Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 107

Ngoại truyện 7


“Bé Diễm, em tới đâu rồi?” Giọng nói của Tạ Tấn vang lên từ điện thoại: “Có cần anh cho người đến đón em không?”


Năm nay Tạ Tấn đã là sinh viên năm cuối, Tạ Hành Đông có ý định cho Tạ Tấn tiếp quản Bất động sản Hành Đông, vậy nên từ khi lên đại học, nghỉ hè đã không thuộc về anh ấy, trực tiếp vào làm việc ở Bất động sản Hành Đông.


Năm cuối đại học cần phải đi thực tập, Tạ Hành Đông chỉ cần phất tay, Tạ Tấn đã trở thành thực tập sinh của Bất động sản Hành Đông, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.


Hôm nay là khai giảng của năm nhất, là ngày rất quan trọng đối với Tạ Diễm, trước đó Tạ Tấn và Tạ Hành Động định đưa Tạ Diễm đến trường, ngặt nỗi sáng sớm hôm nay họ nhận được cuộc gọi từ công ty, báo rằng có cuộc họp khẩn cấp cần họ phải có mặt, thế nên đành phải để Tạ Diễm tự đến Đại học Thanh Hoa nhập học.


May mà trường nằm trong Thành phố Kinh, hồi cấp ba Tạ Diễm cũng đã đến đây mấy lần, coi như cũng quen đường quen lối, không cần Tạ Tấn và Tạ Hành Đông đưa đi.


Dù vậy nhưng Tạ Tấn vẫn dành ra mười mấy phút để gọi cho Tạ Diễm.


“Em tới trường rồi ạ, anh không cần gọi người đến đón em đâu, Cố Ngộ Sâm sẽ tới đưa em đến ký túc xá.” Tạ Diễm một tay đẩy hành lý, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Tạ Tấn.


Tạ Tấn ở đầu dây bên kia nghe thấy cái tên Cố Ngộ Sâm thì lông mày khẽ nhíu lại, nhưng phải công nhận, so với những người khác, anh ấy cảm thấy Cố Ngộ Sâm đáng tin hơn hẳn.


Tạ Tấn: “Được rồi, khi nào em sắp xếp ổn thỏa ở trường thì gọi cho anh.”


Tạ Diễm đáp: “Dạ.”


Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Tấn, Tạ Diễm đẩy hành lý vào trường.


Hôm nay là ngày đầu khai giảng, trường học rất đông đúc, ngoại trừ tân sinh viên và người nhà, còn có các tình nguyện viên đeo dải lụa chào mừng tân sinh viên.


Tạ Diễm vừa bước xuống xe đã có người chú ý đến cậu, chủ động tiến đến hỏi thăm.


“Chào em? Em là sinh viên khoa nào? Để anh dẫn em đi.” Người nói chuyện là một cậu sinh viên để tóc húi cua, gương mặt góc cạnh đẹp trai, thân hình cường tráng ẩn dưới lớp áo ngắn tay.


“Cảm ơn anh ạ.” Tạ Diễm lắc đầu từ chối ý tốt của đối phương: “Lát nữa anh của em sẽ đến đón em.”


Cậu sinh viên tóc húi cua hơi ngạc nhiên: “Anh của em cũng học trường mình hả?”


“Dạ đúng rồi.” Nhắc đến Cố Ngộ Sâm, nét mặt Tạ Diễm dịu lại theo phản xạ tự nhiên: “Anh ấy học Ngành Tài Chính ạ.” 


Tạ Diễm đã nói như thế, cậu sinh viên tóc húi cua kia đâu thể nào giật lấy hành lý của Tạ Diễm rồi dẫn cậu đến ký túc xá được, anh ta đành rời đi, nhưng rồi anh ta như chưa chịu từ bỏ ý định, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tạ Diễm.


Nhưng chưa nhìn được bao lâu, tiếng xôn xao phía trước đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta.


Cậu sinh viên tóc húi cua nhìn về nơi đang hỗn loạn, anh ta liền nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang đi về phía bên này.


