Tại 1 căn phòng trong Lạc Ngưng lâu của Chu Tước thành, tiếng đàn êm dịu vang xa.
Một cô gái mặc bảo trường bào màu lam ngồi ở trước đàn tranh mười ngón tay
giương nhẹ, tiếng đàn tuyệt diệu từ trong ngón tay nhỏ tràn ra, tạo
thành âm thanh làm người ta mê say vui thú. Chẳng qua là trong quá trình đánh đàn tầm mắt của nàng vô tình hay cố ý rơi vào thân ảnh mặc áo
trắng ở trên giường kia, khóe miệng vung lên độ cong không thể nhận ra.
Chẳng qua là trong không gian đột nhiên xẹt qua một tiếng nhỏ tạp âm không thể nghe xâm tạp vào phá hư giai điệu này.
Cô gái áo lam trong mắt mắt chợt lóe tay lướt trên dây đàn càng tăng
nhanh, tiếng đàn biến động vừa như dòng nước chảy im dịu rồi trong nháy
mắt hóa thành cuồng bão táp mưa sa!
Từng…..!
1 giai điệu cuối phát ra một tiếng sục sôi, tiếng đàn đột nhiên ngừng xuống.
Cô gái tinh tế vỗ về dây đàn tựa hồ như đang dỗ dành 1 đứa bé. Nàng đánh
mắt, ánh mắt sắc bén thẳng hướng phía sau bức rèm che bóng người như ẩn
như hiện, cô gái khẽ mỉm cười
“Nếu Thệ Thủy thành chủ đại giá quang lâm vì sao không chịu đi vào?”
Ngoài bức rèm che tựa hồ không có tiếng động.
Qua một lúc lâu, tiếng bước chân rốt cục vang lên. Một bàn tay thon dài đẩy bức rèm ra cũng là một thân lam y đi đến, nụ cười ôn nhuận:
“Không hổ là cầm cơ Mỉm Cười Đau Đớn, quả nhiên rất huyền ảo!”
“Thệ Thủy thành chủ quá khen.” Cô gái khẽ mỉm cười đáp lại
” Vội vàng như vậy để cho thủ hạ đem Lạc Tuyết Khinh Hàn trói tới đây, Thệ Thủy thành chủ là vì cái gì?”
Lam Y nam tử cố ý phát ra một tiếng thở dài thất vọng: “Mỉm Cười lão bản
biết rõ còn cố hỏi, ta nghĩ đến cô tiếp thu người sau sẽ đáp ứng kế
hoạch của chúng ta.”
“Ngài muốn ngụy trang cưới Bích Không Linh
Vận để chém giết lão bà của Dạ Thanh Hàn đây không phải rõ ràng là coi
thường mặt mũi của ta sao?” Cô gái thong dong ứng đối, ngôn ngữ sắc bén
nhắc nhở.
“Đừng quên, Bích Không Linh Vận dầu gì cũng là người của Lạc Ngưng lâu chúng ta.”
Nam tử giải thích: “Ta dĩ nhiên biết, chuyện này ta cùng Bích Không Linh Vận thương lượng qua, cô ấy cũng đồng ý.”
“A, thì ra là 2 người đã sớm thương lượng rồi. Nếu toàn bộ kế hoạch cũng đã bị 2 người nắm trong lòng bàn tay vậy tại sao còn muốn tới tìm ta?” Cô
gái áo lam như khinh thường hừ một tiếng, bất mãn nói
“Chẳng lẽ là tới uy hiếp ta không nên nhúng tay vào chuyện này?”
“Không dám, chúng ta nào dám uy hiếp Mỉm Cười lão bản.” Nam tử vội nói, cười giải thích
“Chuyện này không có Mỉm Cười lão bản giúp nhất định sẽ không thành công, cho nên ta là tới muốn kết liên minh…”
“Ngài muốn cùng ta kết liên minh?” Cô gái áo lam khiêu mi.
Nam tử kia cũng khiêu mi cười một tiếng, một bộ dáng tình thế bắt buộc
“Không sai. Hiện dưới trời đã bị các thế lực chiếm cứ, Lạc Ngưng lâu thế lực
tuy lớn nhưng ở trong csc thế lực lại có vẻ nhỏ bé. Nói lời khác Mỉm
Cười lão bản không phải là rất vội vàng muốn bắt Loạn Mã Tiên Sinh sao?
