Chương 48: Thất tán
Chương 48: Thất tán
Chương 48: Thất tán
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Vị kiếm tu họ Lý kia chắc không cần ta giới thiệu. Lần này Bạch Câu thành phái ba kiếm tu tới, chỉ có mình hắn phá trận vào được, xem như đơn độc chiến đấu.” Bách Lý Lan Tâm tiếp tục giới thiệu: “Đám kiếm tu Bạch Câu thành trông thì hung ác, thật ra chẳng có đầu óc gì, không cần quá lo lắng.”
Hồng Niệm quan sát Lý Viễn Mưu một hồi rồi nói: “Hắn có lẽ thấp nhất cũng là Tiêu Dao cảnh trung kỳ, nếu thật sự hạ quyết tâm cũng khó đối phó, nên tránh đi một chút.”
“Những người còn lại thì mặc áo xanh là hai vị thuấn thuật sư của Thanh Vân môn, một người tên Thành Khê Bắc, một người tên Tô Lâm Y. Nếu xét riêng tốc độ thì trong chúng ta không ai có thể sánh bằng bọn họ, thi đấu tìm bảo vật như vậy là bọn họ chiếm ưu thế khá lớn. Cô gái mặc đồ bát quái là đệ tử Thái Ất phái, không biết tên là gì, trước đây chưa từng gặp. Người đeo trường kiếm chắc cũng là kiếm thuật sư, người gầy như cây gậy trúc bên cạnh hắn là kiếm thuật sư của Khuynh Thành phái, nghe nói kiếm của hắn có thể tự do duỗi dài co ngắn, là một pháp khí âm độc, tính cách hắn cũng âm độc, nên tránh xa hắn một chút. Còn nam nhân cạnh, trong số những người đi vào động thiên tách biệt này, ngoài vị đạo trưởng bên cạnh chúng ta ra thì hắn là người tu hành duy nhất tới từ tiểu phái; không biết tên họ, không rõ chi tiết, cũng phải cẩn thận một chút.” Bách Lý Lan Tâm nói xong câu cuối cùng, người nọ đột nhiên quay sang nhìn bọn họ, sau đó khẽ mỉm cười.
Nụ cười khá đáng sợ, như nghe thấy tiếng thì thầm của Bách Lý Lan Tâm vừa rồi.
Đôi mắt nam nhân kia được che bằng một tấm khăn trắng, nếu là lúc bình thường chắc chắn Hải Thanh Mạc đã cho rằng hắn là người mù, nhưng gã đã thấy nhiều chuyện lạ trong giới tu hành cho nên không dám nhiều lời, đành mỉm cười đáp lại nam nhân kia. Đương nhiên gã cũng không dám chắc nam nhân kia có thấy không, nhưng sau khi được Hải Thanh Mạc đáp lại, nam nhân kia quay đầu đi, sau đó khẽ cúi người, rút một thanh trường kiếm ra khỏi trận pháp dịch chuyển dưới đất.
Một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh.
“Thanh kiếm này!” Hải Thanh Mạc cả kinh.
Một thanh trường kiếm giống Quỷ kiếm U Đô tới chín phần mười.
Nhưng Hải Thanh Mạc không kịp nghĩ thêm, giọng nói trên đỉnh đầu bọn họ đã vang lên: “Đã tới giờ, chư vị, bắt đầu thôi.”
Bách Lý Lan Tâm trầm giọng nói: “Các vị, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Sao phải chuẩn bị, chờ chờ đợi cái gì vậy?”
Tiếp đó gã kinh hãi chứng kiến cảnh tượng xung quanh đột nhiên vặn vẹo, Hải Thanh Mạc vô thức giơ tay định nắm lấy Hồng Niệm, nhưng tiếp đó gã phát hiện thân hình của mình cũng vặn vẹo, cánh tay giơ ra bị cuốn lại thành một khối, hắn chưa kịp hét lên thì trước mắt đã tối sầm, mất đi ý thức. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã thấy bản thân đang nằm trong một rừng cây rậm rạp. Hắn vội vàng ngắm nhìn xung quanh, phát hiện không một bóng người.
Hóa ra là chuẩn bị cái này.
Khi chính thức bắt đầu, trận pháp sẽ chia nhỏ bọn họ ra.
Gã cũng hiểu lý do, nếu không chia nhỏ mọi người ra, thế thì Lương Ngọc hội khai mạc xong sẽ trở thành một trận loạn đấu, đây là một loại cơ chế bảo vệ bọn họ.
Nhưng... Hải Thanh Mạc ngửa mặt lên trời thở dài: “Không có Hồng Niệm cô nương, ai bảo vệ ta đây?”
Thời khắc này Hồng Niệm cũng đang ở một chỗ khác trong rừng cây, không ngừng lao đi, nôn nóng tìm kiếm tung tích Hải Thanh Mạc. Dẫu sao cô cũng hiểu Hải Thanh Mạc hơn tất cả mọi người, nếu cởi bỏ phong ấn Hồng Nhan kiếm, so với những người ở đây thì thực lực của Hải Thanh Mạc cũng không phải loại yếu; nhưng nếu không giải trừ phong ấn Hồng Nhan kiếm, gã còn chẳng ngăn nổi một chiêu kiếm của người khác. Cô tìm một quãng không có kết quả, bèn dừng lại, cắm Hà Ảnh kiếm dưới đất, tiếp đó vươn hai ngón tay điểm lên mi tâm, hạ giọng nói: “Đi!”
