Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 33

Chương 33

 

Trong nháy mắt đã đến thứ hai. 

 

Hôm nay Tạ Diễm tỉnh dậy rất sớm. 

 

Chính xác mà nói là nửa đêm hôm qua cậu không thể nào ngủ ngon. Cứ nhắm mắt một cái là nghĩ ngay đến việc hôm sau phải gặp mặt gia đình Cố Ngộ Sâm. 

 

Cậu cứ không ngừng tự nhủ rằng mặc kệ cha mẹ Cố Ngộ Sâm đối đãi mình như thế nào, chỉ cần Cố Ngộ Sâm yêu cậu là đủ. Nhưng có những việc, dù có nghĩ thoáng đến thế nào thì cũng không kìm được lo lắng. 

 

Bởi đó là cha mẹ Cố Ngộ Sâm, là những người rất quan trọng đối với anh, Tạ Diễm từ tận đáy lòng rất mong được họ mở lòng chấp thuận. 

 

Cố Ngộ Sâm lờ mờ có thể đoán được Tạ Diễm đang hồi hộp vì điều gì, nhưng anh cũng không định an ủi hay khuyên cậu bớt lo lắng mà chỉ duỗi tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng ngân nga bên tai, còn vuốt lưng Tạ Diễm coi cậu như con nít.  

 

Ban đầu Tạ Diễm còn muốn cười Cố Ngộ Sâm coi mình như trẻ lên ba, nhưng không được bao lâu đã chìm vào lời ngân vô thanh vô điệu của anh mà ngủ quên mất. 

 

Vậy nên còn quên trêu chọc Cố Ngộ Sâm, cậu thấy anh bị điếc tông rồi.   

 

Tạ Diễm ngủ liền một mạch đến tờ mờ sáng, xem đồng hồ còn chưa đến 6 giờ. 

 

Đây là lần đầu tiên cậu dậy trước cả Cố Ngộ Sâm. Nhưng cậu cũng không muốn rời giường nên nằm yên đó nhìn Cố Ngộ Sâm ngủ. 

 

Chồng cậu thực sự rất đẹp trai! 

 

Tạ Diễm thầm vui vẻ trong lòng mà cảm thán một câu, rất cẩn thận vươn tay lên tủ đầu giường để lấy điện thoại, chụp mấy tấm Cố Ngộ Sâm khi đang ngủ. 

 

Ánh sáng có hơi tối, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến chất lượng nhan sắc của Cố Ngộ Sâm. Lúc ngủ, gương mặt anh bớt đi vài phần sắc bén, trở nên hiền hòa đi không ít. 

 

Tạ Diễm thấy mỹ mãn mà chọn ra một tấm ảnh làm hình nền điện thoại, rồi tiếp tục nhìn ngắm ngũ quan của anh. 

 

Càng nhìn càng thích! 

 

Cậu nhịn không được mà tranh thủ lúc Cố Ngộ Sâm còn đang ngủ, thò lại gần lén lút thơm một cái lên mặt anh. 

 

Còn chưa kịp lùi về, lại có cảm giác như trời đất quay cuồng. Giây tiếp theo Tạ Diễm đã bị Cố Ngộ Sâm đè dưới thân, vừa thấy anh định hôn xuống thì cậu nhanh chóng ngăn anh lại: “Còn chưa đánh răng đâu.” 

 

Cố Ngộ Sâm lập tức thuận thế hôn lên tay Tạ Diễm một cái, tiếng nói khàn khàn còn lưu lại chút buồn ngủ lười biếng cất lên: “Chào buổi sáng.” 

 

Tạ Diễm đáp lại anh: “Chào buổi sáng.” 

 

Hai người còn âu yếm thêm một lúc mới cùng nhau rời giường vào phòng tắm đánh răng. 

 

Toàn bộ quá trình đều không cần Tạ Diễm phải động đậy, nước có Cố Ngộ Sâm đưa, kem đánh răng có Cố Ngộ Sâm lấy, khăn lông cũng là Cố Ngộ Sâm vắt. Tạ Diễm chỉ thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, rửa mặt xong thì trao anh một cái hôn coi như phần thưởng. 

