Chương 45: Vô Cấm
Chương 45: Vô Cấm
Chương 45: Vô Cấm
Dịch: Athox.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ngoài phòng, mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.
Ít nhất trong số bọn họ không ai có thể vẽ được loại bùa chú lợi hại như Sở Thanh Tiêu.
“Bùa chú, dẫu sao cũng là quỷ đạo.” Một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc sang trọng cất cao giọng nói.
“À? Thế chính đạo là gì?” Hải Thanh Mạc ở bên cạnh tiếp lời.
“Thiên hạ vạn pháp, đương nhiên kiếm tu đứng đầu.” Nam nhân vung tay, trường kiếm bên hông rời vỏ, lơ lửng sau đầu hắn.
“Vậy xin được xem huynh đài dùng kiếm phá pháp!” Hải Thanh Mạc tiếp tục cổ vũ.
“Phá!” Nam nhân kia cực kỳ tự tin, bên cạnh lại có Hải Thanh Mạc hò hét trợ uy, chỉ cảm thấy bản thân hưng phấn hẳn lên, vung bàn tay, trường kiếm đâm thẳng vào cửa lớn Mai Hoa trang.
Sở Thanh Tiêu lập tức lùi lại vài bước, dừng lại bên cạnh Hồng Niệm và Bách Lý Lan Tâm, hắn trầm giọng nói: “Người này định dùng kiếm trực tiếp phá trận.”
“Kiếm tu thuần túy là vậy, đơn giản, trực tiếp, không thích ảo thuật trận pháp, thầm coi đó là ‘quỷ đạo’, chỉ chấp nhận lực lượng tuyệt đối.” Bách Lý Lan Tâm hừ lạnh một tiếng: “Loại lỗ mãng thô kệch.”
“Coong” một tiếng, toàn bộ Mai Hoa trang rung chuyển một cái.
Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn thanh kiếm này, nói đầy ẩn ý: “Nhưng cái tên lỗ mãng thô kệch này không chỉ có miệng lưỡi lợi hại mà cũng có đôi chút thực lực.”
Hồng Niệm gật đầu: “Hắn là kiếm tu của Lý gia ở Bạch Câu thành. Kiếm tu chi phái bọn họ có thực lực mạnh mẽ, nhiều năm trước còn xuất hiện một vị kiếm tu Thiên Bệ cảnh được tôn là Bá Kiếm; cho nên kiếm thế bá đạo hơn một chút so với tiên môn khác.”
Tiểu nhị ục ịch lảo đảo vài cái mới đứng vững được, ngẩng đầu nhìn mái hiên Mai Hoa trang, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đám người năm nay thế nào vậy, toàn một lũ không nói lý.”
Hải Thanh Mạc ở bên ngoài thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm. Gã chỉ ôm tâm trạng người biết chuyện đứng đó xúi giục người khác, không ngờ mình thuận miệng hô một câu lại trúng một vị truyền nhân Bá Kiếm.
“Tổ tiên ta đã từng xuất kiếm gõ hỏi sơn môn của sơn chủ đã bố trí Vạn Kiếm trận, cánh cửa Mai Hoa trang nho nhỏ này, chẳng lẽ ta còn không gõ mở?” Kiếm tu họ Lý thấy trận pháp chưa bị phá, lại ngự kiếm đánh tới, thi triển liên tục mười ba kiếm.
Tiểu nhị ục ịch chỉ cảm thấy toàn bộ Mai Hoa trang như sắp sụp, nhưng lần này hắn không định thỏa hiệp dễ dàng như vậy nữa. Dù sao lúc vừa rồi Sở Thanh Tiêu dùng bùa chú gọi kim ô tới trông có vẻ không tốn nhiều tâm lực, nhưng kiếm tu họ Lý này dùng kiếm thế bá đạo như vậy, lại thi triển hơn mười lần, chắc cũng sắp kiệt sức rồi.
“Tưởng ông đây không dám phá nát Mai Hoa trang của ngươi chắc?” Kiếm tu họ Lý lao tới, cầm chuôi kiếm lên quát lớn: “Ta tặng ngươi một kiếm, tên là Sơn Hà.” Tiếp đó hắn vung kiếm chém ra, lục lạc trên mái hiên Mai Hoa trang lại vang lên leng keng.
