Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 31

Chương 31

 

Khoảng cách từ công ty của Tạ Diễm đến công ty của Cố Ngộ Sâm cách nhau ba trạm xe buýt.

 

Nhưng Tạ Diễm lại sốt ruột không muốn chờ đợi chuyến xe buýt này. Vì vậy sau khi xuống lầu dưới của công ty, cậu lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe ngay.

 

Cho đến lúc đi vào tòa nhà YC, khi đứng trước quầy lễ tân của công ty và bị hỏi đến đây tìm ai, đầu óc đang nóng lên của Tạ Diễm mới bình tĩnh lại.

 

Nghĩ đến việc mình vội vàng vọt tới công ty Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm lại cảm thấy buồn cười.

 

Trong suốt cuộc đời này, mỗi lần cậu xúc động đều liên quan đến Cố Ngộ Sâm, từ việc cầu hôn đến việc nhận giấy kết hôn. Lúc này cũng vậy, khi cái đầu đang nóng lại bất chấp mọi thứ chạy tới đây.

 

Nếu bây giờ Cố Ngộ Sâm đang mở họp hay bận công việc gì thì sao?

 

Cậu đến đây không phải là đang làm phiền Cố Ngộ Sâm à?

 

Mặc dù lý trí nghĩ như vậy, nhưng Tạ Diễm lại không hối hận về việc đã đến đây tìm Cố Ngộ Sâm dù chỉ một chút, cậu muốn gặp Cố Ngộ Sâm, rất rất rất muốn.

 

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của nhân viên quầy lễ tân, Tạ Diễm nói với nhân viên một tiếng xin lỗi rồi đi đến khu tiếp khách tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Ngộ Sâm.

 

Vương Hỏa Hỏa: Kính gửi ngài Cố, hiện tại tôi nhận được một thông báo về việc đồ vật của ngài bị mất, xin mời ngài nhận tin nhắn: Cục cưng của ngài, quý ngài Vương Hỏa Hỏa đã bị đánh rơi tại tầng dưới ở công ty của ngài. Xin vui lòng xuống đón bé ấy ngay.

 

Tạ Diễm không biết Cố Ngộ Sâm có đang rảnh và có nhận được tin nhắn của mình không. Sau khi gửi tin, cậu ngồi trên ghế sô pha chờ.

 

Khi bình tĩnh lại thì cậu cũng không cảm thấy quá sốt ruột nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy nóng như lửa đốt.

 

***

Lúc tin nhắn của Tạ Diễm được gửi đến thì Cố Ngộ Sâm đang xử lý một số văn kiện quan trọng. Điện thoại của anh rung lên, là chuông báo anh cài riêng cho Tạ Diễm.

 

Cố Ngộ Sâm tạm dừng việc trên tay, mở điện thoại lên, lập tức thấy được tin nhắn của Tạ Diễm.

 

Sau khi đọc xong, Cố Ngộ Sâm nhất thời không thể nào ngồi yên được, anh đứng dậy, cặp chân dài bước nhanh ra ngoài.

 

Anh có thang máy riêng dành cho mình, không phải chờ đợi lâu, thang máy ngay lập tức mở ra.

 

Tuy nhiên, khi cửa thang máy vừa mở, một cô gái trẻ mặc váy trắng dài đang chuẩn bị đi ra. Trên tay cô ấy cầm một hộp bánh kem, khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Cố Ngộ Sâm, hơi ngạc nhiên hỏi: “Em đi đâu vậy?”

 

“Xuống dưới lầu một chuyến.” Khi Cố Ngộ Sâm trả lời, anh đã bước vào thang máy.

 

Cô gái bước ra khỏi thang máy, nhìn cửa thang máy dần khép lại, trên mặt lộ ra biểu tình suy tư. 

 

Cô ấy rất ít khi thấy vẻ mặt vội vàng như thế của Cố Ngộ Sâm. Em ấy đi xuống tầng dưới để làm gì?

 

***

 

Tạ Diễm vốn đang bình tĩnh, nhưng đợi vài phút mà vẫn không thấy Cố Ngộ Sâm phản hồi, cậu lại bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.

 

Nhưng cậu cũng không tùy tiện gọi điện cho anh, vì cậu không biết Cố Ngộ Sâm có đang mở họp hay có công việc quan trọng nào hay không?