Sau khi kết liên minh đối với Mỉm Cười lão bản lợi đương nhiên lớn hơn
như vậy cớ sao mà không làm?”
Cô gái áo lam ngẩng đầu nhìn về hắn, ánh mắt trong trẻo:
“Kia, chỗ tốt là gì?”
“Sau khi chuyện thành công đưa cho cô nguồn lợi của 2 phần của bản bang thu
vào. Nếu như Mỉm Cười lão bản đáp ứng ta trước giao một nửa tiền thế
chấp, một nửa khác đợi xong việc sau lại giao.”
Cô gái nhìn hắn lạnh nhạt mỉm cười, bất vi sở động.
“Ba phần như thế nào?”
“Bốn?”
Nam tử tăng giá thấy cô gái áo lam là không chịu gật đầu đáp ứng, cắn răng một cái hạ quyết tâm:
“Năm phần? Ta nguyện ý giao một nửa thu vào đây Mỉm Cười lão bản hãy nhìn…”
“OK! Đồng ý!” Tiếng cười cô gái lang lảnh tựa hồ rất hài lòng cái giá này.
Nghe vậy nam tử cũng hít một hơi lạnh trong mắt vẻ ngoan độc xẹt qua. Hay
cho nữ nhân tham lam! Khó trách Lạc Ngưng lâu có thể có phạm vi được như bây giờ…
“Chuyện kia cứ như vậy định xuống, buổi tối hôn lễ nhờ cậy Mỉm Cười lão bản rồi…” Lam y nam tử cưỡng chế nội tâm bất mãn bất
động thanh sắc cười cười.
“Tốt, ngài yên tâm, ta nhất định đem hôn lễ của ngài làm rất sáng lạn.” Cô gái mỉm cười nhưng ngay sau đó lời nói xoay chuyển.
“Bất quá ta có một việc không biết rõ. Nghe nói Dạ Thanh Hàn cùng Lạc Tuyết
Khinh Hàn kỳ hạn phu thê là vĩnh cửu, ngài có biện pháp gì giải trừ nó
sao?”
Lam Y nam tử sửng sốt, nhưng ngay sau đó nở nụ cười:
“Cái này Mỉm Cười lão bản không cần phải lo lắng, có một vị thần bí cao thủ
tặng cho ta 1 vật phẩm có thể giải trừ cái gọi là kỳ hạn vĩnh cửu kia.”
Cô gái chợt hiểu ra gật đầu:
“Thì ra là như vậy.”
“Kia, ta cáo lui.” Lam y nam tử vẫn duy trì mỉm cười ôn hòa , ánh mắt cố ý
hướng thân ảnh nằm trên giường kia nhìn, trong mắt lộ ra vẻ thâm thúy.
Dừng lại vài giây sau hắn rốt cục thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Cho đến khi cũng đã không thể nghe thấy tiếng bước chân nam tử kia. Cô gái
áo lam đột nhiên “Xì” cười lên tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên giường một màu trắng kia, nhàn nhạt trêu chọc nói:
“Tiểu Khinh Hàn, em sẽ không thật ngủ thiếp đi chứ? Còn không nhanh dậy một chút?”
Bang chủ Thệ Thủy Vô Trần của Thệ Thủy sắp cùng đệ nhất mỹ nhân thiên hạ
Bích Không Linh Vận thành thân, người trong Thệ Thủy phát thiệp mừng hơn nữa muốn mời cả những người trong Top 10 cao thủ tham gia hôn lễ, tuyên ngôn hy vọng mượn việc trọng đại lần này hóa giải mâu thuẫn ngày xưa,
tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Chuyện này một khi truyền ra lập tức đưa tới toàn bộ sever oanh động.
Mà người theo đuổi đệ nhất mỹ nhân lại càng kích động. Có người vì Bích
Không Linh Vận mà tiếc hận nói đệ nhất mỹ nhân gả cho một bang chủ có
tiếng xấu thật sự là một đóa bó hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu; có người tỏ vẻ chúc phúc nói vô luận như thế nào cũng tôn trọng quyết định của
Bích Không Linh Vận; nhưng có người phản ứng hết sức kịch liệt la hét
Bích Không Linh Vận thuộc về mọi người làm sao có thể gả cho Thệ Thủy Vô Trần…
Nhưng vô luận nghị luận kết quả là cái gì, buổi tối tám
giờ hôn lễ đúng hạn tiến hành. Vì tôn trọng nhà gái địa điểm hôn lễ lựa
chọn ở Lạc Ngưng lâu – Chu Tước thành.
