Lúc này, hán tử họ Yến bên cạnh đánh giá Hà Doanh một hồi, lớn tiếng cười nói: “Hà huynh, cô bé này của huynh, quả thực là một nhân tài đương thế a! So với những người đứa mà ta đã gặp thì mạnh mẽ hơn.”
Hà Phụ cười nói: “Ly nhi mới có mấy tuổi? Ngươi đã nhìn ra sao? Ta thấy, là người cảm thấy cỗ anh khí thường ngày của Ly nhi, mới nói như vậy phải không? Ánh mắt của ngươi thế nào, ta còn chẳng rõ sao! ha ha ha!” Ông cùng họ Yến cười lớn một trận. Hà Phụ vốn là người nghiêm khắc quy củ, Hà Doanh chưa từng thấy phụ thân cười sung sướng như vậy.
Hán tử họ Yến cũng cười theo đứng lên. Lúc này, Hà phụ đã chuyển hướng sang tiểu nhi nữ nói: "Ly nhi, con với Lư ca ca đi ra ngoài chơi đi. Sau này hắn sẽ ở lại đây, các con phải ở chung vui vẻ.”
Hà Doanh lên tiếng, đưa tay phải nắm tay thiếu gia họ Lư. Thiếu niên đỏ mặt, theo nàng từ từ ra đại sảnh.
"Lư ca ca, người tên là gì? Hà Doanh chạy thẳng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên đỏ mặt, không nhạt đi. Yết hầu hắn giật giật, nhẹ nhàng nói: "Ta là Lư Minh." Nói tới đây hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Doanh, hỏi : "Còn muội tên là gì?"
Hà Doanh nói: “Muội gọi là Hà Doanh đó. Lư ca ca, sau này, ta gọi tên của huynh được không?”
Lư Minh nói: “Đương nhiên rồi.”
******
Sáu năm sau.
“Muội tử, ngươi vội vàng gì vậy?” Lư Minh mười sáu tuổi, đã trở thành một nam tử cao lớn. Thân hắn cao một thước tám, kèm với khí lực cường tráng, hơn nữa người phương Bắc đặc biệt ngũ quan rõ ràng, cùng nhân tài phương Nam có ôn văn nho nhã. Đã là nhân vật bạch mã hoàng tử của thành Nam Lăng.
Nàng lúc này đang đứng ở dưới một gốc cây đại thụ, dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng Hà Doanh lại xinh đẹp dịu dàng, như đóa sen mới hé, tướng mạo tuyệt mĩ. Ánh mắt của hắn, vừa chuyên chú vừa thâm tình. Vẻ mặt này, thật là lừa gạt tâm hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ. Hà Doanh nghĩ tới đây, không khỏi cười.
Nàng cười như vậy, ánh mắt Lư Minh càng thêm nhìn nàng không chớp. Đến khi nàng nhẹ nhàng hạ đôi mắt cười xuống mặt hắn, mặt Lư Minh hơi đỏ lên, không được tự nhiên.
“Lư đại ca, thế nào mà nhiều năm rồi, ngươi vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy?” Hà Doanh cười híp mắt đi tới phía hắn. Nàng bây giờ đang mặc một thân nam trang, bó rồi bù xù trên vai sau, hé ra một gương mặt non nớt, nhưng lại thanh tú lộ ra một cỗ anh khí. Làm cho người ta vừa nhìn, thường sẽ tưởng là một thiếu niên tướng mạo như mĩ nữ, thường là vậy, trên vầng trán nàng luôn có luồng anh khí như vậy, còn có đôi mắt thần bí xa xôi, làm cho người ta không dám xem thường nàng.
Lư Minh nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, thở dài nói: “Lại mặc nam trang à? Hà bá thấy được, không thể không mắng chết ngươi.”
Hà Doanh đem cung tên đặt trên lưng hào phóng vỗ y bào, cười nói: “Ngươi không nói, phụ thân sẽ không phát hiện ra đâu.” Nói tới đây, nàng hướng Lư Minh làm một cái mặt quỷ, vừa cười hì hì hỏi: “Lư đại ca hôm nay có kế hoạch gì? Nói cho muội nghe chút nào!”
Lư Minh lại càng hoảng sợ, lập tức nói: “Hóa ra người mặc nam trang vào là chuẩn bị cùng ta ra ngoài? Không được! Lần trước người lừa muội tử Lý Tú yêu thương ngươi, định bỏ trốn, ta bị bắt lại để giải quyết công bằng. Ngươi bây giờ lại có chủ ý gì?”
Hà Doanh mếu máo, nhỏ giọng nói: “Muội sẽ nhớ kĩ! Thật là chán mà!”
Lư Minh đưa tay đem nàng bị một luồng gió thổi tới phất phất tóc dài trên mặt ra sau, thở dài nói: “Muội tử, đây không phải đi chơi đâu. Ngươi cả ngày cải trang vậy, cả Nam Lăng thành không mấy công tử so được. Vừa nãy đã lại thấy đám nữ hài tử đó thích lời ngon tiếng ngọt, đây là lúc xảy ra chuyện.”
Hà Doanh tròng mắt vừa chuyển, nói: “Vậy được, ta đổi về nữ trang, chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé!”
“Không được!” Lư Minh không chút suy nghĩ, lập tức từ chối. Thấy vẻ mặt buồn bực của Hà Doanh, hắn bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: “Muội tử, muội bây giờ đã là người lớn rồi, thêm năm nữa đã có thể lấy chồng rồi. Một cô nương lớn, lại xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài không phải sẽ chuốc lấy phiền phức à.”