 

Tạ Diễm đang định đứng lên, còn chưa kịp đứng dậy thì tay của cậu đã bị một người nào đó nắm lấy.

 

“Anh đến nhận vật phẩm mình đã làm mất,” Cố Ngộ Sâm nắm lấy tay Tạ Diễm, giọng nói trầm thấp mang theo một chút vui mừng: “Có đi theo anh không?”

 

Tạ Diễm nở một nụ cười tươi với anh: “Chỉ đi theo anh thôi.”

 

Hai người đang ở đại sảnh của tòa nhà, nơi có rất nhiều người qua lại. Cố Ngộ Sâm kiềm chế bản thân, dùng một tay nhẹ nhàng v**t v* vành tai của Tạ Diễm: “Lên văn phòng của anh đi rồi hẵng nói tiếp.”

 

Tạ Diễm đáp: “Được.” Cậu để mặc cho Cố Ngộ Sâm dẫn mình đến văn phòng.

 

Tuy nhiên, trước khi đi vào thang máy, Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm đến trước quầy lễ tân.

 

Cô nhân viên đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đi về phía mình thì có chút ngây người. Cố Ngộ Sâm là người sáng lập và cũng là người phụ trách YC, hơn nữa còn rất đẹp trai, giống như một nghệ sĩ nổi tiếng trong tòa nhà này.

 

Tất nhiên, tính keo kiệt của Cố Ngộ Sâm cũng rất nổi tiếng.

 

Lúc này đây, cô nhân viên nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ Sâm và chàng trai có gương mặt tinh xảo đi về phía mình, quan trọng nhất là, bọn họ đang tay trong tay.

 

Với sự chuyên nghiệp của mình, cô nhân viên không hét lên mà nhanh chóng sửa sang lại biểu cảm: “Sếp Cố, có việc gì sao ạ?”.

 

Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm lại gần hơn, giới thiệu cậu với cô nhân viên lễ tân: “Đây là người yêu của tôi, sau này em ấy có đến đây thì cô cứ trực tiếp cho vào là được.”

 

Rõ ràng đây chỉ là một việc bàn giao đơn giản, nhưng cô nhân viên lễ tân lại nghe được sự khoe khoang trong giọng nói của Cố Ngộ Sâm.

 

Cô nhân viên lễ tân dừng suy nghĩ của mình lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp với Tạ Diễm: “Xin chào anh, xin hỏi anh tên là gì? Tôi sẽ đăng ký thông tin cho anh.”

 

Tạ Diễm chưa kịp trả lời, Cố Ngộ Sâm đã thay cậu nói rõ ràng: “Tạ Diễm, Tạ trong cảm tạ, Diễm trong tổ hợp vương hỏa hỏa.”

 

Khi nghe điều này, Tạ Diễm không giấu được sự vui vẻ trên khuôn mặt, vì những lời này giống như đúc với câu cậu giới thiệu cho Cố Ngộ Sâm vào lần đầu tiên họ gặp mặt, không ngờ Cố Ngộ Sâm vẫn luôn nhớ kỹ.

 

Cô nhân viên lễ tân: “Dạ, thưa sếp Cố, cậu Tạ, đã xong rồi ạ.”

 

Cô nhân viên nghĩ như vậy là xong, không ngờ Cố Ngộ Sâm trước khi đi còn bổ sung thêm một câu: “Giao ca nhớ nói cho các đồng nghiệp khác biết.”

 

“Vâng.” Cô nhân viên lên tiếng, trong lòng tự giải được một ý nghĩa khác trong câu nói đó: Nhớ tuyên truyền giúp tôi một chút, người yêu của tôi tên là Tạ Diễm.

 

Nhìn theo bóng dáng Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm bước vào thang máy, cô nhân viên cuối cùng cũng không nhịn được cười.

 

Không ngờ khi yêu đương sếp Cố lại thế này, chỉ hận không thể cho cả thế giới biết người yêu của anh là Tạ Diễm.

 

Toang rồi toang rồi, vậy mà cô lại có một ngày chua với sếp Cố.

 

***

 

Khi bước vào thang máy, Tạ Diễm mới tựa vào vai Cố Ngộ Sâm cười ra tiếng.