 

Hai người cọ tới cọ lui từ phòng tắm đi ra, Cố Ngộ Sâm vào bếp chuẩn bị bữa sáng, Tạ Diễm đứng phát ngốc trước tủ quần áo.

 

Mặc thế này có quá tùy tiện không? 

 

Thế này thì có hơi cũ quá không? 

 

Thế kia thì hơi bất ổn không? 

 

… 

 

Cậu chọn tới chọn lui, chọn mãi không ra một bộ vừa lòng, bao nhiêu lắng lo đều bộc lộ hết ra khi chọn đồ. 

 

Lâu đến nỗi Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi mà mãi chưa thấy Tạ Diễm đi ra khỏi phòng ngủ. 

 

Anh cởi tạp dề đi vào phòng thì thấy Tạ Diễm đang cầm một bộ quần áo luống cuống tay chân, trên giường cũng đã ném ra mấy bộ. 

 

Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm bước vào thì như gặp được cứu tinh, bước ngay ra chỗ anh tiếp đón: “Anh, giúp em xem xem hôm nay em nên mặc cái gì?” 

 

Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm hồi hộp nên đến đặt tay lên vai cậu, vỗ về vài cái trấn an rồi nghiêm túc giúp cậu chọn đồ. 

 

Cuối cùng Cố Ngộ Sâm chọn cho Tạ Diễm một bộ thường phục thoải mái. 

 

Tạ Diễm nhận lấy: “Bộ này có hơi thiếu trang trọng không?” 

 

“Anh giúp em thay đồ nhé?” Cố Ngộ Sâm làm bộ muốn lấy quần áo, tự thay đồ cho Tạ Diễm. 

 

Anh đã nhận ra, bất kể là anh chọn cho Tạ Diễm cái gì thì cậu đều tìm ra chỗ để bắt bẻ. Vấn đề không phải ở bộ đồ, mà là ở tâm thái bất an của cậu. Tạ Diễm lúc này đang rất căng thẳng, nhìn cái gì cũng thấy không vừa lòng cho nên mới nhờ Cố Ngộ Sâm tới giúp cậu, chứ để cậu tự chọn thì có đến trưa cũng không quyết định được. 

 

Tạ Diễm nghĩ nghĩ, thấy đúng là nên giao cho Cố Ngộ Sâm thì híp mắt cười: “Được, anh giúp em thay đi.” 

 

Lúc sau Tạ Diễm rất giống như một đứa trẻ nghe lời, Cố Ngộ Sâm bảo giơ tay thì giơ tay, nhấc chân thì nhấc chân, ngoan ngoãn phối hợp với Cố Ngộ Sâm để thay đồ. 

 

Thay quần áo xong, Tạ Diễm nhảy bổ lên lưng Cố Ngộ Sâm để anh cõng. 

 

Cậu tựa đầu lên vai Cố Ngộ Sâm, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Anh đang coi em là trẻ con sao?” 

 

Thanh âm mềm mại, lại còn rất dính người. 

 

Cố Ngộ Sâm nâng đầu gối của Tạ Diễm, cõng cậu ra tới bàn ăn, đặt xuống ghế nói: “Một chút.” 

 

Tiếp theo là: “Cục cưng, há mồm ra, ngoan ngoãn ăn sáng đi.” 

 

Tạ Diễm nhẹ nhàng đạp chân anh: “Anh đúng thật là coi em như trẻ con, em tự ăn được mà.” 

 

Có người ngoài miệng thì nói một chút, nhưng hành động thì thật sự xem cậu là trẻ con. 

 

Cũng có người, ngoài mặt ghét bỏ việc mình bị coi là trẻ con, nhưng hành động thì cứ muốn dựa dẫm vào đối phương. 

 

Ăn cơm cũng không chịu ngồi yên. 

 

Nếu không phải cứ cọ mu bàn chân vào chân Cố Ngộ Sâm thì là giẫm nhẹ chân anh mãi không ngừng. 

 

Tạ Diễm hơi khác so với thường ngày. 

 

Cố Ngộ Sâm vừa nhìn đã biết, đây đều là do cậu bồn chồn mà ra. 