Đương nhiên anh ta biết Cố Ngộ Sâm, đây chính là nhân vật nổi tiếng của Đại học Thanh Hoa, là bảo bối được các giáo sư nâng niu, cũng là nhân vật được xếp trong hàng ngũ hotboy trong mắt sinh viên của trường.


Ba năm qua có rất nhiều người chủ động tấn công Cố Ngộ Sâm, nam có nữ có, nhưng kết quả đều thất bại quay về.


Đã từng có Tạ Tấn cùng với Cố Ngộ Sâm được mệnh danh là hai anh đẹp trai khó chinh phục nhất của Khoa Kinh Tế, thế nhưng học kỳ trước Tạ Tấn đã sánh đôi cùng người đẹp băng giá của Khoa Y, Cố Ngộ Sâm thì vẫn độc thân đến tận bây giờ.


Trên diễn đàn trường còn có vụ cá cược: Cố Ngộ Sâm sẽ độc thân trong suốt quãng thời gian học đại học.


Nhưng lúc này, cậu sinh viên tóc húi cua đang đơ cái mặt ra nhìn Cố Ngộ Sâm đi đến chỗ tân sinh viên mình vừa bắt chuyện ban nãy, thuận tay cầm lấy hành lý của tân sinh viên ấy, tay còn lại thì nắm tay người ta.


Hai người đứng cạnh nhau cử chỉ thân mật, không cần nghĩ cũng biết quan hệ của họ.


Thế mà trước đó anh ta còn ngây thơ cho rằng, người anh mà cậu tân sinh viên xinh đẹp kia nói là anh trai, ai ngờ lại là anh yêu chứ!


Sinh viên tóc húi cua vô cùng kinh ngạc.


Người có tâm tình giống với cậu sinh viên tóc húi cua kia không ít, nhiều tân sinh viên không biết Cố Ngộ Sâm chỉ trầm trồ trước nhan sắc thần tiên của anh và Tạ Diễm, còn sinh viên của các khóa trước thì như bị bom đạn oanh tạc.


Đó là Cố Ngộ Sâm à?


Cố Ngộ Sâm cái người được mệnh danh là nhành hoa khó hái nhất trên đỉnh núi cao?


Đến bây giờ, mọi người mới bừng tỉnh, không phải khó hái nhất, mà là đã bị hái mất rồi.


***


Cố Ngộ Sâm đã sớm quen với những ánh mắt này, anh đi đến cổng trường, vừa thấy Tạ Diễm thì đi thẳng đến chỗ cậu.


“Anh dẫn em đi báo danh.” Anh bước đến cạnh Tạ Diễm, tự động nhận lấy hành lý trong tay Tạ Diễm, sau đó nắm tay cậu.


Tạ Diễm có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh ở xung quanh lúc cậu và Cố Ngộ Sâm nắm tay nhau, rõ ràng là đang ngạc nhiên trước hành động của Cố Ngộ Sâm.


Nhưng Tạ Diễm chẳng hề thấy ngại ngùng, ngược lại còn khẽ động bàn tay đang được Cố Ngộ Sâm nắm, cùng anh mười ngón đan xen.


Tuy mới đến, nhưng chủ quyền của mình thì nhất định phải khẳng định.


Hai người hoàn toàn mặc kệ việc mối quan hệ của họ gây chấn động như thế nào, Tạ Diễm theo Cố Ngộ Sâm đi làm hoàn tất thủ tục nhập học, rồi cầm chìa khóa ký túc xá về phòng.


Vì Tạ Diễm là sinh viên địa phương nên cậu đến khá sớm, lúc cậu tới ký túc xá, bạn cùng phòng còn chưa đến.


Sau khi cất hành lý, Cố Ngộ Sâm lại dẫn Tạ Diễm đi mua đồ dùng hàng ngày, suốt cả chặng đường hai người bọn họ luôn nắm tay nhau, chẳng kiêng dề điều gì.


Ngay từ đầu Cố Ngộ Sâm đã tỏ rõ thái độ với mọi người về mối quan hệ giữa anh và Tạ Diễm.