 

Cố Ngộ Sâm cúi đầu nhìn cậu cười, miệng cũng không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm.

 

Tạ Diễm cười đủ rồi, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm Cố Ngộ Sâm một cái, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Anh, anh thực sự muốn người khác biết quan hệ của chúng ta à?”

 

Thật sự quá đáng yêu.

 

Nhìn Cố Ngộ Sâm như là đang giới thiệu nhưng thật ra là đang khoe khoang thật sự rất đáng yêu luôn á.

 

Nếu trong thang máy không có camera giám sát thì lúc này Tạ Diễm đã ôm Cố Ngộ Sâm rồi cho anh một nụ hôn nồng cháy rồi.

 

Cố Ngộ Sâm là một cái hộp bí ẩn, càng ở bên cạnh anh thì càng hiểu rõ hơn, lại càng có nhiều ngạc nhiên. Mỗi một bất ngờ đều làm Tạ Diễm cảm thấy như muốn nổ tung, làm cho cậu cảm thấy hôm nay yêu Cố Ngộ Sâm nhiều hơn hôm qua một chút.

 

Không thể kiểm soát nổi cảm giác này.

 

Cố Ngộ Sâm bị Tạ Diễm nói trúng tim đen nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ. Khi Tạ Diễm hôn lên cằm anh, lúc định rút lui thì Cố Ngộ Sâm bắt lấy cơ hội mổ lên môi Tạ Diễm một cái.

 

Vì đang trong thang máy, trên đầu còn có camera theo dõi nên hai người cũng không quá xà nẹo nhau.

 

Nhưng Tạ Diễm vẫn cứ nhõng nhẽo với Cố Ngộ Sâm: “Anh vẫn chưa trả lời em đâu.”

 

Cố Ngộ Sâm rũ mắt, đối diện với đôi mắt tinh ranh của Tạ Diễm, vẫn không thể chịu nổi sự nghịch ngợm của cậu, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

 

Nhận được đáp án từ Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm thỏa mãn, ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh anh.

 

Nhưng tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay Cố Ngộ Sâm.

 

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng tăng lên trên bảng điều khiển của thang máy, Tạ Diễm bỗng nhiên nói: “Em muốn hôn anh.”

 

Rất muốn, rất rất muốn, từ khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm ở dưới lầu, cậu đã nghĩ đến điều này.

 

Cố Ngộ Sâm nhéo nhéo tay Tạ Diễm, an ủi cậu.

 

Cuối cùng thang máy cũng đến tầng có văn phòng của Cố Ngộ Sâm. Khi cửa thang máy vừa mở ra, Cố Ngộ Sâm lập tức nắm tay Tạ Diễm và dẫn cậu về phía văn phòng của mình.

 

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Tạ Diễm lập tức nhảy bổ lên người Cố Ngộ Sâm, ôm lấy mặt anh hôn tới tấp.

 

Cố Ngộ Sâm cảm thấy như mình đã quên điều gì đó, nhưng sự nhiệt tình của Tạ Diễm làm anh khó mà suy nghĩ được. Anh vừa nâng Tạ Diễm vừa đè nhẹ đầu cậu về phía mình.

 

Không khí trở nên nóng bỏng.

 

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan vang lên.

 

Cả Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đều đứng hình.

 

Giọng nói tiếp tục vang lên: “Nếu không thì để chị ra ngoài trước rồi các em hẵng tiếp tục?”

 

Cuối cùng Tạ Diễm cũng phản ứng lại, lập tức phóng từ người Cố Ngộ Sâm xuống đất. Nhìn về phía âm thanh phát ra, cậu thấy một cô gái mặc váy trắng đang ngồi trên ghế sofa ở gần đó.

 

Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ để làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của mình.

 

Đó là một cô gái xinh đẹp.

 

Trong văn phòng Cố Ngộ Sâm xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

 

Nếu là người khác, có lẽ lúc này đã bắt đầu chất vấn người yêu về việc cô gái xinh đẹp này là ai, nhưng Tạ Diễm không như vậy. Cậu chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trong chốc lát, trên gương mặt cô ấy có bảy phần giống với Cố Ngộ Sâm.

 

Đường nét trên mặt Cố Ngộ Sâm sắc bén hơn, còn của cô gái xinh đẹp thì nhu hòa hơn.

