vẫn chưa dừng lại, vô số âm quỷ chi khí không ngừng hóa thành kiếm khí, liên tiếp công kích Thánh chủ đang bị bàn tay khô lâu khổng lồ bắt giữ.

Hải Thanh Mạc buông thõng tay phải, cắm phập thanh kiếm trong tay xuống đất.

Hồng Niệm và Chu Hi nhanh chóng đến bên cạnh gã, Hồng Niệm cúi đầu, khẽ cất lời: "Tay của ngươi..."

Chỉ thấy bàn tay Hải Thanh Mạc nắm lấy chuôi kiếm đã máu thịt mơ hồ. Gã cười thảm một tiếng: "Mượn lực lượng quỷ thần, há có thể không trả giá, không phải sao?"

Chu Hi ngẩng đầu, nhìn về phía Thánh chủ đang bị kiếm khí màu đen bao vây trên không trung, nói đầy ẩn ý: "Không ngờ ngươi lại thi triển Huyền Cửu Kiếm Quyết hoàn chỉnh. Chiêu kiếm vừa rồi của ngươi, có lẽ đã có vài phần khí thế của Cửu sư huynh ngươi. Nhưng ta có một vấn đề..."

Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi: "Vấn đề gì?"

"Cho dù Cửu sư huynh của ngươi có tự mình hiện thân tại đây, hắn có thể thắng được Thánh Chủ không?" Chu Hi hỏi.

Hồng Niệm chau mày, nói: "Ý của ngươi là, cho dù là kiếm thứ chín của Huyền Cửu Kiếm Quyết không thể thắng nổi Thánh chủ sao?"

"Khác biệt, vừa rồi là các ngươi giúp ta ngăn hắn lại, một kiếm này của ta thực sự đánh lên người hắn, cho dù không thể lấy mạng hắn cũng đủ để khiến hắn trọng thương!" Hải Thanh Mạc tự tin nói.

Chu Hi như đăm chiêu, đưa tay vuốt cằm, sau đó đột nhiên trừng mắt, vươn tay phải đẩy về phía trước, quát lớn: "Chỉ Xích!"

Chỉ thấy một bức tường khí vô hình tản ra, chắn trước mặt bọn họ. Là Chu Hi đã trực tiếp giải trừ Chỉ Xích trận - trận pháp phòng ngự mạnh nhất nhân gian trong cơ thể mình, khiến phạm vi của Chỉ Xích chỉ trong nháy mắt đã được mở rộng. Bởi vì bị cưỡng ép mở rộng phạm vi trận pháp nên hiệu quả phòng ngự không còn hoàn mỹ như Chỉ Xích ban đầu.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lớn, một thanh kiếm va vào bức tường khí, nửa thân kiếm trực tiếp ghim vào. Ba người Hải Thanh Mạc, Chu Hi, Hồng Niệm bị kiếm khí cường đại này chấn động, lùi về phía sau hơn mười trượng.

Lý Đào Hoa khẽ cúi đầu, Quân Tử kiếm bên hông cô bắt đầu rung lên kịch liệt, dường như sắp sửa phá vỏ bay ra.

Thánh chủ rút trường kiếm khỏi bức tường khí, lúc này trên người hắn đã dính đầy máu, trông có vẻ chật vật hơn so với lúc trước. Nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, trong trẻo, không nhìn ra chút hỉ nộ nào. Hắn thản nhiên nói: "Chiêu kiếm vừa rồi, rất mạnh."

Hải Thanh Mạc cười nói: "Được Thánh chủ khen một câu, xem ra cũng đáng để ta mang chuyện này ra ngoài khoe khoang một phen."

"Ta đã thi triển hai kiếm Vô Vi và Vô Ngân, tiếp theo sẽ là Vô Ưu. Sau kiếm này, nếu ba người các ngươi vẫn có thể khiến ta trắng tay trở về, ta sẽ mang theo thuộc hạ rút lui khỏi Tu La giới." Thánh chủ chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc sững sờ, trầm giọng nói: "Lời này thật sao?"