 

Khi cậu lo lắng vẫn hay làm vài động tác nhỏ để tự khiến mình phân tâm, cũng thu hút cả sự chú ý của người khác. 

 

Biểu cảm khuôn mặt cũng xuất hiện những thay đổi nhẹ, đôi khi sẽ vô tình dẩu môi, đôi khi nhíu nhẹ mày, dường như nghĩ bâng quơ cái gì mà đôi mắt đột nhiên sáng ngời, rồi lại vì lo lắng mà ánh mắt xìu xuống như quả bóng bị xẹp hơi. 

 

Hết thảy biến hóa của Tạ Diễm đều bị Cố Ngộ Sâm thu vào trong mắt, khắc ghi trong lòng. 

 

Cảm thấy vô cùng đáng yêu. 

 

Nếu không vì hôm nay phải ra ngoài, có khi Tạ Diễm còn chẳng rời nổi giường.

 

*

 

Hôm nay gia đình hai bên của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm gặp mặt. Vì cha mẹ Tạ Diễm đang ở Bắc Kinh không đến được nên Tạ Tấn ở thành phố K đã đi thay. 

 

Cố Ngộ Sâm đặt một phòng riêng ở Tây Uyển, hai bên hẹn sẽ gặp ở đây. 

 

Tây Uyển là một nhà hàng Trung Quốc, nổi tiếng xa hoa ở thành phố K, bình thường tương đối khó để đặt được bàn ở đây.  

 

Đương nhiên, Cố Ngộ Sâm thì không tính.  

 

Thời đại học, khi đi học nấu đồ ăn Trung Quốc thì anh có gặp được một người rất có thiên phú nấu nướng. Sau này, Cố Ngộ Sâm đầu tư cho người này mở quán ăn, nhờ thế mà thành phố K có nhà hàng Tây Uyển nổi tiếng bây giờ. 

 

Cố Ngộ Sâm được xem như là đồng sáng lập của Tây Uyển, muốn đặt chỗ thật ra rất dễ dàng. 

 

Tây Uyển ở khu Thương Lâu thuộc thành phố K, cách nhà họ một đoạn. Cuối cùng Cố Ngộ Sâm cũng bỏ chiếc xe đạp 28, kêu một chiếc taxi để đi cùng Tạ Diễm. 

 

Hai người vừa xuống xe taxi thì thấy Tạ Tấn cũng tới rồi. 

 

Tạ Diễm hô một tiếng: “Anh, ở đây này.” 

 

Tạ Tấn vừa đi tới đã nhìn chiếc taxi bằng ánh mắt ghét bỏ, lập tức kêu ca: “Cố Ngộ Sâm, nếu cậu không mua nổi xe thì tôi tặng cậu một chiếc, đừng để em trai tôi phải chịu khổ chịu nhọc mỗi ngày.” 

 

Cố Ngộ Sâm tỏ ra nghe lời: “Cảm ơn cậu, xe đứng tên Diễm Diễm càng tốt.” 

 

Tạ Tấn: “…” 

 

Tuy rằng anh ấy cũng hay tặng xe cho Tạ Diễm, nhưng tặng theo cách này thì thật khó chịu! 

 

*

 

“Tạ Diễm!” 

 

Tạ Diễm còn đang lo Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm sẽ choảng nhau ở ngay trước nhà hàng thì nghe có người kêu cậu. 

 

Cậu nhìn theo hướng âm thanh thì lại gặp người mà cậu không muốn gặp nhất – Vương Côn. 

 

Tạ Diễm nhíu nhíu mày. 

 

Cậu không thể không than trời. Thành phố K cũng nhỏ quá đi, tới tận đây rồi vẫn có thể gặp được Vương Côn. 

 

Vương Côn bước tới chỗ cậu, trên mặt tươi cười niềm nở. 

 

Hắn ta bị Tạ Diễm lừa hai lần, hai lần đều gọi điện đến những số lạ khiến hắn ta cay cú cậu vô cùng. Nhưng Vương Côn không thể hiện sự căm tức đó ra ngoài mà lúc này chỉ nhìn Tạ Diễm như thể thấy bạn học cũ nhiều năm không gặp, vừa bất ngờ vừa vui mừng. 