Thái độ của Cố Ngộ Sâm khiến Tạ Diễm mừng thầm trong lòng, đồng thời cũng thấy rất an tâm, chỉ cảm thấy cả người vừa ấm áp lại ngọt ngào.


Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đi mua đồ dùng hàng ngày về, thấy các bạn khác trong ký túc xá vẫn chưa đến, cậu liền đè Cố Ngộ Sâm lên cửa, nhón chân lên môi anh.


Những lúc thế này Tạ Diễm lại chê Cố Ngộ Sâm quá cao, muốn hôn anh cũng khó.


Cũng may Cố Ngộ rất hợp tác, cúi đầu xuống, vòng tay ôm eo Tạ Diễm rồi hôn đáp lại.


Tạ Diễm rất nhiệt tình, nhất là sau khi xác định quan hệ yêu đương.


Một hai ngày đầu Tạ Diễm còn thấy hơi ngại ngùng này kia. Mấy ngày sau đó, Tạ Diễm đã lộ rõ bản chất thật, chỉ cần có cơ hội, cậu lại hôn Cố Ngộ Sâm, dính lấy Cố Ngộ Sâm như sam.


Nếu không phải do Cố Ngộ Sâm kiềm chế giỏi thì anh đã ăn sạch sẽ Tạ Diễm từ hồi nghỉ hè rồi.


Hai người dây dưa môi lưỡi hồi lâu, lúc tách ra, Tạ Diễm còn hôn lên môi anh một cái, cười hì hì nói: “Thưởng cho anh đó.”


Cố Ngộ Sâm xoa đầu cậu, anh biết phần thưởng này là từ đâu mà có, anh cũng cười theo Tạ Diễm, ánh mắt dịu dàng, chẳng giống nhành hoa trên đỉnh núi cao như lời đồn của bạn học.


Đợi đến lúc Cố Ngộ Sâm giúp Tạ Diễm dọn dẹp xong ký túc xá, bạn cùng phòng của Tạ Diễm mới đến.


Mọi người làm quen sơ qua với nhau, Cố Ngộ Sâm liền dẫn Tạ Diễm đi ăn cơm.


Chỉ trong một buổi sáng, chuyện của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đã nổi rần rần trên diễn đàn trường, tấm ảnh hai người mười ngón tay đan xen trải khắp diễn đàn.


Nhành hoa lạnh lùng cuối cùng của Đại học Thanh cũng đã có chủ, người hái đi nhành hoa trên dãy núi cao kia, cũng là một nhành hoa rực rỡ.


Cũng vì vậy nên khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đến căng tin, cậu có thể cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn ở xung quanh mình và Cố Ngộ Sâm. Lúc đầu Tạ Diễm còn có chút không quen, nhưng bị nhìn mãi rồi cũng quen thôi.


Được nhiều người chú ý đến, cũng sẽ được nhiều người nhìn thấy, vậy tức là sẽ có nhiều người biết rằng Cố Ngộ Sâm là của cậu.


Trái tim Tạ Diễm như muốn bay lên trời, cậu thấy vui mừng khôn xiết.


Vừa mới nhập học, Tạ diễm đã vì mối quan hệ với Cố Ngộ Sâm mà nổi tiếng một lần.


Đến kỳ huấn luyện quân sự, Tạ Diễm lại nổi tiếng trên diễn đàn trường.


Nguyên nhân là do tấm ảnh huấn luyện quân sự của cậu được đăng trong một bài viết có tiêu đề là “Tuyển tập những chàng hotboy của Đại học Thanh Hoa 20xx”.
 
Loại bài viết thế này được xem là chủ đề thường niên, mỗi mùa tân sinh viên nhập học đều sẽ xuất hiện một lần. Nếu bài viết của năm nào đặc biệt hot, có thể nằm luôn trên trang đầu diễn đàn, nghĩa là trong đám tân sinh viên năm ấy sẽ có người siêu đẹp trai.


Bài của khóa Cố Ngộ Sâm được tới mấy nghìn bình luận, trở thành khóa có tuyển tập hotboy hot nhất từ trước đến nay.


Bài tuyển tập hotboy năm nay cũng có xu hướng hot, luôn nằm trên trang đầu của diễn đàn.


