[Loạn Xuyên] Ép Buộc Thụ Thai (Cao H, Np)

Chương 5

Chương 5: Sờ một cái liền nghiện

Bầu không khí trong phòng yên lặng đến căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn tướng quân bước từng bước một đến chỗ Lưu Tương Vân, nhận lấy cái bát trong tay Hồng nhi: “Để ta…”

“À… vâng tướng quân…” Hồng nhi cũng chỉ đành lui ra.

Đỗ tướng quân lập tức ngồi xuống ghế cạnh giường, sau đó nói với tất cả mọi người trong phòng: “Tất cả lui hết ra.”

“Vâng…” Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, ngay cả Hồng nhi cũng từ từ lui ra ngoài. Nàng ấy quay đầu lại mấy lần, ý là tiểu thư hẳn nên giữ mình lại, nhưng không ngờ tiểu thư lại chẳng nói câu nào.

“Tương Vân, có chỗ nào… không thoải mái không?” Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm vang lên.

“Cảm ơn tướng quân quan tâm.” Lưu Tương Vân lẩm bẩm nói, sau đó ăn cháo mà tướng quân tự mình đút cho. Vị tướng quân này nhìn không xấu, có phong thái uy nghiêm trời sinh, làm cho người ta không dám thân cân: “Tướng quân, để tự ta…”

“Quan hệ của chúng ta đã tới mức kia rồi, sao còn lạnh nhạt thế, gọi ta là Đằng Phi.”

“Vâng…” Lưu Tương Vân nhíu mày, rầu rĩ đáp, quyết định trước tiên nên nói chuyện rõ ràng đã.

“Này… ngươi biết… ta không phải là Lưu Tương Vân kia!”

Khóe miệng tướng quân mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Lưu Tương Vân, nương tử chưa cưới của ta.”

“Ngươi…” Lưu Tương Vân trợn tròn mắt. Bên miệng lại kề thìa cháo mà người đàn ông này đút cho, cô đành bất đắc dĩ ăn, sau đó nói: “Ta ăn no rồi.” Tình hình thế này bảo cô làm gì có tâm trạng mà ăn.

Tướng quân cũng không miễn cưỡng, thuận theo buông bát xuống, rồi đi tới bên Lưu Tương Vân, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại kia: “Ngươi…”

“Để ta ôm một cái nào, nhớ chết mất… Sau này không cho phép rời bỏ ta nữa.”

“…” Lưu Tương Vân cực kỳ xấu hổ, cả người căng cứng không dám động đây, gương mặt đỏ bừng. Cô chưa bao giờ thân mật với đàn ông thế này, vật nam tính bên dưới gồ lên, làm cho cô hoảng hốt, trái tim đập rộn lên.

“Nào, gọi một tiếng “Đằng Phi” đi, để ta nghe một chút…”

“Ách… Đằng Phi.” Lưu Tương Vân nằm trong lòng hắn, thầm nghĩ, chỉ có thuận theo ý hắn, như vậy mới dễ nói chuyện.

“Ừ… lời nói từ cái miệng nhỏ của nàng đúng là thật dễ nghe… Sau này cứ gọi ta như vậy.” Đỗ tướng quân siết chặt tay, để cho cơ thể của hai người dán chặt vào nhau. Mùi thơm tự nhiên từ cơ thể thiếu nữ thật giống như chất kích thích, làm cho người đàn ông không muốn buông tay. Hơi thở nam tính nóng bỏng cẩn thận quét qua da thịt của thiếu nữ, làm cho gương mặt nhỏ càng thêm đỏ bừng. Lưu Tương Vân vô thức giãy dụa: “Thả ta ra… Ta có việc muốn thương lượng với ngươi…”

“Cứ như vậy mà nói đi.” Người đàn ông cúi đầu, in một cái hôn lên gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ, cánh tay ôm lấy eo vẫn không hề thả lỏng, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, không quan tâm cô đang giãy dụa. Lưu Tương Vân bực mình, trừng mắt nhìn lại. Cô cảm thấy bàn tay của người này bắt đầu không an phận, vuốt ve lên xuống, trêu chọc. Nó còn vươn vào trong vạt áo xoa nắn một bên bầu ngực, làm dấy lên cảm giác tê dại, khiến cô chịu không nổi mà run lên: “Đừng… Ta không phải là Lưu Tương Vân kia, ngươi không thể làm vậy với ta được.” Lưu Tương Vân lo lắng, vô thức giãy ra.

Đỗ tướng quân đương nhiên biết cô gái trong lòng là ai, nhưng hắn vẫn thể nào khống chế bản thân muốn thân mật với cô. Loại kích thích kia vượt xa khả năng kháng cự của hắn, không ngờ linh hồn trao đổi tới lại là thiếu nữ rất dễ đỏ mặt này, càng làm cho hắn thích hơn, đúng là đáng yêu muốn điên.