 

Không cần phải nói, từ ngoại hình giống nhau, họ không phải là anh em thì cũng là chị em.

 

“Cố Ngộ Giác, chị gái sinh đôi của anh.” Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm dẫn cậu về phía cô gái xinh đẹp.

 

Dù Tạ Diễm đã đoán ra thân phận của chị ấy, nhưng khi nghĩ đến việc bị chị gái nhìn thấy cảnh cậu và Cố Ngộ Sâm thân mật, Tạ Diễm lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

Khi đối diện với Cố Ngộ Giác, Tạ Diễm trở nên mất tự nhiên.

 

Cố Ngộ Sâm thì không chút xấu hổ, tự tin giới thiệu Tạ Diễm với chị gái của mình: “Đây là Tạ Diễm, người yêu của em.”

 

Tạ Diễm đỏ mặt chào hỏi: “Chào chị, em là Tạ Diễm.”

 

“Chào em, chị đã nghe A Sâm nói về em, em đẹp trai hơn chị tưởng tượng.” Cố Ngộ Giác nở nụ cười thiện ý với Tạ Diễm, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, tựa như nó chưa từng xảy ra.

 

Thái độ của Cố Ngộ Giác khiến Tạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn không kiềm được dùng khuỷu tay chọc Cố Ngộ Sâm, rồi lại quay đầu lườm anh một cái.

 

Tại sao lại không nói chị gái anh đang ở trong văn phòng?

 

Mất mặt, thật sự quá mất mặt!

 

Tạ Diễm không thể ngờ lần đầu gặp gia đình Cố Ngộ Sâm lại trong tình huống như vậy.

 

Cậu cảm thấy thanh danh một đời của mình đã bị hủy hoại.

 

Cố Ngộ Sâm đưa tay v**t v* sau cổ Tạ Diễm như đang trấn an một chú mèo giận dữ.

 

Anh thật sự quên mất chuyện có chị gái ở văn phòng.

 

Quả là sơ suất.

 

Cố Ngộ Giác nhìn thấy những động tác nhỏ của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Hiện tại cô ấy biết mình là một bóng đèn lớn, trực tiếp nói ra mục đích mình đến đây.

 

“Bánh kem em muốn chị đã mang đến, cả sách dạy nữa, có gì không hiểu cứ gọi điện thoại cho chị.” Cố Ngộ Giác nói xong, lộ ra một nụ cười thâm thúy: “Vậy chúc hai em buổi chiều vui vẻ.”

 

Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm tiễn Cố Ngộ Giác đến cửa thang máy, Cố Ngộ Giác quay lại chớp mắt với Tạ Diễm: “Tạ Diễm, hẹn gặp lại vào thứ hai tuần sau nhé.”

 

Tạ Diễm ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học: “Dạ, chị.”

 

Cố Ngộ Giác vào thang máy, bóng dáng biến mất khỏi tầm nhìn của Tạ Diễm.

 

Tạ Diễm lại lườm Cố Ngộ Sâm một cái, bước nhanh về văn phòng của anh.

 

Cố Ngộ Sâm vội vàng đuổi theo.

 

Khi cửa vừa đóng lại, Cố Ngộ Sâm ôm lấy Tạ Diễm từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu: “Tiếp tục nhé?”

 

Sự xấu hổ vừa rồi đã làm Tạ Diễm mất hứng, chỉ cần nghĩ đến việc Cố Ngộ Giác nhìn thấy cậu nhảy lên người Cố Ngộ Sâm rồi hôn anh thì da đầu cậu lập tức tê dại.

 

Tạ Diễm dùng tay che mặt: “Mất mặt quá đi.”

 

Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm đến ghế sofa, nhẹ nhàng cầm tay cậu rồi hôn xuống, chuyển chủ đề: “Hay là chúng ta ăn chút bánh kem nhé?”

 

Nói xong, anh mở chiếc hộp bánh kem tinh xảo trên bàn trà ra, để lộ chiếc bánh kem trái cây bên trong.

 

Cố Ngộ Sâm cắt một miếng cho Tạ Diễm, tự mình đút cho cậu ăn.

 

Bánh kem vừa vào miệng, Tạ Diễm lập tức hạnh phúc nheo mắt.