Bấm vào xem sẽ thấy phần lớn là ảnh huấn luyện quân sự của Tạ Diễm.


Cơ địa Tạ Diễm không ăn nắng, đứng giữa đám nam sinh bị mặt trời đốt đen quả thật có thể nói Tạ Diễm trắng phát sáng.


Không chỉ thế, cậu còn rất đẹp trai, tỉ lệ cơ thể lại đẹp, mặc dù không phải người cao nhất, nhưng chắc chắn là người nổi bật nhất.


Tấm ảnh của Tạ Diễm đăng lên chưa bao lâu, bài viết đã hot lên.


[Trong vòng năm phút! Tôi muốn có tất cả thông tin của cậu em khóa dưới này!]


[Lúc trước tôi còn bảo khóa tân sinh năm nay chất lượng không tốt, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như thế. Đau mặt quá, nhưng cậu em khóa dưới này đẹp trai ghê đó!]


Mấy trăm bình luận phía dưới cứ aaa như vậy, cuối cùng cũng có người đăng ảnh Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm lên.


[[Hình ảnh] hình như cậu em này là cậu tân sinh viên tay trong tay với Cố Ngộ Sâm trong nhập học nè?]


[!!!!]


[Là thật nè!]


[Đù má, cậu em khóa dưới xinh đẹp kia đã bị Cố Ngộ Sâm bắt cóc rồi?]



Trong diễn đàn vô cùng náo nhiệt, ngoài hiện thực cũng có rất nhiều người tỏ ra hứng thú với Tạ Diễm, cũng chuẩn bị theo đuổi Tạ Diễm.


Mặc dù có tin đồn Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm yêu nhau, nhưng qua khai giảng mấy rồi rồi, ngoài hôm nhập học Cố Ngộ Sâm có xuất hiện ra, mấy ngày sau đâu có thấy anh nữa, ai mà biết được hai người họ rốt cuộc có phải đang yêu nhau hay không?


Đối với chuyện được theo đuổi, Tạ Diễm lười để ý.


Giờ Cố Ngộ Sâm đang gây dựng sự nghiệp, ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, ít về trường cũng là lẽ tự nhiên, nhưng hàng ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Tạ Diễm, tình cảm cả hai cũng không vì thế mà giảm đi, ngược lại còn làm nỗi nhớ nhung trong lòng trở nên day dứt hơn.


***


Kỳ quân sự kéo dài một tháng nhanh chóng trôi qua.


Lúc buổi hội diễn kết thúc, Tạ Diễm suýt chút la thành tiếng.


Quá mệt rồi, thật sự mệt muốn chết luôn!


Nhưng mà khi nhìn thấy đội mình giành hạng nhất, Tạ Diễm cảm thấy một tháng vất vả vừa qua rất đáng giá.


Hội diễn kết thúc, đám đông tản đi.


Tạ Diễm đang định rời đi thì nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ.


Cậu nhìn về phía âm thanh phát ra, ánh mắt khẽ động.


Cố Ngộ Sâm cầm bó hoa được tạo thành từ những chiếc kẹo que hình ngôi sao đang đi về phía cậu, cuối cùng đứng trước Tạ Diễm, dùng hai tay trao bó hoa cho cậu: “Một tháng qua, em cực khổ rồi.”


Tạ Diễm nhận bó hoa, tất cả sự mệt nhoài như đã tiêu tán hết.


Tính ra thì họ đã hơn nửa tháng chưa gặp nhau, Tạ Diễm không để ý đến đám đông ở xung quanh, cậu nhào vào lòng Cố Ngộ Sâm.


Cậu ở trong lòng Cố Ngộ Sâm, ấm ức nói: “Anh, em nhớ anh lắm đó.”


Cố Ngộ Sâm xoa gáy cậu, cưng chiều nói: “Anh cũng nhớ em.”


Nói xong, ngón tay thon dài nâng cằm Tạ Diễm lên, cúi đầu hôn cậu.


Vì cái hôn này, tiếng xôn xao xung quanh bỗng tăng lên, nhưng Tạ Diễm lại như không nghe không thấy, tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vòng eo Cố Ngộ Sâm, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của anh.