Dạ Thanh Hàn tiện tay đem thiếp mời cầm trong tay vứt cho NPC tiếp đãi, đi vào lầu 2 Lạc Ngưng
lâu. Khi hắn nhập tọa sau mới hoảng sợ phát hiện người quanh đại sảnh
kia trừ Loạn Mã Tiên Sinh cùng Mèo BL toàn bộ là cao thủ trong BXH
Hắn đang nhớ lại xem ra thiệp mừng thế này, khẽ chau lên lông mày. Chẳng lẽ thiệp mừng kia cũng là sắp xếp có mục đích?
“Kỳ Dạ, hôm nay làm sao không thấy Loạn Mã Tiên Sinh?” Bên cạnh Mộ Khinh
Hàn cẩn thận lôi kéo chéo áo của hắn, nhỏ giọng nói. Nàng vẫn là một
thân áo trắng trên mặt mang một cái khăn lụa thêm vào mấy phần hơi thở
thần bí. Chẳng qua là ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lo lắng nhìn về tứ
phương tựa hồ có chút khẩn trương.
Dạ Thanh Hàn vẫn nhìn phía trước, thản nhiên nói:
“Cậu ta không có online.”
“Nha.” Mộ Khinh Hàn gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn một cái, nhưng không nói
gì thêm chẳng qua là an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, biết điều giống như
một con mèo.
Cũng là bên cạnh Mộ Thần hì hì nở nụ cười, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Dạ Thanh Hàn, trêu ghẹo nói:
“Tiểu Khinh Hàn, em không phải là thấy hôn lễ này long trọng, thấy đố kỵ đi?”
“Em…” Mộ Khinh Hàn trong mắt dâng lên thần sắc khó xử, luống cuống nhìn về
phía Dạ Thanh Hàn. Lại thấy hắn vẫn bình tĩnh nhìn phía trước thật giống như không có nghe được câu mới vừa rồi.
Nàng không thể làm gì
khác hơn là đem tầm mắt quét về phía bốn phía, nhìn thấy Quân Tử Quá Lộ
cùng Liễu Tinh Ly đang bàn luận cái gì đó cười đến hết sức thoải mái,
còn có mấy vị cao thủ mà không nhận ra tâm tình cũng thật vui. Nàng khẽ
rũ xuống mí mắt, tròng mắt đen nhánh tựa hồ có cái gì mơ hồ lưu động.
Lúc này, một NPC mặc hồng trang đột nhiên từ trong các vọt ra, tiếng nói giọng the thé nói:
“Giờ lành đến, xin mời tân lang, tân nương vào vị trí “
Ngay sau đó, một thân hỉ Thệ Thủy Vô Trần nắm và tân nương đang đắp hỉ khăn
đi vào giữa đại sảnh, khuôn mặt nhìn như rạng rỡ Bạn đang đọc võng du:
Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc
các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Dạ
Thanh Hàn tròng mắt đen sâu thẳm chìm như sắt trong mắt gợn sóng không
sợ hãi nhìn 2 người mặc hỉ phục kia. Hắn nâng lên chén trà nhấp một hớp
trà chỉ cảm thấy trà thơm nhưng uống vào lạnh thấu.
Thệ Thủy Vô
Trần nắm dây hỉ cùng tân nương vào sau, cũng không có gấp gáp cử hành
nghi thức bái đường mà là sắc mặt vui mừng tràn đầy ánh mắt quét mắt
toàn trường một cái mỉm cười mở miệng:
“Thật cám ơn mọi người
bất kể hiềm khích lúc trước mà tới tham gia hôn lễ của kẻ hèn này. Trước khi nghi thức hôn lễ bất đầu ta trước đưa cho các vị một phần lễ vật.”