 

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Vương Côn ngạc nhiên nói. “Cậu cũng tới Tây Uyển ăn cơm à? Hay là lát nữa chúng ta cùng ăn nhé?” 

 

“Không được, tôi có việc rồi.” Tạ Diễm tỏ ra xa cách từ chối hắn ta. 

 

Nhưng Vương Côn làm như không thấy vẻ mặt xa cách của Tạ Diễm, muốn tiếp tục làm thân với cậu. Hắn ta không chỉ muốn níu Tạ Diễm lại mà còn chào hỏi cả anh cậu là Tạ Tấn. 

 

“Anh là anh trai của Tạ Diễm sao?” Vương Côn tỏ ra quen thân, nói: “Em là bạn tốt thời đại học của Tạ Diễm, trước kia thường hay nghe cậu ấy nhắc tới anh.” 

 

Tạ Tấn hừ lạnh một tiếng. 

 

Anh ấy cao hơn Vương Côn nửa cái đầu, nhìn Vương Côn từ trên xuống mang một thứ cảm giác khinh miệt. 

 

Tạ Tấn: “Tôi cũng có nghe qua về cậu.” 

 

Vương Côn còn định vui mừng thì lại nghe Tạ Tấn nói tiếp: “Cậu là người bạn tốt đã mắng em trai tôi hèn nhát khi không tranh giành gia sản phải không? Hay là người bạn tốt đã nhục mạ em trai tôi dữ dội vì không thể mang cho cậu những tài nguyên cậu mong muốn? Hay là người bạn tốt ngay từ đầu đã tiếp cận em trai tôi với tâm tư không trong sạch?” 

 

Biểu cảm trên mặt Vương Côn cứng đơ lại. 

 

Mỗi một câu Tạ Tấn nói đều là sự thật, đều nói trúng tim đen của hắn ta. 

 

Lần lỡ lời khi tốt nghiệp có thể biện minh là rượu vào lời ra. Nhưng mục đích hắn ta tiếp cận Tạ Diễm thì không có cách nào phản bác được. 

 

Vương Côn không ngờ Tạ Tấn lại biết rất rõ chuyện của hắn ta, là Tạ Diễm nói sao? 

 

Trong một thoáng, trong mắt Vương Côn không giấu được căm giận, nhìn Tạ Diễm đầy trách móc. 

 

Tựa hồ muốn lên án Tạ Diễm sao lại đem chuyện riêng của bọn họ nói cho người khác. 

 

Tạ Diễm cũng tự thấy oan ức. Ngoại trừ anh Phi là trưởng ký túc xá có mặt ở đó ra thì Tạ Diễm không nói cho ai biết chuyện xảy ra ở trường đại học. Cậu cũng không biết Tạ Tấn nghe được ở đâu. 

 

Nhưng lúc này không phải lúc làm rõ vấn đề, cậu cũng không quan tâm Vương Côn nghĩ thế nào, chỉ nói với Tạ Tấn: “Anh, chúng ta vào trước đi.” 

 

Bị Vương Côn làm phiền một trận, Tạ Diễm bỗng không còn thấy căng thẳng nữa, đã thoải mái hơn rất nhiều. 

 

Cảm nhận được tay mình bị Cố Ngộ Sâm nắm chặt, Tạ Diễm quay đầu nhìn Cố Ngộ Sâm mỉm cười: “Em không sao đâu, thật đó.” 

 

Cậu thật sự không sao. 

 

Có một số người và một số việc đã qua rồi thì cứ để nó qua, Tạ Diễm chưa từng để tâm. Chẳng qua có những người không biết điều, kiêu căng cho rằng mình quan trọng với cậu. 

 

Năm đó cậu có thể xoay người rời đi không do dự là vì Vương Côn cũng chẳng quan trọng đến thế. 

 

Chỉ là cậu chơi với hắn ta cũng tương đối thân, có bạn đương nhiên là tốt, nhưng khi mất đi rồi, trừ lúc ban đầu còn có hơi chạnh lòng ra thì cậu không khó chấp nhận đến thế. 

 

“Tạ Diễm!” Vương Côn lại gọi lần nữa. 

 

Tạ Diễm không thèm để ý đến hắn ta, cùng Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đi vào nhà hàng Tây Uyển. 

