Chương 37
Một đêm điên cuồng qua đi, ngày hôm sau khi Tạ Diễm tỉnh dậy thì đã gần mười giờ.
Đây không phải là lần đầu tiên, Tạ Diễm bình thản đứng dậy rời giường.
Nhưng vừa cử động một chút, Tạ Diễm đã cảm thấy một cơn đau nhói từ bộ phận nào đó không thể miêu tả, khiến cậu ngã lại xuống giường.
Tạ Diễm: “…”
Tối qua cậu đã quyến rũ, trêu chọc Cố Ngộ Sâm, khiến anh thiếu chút đã mất kiểm soát, do đó đã náo loạn đến quá điên cuồng một chút.
Tạ Diễm không nói nên lời, đỡ trán.
Lửa là do cậu tự mình châm lên, nên cuối cùng dĩ nhiên cậu cũng phải tự mình dập tắt, quá trình dập lửa tuy là rất sảng khoái, nhưng di chứng lần này có chút nghiêm trọng.
Tạ Diễm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.
Cố Ngộ Sâm ở ngoài phòng ngủ có lẽ đã nghe thấy tiếng động nên mở cửa bước vào.
Nhìn thấy Tạ Diễm nằm trên giường với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, anh vội vàng bước tới, đặt lòng bàn tay lên trán Tạ Diễm: “Làm sao vậy em?”
Nhìn thấy Tạ Diễm không bị sốt, Cố Ngộ Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Diễm cảm thấy có chút xấu hổ khi nói ra điều này, dù sao hôm qua người đổ thêm dầu vào lửa nhiệt tình nhất chính là cậu, nhưng đối mặt với sự lo lắng của Cố Ngộ Sâm, cậu vùi nửa mặt vào chăn, rầu rĩ nói: “Có chút đau, lại có chút sưng.”
Cố Ngộ Sâm sửng sốt một chút, rồi phản ứng ngay lập tức.
Anh đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ bên trong: “Để anh bôi thuốc cho em.”
Tạ Diễm vừa định nói đồng ý, lại nhìn thấy tên loại thuốc mỡ trên tay Cố Ngộ Sâm – Cúc Hoa Linh.
Tạ Diễm: “…”
Khóe miệng cậu giật giật, cái tên này đúng thật là rất thanh thuần, không phô trương.
“Anh mua thuốc ở đâu vậy?” Tạ Diễm hỏi.
Tạ Diễm thực sự khâm phục người đã đặt tên cho loại thuốc mỡ này, đúng là một nhân tài. Nhìn xem, trực tiếp đơn giản đến nỗi, chỉ cần nhìn thoáng qua là mọi người có thể biết ngay công dụng của nó.
Cố Ngộ Sâm vừa vén chăn điều hòa* trên người Tạ Diễm lên, vừa trả lời: “Hôm qua anh đã mua nó từ bác sĩ Lý.”
(*空调被, là một loại chăn mỏng, thường được sử dụng trong mùa hè hoặc khi sử dụng máy điều hòa không khí, giúp giữ ấm mà không quá nóng, rất phù hợp để sử dụng trong phòng có điều hòa.)
Tạ Diễm: “…”
Tạ Diễm dại ra trong chốc lát: “Anh ta không phải là bác sĩ nam khoa sao? Sao lại có kinh doanh ở phương diện này?”
“Khoa Hậu môn – Trực tràng của bệnh viện họ có vẻ khá nổi tiếng.” Cố Ngộ Sâm đã cởi bộ đồ ngủ của Tạ Diễm: “Theo lời bác sĩ Lý, loại thuốc mỡ này là do anh ta cùng các bác sĩ khoa Hậu môn – Trực tràng của bệnh viện họ nghiên cứu phát minh ra.”
Tạ Diễm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng một cảm giác mát lạnh bất chợt ập đến, bộ phận sưng tấy đau đớn lập tức được xoa dịu, toàn thân liền cảm thấy thoải mái.