 

Hương vị ngọt ngào của trái cây cùng với hương kem đậm đà nhanh chóng chiếm lĩnh vị giác của Tạ Diễm, xua tan đi mọi xấu hổ và thẹn thùng của cậu.

 

Bánh kem ngon quá đi!

 

Tạ Diễm trực tiếp lấy bánh kem từ tay Cố Ngộ Sâm, vui vẻ ăn ngon lành.

 

Gương mặt xinh đẹp của cậu tràn đầy hạnh phúc.

 

Giống như có được một miếng bánh kem là như có được cả thế giới vậy.

 

Trong khi Tạ Diễm ăn bánh kem, Cố Ngộ Sâm chỉ lặng lẽ quan sát cậu, ghi nhớ mọi biểu cảm hạnh phúc của Tạ Diễm vào tâm trí.

 

Không lâu sau, Tạ Diễm đã ăn xong một miếng bánh kem, cậu còn nheo mắt thưởng thức dư vị của chiếc bánh: “Lần tới gặp chị ấy, nhất định phải hỏi chị ấy mua bánh kem này ở đâu.”

 

Cố Ngộ Sâm vươn tay lau sạch bơ còn dính ở khóe miệng Tạ Diễm: “Chị anh tự tay làm đấy.”

 

Khoảng thời gian trước, Cố Ngộ Giác vừa trở về từ khóa học làm bánh ở nước ngoài đã tự mở một tiệm bánh riêng. Biết Tạ Diễm thích ăn đồ ngọt, Cố Ngộ Sâm đã nhờ chị làm cho Tạ Diễm một chiếc bánh kem và mang theo một phần tài liệu học tập. Anh định trong lúc rảnh rỗi sẽ học cách làm một số món bánh ngọt để thỉnh thoảng làm cho Tạ Diễm ăn.

 

Tuy nhiên, không ngờ hôm nay Cố Ngộ Giác lại đến công ty tìm anh, Tạ Diễm thì đột nhiên xuất hiện, tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ dẫn đến tình huống xấu hổ vừa rồi.

 

Khi Tạ Diễm biết chiếc bánh kem do chính tay chị ấy làm, cậu ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi địa chỉ tiệm bánh của Cố Ngộ Giác, nhất định cậu sẽ thường xuyên ghé thăm.

 

“Còn đang trang trí.” Cố Ngộ Sâm trả lời: “Khoảng một, hai tháng nữa sẽ khai trương.”

 

Tạ Diễm còn muốn nói gì đó, lại nghe Cố Ngộ Sâm tiếp tục nói: “Anh đã bắt đầu học, đến lúc đó để anh làm cho em ăn.”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Tạ Diễm nghe thấy được vị chua trong giọng nói của Cố Ngộ Sâm.

 

Cậu không nhịn được véo má Cố Ngộ Sâm: “Đó là chị của anh đấy, chuyện này mà anh cũng ăn dấm được nữa à?”

 

Lại cảm thấy bộ dạng hiện tại này của Cố Ngộ Sâm quá đáng yêu, Tạ Diễm không kìm lòng được cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh.

 

Chưa kịp rời đi, cậu đã bị Cố Ngộ Sâm giữ chặt gáy, kéo vào một nụ hôn mãnh liệt.

 

Tạ Diễm bị hôn đến có cảm giác, cậu vòng tay qua cổ Cố Ngộ Sâm, đáp lại nụ hôn của anh.

 

Dần dần, đầu óc Tạ Diễm trở nên mơ màng.

 

Cho đến khi cậu cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh chạm vào người mình, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng hồng nhìn Cố Ngộ Sâm đang cầm bánh kem bôi lên người cậu.

 

“Anh à…”

 

Một giây sau, Cố Ngộ Sâm lại cúi xuống, tiếp tục hôn lên môi Tạ Diễm.

 

Hương vị ngọt ngào của kem và trái cây lan tỏa.

 

“Ngoan, ăn bánh kem nào.”

 

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Cố Ngộ Sâm vang lên bên tai cậu, kéo cả hai vào vực thẳm của sự mê đắm.

 

_________

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

【Kịch nhỏ】

 

Cố Ngộ Giác đi vào bãi đỗ xe, đẩy một chiếc xe máy điện từ bãi đỗ xe ra, từ từ hịn hịn về nhà.

Bình Luận (0)
Comment