 

Chỉ còn Vương Côn đứng tại chỗ, ánh mắt bất mãn như thể có ai thiếu hắn ta mấy trăm vạn. 

 

Vị hôn thê của Vương Côn ở gần đó bước tới, hỏi: “Không phải anh nói nhìn thấy người quen sao?” 

 

Vương Côn chớp chớp mắt, thu hồi cảm xúc ban nãy, lại trở lại bộ dáng dịu dàng: “Anh nhận nhầm người thôi.” 

 

Vị hôn thê cũng không nghi ngờ, cô nắm lấy tay hắn ta nhẹ nhàng nói: “Ba và mọi người đi vào rồi, chúng ta cũng vào đi thôi.” 

 

“Được.” Vương Côn gật đầu, để vị hôn thê kéo tay hắn ta vào Tây Uyển. 

 

Hôm nay hắn ta đến đây là để tham dự một bữa tiệc. Người chiêu đãi là giám đốc bộ phận quản trị rủi ro của YC. Công ty thiết bị điện của Vương Côn đang trong giai đoạn góp vốn, nếu có thể huy động vốn từ YC thì sự nghiệp sau này của hắn ta sẽ suôn sẻ hơn nhiều. 

 

Tình cờ cha vợ hắn ta quen giám đốc bộ phận quản trị rủi ro của YC nên giúp làm cầu nối, tổ chức bữa ăn này. 

 

Vương Côn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Tạ Diễm ở cửa Tây Uyển, càng không ngờ anh trai cậu là Tạ Tấn cũng ở đây. 

 

Đương nhiên hắn ta biết Tạ Tấn là con trai cả của bất động sản Hành Đông. Qua mấy năm sau Tạ Hành Đông về hưu, sẽ truyền lại bất động sản Hành Đông cho Tạ Tấn tiếp quản. 

 

Hắn ta muốn nói Tạ Diễm thật ngu ngốc. Rõ ràng cả cậu và Tạ Tấn đều là con của Tạ Hành Đông, nhưng cậu lại không tranh không đoạt, bao nhiêu thứ tốt đều nhường hết cho Tạ Tấn, không phải hèn nhát thì là gì? 

 

Có những người sinh ra đã ở vạch đích, sinh ra đã có được những thứ người khác phải phấn đấu cả đời mới giành được nhưng lại không hề biết quý trọng.

 

Lúc trước hắn ta bênh vực kẻ yếu vì Tạ Diễm, cổ vũ Tạ Diễm đi lấy thứ thuộc về mình thì có gì sai? 

 

Cũng tại Tạ Diễm không chịu nghe theo. 

 

Hừ, làm ơn mắc oán! 

 

Vương Côn chửi thầm một tràng, cuối cùng tự đeo lên mình cái danh “chính nghĩa” mà càng căm hận Tạ Diễm hơn. 

 

Nếu lúc trước Tạ Diễm chịu nghe lời hắn ta thì hiện tại chắc chắn đã ngang hàng với Tạ Tấn, không cần Tạ Tấn phải mua cho từng chiếc xe một. 

 

Chỉ có thể nói Tạ Diễm không nghe lời hắn ta cũng đáng, cả đời này đều chỉ xếp sau Tạ Tấn đi! 

 

Vương Côn ác độc nghĩ. 

 

*

 

Trong khi Tạ Diễm không thèm để ý đến Vương Côn nữa thì lúc này Tạ Tấn lại nhìn em trai mình với ánh mắt chột dạ. 

 

Vừa rồi khi tức giận mắng chửi Vương Côn, Tạ Tấn đã lỡ lời để lộ ra cho Tạ Diễm biết trước đây anh có bí mật cử người theo sát cậu. 

 

Khi đó anh thực sự quan tâm Tạ Diễm, lo rằng Tạ Diễm có những vấn đề tâm lý sẽ hành sự ngốc nghếch nên mới lặng lẽ tìm người hỗ trợ chăm sóc cậu, cũng vô tình biết chuyện của Vương Côn. 