Hắn vừa nói vỗ nhẹ tay. Theo tiếng vỗ tay thanh thúy trong các đột nhiên đi ra một nhóm cô gái tay đang cầm khay lụa đỏ bước nhẹ nhàng bước đi tới
trước mặt khách nhân. Chỉ thấy trên khay bày t một trái cây trong suốt
hồng rất khéo léo mang theo màu sắc như anh đào nhưng so với anh đào
càng thêm đẹp hơn làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy các vị đang ngồi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thệ Thủy Vô Trần trong mắt hiện lên một tia hài lòng nói tiếp:
“Đây là đồ ta gần đây tình cờ phát hiện và nhận được ở trong game …Uyên ương quả.”
“Uyên ương quả? Làm sao ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua?” Vừa mới dứt
lời Liễu Tinh Ly lập tức đưa ra nghi vấn hai hàng lông mày lại càng vén
lên , lộ ra vẻ rất không tín nhiệm.
“Dĩ nhiên, ta trước kia cũng chưa từng thấy qua, gần đây mới phát hiện.” Thệ Thủy Vô Trần cười yếu ớt giải thích
“Quả uyên ương này nếu là phu thê ăn có thể trăm năm tốt hợp; nếu như còn
chưa thành thân nhân ăn sẽ đạt được chúc phúc nguyệt lão. Nếu như mọi
người không tin có thể xem một chút thuộc tính của quả uyên ương này.”
Uyên ương quả…Vật này…
Dạ Thanh Hàn nghe cái tên này lcus đó tròng mắt đen xẹt qua một tia kinh
dị, hắn cầm lấy trái cây trong mâm, ánh mắt ngưng trọng đánh giá nó.
Vật này hắn là nghe qua bởi vì lúc hắn bị cái quái lão đầu kia bắt đi từng ở chổ đó thấy… Loại trái cây này thường xuyên sống cộng sinh trên mái
nhà, nếu là hai người khác phái ăn vô luận là thành thân hay không thành thân cũng sẽ lập tức được hệ thống phán định kết làm phu thê…
Mà loại đồ vô sỉ này chỉ có quái lão đầu kia mới có… Hôm nay ở trong tay Thệ Thủy Vô Trần xuất hiện chẳng lẽ…
Dạ Thanh Hàn trong mắt hàn quang xẹt qua.
“Làm sao, mọi người chẳng lẽ sợ trái cây này có độc sao?” Thệ Thủy Vô Trần
thấy mọi người cầm lấy trái cây chần chừ chưa quyết, vừa thản nhiên mở
miệng nói
“Mọi người như vậy,thật sự tổn hại mặt mũi của ta a…” Vừa nói, hắn thở dài một tiếng, lộ ra vẻ hết sức thất vọng.
Thệ Thủy Vô Trần âm cuối không tiêu, Dạ Thanh Hàn đã không chút do dự đem trái cây một ngụm nuốt vào.
Thấy Dạ Thanh Hàn cử động như vậy, cao thủ còn lại hiển nhiên có chút kinh ngạc sau khi tỉnh lại cũng lục tục ăn trái cây.
Tin chắc Dạ Thanh Hàn đã ăn vào trái cây Thệ Thủy Vô Trần trong mắt hiện
lên vẻ được như ý , sau đó chậm rãi lấy ra uyên ương quả trên mâm ăn
vào.
Đang khi trái cây nuốt xuống bụng một khắc kia, bên cạnh Dạ Thanh Hàn cô gái áo trắng đột nhiên kêu ra tiếng:
“A! Tại sao như vậy? Rõ ràng trái cây kia…”
Thệ Thủy Vô Trần thất kinh, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra đã nghe kinh hệ thống nhắc nhở vang lên!
Đinh!
“Hệ thống: Chúc mừng người chơi Thệ Thủy Vô Trần cùng người chơi Tuyệt thế
mỹ nữ Phượng Lai Di gắn bó suốt đời, chúc người chơi vĩnh kết đồng tâm,
bạc đầu giai lão.”
Ong!
Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên biến
sắc, hắn tức giận vung lên ống tay áo, cô gái bên cạnh đồ trên khay bị
hắn quét rơi trên mặt đất té ra thanh âm vang dội.
Cô gái bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, đứng tại nguyên chỗ, ngắm trên mặt đất không biết làm sao.
