Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 10


Thư sinh kia gật gật đầu, chuyển hướng Lê Thanh cười lạnh nói: "Mặc kệ độc dược của ngươi! Hôm nay các ngươi đã rơi vào tay ta, đừng mong thoát đi được!" Nhìn thấy tên đầu lĩnh tỏ ra nóng ruột, hắn nói thêm: "Khi các ngươi đã rơi vào tay ta, thì thuốc giải chẳng phải sẽ có hay sao?"
Lời này rõ ràng làm cho tên đầu lĩnh yên lòng, hắn vung tay lên, hét lớn: "Các huynh đệ, bao vây bọn chúng lại! Mụ nội nó, không cho tên nào chạy thoát. Dám cho gia gia của ngươi uống thuốc! Gia gia ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Mã vương gia không thể có ba con mắt!"
Hắn vừa nói như thế, các tên sơn phỉ phía sau cười lên ha hả. Khi bọn chúng đang cười bỗng Lê Thanh cũng cười lên ha hả. Tiếng cười của hắn càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, dần dần lấn át tiếng cười của bọn sơn phỉ.
Thấy thế các tên sơn phỉ im bặt, ngạc nhiên nhìn nhau, tỏ vẻ không hiểu Lê Thanh cười cái gì. Lúc này Lê Thanh mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn bọn hắn, gằn từng tiếng, nói: "Đúng là thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục không lối lại muốn vào! Ta vốn đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không nghe, vậy đừng trách ta xuất thủ tàn ác."
Nói đến đây, hắn trầm giọng quát: "Lê Nhất, Lê Nhị, Lê Tam, Lê Tứ, bước ra khỏi hàng! Một tên cũng không để lại!"

Theo tiếng thét ra lệnh của hắn, bốn tên hộ vệ lập tức nhảy xuống. Vừa nhảy xuống, bọn họ liền đưa tay ra sau lưng, rút ra một thanh đại đao, ánh đao lạnh lẽo, sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí đằng đằng!
Lúc này, tên thổ phỉ cầm đầu cười nói: "Có bốn tên..." vừa mới nói được ba chữ, ánh mắt của hắn liền trợn trừng, liền đó, một một chiếc đầu lâu râu ria lởm chởm bay thẳng lên trời, một lúc lâu sau mới rơi lại xuống trên mặt đất. "Phanh" một tiếng, một thân hình kềnh càng đổ rạp xuống đất, lập tức máu phun ra như suốt bắn ra phải ngoài hai thước!
Đây chỉ mới là bắt đầu. Dưới tiếng thét chói tai của tiểu Hoàn, Hà Doanh thì run rẩy, bốn ánh đao sáng loáng, liên tục chớp lên không ngừng. Mỗi một nhát đao chém ra thì có một cổ thi thể nằm xuống đất. Chỉ trong nháy mắt, hơn hai mươi cái thi thể đã ngã xuống!
Lúc này, cũng không biết là tên sơn phỉ nào hét to một tiếng, nhanh chân quay lưng bỏ chạy, ngay lập tức, mấy chục tên sơn phỉ còn lại cũng liều mình hướng bốn phương tám hướng mà chạy. Bốn người quay lại nhìn Lê Thanh, Lê Nhất kêu lên: "Chủ nhân?"
"Không cần đuổi theo." Lê Thanh phất phất tay, lạnh lùng nói: "Để cho bọn chúng đi đi. Chúng chỉ những tên tiểu tốt, chắc cũng không biết gì đâu." Hắn nói xong câu đó, lại trầm ngâm suy nghĩ. Cho đến khi tất cả bọn sơn phỉ chạy xa, Lê Thanh mới khẽ quát một tiếng: "Đem những này tảng đá đẩy ra, gấp rút lên đường."
Lúc này thanh niên văn sĩ tuấn tú mới thúc ngựa đến phía sau hắn, cười nói: "Đại ca, tại sao ngươi không hỏi ai đã sai bọn chúng đến đây?" Lê Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lộ Minh, ngươi chưa rõ ràng sao? Vừa rồi chẳng qua mới chỉ là khai vị mà thôi, trò hay còn chưa chính thức bắt đầu!" Lộ Minh cười hắc hắc, không nói gì thêm.
Trận chém giết vừa rồi, tựa hồ làm cho tiểu Hoàn cực kỳ hoảng sợ, không dám nói thêm điều gì. Lúc đầu nàng tỏ vẻ coi thường Lê Thanh nhưng đến hiện tại, mỗi khi nhìn đến hắn liền làm cho cả người nàng run rẩy không thôi.
Sắc mặt Hà Doanh cũng tái nhợt, không ngừng nôn khan.
Phía tây mặt trời dần hạ xuống, ánh nắng chuyển sang màu đỏ hồng làm cho không khí càng thêm ảm đạm. Lúc này, sau quãng đường vất vả, trước mắt bọn người Lê Thanh đã xuất hiện một tòa thành trì.