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy âm khí quỷ dị xoay quanh trên không trung vẫn chưa tan biến, hóa thành một thanh cự kiếm đen ngòm, từ trên trời bổ xuống, như muốn chém Thánh chủ bên dưới thành hai đoạn. Nhưng Thánh chủ chỉ nhẹ nhàng phất tay là hóa giải cự kiếm đen kia thành hư vô. Hắn bình tĩnh gật đầu, rồi giơ kiếm lên: "Ta là Thánh chủ, tất nhiên không nói lời dối trá."

"Các huynh đệ, nếu tránh được một kiếm này, xem như chúng ta đã vượt qua kiếp nạn." Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.

Chu Hi bĩu môi: "Một kiếm này của hắn, ắt hẳn còn mạnh hơn hai kiếm vừa rồi nhưng chúng ta..."

Hồng Niệm khẽ thở dài: "Đã sức cùng lực kiệt rồi."

Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay: "Vẫn còn cách, hãy dùng thế phòng ngự mạnh nhất của chúng ta, dù thế nào cũng phải ngăn được một kiếm này, như vậy mới còn hy vọng!"

"Kiếm tên Vô Ưu, một kiếm xuất ra, vạn vật đều tiêu sầu." Thánh chủ vung trường kiếm trong tay.

Sát khí ngập trời.

Chiêu kiếm này rất chậm, chậm đến mức gần như không thể né tránh! Một ý niệm lóe lên trong đầu Hải Thanh Mạc, hắn vội vận chân khí tụ lại giữa hai chân, định tung người nhảy lên nhưng vừa nhấc chân thì chân khí đã tan biến như khói. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy hai người kia cũng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Trong lúc Thánh chủ vung kiếm, một luồng kim quang màu vàng đã bao phủ ba người bọn họ.

Trên mặt Chu Hi và Hồng Niệm, bỗng nhiên hiện lên nụ cười đầy vẻ hạnh phúc.

Hải Thanh Mạc cả kinh nhưng đột nhiên gã phát hiện khóe miệng mình không tự chủ được nhếch lên, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, niềm vui vẻ kia đã tan biến, thay vào đó là ánh sáng đỏ rực đầy sát ý bừng lên trên thân kiếm. Hắn vung kiếm xuống, muốn chém chết ba người kia.

Hải Thanh Mạc bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là "Vô Ưu" nhất kiếm. Luồng kiếm quang màu vàng kia đã khiến cho bọn họ hoàn toàn mất đi chiến ý, cho nên đến cuối cùng không thể tránh khỏi, chỉ có thể chết đi không lo âu trong hạnh phúc này.

Không được, nhất định phải rời khỏi đây!

Hải Thanh Mạc cố gắng thoát khỏi tâm trạng vui sướng kia nhưng dường như điều đó là không thể. Ý thức của gã dần dần mơ hồ, chỉ còn lại tâm trạng vui sướng khi được hạnh phúc, chậm rãi xoay quanh trong lòng.

Trong cơn mê man, dường như gã còn nghe thấy tiếng ca du dương vang lên bên tai.

Hết đường rồi. Hải Thanh Mạc bất lực nhắm mắt.

Lý Đào Hoa đè thanh trường kiếm đang không ngừng ngân vang xuống, hít sâu một hơi, đã sẵn sàng rút kiếm.

Bên kia, Thánh chủ cũng đột nhiên chấn động trường kiếm, kim quang tan biến, tiếp theo là hồng quang tràn ngập sát ý sáng lên trên thân kiếm. Hắn vung một kiếm xuống, định chém giết ba người kia.

"Vô, Ưu." Trường kiếm của Thánh chủ hạ xuống.

Lý Đào Hoa cũng chuẩn bị xuất kiếm, bỗng nhiên, cô phát hiện một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện dưới chân bọn họ, hai con Âm Dương Ngư một đen một trắng không ngừng bơi lội, tạo thành một bát quái điên cuồng lưu chuyển.

"Thánh chủ."