Tướng quân xoay người đè lên, đặt người đẹp trong lòng xuống dưới thân, tùy tiện dùng một tay khống chế hai tay đang giãy dụa của cô kéo lên đầu, đôi mắt sắc đầy vẻ chiếm hữu, hơi thở phả lên da thịt cô, môi mỏng cương quyết dán lên cánh môi đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Chẳng cần biết nàng là ai, nàng nhất định phải là người của ta… Đời này không cho phép rời khỏi ta…” Nói xong, lúc cô gái muốn phản khảng thì hơi thở nóng bỏng thừa cơ xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ, hút lấy hương vị ngọt ngào bên trong: “Ư ư ư…” Lưu Tương Vân bị cưỡng hôn thì có chút căm tức, cơ thể bất an vặn vẹo, càng làm dục vọng bên dưới dần dần nóng rực lên. Người đàn ông cực kỳ nhẫn nại, kìm nén nói: “Chớ lộn xộn… Nếu không thì đừng trách ta lập tức muốn nàng…”

“Ngươi…” Lưu Tương Vân kinh ngạc trừng mắt, cảm nhận được có thứ gì đó đáng chống lên phần bụng mình. Cô có ngốc cũng biết được đó là thứ gì, đương nhiên không dám động đậy nữa.

Lưu Tương Vân yếu ớt nói: “Ngươi biết ta không phải người nơi này, ta không thể ở lại đây. Cho ta vé xe trở về đi, coi như ta cầu xin ngươi.”

Trong đầu tướng quân hiện lên một ý nghĩ, đồng thời cũng buông bàn tay đang kiềm chế ra, ôm cô nằm trên giường. Một tay vẫn nắm lấy bầu ngực tròn trịa kia, nghĩ thầm nếu muốn cô ngoan ngoãn lên kiệu hoa trở thành tướng quân phu nhân thì phải có được lòng của cô trước: “Ta có thể đồng ý cho nàng rời đi, nhưng có một điều kiện, nàng phải sinh con nối dõi cho ta…”

“Hả… sinh con?” Trời ạ, thế này không phải thái quá lắm sao, cô còn chưa từng có bạn trai, chưa yêu đương, bây giờ lại bảo cô phải sinh con cho hắn. Thế này thua thiệt quá nhiều rồi, ắt phải lên giường với người cổ này. Sao mà bi thảm vậy chứ, xuyên qua làm thế thân rồi lại còn phải đẻ thuê. Hu hu hu, cô không chịu đâu!

Ngực Lưu Tương Vân bị xoa nắn đến ngứa ngáy, tay nhỏ muốn tóm lấy bàn tay xấu xa kia, cái tên này sao mà không an phận thế, hai bên trái phải đều vừa bóp vừa nắn, còn cố ý trêu chọc nụ hoa mẫn cảm, kẹp giữa ngón tay, kích thích tê dại chưa từng có dâng lên trong lòng cô.

“Ưm…” Cơ thể thiếu nữ cứng lại, hít vào một hơi.

“Không có… lựa chọn khác sao?” Lưu Tương Vân kìm nén lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

“Không có…” Hắn không tin cô có thể bỏ lại con mà đi. Đến lúc đó con người nàng, lòng của nàng đều không trốn thoát được lòng bàn tay hắn. Cô gái này sớm tối ở bên mình, không có lý gì lại không nảy sinh tình cảm cả. Thế là trong mắt hắn lóe lên tia tính toán.

“Ngươi…”

“Ta sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ… Nửa tháng sau chúng ta sẽ thành hôn.”

“Nửa tháng!” Lưu Tương Vân nghẹn họng nhìn trân trối, còn đang tiêu hóa tin tức này.

“Ừ, ta đã bàn xong với cha nàng, cứ ngoan ngoãn làm nương tử của ta là được.”

Lưu Tương Vân thầm nghĩ, đã hết hi vọng rồi, hắn không thể nào không có điều kiện gì mà thả cô đi…

“Ngươi đừng có sờ nữa… Người ta chịu không nổi… Ngứa lắm… Xin ngươi buông tay ra…” Cảm giác tiểu huyệt bên dưới đang run lên, chảy ra dòng nước nóng.

“Nàng…” Đỗ tướng quân ra tay cởi đi lớp áo trên người thiếu nữ: “Để ta yêu thương nàng nào!” Giật xuống cái yếm, hai viên châu bị hắn nhào nặn phình lên, bầu ngực đầy đặn trắng như ngọc lắc lư trước mắt hắn: “Thật là đẹp!” Xúc cảm tuyệt vời làm cho người ta sờ một cái liền nghiện.

Bình Luận (0)
Comment