Sau khi nhìn thấy thành trì đó, chủ tớ Hà Doanh mới có thể thở dài một hơi, ngược lại sắc mặt bọn người Lê Thanh lại trở nên ngưng trọng. Lộ Minh, người vẫn luôn luôn đi theo phía sau hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã thế, hay là chúng ta qua đêm ngay tại trong rừng?"
Lê Thanh lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần! Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, gặp sớm một chút cũng tốt." Hắn nhìn thoáng qua xe ngựa chứa Hà Doanh, nói thêm: "Phải biết rằng, nơi này còn có vị hôn thê yêu dấu quan trọng của ta!"
Thanh niên kia cười, nói: "Ngươi đã quyết định như thế, vậy nghe lời ngươi đi."
Đây là một tòa thành trì không lớn lắm, hiện nay lục quốc cùng tồn tại, thực lực không thua kém nhau bao nhiêu. Những thành trì như thế này, nơi nào cũng có, từ cách bố trí đến kiến trúc cũng không sai biệt nhiều.
Tuy nhiên, đối với hai người Hà Doanh mà nói, đây chính là lần đầu tiên được chứng kiến một thành trì như vậy. Không khỏi tỏ ra rất hưng phấn, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đặc biệt là Hà Doanh, đã sớm đem cảnh tượng đẫm máu mới xảy ra quên hết tất cả.
Đi thêm một hồi, cuối cùng phía trước cũng hiện ra một khách sạn to lớn. Phía trên viết: "Chào mừng quý khách". Bọn người Lê Thanh dừng ngựa trước cổng, cùng lúc đó, xe ngựa của các nàng Hà Doanh cũng ngừng lại. Hai nàng mới vừa xuống xe ngựa, lập tức là trung tâm chú ý của mọi người.
Với nhan sắc của Hà Doanh, vô luận là ở nơi nào, đều là một mỹ nhân hiếm thấy. Bởi vậy, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn các nàng mãi cho đến khi các nàng vào ghế ngồi, cửa đóng lại, lúc này mới rời đi.
Sau khi gọi vài món ngon, Lê Thanh ngồi ngay tại đối diện Hà Doanh. Hắn thoải mái thả mình dựa vào thành ghế, mắt chăm chú nhìn Hà Doanh. Ánh mắt đó, tựa hồ là đang nhìn nàng, lại tựa hồ đang cố tìm hiểu xem nàng đang nghĩ gì.
Hà Doanh coi như không có chuyện gì xảy ra. Nàng bắt đầu lẳng lặng nhấm nháp nước trà, dường như không hề nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Lê Thanh cũng không mở miệng, sau khi hỏi thuê phòng, ung dung thưởng thức trà. Lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng nói oang oang: "Nghe nói Trần Quốc Ngôn công tử cũng đến nơi này, diện mạo và khí thế đó, đúng thật không hổ đại danh của hắn."
Lê Thanh nghe thấy thế, đang uống trà, động tác dừng lại một chút nhưng lại lập tức tiếp tục uống thêm một ngụm. Lúc này, có thêm một thanh âm khác truyền đến: "Như thế đã là cái gì? Thiên hạ hiện nay anh hùng xuất hiện liên tục. Tựa như vị công tử vừa rồi vào thuê chung phòng, nhất định cũng có thân phận cao quý, cốt cách như rồng. Chỉ là mọi người không biết tên của hắn mà thôi."
Nói tới đây, một cái thanh âm già nua chập chạp cất lên: "Thời thế này, không thể nào có thái bình được. Mọi người nên chú ý ngôn từ của mình, nếu không khi gặp họa sát thân cũng không biết tại sao."
Câu nói bất ngờ này của ông lập tức khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại. Lê Thanh thầm khen lão nhân kia nói thật đúng lúc, bằng không, có khi câu chuyện hôm nay có thể dẫn đến một hồi đấu đá chưa biết chừng. Ông nhìn thoáng qua Hà Doanh, khóe miệng âm thầm hiện lên một vẻ tươi cười đùa cợt: "Nhan sắc của nữ nhân này thật sự là không tầm thường a!"
Đêm đến, Hà Doanh cùng tiểu Hoàn cùng ngủ tại một phòng. Hà Doanh vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại ngẩn người nhìn sao trời. Mãi cho đến khi trời sắp chuyển về sáng, mới có hơi chút buồn ngủ.
Đúng lúc này, tai nàng đang dán bên giường, tựa hồ nghe được thanh âm gì đó. Chăm chú nghe thêm một hồi, nàng mạnh mẽ kéo tiểu Hoàn dậy, khi tiểu Hoàn vừa mắt nhắm mắt mở định nói gì thì lập tức đã bị nàng lấy tay bịt chặt miệng. Qua một lát, tiểu Hoàn cũng tỉnh táo, hai người lặng lẽ mặc quần áo và trèo lên giường.
Trong lúc các nàng đang mặc quần áo thì bên ngoài truyền đến quát khẽ một tiếng: "Ai!" Thanh âm này không lớn nhưng trong đêm tối lại như một tiếng sấm. Tiếp sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết "A!" như tiếng một người sắp chết phát ra vậy. Thanh âm mới vừa dừng lại, các nàng lập tức nghe thấy trong phòng của Lê Nhất, Lê Nhị ở ngay cạnh phòng các nàng, phát ra một động tĩnh rất nhỏ.


Bình Luận (0)
Comment