Không cần phải nói, hiệu quả đúng thật là không tệ.
Bác sĩ Lý không hổ là chiêu bài của nam khoa Hòa Tế, không chỉ có phạm vi chuyên môn rộng, mà còn làm rất xuất sắc.
Ít nhất Cúc Hoa Linh này thật sự là tin mừng* của hoa cúc.
(*福音- Phúc âm, là tin mừng rõ rệt về một vấn đề đặc biệt đến từ một nguồn rõ ràng.)
***
Có Hoa Cúc Linh, Tạ Diễm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu bò dậy từ trên giường, đi rửa mặt rồi ăn cơm, cuối cùng đi làm với Cố Ngộ Sâm.
Khi Tạ Diễm xuống dưới lầu căn hộ, cậu liền thấy Cố Ngộ Sâm đẩy chiếc xe đạp 28 ra ngoài.
Cố Ngộ Sâm thuận miệng nói: “Anh đưa em đi làm nhé?”
Tạ Diễm nhìn thoáng qua ghế sau của xe đạp, im lặng quay đầu đi.
Tuy rằng Hoa Cúc Linh rất hiệu quả, nhưng cậu cũng không muốn thách thức yên sau cứng như thép của xe đạp 28 vào lúc này đâu.
Cố Ngộ Sâm hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề, đúng lúc đó, có một chiếc taxi đi ngang qua, Cố Ngộ Sâm vẫy tay hiệu cho xe dừng lại rồi mở cửa đưa Tạ Diễm vào bên trong.
Anh lại cúi người hôn lên trán Tạ Diễm một cái: “Buổi tối gặp lại.”
Tạ Diễm nhéo nhéo ngón tay của anh, nói: “Buổi tối gặp lại.”
Cố Ngộ Sâm nhìn chiếc taxi biến mất khỏi tầm mắt mình, mới lên chiếc xe đạp 28 đi làm.
Trên taxi, Tạ Diễm cũng không để tâm tới tình tiết nhỏ này. Khi taxi ra khỏi khu phố cũ, Tạ Diễm phát hiện bầu không khí trên đường phố hôm nay có chút khác thường.
Hôm nay, vật dụng trang trí ở nhiều cửa hàng đều mang không khí ngọt ngào.
“Hôm nay là Thất Tịch*,” Tài xế liếc nhìn vẻ mặt của Tạ Diễm qua gương chiếu hậu, nhận ra cậu đang bối rối: “Tối nay cậu và chồng cậu có thể ra ngoài hẹn hò.”
(*Thất Tịch: ngày lễ tình nhân ở Trung Quốc, diễn ra vào ngày 7/7 hằng năm)
“Hôm nay là Thất Tịch à?” Tạ Diễm bừng tỉnh, chẳng trách các cửa hàng bên đường đều trang trí hồng hồng phấn phấn, tập trung vào các sản phẩm dành cho cặp đôi.
Trước khi kết hôn với Cố Ngộ Sâm, cậu chưa từng yêu đương với ai khác, nên không nhạy cảm với những các ngày lễ như Valentine hay các ngày lễ dành cho cặp đôi. Hơn nữa, Thất Tịch lại là một ngày lễ theo âm lịch, nếu không được tài xế nhắc nhở, trong thời gian ngắn Tạ Diễm cũng khó mà nhớ ra.
Nhưng nếu hôm nay là lễ Thất Tịch thì…
Tạ Diễm bắt đầu lên kế hoạch trong đầu về việc tối nay sẽ đi hẹn hò với Cố Ngộ Sâm ở đâu.
Cậu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Cố Ngộ Sâm trước.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc của bạn đột nhiên xuất hiện.jpg
Theo trào lưu, cậu gửi một bao lì xì cho Cố Ngộ Sâm, khi mở bao lì xì, cậu phát hiện ra rằng có một hạn mức đặc biệt dành cho các cặp đôi trong ngày lễ Thất Tịch.