"Âm, dương." Hai giọng nói, một già một trẻ, đáp lại. Một kiếm của Thánh chủ vừa hạ xuống được một nửa bèn thu lại, vì hắn phát hiện trước mặt đã không còn ai. Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện nơi mình đang đứng chính là chỗ ba người kia vừa đứng. Hắn xoay người, thấy ba người đang đứng ở vị trí của hắn lúc nãy.

Một câu "âm dương" vậy mà đã thay đổi vị trí của bọn họ.

Ai có thể làm được việc ly kỳ như thế?

Thánh chủ nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, một già một trẻ. Người già mặc trường bào trắng, trên đó vẽ đầy hình bát quái to nhỏ, rất có phong thái tiên phong đạo cốt. Người trẻ tuổi kia vóc dáng cao lớn, trên lưng đeo một thanh cự kiếm, trông có vẻ ngây ngô. Thánh chủ gật đầu: "Thuấn thuật sư."

Lão già cúi đầu: "Bắc Thần Càn Khôn Cửu Trần, may mắn được gặp Thánh chủ."

"Cao thủ Thái Thượng cảnh, khách khí rồi." Thánh chủ khẽ vung tay, một đóa hoa kiếm hiện ra: "Kẻ có thể tu luyện đến cảnh giới này sau khi ngũ giới ngăn cách đều là cao thủ. Trong số những kẻ ở nhân gian lần này, thực lực của ngươi có thể vào mười hạng đầu?"

"Thiên hạ lục thánh, ta miễn cưỡng được xem là một. Có điều trước mặt Thánh chủ, quả thật chẳng đáng nhắc tới." Càn Khôn Cửu Trần khẽ đáp.

Lúc này, Hải Thanh Mạc cùng mọi người mới thoát khỏi kiếm thế của Vô Ưu kiếm, hắn ngẩng đầu, vui mừng: "Tam đệ!"

Hải Thanh Thiên vội bước tới, ôm chầm lấy Hải Thanh Mạc: "Nhị ca! Huynh không sao, thật tốt quá!"

Hải Thanh Mạc cười, vỗ vỗ lưng hắn: "Nếu không phải đệ đến kịp thời, e là nhị ca đã mất mạng. Xem ra đệ đã học được bản lĩnh lợi hại từ Càn Khôn tiên sinh rồi."

Hải Thanh Thiên đắc ý cười: "Đương nhiên rồi."

"Ta nghe nói đệ và Bắc Thần Thánh Nữ cùng nhau tu hành ở Thiên Đình Lưu." Hải Thanh Mạc nhìn quanh: "Cô ấy đâu?"

Hải Thanh Thiên gãi đầu: "Cô ấy chạy không nhanh bằng ta."

"Càn Khôn lão nhi, sao giờ ngươi mới đến?" Giọng nói của Sở Sơn Cô vang lên từ đằng xa.

Càn Khôn Cửu Trần vuốt chòm râu bạc, lớn tiếng đáp: "Ta đến muộn là vì muốn thay đổi cục diện trận chiến này."

Thánh chủ cắm kiếm xuống đất, chỉ thấy vòng xoáy dưới chân hắn lập tức bị chặn đứng. Hắn trầm giọng: "Xem ra vị Thánh nhân này rất tự tin?"

"Nếu luận bàn võ nghệ, ta xưa nay không am hiểu. Ta là đệ nhất Thuấn thuật sư trong nhân gian này, nói thật ra thì chạy trốn mới là sở trường của ta." Càn Khôn Cửu Trần cười nhạt. "Nhưng hôm nay Thánh chủ muốn diệt sạch thiên địa, cho dù ta có chạy trốn tới chân trời góc biển chỉ trong nháy mắt, e rằng cũng vô dụng."

"Lắm lời!" Thánh chủ thân hình thoắt một cái, liền xuất hiện ngay trước mặt Càn Khôn Cửu Trần.

Càn Khôn Cửu Trần vừa dứt lời, Thánh chủ đã phô bày tốc độ tuyệt luân trước mặt hắn.

Mọi người đều kinh hãi, bởi vì ngay khi Thánh chủ vừa đến trước mặt Càn Khôn Cửu Trần, trường kiếm trong tay đã xuyên qua lồng ngực hắn.