 

Nhưng cho tới nay Tạ Tấn chưa từng đề cập đến chuyện này với Tạ Diễm. Trước hết, đây là chuyện riêng của cậu, cậu không nói thì anh ấy cũng không tiện nhắc đến; thêm nữa, Tạ Tấn lo khi Tạ Diễm biết sẽ nghĩ rằng anh ấy cử người là để giám sát cậu. 

 

Khi đó tâm lý Tạ Diễm thực sự rất yếu, rất dễ dàng suy sụp, Tạ Tấn không dám nói gì. 

 

Sau này không tìm được cơ hội nên cứ để vậy cho đến bây giờ. 

 

Đột nhiên vô tình để Tạ Diễm biết chuyện, Tạ Tấn cũng không biết cậu có thể chấp nhận hay không. 

 

Cố Ngộ Sâm biết hai anh em họ có điều cần nói nên sau khi dẫn họ đến phòng riêng, anh nói với Tạ Diễm: “Cha mẹ anh chắc sắp tới rồi, anh ra ngoài đón họ nhé.” 

 

Nói xong còn xoa nhẹ đầu Tạ Diễm một cái rồi mới đóng cửa ra ngoài. 

 

Tạ Tấn lần đầu thấy biết ơn Cố Ngộ Sâm. 

 

Chờ Cố Ngộ Sâm ra khỏi, Tạ Tấn cũng thẳng thắn khai thật: “Anh thừa nhận, hồi em vào đại học anh có tìm người chăm sóc em, nhờ đó mà biết chuyện bạn học kia.” 

 

Tạ Diễm cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm. 

 

Uống nước vào cậu mới nhận ra, đây không phải nước lọc mà là nước mật ong ngọt lịm. 

 

Không cần đoán Tạ Diễm cũng biết ngay là Cố Ngộ Sâm cố tình chuẩn bị trước cho cậu. 

 

Những lúc tâm trạng không tốt hay có tâm sự, Tạ Diễm thường thích ăn đồ ngọt. Dường như vị ngọt phảng phất có thể át đi bao muộn phiền trong lòng cậu. 

 

Nước mật ong rất ngọt, uống vào làm cậu cảm nhận được sự ấm áp. 

 

Giống như cảm giác mà người chuẩn bị ly nước này đã mang đến cho cậu vậy. 

 

Trong thoáng chốc, cảm giác nhức nhối mơ hồ trong lòng Tạ Diễm biến mất, chỉ còn đọng lại vị ngọt ngào của nước mật ong. 

 

Tạ Diễm uống một hơi hết ly nước rồi mới nói với Tạ Tấn: “Là anh Phi phải không ạ?” 

 

Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có anh Phi. 

 

Anh Phi luôn tỏ ra là một người tốt bụng, cho nên hồi đại học dù có thường giúp đỡ, quan tâm hay chăm sóc Tạ Diễm thì cậu cũng không nhận thấy có điểm gì kì lạ. 

 

Nhưng bây giờ nhớ lại, hình như anh ấy vẫn luôn chu đáo với Tạ Diễm hơn với những người khác một chút. 

 

Tạ Tấn quan sát nét mặt của Tạ Diễm, không thấy cậu có tí biểu hiện khó chịu nào thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Là cậu ấy.” 

 

Tạ Tấn còn lập tức bổ sung: “Cậu ấy là em trai của một người bạn cấp 3 của anh, khi biết cậu ấy ở chung ký túc xá với em thì anh có nhờ cậu ấy giúp, chứ anh hoàn toàn không có ý định giám sát em.” 

 

Giọng điệu anh ấy rất chân thành, chỉ thiếu điều muốn đưa tay lên thề thốt. 

 

Tạ Diễm tin anh trai mình. 

 

“Vâng, em hiểu mà.” Trái lại, Tạ Diễm còn trấn an Tạ Tấn: “Em cũng tin anh Phi thực sự tốt với em, không chỉ vì em là em trai anh.” 

 

Tạ Diễm vẫn có thể phân biệt rõ anh Phi đối xử với cậu chân thành hay giả dối.   

 

Chỉ là khi biết được anh Phi đối tốt với cậu là do anh trai cậu ủy thác cũng khó tránh được những nghĩ ngợi sâu xa. 

 

Giờ thì Tạ Diễm hiểu cả rồi. 