Trước đây, hạn mức cao nhất của một bao lì xì chỉ là 200, lần này WeChat đã nâng hạn mức lên, có thể gửi 520 trong một lần. Đối với chó độc thân mà nói, ngay cả bao lì xì WeChat trong ngày lễ Thất Tịch cũng là một cách khoe ân ái, nhưng đối với các cặp đôi, thì điều đó tiện lợi hơn rất nhiều.
Tạ Diễm không chút do dự mà gửi vài bao lì xì WeChat cho Cố Ngộ Sâm.
Vương Hỏa Hỏa: [Bao lì xì WeChat 520]
Vương Hỏa Hỏa: [Bao lì xì WeChat 520]
…
Toàn bộ màn hình trò chuyện như một cơn mưa bao lì xì.
Khi taxi đến dưới lầu công ty, Tạ Diễm mới cất điện thoại đi, vào công ty làm việc.
***
Khi Cố Ngộ Sâm đến công ty, anh lập tức nhận được tin nhắn WeChat từ Tạ Diễm.
Nhìn vào màn hình đầy bao lì xì, khóe Cố Ngộ Sâm cong lên, sau đó mở nhạc chuông trên điện thoại lên mức tối đa, vừa đi vừa bấm mở những chiếc bao lì xì.
Nếu trên tay có một cái loa phóng thanh, anh nhất định sẽ đặt loa điện thoại lên trên loa phóng thanh, dùng hết khả năng để khiến cho càng nhiều người nghe thấy âm thanh thông báo khi anh mở bao lì xì trên Wechat.
—Tinh tinh.
—Tinh tinh.
Nghe đi, âm thanh này mới dễ chịu làm sao.
Cuối cùng, sau khi mở hết bao lì xì, Cố Ngộ Sâm cũng chuẩn bị phát bao lì xì Tạ Diễm.
Nhưng khi biết hạn mức của bao lì xì chỉ có 520, anh dứt khoát đổi sang chuyển khoản.
Anh bấm vào giao diện chuyển khoản, nhập 1314520 rồi xác nhận chuyển khoản.
Giao diện hệ thống hiện lên khung nhắc nhở — Số tiền chuyển tối đa trong một ngày là hai trăm nghìn. (~700tr )
Nụ cười trên môi Cố Ngộ Sâm cứng đờ một lát.
Ứng dụng rác rưởi, làm ảnh hưởng đến việc chuyển tiền của tôi!
Vì vậy, anh lại âm thầm chuyển về giao diện bao lì xì, bắt đầu điên cuồng gửi bao lì xì cho Tạ Diễm.
Anh cảm thấy rằng mình chưa gửi được mấy cái, thì hệ thống lại nhảy ra — Số tiền chuyển tối đa trong một ngày là hai trăm nghìn, bạn sắp vượt quá giới hạn.
Cố Ngộ Sâm: “…”
Được rồi.
Nhưng thông qua việc gửi bao lì xì, Cố Ngộ Sâm cũng biết hôm nay là Thất Tịch.
Sau khi vào văn phòng, anh đã dùng điện thoại đặt một phần bánh kem và một bó hoa, rồi yêu cầu giao đến văn phòng của Tạ Diễm.
Sau khi làm xong những việc này, Cố Ngộ Sâm cảm thấy còn chưa đủ, anh mở trang web, nhập vào thanh tìm kiếm: Ngày Lễ Tình Nhân nên tặng quà gì cho nửa kia?
Có rất nhiều câu trả lời, Cố Ngộ Sâm chọn ra một vài gợi ý, sau đó đặt hàng ngay lập tức.
Một lúc sau, anh gọi cho thư ký của mình.
“Lịch trình hôm nay của tôi cái nào có thể lùi thì lùi hết đi.” Cố Ngộ Sâm nói với thư ký.
Thư ký có lẽ cũng đoán được hôm nay Cố Ngộ Sâm sẽ về sớm để đón lễ Thất Tịch cùng bà xã, nên đã tinh ý hoãn lại một số lịch tình không quá quan trọng.
