Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 45


“Đúng là không ở đây mà, hồi nãy ở trong phòng, bây giờ mới ra tới!”Anh nhìn một vòng, đến cái bóng ma cũng không thấy, lòng càng sợ sệt.“Vậy sư phụ… Ông cụ đang ở đâu vậy?”Đỗ Hành bay tới trước mặt Phương Quân Thiên, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, tấm tắc: “Trời lạnh thế này mà lại đổ mồ hôi, anh Sáu của con không được!”Lộc Bảo ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Sáu, chân anh đau hả? Sao lại đổ mồ hôi vậy? Sư phụ nói anh không được, nhưng mà Lộc Bảo nhìn không ra anh bị bệnh gì hết.”Phương Quân Thiên thầm nghĩ trong lòng: Sư phụ gì mà vô liêm sỉ quá, trước mặt Lộc Bảo mà nói gì vậy chứ!Anh xấu hổ trả lời bé: “Chân anh Sáu tê quá thôi, không phải không được.”“Dạ, sư phụ đang ở ngay trước mặt anh đó.”Anh nhìn khoảng không trước mặt, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn.“Sư phụ, lúc đó thầy dạy Lộc Bảo thế nào thì dạy anh Sáu giống vậy đi.


Anh Sáu lại đổ mồ hôi rồi!”Đỗ Hành nhìn đôi mắt ngây thơ của bé mà nhịn cười khó khăn! Ông không thể cười được, nếu không Lộc Bảo sẽ tức giận!Ông vờ ho khan hai tiếng: “Lộc Bảo, con quên cách thức huyền khí pháp rồi, phải phối hợp với nhau!”“À…” Bé kéo dài âm cuối, hơi sầu não!Sau đó, nhờ vào chỉ điểm của Đỗ Hành, Phương Quân Thiên miễn cưỡng làm được nhưng mà chân tê như không phải chân mình nữa rồi, đành phải gọi Phương Xuyên Bách đang cố tình gây sự chú ý ở đối diện dìu về thay quần áo.Đỗ Hành nhìn anh đi khập khiễng nghĩ quả là có thiên phú, tuy vẫn kém Lộc Bảo nhưng lại học nhanh hơn ông hồi đó nhiều rồi.“Nhóc con…” Đỗ Hành dài giọng gọi Lộc Bảo.“Hứ, sư phụ xấu, ở đằng sau nhìn lén con rồi còn cười nữa, không thèm để ý đến thầy nữa!”Bé nói vậy nhưng không thật sự tức giận, cũng đâu phải mới quen ông một hai ngày, cũng đã hai tháng rồi.“Thật sự không cười con mà, để bày tỏ thành ý, con bảo nhóc Sáu sáng sớm mai tới tìm, thầy sẽ tiếp tục dạy cho nó.” Có bị đánh chết Đỗ Hành cũng sẽ không thừa nhận ông cười Lộc Bảo.“Vậy con tha thứ cho thầy! Lần sau không được cười con nữa đâu đấy!” Cho dù ông có dỗ dành thế nào, bé thông minh như vậy tất nhiên không tin ông.

Tuy bé chưa tiếp xúc với ông lâu, nhưng lại hiểu rất rõ tính cách của ông.Hôm nay là thứ hai, ăn sáng xong, ai cần đi làm thì đi làm, phải đi học thì đi học, ngôi nhà náo nhiệt yên tĩnh đi nhiều.Vợ chồng Phương Hải nhìn Phương Quân Thiên đầy kì quặc, mẹ Phương hỏi: “Hôm nay nhóc Sáu nghỉ hả? Không cần đi làm sao?”Phương Quân Thiên nhìn người mẹ dịu dàng: “Dạ, vừa rồi chương trình học mới kết thúc nên con muốn nghỉ ngơi một chút, cũng tiện thể về nhà ở với hai người.”Cha Phương biết suy nghĩ của anh, tức giận nói: “Cút, ai cần con ở bên cạnh chứ, đừng có tới quấy rầy thế giới hai người của cha với mẹ con!”“Không cần con ở bên cạnh thì thôi, vậy thì con ở bên em gái!”Lộc Bảo nhìn người nhà trêu nhau, lén che miệng cười khanh khách.Bé nắm tay Phương Quân Thiên: “Anh Sáu, đúng lúc em có việc cần nói với anh, sư phụ bảo sáng mai sẽ tiếp tục dạy anh rèn luyện.”“Thật hả?”Phương Quân Thiên và Phương Hải nhìn nhau, trong mắt hai người đều tỏ vẻ vui mừng, như vậy cho thấy sư phụ Lộc Bảo không phải người giữ khư khư một mình.

Bây giờ dạy anh rèn luyện, sau này có thể sẽ dạy anh châm pháp.Bọn họ không biết bộ công pháp này chính là nền tảng để luyện châm pháp Quỷ thủ, phải luyện tốt huyền khí pháp mới có thể thi triển được châm pháp Quỷ thủ.“Thật đó!” Lộc Bảo nghiêm túc gật đầu.Bé nhìn anh Sáu vui vẻ mà trong lòng vui lây, bé mong có thể góp chút sức cho nhà mình.Còn chưa đến trưa, Phương Xuyên Bách đã về, kéo một cái thùng lớn từ trên xe xuống.Hôm nay mới sáng anh đã đến công ty mở cuộc họp thường kỳ, những việc khác giao cho trợ lý rồi đi mất.Hôm nay là ngày nhận quỷ châm, Phương Xuyên Bách tự đi, sau đó mang thẳng về nhà.


Trong thùng chính là một trăm bộ quỷ châm được nhóm đại sư chế tạo gấp.Anh sai người đem thùng đến cửa tầng hầm thư các.


Tuy gọi là tầng hầm nhưng thật ra ở dưới có tổng cộng hai tầng, diện tích tương đương với tầng bên trên, tầng nào cũng rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, to hơn diện tích của những biệt thự xung quanh nhiều, những thứ ở đây đều là vật quan trọng của nhà họ Phương..

Bình Luận (0)
Comment