Sau ngày đó, nhờ nụ hôn trên sân tập ấy mà tất cả mọi người đều xác định mối quan hệ của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, cho dù có người thấy hứng thú với Tạ Diễm, cũng hiếm khi thể hiện ra ngoài.


Suy cho cùng, bọn họ cũng không có cửa để so với Cố Ngộ Sâm, trước đó chỉ cảm thấy may mà Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm chỉ là tình cảm anh em thân thiết, nhưng nụ hôn lúc kết thúc hội diễn kia, rõ ràng là Cố Nộ Sâm đang công khai đánh dấu chủ quyền mà.


Đã như vậy rồi thì rất ít người tự cao tự đại cảm thấy bản thân mình xuất sắc hơn Cố Ngộ Sâm, có thể giành lấy Tạ Diễm từ tay anh.


***


Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự là đến kỳ nghỉ lễ mười một ngày. (tra gg thì thấy là Lễ Quốc Khánh.)


Tạ Diễm cứ tưởng đến ngày nghỉ lễ Cố Ngộ Sâm cũng sẽ bận rộn như thường, không ngờ vào ngày 1 tháng 10, lúc Tạ Diễm thu dọn hành lý để về nhà, Cố Ngộ Sâm đến tìm cậu.


“Sao anh lại đến đây?”


Thấy Cố Ngộ Sâm đi vào ký túc xá, mắt Tạ Diễm lập tức sáng lên, vô cùng ngạc nhiên.


“Thu dọn đồ đạc xong hết chưa em?” Cố Ngộ Sâm đến bên cạnh Tạ Diễm, cầm hành ký giúp cậu.


Tạ Diễm gật đầu: “Đã xong hết rồi ạ.” Cố Ngộ Sâm đột nhiên xuất hiện khiến cậu vô cùng kinh ngạc, cậu hỏi: “Anh đến đón em về nhà ạ?”  


“Anh với em cùng nhau đi du lịch.”


“Đi du lịch?” Tạ Diễm khó tin trợn tròn mắt, đây chính là niềm vui bất ngờ với cậu: “Anh không bận hả anh?”


Kỳ huấn luyện quân sự của cậu dài một tháng, một tháng ấy Cố Ngộ Sâm luôn trong tình trạng bận rộn, đến cả gặp mặt còn khó, sao tự nhiên lại muốn đi du lịch cùng cậu chứ?


Lẽ nào…


Chỉ trong chốc lát, Tạ Diễm đã nghĩ ra đáp án.


Cậu đột nhiên áp sát lại gần Cố Ngộ Sâm, cười híp mắt: “Lúc trước anh bận như thế là để dành ra thời gian đi du lịch với em đúng không?”


Lúc này trong ký túc xá không có ai, Tạ Diễm đu lên người Cố Ngộ Sâm, được hưởng lợi mà còn thích làm ra vẻ: “Anh ới, đây có tính là bất ngờ anh chuẩn bị cho em không?”


Cố Ngộ Sâm ôm eo Tạ Diễm, đề phòng Tạ Diễm ngã từ trên người mình xuống, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều: “Chắc cũng tính.”


Gián tiếp thừa nhận việc tháng trước bận tối mắt là vì muốn dành trọn kỳ nghỉ lễ này để đi du lịch cùng Tạ Diễm.


Tạ Diễm đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Cố Ngộ Sâm, cười càng tươi hơn, cậu ôm lấy mặt Cố Ngộ Sâm, hôn mạnh một cái.


Cố Ngộ Sâm như đoán được nước đi tiếp theo của Tạ Diễm, đang lúc Tạ Diễm hôn đến, anh nghiêng đầu, cái hôn này của Tạ Diễm liền đặt lên môi Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm cũng không chùn bước, cố tình thè lưỡi ra l**m nhẹ lên môi Cố Ngộ Sâm.


Trêu chọc đủ rồi, cậu mới định rút lui.


Cố Ngộ Sâm mà để cậu chạy thoát sao?