Tiểu nhị ục ịch có vẻ bị ép tới mức dần dần phẫn nộ, chắp tay trước ngực quát lớn: “Nhập Cánh Vấn Cấm, vi giả trảm thủ.”
Tám chữ này như một câu châm ngôn, sau khi tiểu nhị niệm xong là có từng luồng phong đao bắn ra từ trong Mai Hoa trang. Mọi người vội vàng cúi đầu né tránh, chỉ sợ bất cẩn bị phong đao kia cắt đầu. Có điều kiếm tu họ Lý kia lại rất hứng thú, thu toàn bộ phong đao vào trong kiếm thế của mình, cuối cùng dốc toàn bộ sức lực đi tới trước cửa lớn, xuất kiếm đâm ra.
Phốc một tiếng, như bong bóng bị người ta chọc thủng, mềm mại nhẹ nhàng mà lặng lẽ không chút tiếng động.
Nhưng kiếm thế của kiếm tu họ Lý và trận pháp dưới chân tiểu nhị ục ịch đều lập tức biến mất. Trường kiếm của hắn dừng trước yết hầu của tiểu nhị ục ịch kia, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trông có vẻ khá mệt mỏi, nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười tự tin: “Ta thắng.”
“Vậy xin mời vào.” Vẻ tức giận trên mặt tiểu nhị ục ịch biến mất, lại trở về dáng vẻ cười tủm tỉm. Hắn khoanh tay trong túi, nhìn mọi người ngoài cửa, lại khởi động trận pháp: “Tiếp theo tới phiên ai?”
Tiếp đó lại có vài người tới khiêu chiến, bọn họ đều là kiếm tu, nghiên cứu rất ít về trận pháp, đều học theo kiếm tu họ Lý kia, dùng sức mạnh phá trận. Nhưng kiếm thế của bọn họ đều không bằng kiếm tu họ Lý, từ từ hao sạch niệm lực, cuối cùng vẫn không cách nào phá vỡ trận pháp này. Sau khi vài người bại trận, rốt cuộc cũng có người đánh trống lui binh: “Không ăn thì thôi, một phần thịt Mai Hoa mà thôi, đâu cần phải ồn ào náo loạn như vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Có người hưởng ứng: “Sắp phải tham gia Lương Ngọc hội rồi, hao phí quá nhiều niệm lực ở đây e là có hại cho tương lai.”
“Ngu ngốc.” Hải Thanh Mạc thản nhiên mắng.
Vừa hay đám người đó đều nghe được: “Ngươi nói cái gì?”
“Cái gì mà sắp phải tham gia Lương Ngọc hội.” Hải Thanh Mạc cười lạnh nói: “Chúng ta đã đang tham gia Lương Ngọc hội.’
“Ngươi nói vậy là sao?” Mọi người xung quanh khó hiểu.
Hải Thanh Mạc nhìn tiểu nhị đang nở nụ cười xán lạn, giơ một ngón tay chỉ vào tấm biển bên trên: “Nơi này chính là đề mục đầu tiên của Lương Ngọc hội.”
“Cái gì?” Mọi người ồ lên nói.
Trong Mai Hoa trang, trước mặt Bách Lý Lan Tâm đã có thêm một cái đĩa sứ tinh xảo, trên đĩa đặt một miếng thịt Mai Hoa óng ánh thơm ngon, cô liếm môi nói: “Các ngươi định đợi vị tiểu thiếu gia có nốt chu sa giữa trán à?”
Hồng Niệm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Trông có vẻ hơi khó, ta ăn trước đây.” Bách Lý Lan Tâm gắp miếng thịt Mai Hoa, tiếp đó nhắm hai mắt lại.
“Mau nhìn! Mau nhìn!” Ngoài cửa có người hô to: “Bách Lý Lan Tâm của Bạch Chỉ thành, thần niệm của cô ấy rời người rồi.”
