Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 5


Lư Minh lắc đầu nói: “Hẳn là chuyện rất quan trọng. Hà thúc bình thường luôn tỉnh táo, mà lần này lại cứ cấp bách như vậy, nhất định là chuyện vô cùng trọng yếu.”
Hai người liền vội vàng chạy đi, Lư Minh đối với đường ngang lối tắt nơi này đều quen thuộc, chỉ chốc lát, chọn một đường gần đến Hà phủ rất nhanh. Hà Doanh như thường lệ vượt tường mà qua. Nàng vừa trở về phòng, thay y phục lại ngay. Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng phụ thân có chút giận, có chút mỏi mệt: “Tiểu Hoàn, rốt cuộc tiểu thư đi nơi nào? Ngươi còn muốn gạt ta sao?”
Tiểu Hoàn dĩ nhiên là bị dọa không ít, nàng vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, tiểu thư thật sự là đang ngủ trong phòng. Nàng ta vừa mới tỉnh dậy tức thì.”
“Vậy còn không mau đi đánh thức nó?” Một tiếng quát lớn vang lên, Tiểu Hoàn lại càng hoảng sợ, lập tức đáp: “Dạ, dạ!” Lúc này thanh âm của phụ thân lại vang lên: “Ứng Liễu, sao vẫn còn đứng đó ngơ ngẩn thế?”
Đúng lúc này, thanh âm ngọt ngào của Hà Doanh vang lên: “Phụ thân, có chuyện gì mà vội vã tìm con vậy?”

Vừa nghe được tiếng nàng, tiểu Hoàn thở ra một hơi rõ to, thiếu chút nữa đánh phịch xuống đất. Lúc này, Hà Doanh phục một thân xiêm áo nữ nhân đi ra. Hà phụ nhân mặt mày nửa xanh nửa trắng, nghe tiếng con gái, chẳng hiểu tại sao, đột nhiên thở dài một tiếng. Giữa thanh âm ấy, đúng là thê lương vô cùng.
Lão ngẩng đầu nhìn đứa con gái duyên dáng yêu kiều nay đã lớn. Nhất thời ánh mắt có chút mơ hồ. Hồi lâu, lão thấp giọng nói: “Ly nhi, lại đây ngồi cạnh phụ thân.” Hà Doanh đáp một tiếng, bước tới trước mặt lão ngồi xuống.
Hà Phụ nhìn Hà Doanh, dịu dàng nói: “Ly nhi, con cũng là người lớn rồi.” Trên mặt lão vẫn còn sót lại vết tích của cơn giận khi nãy, giờ lại dịu dàng như thế, khiến cho Hà Doanh cảm giác được có chuyện gì bất thường.
Nhìn con gái, Hà phụ ôn tồn nói: “Doanh nhi..” Hà Doanh cuống quít lắc đầu: “Phụ thân, người đừng nói vậy. Con biết phụ thân thương con.”
Nghe nói thế, Hà phụ trong mắt thoáng đỏ. Đến nửa ngày sau, lão mới ấp úng nói tiếp: “Doanh nhi, phụ thân con trước kia là thái thú ở Lượng Thành, con cũng biết chứ?”
Hà Doanh gật đầu, có điểu không rõ vì sao phụ thân đột nhiên nói đến chuyện này. Hà phụ mắt hướng về nơi xa, hồi lâu phất phất tay: “Các ngươi lui xuống cả đi!” Lão nói ‘các ngươi’ là bao gồm cả Lư Minh vừa chạy tới. Lư Minh lo lắng liếc nhìn Hà Doanh, cắn răng, rồi cùng lui ra.
Chờ bọn họ lui hết, Hà Phụ nói tiếp: “Năm đó, ta tại Lương Thành là một quan phụ mẫu. Lương thành là biên thành trọng yếu của Chu quốc ta. Ta, ôi!”
Nói tới đây, lão trầm mặc đứng lên, bộ dáng tựa như có điều khó nói. Một lát sau, lão mới quả quyết nói: “Ly nhi, con cũng biết, khi con còn chưa sinh ra, phụ thân đã vì con mà định một hôn ước?”
“A…”
Đối với vẻ mặt kinh dị của con gái, Hà phụ mất nửa ngày trời mới nói: “Vốn là, mấy năm nay con với Lư Minh như hình với bóng. Không có gì bất ngờ, con hẳn là gả cho hắn. Nhưng hôm nay, hôn phu của con tới đây, đòi mau đưa con về kinh thành.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hà Doanh mở lớn, không dám tin nói: “Phụ thân à, Ly nhi còn chưa tròn mười bốn tuổi!”
Hà phụ có chút cay đắng nói: “Hắn chỉ là đón con ở lại, còn hôn lễ, phải đợi khi con lớn mới cử hành.”
Hà Doanh kỳ quái nhìn phụ thân: "Đâu có được? Mình cùng mạt hôn phu đó không thành thân, nhưng lại cùng ở một chỗ. Đạo lý này đâu ra vậy."
Hà phụ cũng chẳng biết giải thích với nàng thế nào. Một lát sau mới nói: “Hắn, kiên trì như vậy. Ly nhi, con chuẩn bị một chút, hai ngày sau theo hắn đi!”
Dứt lời, lão cũng chẳng thèm liếc Hà Doanh một cái, quay đầu chuẩn bị rời đi. Thấy bóng lưng của lão, Hà Doanh đã mở miệng: “Phụ thân, phụ thân để hắn nắm rồi phải không?”
Thân thể Hà phụ đang tiến lên chợt cứng đờ. Một lát sau mới thở dài nói: “Tóm lại, là phụ thân của con thiếu nợ bọn họ. Ly nhi, con coi như thay phụ thân trả nợ đi.”
Nói tới đây, lão dường như không muốn lưu lại thêm chút nào nữa, bước vội ra ngoài. Hà Doanh vẫn đứng đó, không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng phụ thân, lẩm bẩm một mình: “Sao lại nhanh như vậy? Ta còn tưởng rằng còn có một hai năm tự do chứ.” Đối với nàng mà nói, quan trọng nhất, chính là không có tự do. Còn như ân oán hai nhà cũng được, trượng phu sau này đối với mình có mưu đồ cũng không sao, dường như cũng không còn trong suy nghĩ của nàng nữa.
Lúc này, một người nhìn qua, thấy Hà Doanh đứng ngẩn người chỗ đó, liền vội vàng chạy vọt tới trước mặt Hà Doanh hỏi: “Doanh muội, đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Doanh nhìn Lư Minh vẻ mặt lo lắng, miệng mấy máy, tính nói cho hắn biết sự thật: “Phụ thân nói, mạt hôn phu chỉ định của muội đến rồi, muốn đưa muội tới kinh thành!”
“Cái gì? Không thể nào!” Thân thể Lư Minh run run, khuôn mặt tuấn tú thoáng trở nên trắng bạch. Hắn lẩm bẩm: “Không thể nào, ta đi hỏi Hà thúc thúc đã!” Dứt lời, hắn xoay người thẳng hướng chủ viện chạy đi. Vì lao đi nhanh quá, chân bước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lộn nhào xuống đất.

Hà Doanh không để ý đến cái thất thố của hắn. Tin tức này hôm nay, đối với nàng mà nói, đến quá mức đột nhiên. Nàng nhất thời không có cách gì tiếp nhận. Nàng vô hồn bước đến bên đình thượng, ôm đầu gối ngây ngốc nhìn hồ nước.
Chỉ chốc lát, Tiểu Hoàn nhẹ nhàng đi đến bên nàng, kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư?” Hà Doanh vô thần nhìn nàng. Tiểu Hoàn vỗ vỗ lên lồng ngực, nói: “Tiểu thư, người đừng có như vậy, làm muội giật cả mình.”
Hà Doanh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hoàn, muội lui xuống đi. Ta muốn yên lặng một chút.” Tiểu Hoàn thấy tiểu thư bộ dáng chẳng còn hồn vía gì, những một chút, rồi xoay người đi.
Bóng đêm phủ xuống nhanh. Hà Doanh vẫn ngồi lì chỗ ấy, chẳng hề động. Dường như đến hôm nay đã ý thức thức được: Nàng phải lập gia đình, còn phải cùng sống bên một nam nhân xa lạ, phải cho hắn chạm vào mình, lại còn phải khoan dung cho hắn nạp thiếp.
Chuyện xa xôi ấy, thoáng cái đã đến trước mắt, làm cho Hà Doanh nhất thời tinh thần hoảng hốt, không biết làm sao cho phải.
Lúc này, một người đi tới sau lưng nàng, chậm rãi, ngồi xuống cạng nàng, ôm chặt nàng trong lòng. Hà Doanh không ngẩng đầu, chỉ kêu lên một tiếng kỳ quái: “Lư đại ca?”
Lư Minh không trả lời, Hà Doanh mơ hồ nghe được tiếng nghẹn ngào của hắn. Không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu lên: “Lư đại ca? Ngươi?”


Bình Luận (0)
Comment