Chẳng lẽ ngay cả Thuấn thuật sư mạnh nhất thế gian không nhanh bằng tốc độ xuất kiếm của Thánh chủ?

Thế nhưng, không hề có máu tươi nào phun ra từ lồng ngực Càn Khôn Cửu Trần. Thân hình hắn lóe lên rồi biến mất không dấu vết, bản thân hắn đã đứng ở vị trí Thánh chủ vừa xuất kiếm.

"Tốc độ nhanh thật." Hải Thanh Mạc cảm thán. "Hư ảnh trước đó còn chưa tan biến, người đã ở ngoài mười trượng."

Thánh chủ xoay người, gật đầu: "Không hổ là đệ nhất Thuấn thuật sư, nếu chỉ luận về tốc độ, quả nhiên ngươi hơn ta."

Hồng Niệm hạ giọng: "Để Càn Khôn Cửu Trần ngăn cản Thánh chủ, chúng ta hãy tranh thủ thời gian này khôi phục lực lượng, nhất là đợi Ma chủ khôi phục. Đến lúc đó muốn chiến thắng Thánh chủ không có Tà thần phụ thể chắc không thành vấn đề."

Thánh chủ lại không để ý tới Càn Khôn Cửu Trần nữa, mà xoay người lại, nhìn về phía bọn họ.

Sống lưng Hải Thanh Mạc chợt lạnh toát, bừng tỉnh hiểu ra: "Thánh chủ hoàn toàn không cần dây dưa với Càn Khôn Thánh nhân, hắn chỉ cần phớt lờ Càn Khôn Thánh nhân, trực tiếp giết hết thảy chúng ta, cuối cùng đối phó với Càn Khôn Thánh nhân là xong."

"Tam ca, đừng lo lắng, chúng ta có cách!" Hải Thanh Thiên nắm chặt tay.

"Cách gì?" Hải Thanh Mạc hạ giọng hỏi.

Hải Thanh Thiên chưa kịp trả lời, Càn Khôn Cửu Trần bên kia bỗng nhiên đứng dậy chạy như bay, thân hình hắn lập tức hóa thành một luồng sáng trắng bao vây Thánh chủ cùng đám người Hải Thanh Mạc. Thánh chủ cầm kiếm nghiêng người, cảnh giác động tĩnh tiếp theo của Càn Khôn Cửu Trần.

"Nhị ca, không kịp giải thích nhiều, lát nữa nếu huynh thấy một luồng sáng đỏ thì lập tức xông vào trong đó." Hải Thanh Thiên trầm giọng nói: "Để tất cả, kết thúc ngay từ lúc bắt đầu!"

"Có ý gì?" Hải Thanh Mạc vội la lên.

"Việt Quang Thuật!" Hải Thanh Thiên giậm nhẹ chân lướt lên, nhanh chóng chạy thành vòng tròn theo hướng ngược với Càn Khôn Cửu Trần. Thân thể hắn nhanh chóng hóa thành một luồng sáng lam, không ngừng luân phiên trùng hợp với luồng sáng trắng kia.

Hai luồng sáng lóe lên, chỉ trong nháy mắt cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy. Sắc mặt Thánh chủ vẫn luôn bình tĩnh như một, giờ cũng xuất hiện một chút xao động, hắn lẩm bẩm: "Việt Quang Thuật, ta còn tưởng chỉ là truyền thuyết. Đáng tiếc, ta tuy rất muốn biết thuật pháp này có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không; nhưng hiện tại không phải lúc nó nên xuất hiện!" Thánh chủ không chút do dự tung người nhảy lên, vung kiếm bổ thẳng về phía ánh sáng đen.

Chỉ nghe "keng" một tiếng, một thanh trường kiếm đã chắn trước ánh sáng đen, chặn đứng một kiếm của Thánh chủ.