Anh đưa tay giữ gáy Tạ Diễm, khiến cho nụ hôn sâu hơn, càng hôn càng sâu.


Ngoài kia hành lang náo nhiệt, vì hôm nay nghỉ lễ nên có rất nhiều sinh viên xách ba lô đi về nhà, tiếng bánh xe vali lăn khắp hành lang, cùng tiếng cười đùa xuyên qua cánh cửa mỏng manh truyền vào trong.


Tạ Diễm cùng với Cố Ngộ Sâm môi lưỡi quấn quýt trong tiếng huyên náo ấy.


***


Cũng có rất nhiều người chọn đi du lịch vào kỳ nghỉ lễ này, Tạ Diễm cứ tưởng mình và Cố Ngộ Sâm đi du lịch cũng phải chen chúc như thế.


Lúc đầu đúng là như vậy thật, trong thành phố kẹt cứng, đường cao tốc kẹt cứng, cho dù đi tàu cao tốc cũng chật cứng như thế.


Có điều Cố Ngộ Sâm mua vé hạng thương gia, đợi khi đi vào toa thương gia, cậu cảm thấy thoáng đãng hơn rồi.


Đến bây giờ Tạ Diễm mới nhớ ra, cậu phải hỏi Cố Ngộ Sâm muốn dẫn cậu đi đâu.


“Bây giờ em mới hỏi anh có phải đã quá trễ rồi không?” Cố Ngộ Sâm nói đùa: “Không sợ anh bán em luôn à?”


Tạ Diễm hùng hồn nói: “Anh nỡ bán em đi chắc.”


Cố Ngộ Sâm cười, đúng là không nỡ thật.


Tạ Diễm lại hỏi: “Anh, rốt cuộc là anh dẫn em đi đâu vậy?”


Thật ra thì Tạ Diễm thấy đi đâu cũng giống nhau, chỉ còn có Cố Ngộ Sâm bên cạnh được rồi.


Cố Ngộ Sâm: “Ra mắt gia đình.”


“Ra mắt gia đình?” Tạ Diễm lại càng không hiểu, cha Cố và mẹ Cố cậu đều đã gặp vô số lần rồi, cơ bản là không cần phải đi gặp nữa.


Với cả, cha Cố và mẹ Cố đều đang ở Thành phố Kinh, giờ hai người họ lại đang đến Thành phố K, ra mắt gia đình đâu phải như thế.


Có điều cũng không lo lắng chuyện ra mắt gia đình mấy, sau ngày cậu và Cố Ngộ Sâm đến với nhau, bọn họ đã đến nói rõ chuyện của mình với gia đình hai bên.


Tưởng đâu phụ huynh hai nhà sẽ khó mà chấp nhận được, thậm chí còn sẽ phản đối kịch liệt nữa. Nhưng trên thực tế, phụ huynh hai bên lúc đó chỉ “ồ” một tiếng, vẻ mặt như kiểu cuối cùng hai đứa nó cũng đến với nhau.


Rõ ràng mấy năm qua bọn họ đã nhìn ra được tình cảm của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, nếu không phải Tạ Diễm còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì chắc đã yêu nhau từ lâu rồi.


Đâu có? Sau khi Tạ Diễm thi đại học xong, hai đứa đã chờ không được mà muốn xác định quan hệ rồi.


Đương nhiên tình cảm của họ được gia đình hai bên đồng ý là tốt nhất, từ khi ở bên Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm chưa hề gặp khó khăn, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.


Nhưng không có nghĩa là tình cảm của họ không sâu đậm hoặc không biết trân trọng nhau, bọn họ đặt đối phương ở nơi cao nhất trong lòng, họ yêu nhau đậm sâu.


Nhẫn nhịn ba năm đủ để khiến tình yêu này trở nên kiên cố hơn, không gì có thể phá vỡ.


***


Mãi cho đến khi xuống tàu, Tạ Diễm vẫn chưa có được câu trả lời từ Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm cũng không tiếp tục hỏi thêm, dù sao khi đến nơi cậu cũng biết được đáp án mà.