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Bách Lý Lan Tâm nhắm hai mắt lại, thân hình cứng đờ tại chỗ, nhưng có một Bách Lý Lan Tâm nửa trong suốt bay ra khỏi thân thể, nhìn thần sắc cô cũng có vẻ khá kinh ngạc. Lại thấy cô giơ cánh tay, cau mày quan sát vài lần, sau đó toàn bộ thần niệm biến thành một luồng sáng tím, nhắm thẳng hướng tây, lóe lên rồi biến mất.
“Hóa ra miếng thịt Mai Hoa này là thần dẫn.” Sở Thanh Tiêu cũng gắp miếng thịt trước mặt: “Ăn nó vào thì thần niệm ly thể, sau đó chạy tới hội trường Lương Ngọc hội thật sự?”
“Thú vị. Thần niệm xuất khiếu, chẳng phải năng lực đặc trưng của cao thủ Thiên Bệ cảnh à? Để ta thử xem!” Kiếm tu họ Lý cũng cắn miếng thịt Mai Hoa, tiếp đó thần niệm của hắn cũng bay ra khỏi thân thể, có Bách Lý Lan Tâm trình diễn trước, sắc mặt hắn không hề kinh ngạc mà đầy hưng phấn: “Không tệ không tệ! Cảm giác này thật là...” Hắn còn chưa nói xong thì thần niệm cũng biến thành một luồng sáng tím, bay về phía tây.
“Chết tiệt! Phá trận!” Đệ tử trẻ tuổi của các phái không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu thi triển năng lực của bản thân phá trận. Trong số họ, có người lấy cả pháp bảo quý hiếm vốn định đợi tới lúc cuối cùng mới sử dụng, có người biết thực lực của mình không đủ nên dồn sức vài người truyền vào một người, bảo đảm trong môn phái có ít nhất một người phá trận thành công, còn có người vốn không định thể hiện thực lực, giờ phút này không thể không ra tay.
Nhưng sau một canh giờ chỉ có tám đệ tử phá trận vào Mai Hoa trang, tính cả bốn người lúc trước tổng cộng là mười hai người.
Có điều, thịt Mai Hoa chỉ có mười ba phần tất cả, đây là điều tiểu nhị ục ịch đã nói lúc vừa rồi.
Thế còn Hải Thanh Mạc đang làm cái gì?
Hải Thanh Mạc là một người đứng xem xuất sắc, hắn lúc thì nhìn tiên khí của người khác, trầm trồ tán thưởng vài câu; lúc lại tới hò hét trợ uy giúp đám kiếm tu dùng lực phá trận; lúc lại châu đầu ghé tai với đám trận pháp sư, nghiên cứu cách thức phá trận; lúc lại kêu khát tới bên cạnh hồ gọi trà nóng, ngồi đó chậm rãi nhấm nháp.
Mãi tới giờ phút này.
Tất cả mọi người trong phòng đã thần niệm xuất khiếu, bay về phía tây.
Chỉ còn lại Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu đang chờ bọn họ. Bọn họ biết chắc chắn Hải Thanh Mạc không từ bỏ, gã thản nhiên như vậy là vì có lòng tin tuyệt đối.
Nhưng hôm nay, chỉ còn một suất cuối cùng.
Hải Thanh Mạc gạt đám người trước mặt mình ra, bọn họ còn đang do dự không biết có nên lao tới liều mình đoạt lấy cơ hội cuối cùng hay không. Gã đi tới trước trận pháp, cười hì hì nhìn tiểu nhị ục ịch, thở dài một tiếng: ”Ngươi nên cám ơn ta.”
“Tiểu nhị ục ịch nghi hoặc nói: “Cám ơn ngươi cái gì?”
Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Nếu ta là người đầu tiên phá trận, thế thì đề mục của ngươi phải thay đổi rồi.”
Tiểu nhị sửng sốt: “Có ý gì?’
Hải Thanh Mạc chậm rãi phun ra bốn chữ: “Vô khả vô bất khả, giai vô cấm.” (Sao cũng được, đều không cấm.)
Trận pháp tiêu tan, sắc mặt tiểu nhị ục ịch cứng đờ.