Kiếm chiêu này là do Tiêu Thanh tung ra. Cô vốn luôn ở bên cạnh Tư Không Nhai, quan sát thời cơ ra kiếm tốt nhất, rốt cục Tiêu Thanh cũng tìm được cơ hội. Bởi vì khoảnh khắc này, rốt cuộc Thánh chủ cũng để lộ sát ý tuyệt đối, mà cũng chính vì như thế, trên người hắn mới xuất hiện một tia sơ hở.

Tiêu Thanh tay phải vung kiếm ngăn cản Thánh chủ, đồng thời một thanh đoản kiếm khác bên tay trái cũng đâm thẳng về phía lồng ngực hắn.

Nhưng chỉ thấy kim quang lóe lên, hai thanh kiếm trên hai tay Tiêu Thanh tựa như chạm vào vật chí dương chí hỏa nhất thế gian, chỉ trong nháy mắt đã bị nung chảy.

"Thời cơ xuất kiếm của ngươi rất tốt nhưng thực lực cách biệt quá lớn, đã định sẵn là ngươi thậm chí còn không có cả tư cách chạm vào ta." Thánh chủ xoay chuyển trường kiếm, muốn chém chết Tiêu Thanh ngay tại chỗ.

Tư Không Nhai nắm chặt tay, muốn đứng dậy cứu Tiêu Thanh nhưng niệm lực cường đại của Thánh chủ tỏa ra, chấn động đến mức hắn thậm chí khó lòng di chuyển nửa bước.

Cho đến khi một luồng hàn quang từ trên trời giáng xuống, đánh úp về phía đầu Thánh chủ. Hắn chỉ có thể thay đổi thế kiếm giáng xuống, vung lên, đánh tan đạo hàn quang kia.

Một bóng trắng hạ xuống, bắt lấy bả vai Tiêu Thanh, hất mạnh cô, ném về bên cạnh Tư Không Nhai.

Thánh chủ nhíu mày, hạ giọng nói: "Quân Tử kiếm."

"Chưởng môn Quân Kiến sơn, Lý Đào Hoa cũng đến thử uy lực trường kiếm trong tay Thánh chủ." Chỉ một chiêu, Lý Đào Hoa đã cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, niệm lực trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn nhưng cô vẫn thản nhiên, trầm giọng nói.

"Ta đã ngủ say ngàn năm, Quân Kiến sơn vẫn là tiên môn lớn nhất thế gian này sao?" Thánh chủ vung kiếm, đẩy Lý Đào Hoa lui lại ba bước.

Lý Đào Hoa điểm mũi chân xuống đất, thân hình lại bay vút lên. Chỉ trong nháy mắt, cô đã giao thủ hơn mười chiêu với Thánh chủ, mỗi kiếm đều mang theo sát ý cực mạnh, chỉ trong chớp mắt đã chiếm cứ thượng phong. Cô cắn răng nói: "Ngàn năm trôi qua, thế gian thay đổi nhiều lắm. Quân Kiến sơn từ chỗ phi kiếm đầy núi giờ chỉ còn lại hai đệ tử, tất nhiên không thể nói là lớn nhất. Nhưng có một câu ngươi nói đúng."

"Chúng ta vẫn là mạnh nhất!"

Lý Đào Hoa vung kiếm chém xuống, nhắm thẳng vào vai Thánh chủ.

Ngay khoảnh khắc kiếm thế bổ trúng, cả Tu La đảo bỗng nhiên nổi lên vô số cánh hoa đào bay đầy trời.

Hải Thanh Mạc nhìn đến mức trừng lớn hai mắt: "Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà kiếm thuật của tiểu sư muội đã tiến bộ đến trình độ này rồi sao? Hơn nữa, vì sao muội ấy vung kiếm lại có mưa hoa đào rơi xuống thế kia?"

Triệu chân nhân ngồi đó, ngẩng đầu nhìn hoa đào rơi xuống như mưa, thản nhiên mỉm cười: "Là kiếm thế."

Chu Hi đưa tay đón lấy một đóa hoa đào nhưng lại phát hiện ra đó không phải thực thể. Khi rơi vào lòng bàn tay hắn, đóa hoa đào lập tức tiêu tán. Hắn lẩm bẩm: "Kiếm thế dẫn động kỳ quan, nên được gọi là kiếm thế. Nam Dạ từng có một vị kiếm sĩ dùng trọng kiếm tên là Lý Thái Sơn, sau khi xuất kiếm, sau lưng liền hiện ra hư ảnh Thái Sơn. Có lẽ là ý này."