Sau khi xuống tàu, Cố Ngộ Sâm trực tiếp thuê một chiếc xe nhỏ, dẫn Tạ Diễm đi tiếp, rất nhanh đã rời khỏi Thành phố K, cuối cùng đến một ngôi làng nhỏ.


Bấy giờ Tạ Diễm mới biết, cái gọi là ra mắt gia đình của Cố Ngộ Sâm, chính là dẫn cậu đến gặp ông bà của anh.


Tuy thân phận của ông nội Cố và bà nội Cố không tầm thường, nhưng đều rất gần gũi giản dị, hai người rất thích Tạ Diễm, cũng biết quan hệ của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, hai người không phản đối.


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm ở lại ngôi làng nhỏ năm ngày, năm ngày này Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm đi khám phá những nơi ngày bé anh hay đi chơi.


Ngày thứ sáu hai người về lại Thành phố K, Cố Ngộ Sâm vẫn dẫn Tạ Diễm lần theo dấu vết ngày bé anh thường dạo chơi.


Tạ Diễm tỉ mỉ ghi chép lại từng cảnh sắc của ngôi làng nhỏ và Thành phố K, đây đều là những nơi Cố Ngộ Sâm đã từng sinh sống.


Mặc dù đã mấy chục năm trôi qua, nhưng dường như Tạ Diễm vẫn còn cảm nhận được dấu vết và hơi thở cuộc sống ngày xưa của Cố Ngộ Sâm.


Màn đêm buông xuống lúc nào không hay.


Cố Ngộ Sâm có nhà ở Thành phố K, nhưng đã lâu không có người quét dọn, tạm thời không thể ở được nên Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm đến khách sạn.


Lúc trước Cố Ngộ Sâm định đặt hai phòng, nhưng giờ đang là cao điểm của kỳ nghỉ lễ, khách sạn chỉ còn một phòng giường đôi thôi.


“Thật sự chỉ còn lại mỗi một phòng giường đôi thôi.” Nhân viên lễ tân gợi ý: “Hay hai người ở chung nhé?”


Cố Ngộ Sâm nghe thế thì nhìn Tạ Diễm, Tạ Diễm chớp mắt ngây thơ vài cái với anh, đúng kiểu tất cả đều nghe theo ý anh.


Thấy Tạ Diễm đang bình tĩnh thế thôi, thật ra trong lòng cậu đang rất căng thẳng.


Sắp được chung chăn gối với Cố Ngộ Sâm.


Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Tạ Diễm chung chăn gối với Cố Ngộ Sâm, khi còn bé cậu rất hay ngủ lại nhà Cố Ngộ Sâm, ngủ trong chính căn phòng của anh. Nhưng từ sau khi Tạ Diễm xác nhận tình cảm của mình, cậu chưa từng ngủ cùng phòng với anh, thậm chí ngay cả ôm cũng bớt phóng túng hơn.


Giờ đây hai người đã xác định quan hệ, việc cùng chung chăn gối mang ý nghĩa hoàn toàn khác.


Từ khi hai người yêu đương đến bây giờ, họ cũng chỉ có hôn hít nhau, mấy chuyện quá thân mật đều cố gắng kiềm chế lại.


Tạ Diễm còn đang suy nghĩ, Cố Ngộ Sâm đã lấy thẻ phòng, nắm tay cậu đi về phía thang máy.


Hai người có vẻ như hơi căng thẳng, chỗ nắm tay nhau ướt đẫm mồ hôi.


Tạ Diễm cứ nghĩ rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng mong xảy ra gì đó với Cố Ngộ Sâm, nhưng người lăn ra ngủ trước lại là cậu.


Hôm nay cậu đã đi đường cả ngày, đợi đến lúc vào phòng khách sạn, tắm rửa xong, nằm trên giường hồi hộp vẩn vơ một lúc là đã ngủ thiếp đi.


Cố Ngộ Sâm từ trong phòng tắm đi ra, Tạ Diễm đã ôm chăn ngáy o o từ bao giờ


Cố Ngộ Sâm lắc đầu, sấy khô tóc rồi lên giường.