 

Sao có thể chỉ vì Tạ Tấn nhờ vả anh Phi mà phủi sạch lòng tốt của anh ấy dành cho cậu được? 

 

Nghe Tạ Diễm nói vậy, Tạ Tấn cũng thở phào một hơi. 

 

Anh ấy đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Tạ Diễm, nói: “Em nghĩ vậy thì tốt rồi.” 

 

Tạ Diễm cũng xoa xoa tay anh mình, nói nói vài câu với Tạ Tấn rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Ngộ Sâm. 

 

Vương Hỏa Hỏa: Anh, ba mẹ có đến không? Hay là em cũng ra ngoài đón họ nhé? 

 

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc ôm một cái.jpg

 

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc cọ cọ.jpg 

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Đợi chút đi, anh đến liền đây. 

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Gấu trúc ôm một cái.jpg

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Gấu trúc xoa xoa.jpg 

 

Tạ Diễm nhìn hai nhãn dán mang ý an ủi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trong mắt chan chứa ý cười hiền hòa. 

 

Vương Hỏa Hỏa: Anh đang ở đâu vậy? Em ra tìm anh. 

 

Không thể để cha mẹ anh tới lại thấy cảnh Tạ Diễm ngồi trong phòng mát dễ chịu, còn Cố Ngộ Sâm lại phải ra ngoài nắng nóng chờ đợi họ. 

 

Như vậy thì ấn tượng đầu của cha mẹ Cố Ngộ Sâm với cậu sẽ không tốt. 

 

Cố Ngộ Sâm cũng biết điều này, nhưng anh không muốn Tạ Diễm phải ra ngoài ngay nên gửi tin nhắn thoại cho cậu. 

 

Cố Ngộ Sâm: “Mẹ anh bảo đang kẹt xe, khoảng nửa tiếng nữa mới đến được. Tạm thời em không cần ra đâu, để anh vào trước, lúc họ gần đến thì chúng ta cùng ra.” 

 

Chủ yếu là do bên ngoài nắng gắt, lại rất nóng, anh không muốn Tạ Diễm phải phơi nắng. 

 

Cố Ngộ Sâm nói vậy, Tạ Diễm cũng vui vẻ đáp lại. 

 

Vương Hỏa Hỏa: Được. 

 

Vương Hỏa Hỏa: Thơm thơm~ 

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Thơm thơm~ 

 

Tạ Tấn nhìn Tạ Diễm cầm điện thoại cười tít mắt thì thấy ê cả răng, chỉ mới vài phút không gặp nhau thôi mà, có cần phải vậy không? 

 

Tạ Diễm ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tạ Tấn, không những chỉ không thấy xấu hổ mà còn dở giọng trêu chọc: “Anh, chừng nào anh tìm được chị dâu thì anh sẽ hiểu được cảm giác của em.” 

 

Tạ Tấn nghe vậy, anh ấy thử đặt mình vào trạng thái của Tạ Diễm thì lập tức rùng mình. 

 

Thôi, phải trở thành bộ dạng như Tạ Diễm vừa rồi thì anh thà độc thân cả đời còn hơn! 

 

*

 

Khi biết cha mẹ phải khoảng nửa tiếng nữa mới đến được, Cố Ngộ Sâm đành về phòng ăn chờ trước. 

 

Anh vừa vào Tây Uyển thì gặp Vương Côn ở ngoài hành lang. 

 

Vương Côn nghiện thuốc lá, định ra ngoài làm một điếu. 

 

Hắn ta tựa vào một cây cột, đang định châm thuốc thì trông thấy một bóng người cao lớn đi từ đầu kia hành lang. 

 

Vương Côn chỉ cần liếc mắt là nhận ra đây là người đã kết hôn với Tạ Diễm. 

 

Hắn ta híp mắt đánh giá người đang lại gần. Không thể không thừa nhận người kia bất kể là dáng người, ngoại hình hay khí chất đều xuất sắc vô cùng. Chẳng trách Tạ Diễm lại thích anh. 

 

Chờ lúc Cố Ngộ Sâm đến gần, Vương Côn ngăn anh lại. 