"Ánh đỏ hiện rồi!" Hồng Niệm bỗng nhiên lên tiếng.

Chỉ thấy theo hai luồng sáng đen trắng không ngừng xoay tròn, một vòng tròn màu đỏ xuất hiện ở cách đó không xa. Ánh đỏ kia không ngừng lấp lóe, dường như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

“Đi thôi!" Hải Thanh Mạc tuy vẫn chưa hiểu Việt Quang chi thuật rốt cuộc là gì nhưng hắn biết cơ hội khó lòng có được, nhanh chóng lao về phía ánh sáng đỏ kia.

Nhưng Thánh chủ đột nhiên phất tay, một luồng niệm lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, lập tức khống chế tất cả mọi người.

“Khốn kiếp!" Hải Thanh Mạc nghiến răng. "Ta không động đậy được.”

Thánh chủ cúi đầu nhìn máu tươi chảy ra từ vai mình, đưa mũi ngửi, cảm nhận được một mùi hương hoa đào thoang thoảng, hắn bỗng nhiên cười. "Kiếm pháp không tồi. Nếu Quân Tử Hề thấy được, chắc là sẽ rất vui mừng.”

“Ngươi yên tâm, ông ấy đã thấy rồi.” Lý Đào Hoa tuy thần sắc thản nhiên nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi bất an.

Cô muốn đè trường kiếm xuống thêm vài phần nữa, chém đôi Thánh chủ nhưng trường kiếm lại bị một luồng niệm lực mạnh mẽ chặn lại, không thể tiến thêm chút nào. Cô lại muốn rút trường kiếm về nhưng cũng như vậy, một luồng lực lượng cường đại đang áp chế trường kiếm trong tay cô.

“Gia nhập Thánh giáo của ta đi, dùng thanh kiếm thuần túy của ngươi, quét sạch mọi ô uế của thiên địa.” Thánh chủ thản nhiên nói.

Lý Đào Hoa cười lạnh. "Ngươi sai rồi, kiếm của ta không thuần túy.”

Thánh chủ hơi ngẩng đầu. "Ồ? Ý ngươi là sao?”

“Cái gọi là kiếm thuần túy, đều là bởi vì chưa gặp được cái gọi là ‘ý nghĩa’. Còn ý nghĩa của ta, đã sớm gặp được rồi!” Lý Đào Hoa vận dụng toàn bộ niệm lực, cố gắng rút trường kiếm ra.

"Vậy thì đáng tiếc." Thánh chủ liền giơ chân, đá bay Quân Tử kiếm trong tay Lý Đào Hoa, sau đó vung kiếm chém thẳng về phía tim hắn.

Lý Đào Hoa cố né tránh nhưng cánh tay phải vẫn bị lưỡi kiếm kia xé toạc, máu tươi tuôn trào.

Thánh chủ không dừng lại, tiếp tục vung kiếm chém về phía Lý Đào Hoa.

Lý Đào Hoa vội vung Quân Tử kiếm lên đỡ nhưng vẫn bị Thánh chủ ép rơi xuống đất. Cả vườn hoa đào lập tức hóa thành bụi phấn.

"Ngươi sắp chết rồi." Thánh chủ lạnh lùng nói.

"Với thực lực hiện giờ, ta muốn thắng ngươi quả thực là không thể. Nhưng ta là chưởng môn Quân Kiến sơn, sau lưng ta là liệt tổ liệt tông Quân Kiến sơn!" Lý Đào Hoa nghiến răng. "Ta có một kiếm, cho dù là Chân Tiên trên trời cũng phải lùi bước chín ngàn dặm!"

Thánh chủ nhìn kiếm thế trên người Lý Đào Hoa từ gần như cạn kiệt bỗng chốc trở nên cuồn cuộn mênh mông, hắn nhíu mày, lên tiếng: "Tốt lắm, kiếm tên là gì?"