Thệ Thủy Vô Trần cơ hồ là rống giận lên tiếng:
“Chuyện gì xảy ra? Trái cây kia…”
Hắn rống giận đột nhiên bị “Thương” một tiếng cắt đứt!
Ánh sáng của kiếm nhanh chóng chớp tắt, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt Dạ Thanh Hàn đã dùng mũi kiếm lạnh như băng chỉ vào cô gái bên cạnh,
lãnh đạm cười ra tiếng:
“Cô quả nhiên không phải là Khinh Hàn!” Hắn tròng mắt đen híp lại, tóe ra lạnh lùng hàn quang
“Cô là đồng đảng của Thệ Thủy Vô Trần sao?”
“Mộ Khinh Hàn” Không ..phải nói là cô gái kia thân thể của nàng thế nhưng
sợ phát run, luống cuống đem tầm mắt quét về 4 phương tìm kiếm trợ giúp.
Thấy không có người nào nguyện ý để ý tới nàng, cô gái kia bối rối , nàng
lắp bắp mở miệng giải thích, thanh âm run rẩy không dứt:
“Kỳ… Kỳ Dạ, anh, anh nói cái gì? Em..em không phải là Khinh Hàn sao?”
Trừ Quân Tử Quá Lộ cùng Mộ Thần tại chỗ không ít người cũng lộ ra vẻ mặt
khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau. Thệ Thủy Vô Trần cùng Dạ Thanh Hàn diễn lại diễn?
Đang khi cục diện giằng co cô dâu bên cạnh Thệ Thủy Vô
Trần khoan khoái vén lên hỉ khăn, vui rạo rực hướng Thệ Thủy Vô Trần vứt một cái mị nhãn:
“Phu quân, ta nhưng thật cao hứng. Anh theo em làm phu thê, đệ nhất mỹ nhân cùng anh trai của em thành phu thê chúng
ta sau này chính là người một nhà .”
Lời còn chưa dứt, cô gái áo trắng đột nhiên bộc phát ra một tiếng tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm!
Nhưng không người nào để ý tới nàng, tựa hồ trừ ba người Dạ Thanh Hàn, Quân
Tử Quá Lộ cùng Mộ Thần, ở bên trong mọi người và Thệ Thủy Vô Trần cũng
bởi vì vị kia dung mạo tân nương kia mà sợ hãi!
Trước mặt đầy
mặt rỗ rất khó coi, một đôi ánh mắt như hình tam giác, mắt phải khoa
trương 1 nốt ruồi to đen dung mạo kia thật là trăm năm khó gặp!
Em gái dung mạo đã cực phẩm như vậy, lại càng không cần phải nói anh trai của nàng lớn lên có hình dáng ra sao …
Trong lầu nhất thời yên lặng như tờ.
Cho đến khi cửa truyền vào một trận thanh như tiếng cười như chuông bạc, mọi người mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
Một thân ảnh trắng tựa tuyết xuất hiện ở cửa vào, gương mặt thanh tú tràn
đầy nụ cười nghịch ngợm. Mà mọi người gặp nàng một khắc kia,rối rít cũng rút ra một luồng lương khí!
Cô ấy là …Lạc Tuyết Khinh Hàn ư?
Lạc Tuyết Khinh Hàn không phải là ở chỗ này sao?
Nếu như cô ấy là Lạc Tuyết Khinh Hàn, như vậy người Dạ Thanh Hàn sử dụng kiếm vị này là…
Ánh mắt của mọi người “Bá” hướng cô ta.
Vị cô gái có khăn che mặt khẩn trương cả người run rẩy, trên trán cũng
toát ra mồ hôi hột, nàng tựa hồ rất khó tin tưởng Mộ Khinh Hàn xuất
hiện, run rẩy chỉ hướng nàng:
“Cô…Cô không phải là…”
Mộ
Khinh Hàn mặt mày cong cong nhẹ nhàng như thường đi tới bên cạnh Dạ
Thanh Hàn, dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía nàng ta, cười hì hì nói:
“Mỹ nhân này chúng ta giúp cô chọn phu quân, cô thích không? Còn có tuồng vui này có phải hay không rất đặc sắc?”
Lời còn chưa dứt chỉ nghe “Đông” một tiếng, vị giả mạo “Lạc Tuyết Khinh Hàn” kia đã ngất xuống đất!