Anh vừa nằm lên, Tạ Diễm giây trước còn đang ôm chăn, giây sau đã bỏ chăn sang một bên, lăn vào lòng Cố Ngộ Sâm, tay chân ôm chặt lấy anh, tư thế ngủ vô cùng bá đạo, y hệt khi bé.


“Ngủ ngon.” Cố Ngộ Sâm nói khẽ, rồi hôn nhẹ lên trán Tạ Diễm.


Rất nhanh sau đó, Cố Ngộ Sâm cũng chìm vào giấc ngủ.


Nhưng đêm nay Cố Ngộ Sâm ngủ chẳng được ngon, anh cảm thấy mình đã có một rất mơ rất dài, rất dài.


Ở trong mơ, cha mẹ anh không nhận được lời mời của Thanh Hoa, mà vẫn tiếp tục làm giáo sư ở Đại học K, cũng không gặp được Tạ Diễm vào năm chín tuổi.


Mãi đến hai năm sau khi Tạ Diễm tốt nghiệp đại học, bọn họ mới gặp nhau.


Khi đó Tạ Diễm trông thì có vẻ vui tươi, nhưng thật ra cậu vẫn chưa bước ra khỏi bóng tối.



Khi Cố Ngộ Sâm tỉnh lại đã là nửa đêm.


Trước khi ngủ đã quên kéo rèm phòng, lúc này ánh sáng đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đẩy lùi đi bóng tối trong phòng khách sạn.


Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng ngồi dậy trên giường, giấc mơ kia chân thực như thể đã thật sự xảy ra, như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng anh, Cố Ngộ Sâm thấy hơi khó thở.


Qua một lúc lâu sau anh mới lấy lại tinh thần.


Cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ an lành của Tạ Diễm, lông mày cậu giãn ra, khóe môi cong lên, cũng chẳng hề trải qua sự tối tăm như trong mơ.


Cố Ngộ Sâm không biết cảnh trong mơ kia có thật sự xảy ra hay không, nhưng đặt mình vào đó để suy nghĩ, nếu ngày đó mình không đến Thành phố Kinh, những gì xảy ra trong mở đều hợp lý.


Chuyện này không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ Cố Ngộ Sâm lại càng thấy đau lòng.


Anh nhắm mắt lại, cuối cùng thật sự không kìm được mà cúi đầu hôn Tạ Diễm một cái.


Hình như trong mơ Tạ Diễm cũng cảm nhận được, đưa tay ôm cổ Cố Ngộ Sâm.


Dùng mặt cọ vào mặt anh, không biết đang nỉ non cái gì.


Cố Ngộ Sâm nghiêng người xuống nghe.


Giờ thì nghe được rồi.


Tạ Diễm nói: “Anh không muốn em sao, anh?”


Câu nói này như mồi lửa, làm bùng lên ngọn lửa trong lòng Cố Ngộ Sâm.


Nhưng anh vẫn cố chịu đựng, Hai tay chống trên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Diễm.


Không lâu sau, Tạ Diễm không giả vờ được nữa, cậu mở mắt ra.


Thật ra khi Cố Ngộ Sâm thức giấc, Tạ Diễm đã dậy rồi.


Cậu ở trong mơ, giấc mơ rất dài, rất dài.


Trong mơ, cậu một mình lang thang trên con đường rất dài, tất cả đều chìm trong bóng đêm, mãi cho đến khi cậu gặp được Cố Ngộ Sâm, thế giới trong mơ bỗng bừng sáng lên.


Nghĩ đến đây, Tạ Diễm chống tay ngồi dậy, lúc đó cậu chỉ cách Cố Ngộ Sâm có vài cm, chỉ cần khẽ động là đã có thể chạm đến môi anh.


“Anh.” Tạ Diễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Ngộ Sâm, nét nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có: “Cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh sớm như vậy.”


Cố Ngộ Sâm thoáng sững sờ, sau đó điên cuồng hôn lên môi Tạ Diễm.


Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, dưới ánh đèn neon, hai người hòa thành một thể.


____________


END  toàn truyện rồi!!!! Cảm ơn mấy keo đã theo suốt đoạn đường này

Bình Luận (0)
Comment