Cố Ngộ Sâm vội dành ba tiếng đồng hồ để hoàn thành công việc còn lại, sau đó tan làm sớm để chuẩn bị quà Thất Tịch cho Tạ Diễm.
***
Hôm nay là lễ Thất Tịch, trong văn phòng, những ai có người yêu đều vắng mặt, còn lại chó độc thân chưa có người yêu thì thành thành thật thật đến công ty cùng nhau làm việc, tìm sự an ủi.
Vì vậy, khi nhìn thấy Tạ Diễm đã kết hôn nhưng vẫn đến công ty làm việc, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tạ Diễm, sao cậu không cùng gia đình đi chơi lễ Thất Tịch?”
“Hôm nay là Thất Tịch, Tạ Diễm, cậu và vị kia nhà cậu không có kế hoạch gì à?”
Sau khi Tạ Diễm về chỗ ngồi của mình, Lý Trạch Khâm liền thò mặt qua: “Tao còn tưởng hôm nay mày sẽ không đi làm.”
Tạ Diễm: “Nói ra thật xấu hổ, trên đường đi làm có người nhắc nhở, tao mới biết hôm nay là Thất Tịch.”
Có lẽ Cố Ngộ Sâm cũng không biết hôm nay là Thất Tịch, dù sao thì trước đây hai người cũng chưa từng yêu đương, nên không nhạy cảm với các ngày lễ dành cho cặp đôi.
Lý Trạch Khâm đã hiểu, nhưng vẫn hóng hớt hỏi: “Giờ đã biết rồi, vậy tối nay có kế hoạch gì không?”
“Tao đang suy nghĩ.” Tạ Diễm chưa từng lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò, nên lúc này cũng chưa nghĩ ra nên làm gì, đang định lên mạng tìm tòi một chút gợi ý tham khảo thì có người gõ cửa văn phòng.
“Xin hỏi Tạ Diễm có ở đây không?”
Tạ Diễm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cậu lập tức nhìn thấy một bó hoa hồng khổng lồ ở cửa, nó lớn đến mức không nhìn thấy người cầm hoa, chỉ có thể nghe được giọng của người đó.
Tạ Diễm nhanh chóng đứng dậy đi ra nhận hoa.
Cậu nhận hoa bó hoa từ tay nhân viên giao hàng, rồi lập tức lắc lắc tay, vì bó hoa này quá nặng.
“Đây là của một vị tiên sinh họ Cố đưa qua, xin vui lòng ký nhận.”
“Chờ chút.” Tạ Diễm tìm một chỗ để đặt hoa rồi chạy lại ký nhận.
Bó hoa này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ phòng ban, nhìn vào nụ cười trên mặt Tạ Diễm, mọi người đều biết là hoa do vị kia của Tạ Diễm gửi tới.
Ai cũng tưởng rằng chỉ bó hoa này là đã kết thúc, nhưng không ngờ nó mới chỉ là khởi đầu.
Sau đó, gần như cứ cách nửa tiếng là lại có nhân viên giao hàng mang quà đến, người tặng quà đều được gọi là tiên sinh Cố.
Vì vậy, chỉ trong một buổi chiều, toàn bộ nhân viên công ty đều biết rằng, có một tiên sinh họ Cố đã gửi rất nhiều quà cho Tạ Diễm của bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh vào ngày lễ Thất Tịch, mỗi món đều có giá trị không nhỏ.
Đồng thời, họ cũng biết rằng tiên sinh Cố này chính là chồng của Tạ Diễm.
Dưới sự ‘oanh tạc’ quà tặng của tiên sinh Cố, tin đồn tình cảm giữa Tạ Diễm và Tạ Tấn đã tự động phá bỏ.
Trong nhà có một người chồng yêu thương mình như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không biết trân trọng.