"Ân trạch quân tử, trăm đời không hết!" Lý Đào Hoa dồn hết sức lực vung một kiếm. "Kiếm vô danh, bởi vì —— vô địch!"

Chỉ trong chớp mắt, phía sau Lý Đào Hoa hiện lên ảo ảnh. Chỉ thấy trên một bậc thang cao có mười mấy bóng người đang đứng đó, có lão già râu tóc bạc phơ, có kiếm khách mày kiếm mắt sao, lại có cả nữ tử dung mạo khuynh thành. Tất cả đều mang vẻ mặt kiên nghị, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm về phía phía trước, đồng thanh quát: "Chúng ta là chưởng môn đời trước của Quân Kiến sơn, nguyện tương trợ Lý Đào Hoa này!"

Đứng trên bậc thang cao nhất là một nam tử áo trắng, tay hắn không cầm kiếm, bởi vì kiếm của hắn, đã giao cho Lý Đào Hoa. Hắn đưa một ngón tay ra, lấy ngón tay làm kiếm: "Ta là Quân Tử Hề, sư tổ khai phái Quân Kiến sơn, nguyện tương trợ Lý Đào Hoa này!"

Quân Kiến sơn, A Cửu nhìn bài vị trong phòng rung động kịch liệt, ánh mắt cũng chợt biến đổi, khẽ cất tiếng: "Chư vị tổ tiên..." Lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua, các bài vị liền tĩnh lặng trở lại. A Cửu sững người, đôi mắt mở to, giọng nói có phần run rẩy: "Chàng đến rồi."

Một hư ảnh hiện ra trước mặt cô, người nọ khẽ cúi người, nhẹ nhàng đặt tay lên vai A Cửu: "Khó khăn lắm mới trở về nhân gian được một lát, ta nào nhịn được nên mới lén ra ngoài, trước là đến thăm nàng."

"Ta rất khỏe." A Cửu tuy rơi lệ nhưng vẫn mỉm cười đáp.

"Vậy thì, mọi chuyện đều tốt." Người nọ xoay người, liền biến mất không còn tăm hơi.

Ngay sau đó, hắn đã đứng bên cạnh Lý Đào Hoa, gần như cùng lúc vung kiếm với cô: "Quân Kiến sơn, đệ tử Quân Cửu, nguyện trợ giúp tiểu sư muội một tay."

Kiếm thế mênh mông trực tiếp chém đôi Tu La đảo, Thánh chủ cũng vung kiếm trong tay, sau lưng bỗng hiện ra chân thân pháp tướng. Trường kiếm trăm thước trên tay pháp tướng vung xuống, gắng gượng đỡ được kiếm thế mênh mông kia nhưng cũng bị chấn lui về rìa chiến trường.

Hải Thanh Mạc nhìn bóng dáng bên cạnh Lý Đào Hoa, lẩm bẩm: "Quân Cửu sư huynh."

"Tiểu sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi làm rất tốt." Quân Cửu mỉm cười, rồi cũng tan biến.

Lý Đào Hoa buông kiếm trong tay, mồ hôi lăn dài trên trán, cô há miệng nhưng không còn chút sức lực nào để nói.

"Có thể cử động rồi." Chu Hi quát.

Lần này Hải Thanh Mạc lúc này mới phát hiện, niệm lực cường đại áp chế bọn họ cũng tiêu tán sau khi Thánh chủ bị đánh lui, bọn họ lập tức nhân cơ hội này chạy vào trong luồng sáng đỏ. Cơ hội của bọn họ chỉ trong nháy mắt, bởi Thánh chủ gần như lập tức lao trở lại chiến trường.

Hắn nhìn Lý Đào Hoa ngồi dưới đất, trầm giọng nói: "Ngươi dốc toàn lực, chính là để bọn họ tìm ra cơ hội chỉ trong khoảnh khắc này."

Lý Đào Hoa cố gượng cười: "Nhưng ta đã tìm được rồi."

"Nhưng ngươi vẫn còn ở đây." Thánh chủ lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment