Chương 1: Vé xe xuyên qua
Dịch: Nilis
Thời gian tan học, tan làm, người xe như nước, đô thị sầm uất. Ba người bạn cùng lớp đang vừa nói chuyện phiếm vừa đi về nhà. Nhà của ba cô gái này đều ở gần trường, tiếng nói cười vui vẻ rộn vang. Trong ngõ hẻm, chỗ quẹo cua có một sạp hàng kỳ quái, họ chưa từng thấy sạp hàng này trước đây bao giờ, trông nó có hơi giống với quầy hàng coi bói bày trong chợ đêm. Trên bốn phía của chiếc bàn lại bày một chiếc bát tô mẻ góc, bên cạnh viết bốn chữ lớn: “vui lòng bố thí”. Gương mặt nhã nhặn của người đàn ông kia lại bày ra vẻ ủ rũ đáng thương, khiến Lưu Tương Vân có lòng muốn bố thí tiền, thế là lập tức móc ra đồng tiền cuối cùng trong túi áo ném vào bát, tiếng tiền xu rơi phát ra âm thanh “leng keng” vang vọng.
Lúc này người đàn ông trước mắt cứ như sống dậy, tinh thần phấn chấn, con mắt sáng lên, lộ ra nụ cười chói mắt: “Cảm ơn… Vị thí chủ này…” Nhìn chằm chằm vào đồng mười tệ và cô gái thanh tú trước mặt, trong lòng vui mừng khi có cá mắc câu, cuối cùng cũng có thể bớt xui rồi.
Ba bạn học nữ cảm thấy kỳ quái, cuối cùng nhìn nhau một cái. Lưu Tương Vân nhún vai, ngại ngùng mỉm cười, hỏi: “Chú này, sao chú… lại bày quần bán hàng ở đây?” Muốn bày cũng nên bày ở chợ đêm náo nhiệt, ngựa xe như nước chứ!
Người đàn ông nghe được chữ “chú” thì khóe miệng hơi run: “Không! Tôi không phải chú, hẳn là nên gọi tôi là anh Thượng Quan Thanh Lưu chứ…” (chuyển ngữ bởi Nilis – đăng trên ngontinhhay.com)
Ba cô gái đều cảm thấy biểu cảm nghiêm túc của người đàn ông này rất thành khẩn, cũng rất buồn cười: “Ha ha…” Ba người lẩm bẩm cười trộm.
Lúc này chuông đồng hồ báo thức trong điện thoại của Lưu Tương Vân vâng lên: “Không còn sớm nữa… Tớ phải nhanh về nhà đây. Yến Linh, Tuyết Dư, tớ đi trước nha.”
“Chúng ta cùng đi thôi…” Ba người đều là học sinh ngoan, muốn nhanh về nhà kẻo bố mẹ lo.
“Thí chủ chờ một chút… thí chủ không thể đi.” Thượng Quan Thanh Lưu nói.
“Vì sao?” Lưu Tương Vân nghi ngờ quay đầu lại.
“Cô bỏ ra mười đồng thì có nghĩa là chúng ta có duyên. Chỗ này có một tấm vé du lịch xuyên thời không, giờ nó thuộc về cô…”
“Ồ!” Lưu Tương Vân trợn tròn mắt, tấm vé mà người đàn ông đưa tới là một tấm giấy màu vàng nhạt, bên trên ghi chữ tượng hình rất kỳ lạ, không giống như đồ in ấn.
Lưu Tương Vân thầm nghĩ chắc là một trò lừa gạt, cô muốn quay người rời đi nhưng cơ thể không sao động đậy được.
Hai mắt Thượng Quan Thanh Lưu như ánh sao trên trời, lập lờ muốn dụ dỗ đối phương. Anh ta đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô tên gì?”
“Lưu Tương Vân.” Cứ như bị anh ta thoi miên vậy, không tự chủ nói ra danh tính của mình. Tấm vé màu vàng nhạt kia lập tức hiện lên ba chữ “Lưu Tương Vân”.
Hai bạn học khác đều lại gần nhìn. Ánh mắt Chu Yến Linh sáng lên, nói: “Woa… Đỉnh quá… Anh Thượng Quan, tụi em có thể mua vé không?”
“Đương nhiên là được…” Thượng Quan Thanh Lưu lộ ra nụ cười mê người, có ý đồ dẫn dắt thiếu nữ vị thành niên thực hiện hành vi phạm pháp.
Lưu Tương Vân nhìn tấm vé trong tay, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Hai cô bạn tốt vây quanh người đàn ông xa lạ kia, tò mò đặt câu hỏi. Yến Linh hỏi: “Nếu vé xe kia có thể mua vé về không? Có thể chỉ định nơi muốn đi không? Sau đó khi xuyên qua thì có thân phận gì? Chồng chưa cưới thế nào…”
“Đương nhiên là được… Nếu yêu cầu càng nhiều thì tiền tài và cái giá phải trả càng lớn.”
Giang Tuyết Dư nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà… vừa rồi Lưu Tương Vân chỉ bỏ ra mười tệ đã có được vé xe rồi.” (chuyển ngữ bởi Nilis – đăng trên ngontinhhay.com)
“Đó là vì ở một không gian khác đã có người thay cô ấy mua xong vé xe rồi…”
Hai cô bạn liền đồng thanh nói: “Tuyệt quá vậy…” Tại sao không có ai mua giúp tôi…
“Có người mua giúp tôi rồi ư? Là ai vậy? Là hạng người gì?” Cuối cùng Lưu Tương Vân cũng hoàn hồn, cất tiếng hỏi.
“Là một đại tướng quân, dũng mãnh lại có võ công cái thế. Cô xuyên qua… sẽ có được toàn bộ tình yêu của hắn.”
Đại tướng quân chính là Tham Lang tinh chuyển thế đầu thai. Bản thân có được lực lượng huyền bí, đời này kiếp này của hắn chỉ yêu duy nhất một cô gái. Người đó lại nhiều lần bỏ trốn, không nguyện ý tiếp nhận tình cảm của hắn, làm cho hắn trong lúc tức giận mấy khống chế, cưỡng bức thiên kim thượng thư kia, khiến nàng không chịu nổi mà nhảy xuống hồ tự sát. Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc. Thông qua thần lực tinh tượng bát quái, tác động tới toàn bộ tiên giới dị giới, cho nên anh ta nhất định phải xử lý chuyện này. Đại tướng quân đương nhiên cũng đồng ý tìm linh hồn của một cô gái khác đến để hồi sinh thiên kim Thượng thư, chỉ cần có thể làm sống lại cái xác này, hắn đều sẽ yêu thương, sủng ái.
Trong lòng Lưu Tương Vân có chút lo lắng bất an, chuyện này quá bí ẩn lại kỳ quái, cô vô thức đưa lại vé xe cho Thượng Quan Thanh Lưu: “Tôi không muốn… tôi không chơi xuyên qua đâu… Ngày mai tôi còn phải thi nữa…”
“Đáng tiếc… Cô đã lấy tiền ra mua vé xe, bên trên đã có tên của cô.”
“Vậy… tôi lấy lại đồng mười tệ kia.” Lưu Tương Vân vừa nói, vừa vươn tay muốn lấy tiền về. Nhưng tiền lại bị cái bát kia ăn mất ngay trước mặt bọn họ.
Trong bát to không còn bất cứ vật gì của Lưu Tương Vân. Sau khi kinh ngạc, cô nghẹn họng nhìn chằm chằm. Thượng Quan Thanh Lưu nói: “Đã đến giờ rồi, Lưu Tương Vân, chúc cô đi vui vẻ.”
Sau đó dùng lửa thiêu tấm vé xe màu vàng nhạt kia ngay trước mắt bọn họ: “A… không!” Lưu Tương Vân cảm thấy trong cơ thể nóng hừng hực, lại có cảm giác lâng lâng. Người mình hình như càng ngày càng nhẹ, từ từ biến thành trong suốt, lại nghe được tiếng hô kinh sợ của hai cô bạn mình: “Lưu Tương Vân!” “A… Lưu Tương Vân!”
Lưu Tương Vân dùng hết tất cả sức lực: “Vé về của tôi đâu?”
Thượng Quan Thanh Lưu nói: “Ở trong tay tướng quân.” Đôi mắt như ma quỷ chỉ hơi lóe lên, nhìn Lưu Tương Vân bắt đầu biết mất.
Lưu Tương Vân hét lên: “Mẹ kiếp…”
Thấy cô bạn Lưu Tương Vân biến mất trước mặt mình, sau đó Thượng Quan Thanh Lưu và sạp hàng cũng biết mất trong chớp mắt.
Khi tất cả khôi phục như cũ, thế giới này không còn ai nhớ tới Lưu Tương Vân nữa. Cô đã bị người ở thế giới này quên lãng. (chuyển ngữ bởi Nilis – đăng trên ngontinhhay.com)