Về việc tại sao Tạ Tấn lại quan tâm Tạ Diễm nhiều như vậy, hai người họ đều là họ Tạ, biết đâu Tạ Diễm thật sự là em trai của Tạ Tấn thì sao?
Tạ Diễm không ngờ rằng vụ ‘oanh tạc’ quà tặng của Cố Ngộ Sâm lại có thể phá tan những tin đồn trong công ty, hoặc có thể Cố Ngộ Sâm cố tình làm vậy?
Tạ Diễm gửi tin nhắn cho Cố Ngộ Sâm.
Vương Hỏa Hỏa: Có phải anh đã nghe tin đồn về em ở công ty rồi phải không?
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc nghi hoặc.jpg
Cố Ngộ Sâm chưa trả lời tin nhắn của Tạ Diễm ngay, vì hiện giờ anh đang chạy xe đạp 28 trên đường đến cửa hàng 4S*.
(*Cửa hàng 4S là nơi bán và bảo dưỡng xe hơi.)
Khi đến lối vào cửa hàng 4S, Cố Ngộ Sâm tìm chỗ để xe trước rồi mới bước vào cửa hàng.
Nhân viên trong cửa hàng đã sớm chú ý đến Cố Ngộ Sâm, thấy anh trên chiếc xe đẹp 28 đến đây, chỉ nghĩ rằng anh đến xem xe nên không nhiệt tình tiếp đón, nếu không phải vì Cố Ngộ Sâm quá đẹp trai thì có lẽ các nhân viên cũng chẳng buồn nhìn anh.
Nhưng khi có khách vào, chung quy vẫn phải có người đến chào hỏi.
Một nhân viên mới khi thấy đồng nghiệp của mình không lên tiếp đón, anh ta liền tự mình tiến lên tiếp đãi Cố Ngộ Sâm: “Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”
Cố Ngộ Sâm trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần một chiếc xe rộng rãi, thoải mái.”
Nhân viên mới của cửa hàng cho rằng Cố Ngộ Sâm chỉ đến đây để xem, vì thế liền dựa theo yêu cầu của Cố Ngộ Sâm, tìm một chiếc xe xa hoa cao cấp giới thiệu cho anh: “Tiên sinh, anh có thể xem qua mẫu Lamborghini Urus này, một chiếc SUV cỡ trung đến lớn, đảm bảo không gian rộng rãi, tiện nghi, giá hơn 2,9 triệu…”
Cố Ngộ Sâm vừa nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, vừa nhìn xe.
Tuy rằng anh thường xuyên đạp chiếc xe 28, nhưng anh cũng có thể lái ô tô, biết một chút về nó, sau khi quan sát xung quanh, anh khá hài lòng.
Anh gật đầu, hỏi nhân viên cửa hàng: “Có xe sẵn không?”
“… Có.” Nhân viên mới sửng sốt một chút, nghe giọng điệu của anh, cảm giác như anh có ý định mua nó.
Cố Ngộ Sâm lại hỏi: “Trước năm giờ rưỡi chiều tôi sẽ đến lấy xe, cậu có thể làm được không?”
Nhân viên mới của cửa hàng gật đầu lia lịa: “Có thể, chắc chắn có thể!”
Hai mắt Cố Ngộ Sâm đều không chớp lấy một cái, anh đưa ra một tấm thẻ đen: “Quẹt thẻ.”
Nhân viên cửa hàng: !!!
Đây là loại cốt truyện kỳ quái gì vậy?
Chỉ chưa đầy nửa giờ, một người đàn ông đi xe đạp 28 bước vào cửa hàng, đã lấy đi chiếc Lamborghini Urus trị giá gần 3 triệu!!! (~10 tỷ )
Ôi chúa ơi, chiếc bao bánh nhân thịt cuối cùng cũng có ngày rơi xuống đầu anh ta!
***
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Kệ hàng của bác sĩ Lý: Cúc Hoa Linh, Dưa Chuột Thẳng…
Chỉ có bạn không nghĩ ra, không có thứ gì mà bác sĩ Lý không bán được.