Cô truyền thần niệm vào một luồng kiếm khí, khuếch tán ra từ chỗ mình, nhanh chóng tìm kiếm tung tích Hải Thanh Mạc. Kiếm khí lan tới đâu, thần niệm của Hồng Niệm cũng kéo tới đó, trong khu rừng mà cô đang đứng có một thân hình đang lao tới, tốc độ cực nhanh, chắc chắn là thuấn thuật sư, còn một người đang bày trận tìm người, chắc hẳn là trận pháp sư. đều không phải Hải Thanh Mạc. Cô tránh khỏi hai người này, đẩy luồng kiếm khí kia đi tiếp.
Mãi tới khi... bị người khác xuất kiếm cắt đứt!
Lý Viễn Mưu thân hình cường tráng cắm thẳng thanh đại kiếm trông còn dày nặng hơn trường kiếm bình thường mấy lần xuống đất, cắt đứt kiếm khí của Hồng Niệm, tiếp đó cũng đặt hai ngón tay lên mi tâm, phóng thích thần niệm theo kiếm khí, đuổi ngược lại luồng kiếm khí lúc vừa rồi. Một lát sau, hắn mở mắt, cười nói: “Tìm thấy ngươi rồi.”
Hồng Niệm vội vàng rút Hà Ảnh kiếm ra: “Chết tiệt!” Thân hình cô lóe lên, vội vàng lao về phía tây.
Lý Viễn Mưu khiêng thanh đại kiếm trên vai, tung người nhảy lên không trung, tiếp đó quệt ngón trỏ qua trước hai mắt một cái.
Lý gia ở Bạch Chỉ thành, từ khi xuất hiện bị Bá Kiếm kia đến giờ luôn đi theo con đường cứng rắn uy mãnh. Cái tên Lý Viễn Mưu không phải vì bậc cha chú huynh vọng hắn trưởng thành là người mưu tính sâu xa, mà vì hắn vốn tên là Lý Viễn Mâu, hồi nhỏ do cái tên này mà hắn bị bạn bè xung quanh gọi là mắt to, trong lúc tức giận đã nhờ tiên sinh đổi thành Lý Viễn Mưu. Thân thể hắn như được trời ban, sinh ra đã có đôi mắt cực kỳ sắc bén, có thể nhìn xa hơn người thường gấp trăm lần. Cho nên hắn nhanh chóng đuổi kịp bóng người đang chạy về phía tây, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp đó giơ cao thanh đại kiếm trong tay chém thẳng xuống dưới, một luồng kiếm khí cực kỳ mãnh liệt quét qua rừng cây.
Trận pháp sư đang bố trí pháp trận tìm người ngẩng đầu lên, nhìn vị kiếm tu bá đạo trên không trung, nhíu mày nói: “Đúng là xằng bậy.”
Mọi người trong Mai Hoa trang cũng thấy cảnh tượng này, ai nấy kinh ngạc cảm thán. Vị trưởng lão râu tóc bạc trắng của Bạch Chỉ thành nhấp một ngụm trà, không nói một lời. Tử Ngọc phu nhân lại không bỏ lỡ cơ hội, ngồi bên cạnh cười nói: “Không hổ là truyền nhân Bá Kiếm, rõ ràng không tới để tìm kiếm phách mà tới để đánh nhau.”
“Có thấy thằng nhóc Quân Kiến sơn không?” Trong sảnh có một vị trưởng lão khác lên tiếng hỏi.
Kim Phượng Hàm lắc đầu: “Chúng ta chỉ có thể thấy hình ảnh mà Phượng Nhãn chiếu ra, ta chỉ lưu lại Phượng Nhãn trên người ba đệ tử Chính Khí minh, giờ phút này bọn họ đều không gặp Hải Thanh Mạc.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Lương Ngọc hội, Lương Ngọc hội, cái tên này nghe thật văn nhã, lúc đầu còn tưởng tới đây ngâm thơ đọ câu đối.” Hải Thanh Mạc tìm một hang núi cực kỳ bí mật rồi trốn vào, lấy cái bánh nướng ra bắt đầu ăn. “Không ngờ lại là sinh tồn nơi hoang dã.”
Hải Thanh Mạc sống trong Lan Lăng thành đã nhiều năm, tuy chưa từng tu hành nhưng đã đấu đá với đám lưu manh du côn phàm trần từ nhỏ đến lớn. Gã hiểu rõ một đạo lý, giờ phút này gã mà đi tìm Hồng Niệm là chỉ có đường chết, trốn ở đây đợi Hồng Niệm tìm thấy mình mới là phương pháp chính xác nhất.
Ngay trong lúc gã đang hết sức tập trung ăn bánh, một cái đầu lúc lắc thò xuống từ bên trên hang núi, cô nàng nhìn Hải Thanh Mạc, nhếch miệng cười: “Tìm thấy ngươi rồi.”