 

“Này.” Vương Côn cầm hộp thuốc đưa qua cho Cố Ngộ Sâm một điếu: “Anh hút thuốc không?” 

 

Cố Ngộ Sâm liếc hắn ta một cái: “Không hút, cảm ơn.” 

 

Vương Côn bèn bỏ lại thuốc vào trong hộp, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, phả một làn khói rồi nhìn Cố Ngộ Sâm nói đầy ác ý: “Không ăn bám được Tạ Diễm sao?” 

 

Rõ ràng trong tay có rất nhiều tài nguyên, chỉ cần tranh đoạt một chút là đã có thể sung sướng hơn người khác rất nhiều, nhưng lại là kẻ hèn nhát không có chí tiến thủ, đem hết gia nghiệp nhường cho anh trai mình. 

 

Trong mắt Vương Côn, Cố Ngộ Sâm cũng là người có hứng thú với gia nghiệp của Tạ Diễm, muốn lợi dụng cậu để trục lợi. 

 

Vừa rồi hắn ta ở ngoài cửa đã nghe rất rõ, lúc Tạ Tấn nói muốn đưa xe cho Cố Ngộ Sâm thì anh đã đồng ý không chút chần chừ, một tí liêm sỉ cũng không có. 

 

Còn nói cái gì mà để Tạ Diễm đứng tên xe, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để làm họ cảm động mà thôi. 

 

Anh và Vương Côn kẻ tám lạng người nửa cân, ai hơn ai đâu? 

 

Cố Ngộ Sâm hiểu đại khái ý Vương Côn muốn nói, chắc là muốn tìm chút đồng cảm từ anh đây mà. 

 

Có vẻ hắn ta muốn đánh đồng mình với anh để khẳng định Tạ Diễm không có mắt nhìn người, rồi tự an ủi bằng cảm giác thượng đẳng. 

 

Vương Côn không thấy Cố Ngộ Sâm nói gì, tưởng rằng mình đã đạp trúng tim đen của anh, bật cười ha hả: “Tôi khuyên anh, nếu muốn ăn bám thì nên tìm người khác đi, cả đời chắc cũng không ăn bám được Tạ Diễm đâu.”

 

“Giống anh à?” Cố Ngộ Sâm nhìn Vương Côn, hỏi ngược lại. 

 

Vương Côn cưới con gái của ông chủ công ty đồ điện, chẳng phải cũng là ăn bám sao? 

 

“Chúng tôi yêu đương trong sáng.” Vương Côn tự tin phản bác. Hắn ta còn muốn nói thêm gì đó thì nhìn thấy giám đốc bộ phận quản trị rủi ro của YC bước ra. 

 

Giám đốc bên kia cũng nhìn thấy hắn ta, không biết vì gì mà ánh mắt đột nhiên sáng lên, mừng rỡ bước thật nhanh về phía hắn.

 

“Giám đốc Trương…” Vương Côn vừa định chào hỏi thì thấy giám đốc Trương hơi cúi người với Cố Ngộ Sâm, giọng nói vừa kính nể vừa mừng vui, bất ngờ nói: “Sao sếp Cố lại đến đây?” 

 

“Sếp… Sếp Cố?” Vương Côn choáng váng cả người. Người duy nhất được gọi là sếp Cố tại YC chỉ có người sáng lập kiêm phụ trách YC, được mệnh danh là Thần đầu tư Cố Ngộ Sâm. 

 

Cố Ngộ Sâm gật đầu với giám đốc Trương xem như chào hỏi. 

 

Sau đó lại nhìn về phía Vương Côn, cười khẽ: “Anh Vương và tôi không giống nhau. Anh Vương đây thích ăn bám, còn tôi đây…” 

 

Cố Ngộ Sâm cố ý dừng một chút, giọng nói mang theo khinh miệt: “Thích được ăn bám.” 

 

______

 

Tác giả có lời muốn nói: Hai tập trong một, bao gồm 8000 dịch dinh dưỡng bổ sung. 

 

[Kịch nhỏ] 

 

Vương Côn: Tôi đây thích ăn bám! 

 

Cố Ngộ Sâm: Tôi đây thích được ăn bám! 

Bình Luận (0)
Comment