Chương 41
Mẹ Cố nhìn thoáng qua Tạ Diễm, nuối tiếc nói: “Nếu không phải vì mấy hôm nay mẹ không tính đi nhảy thì tối nay mẹ đã dẫn con đi xem rồi.”
Tạ Diễm: “…”
Không được, không được.
Người trẻ như con tự dưng đến đó chẳng nhẽ không đủ lạc loài, không đủ xấu hổ ư?
Mẹ Cố cũng chỉ nói vui vậy thôi, thấy Tạ Diễm đã uống xong chè đậu xanh, đang định dọn chén mang vào bếp thì cậu đã đứng lên giành trước: “Mẹ ơi, cái này con đặt vào bồn rửa nhé?”
Mẹ Cố trả lời: “Ừm.”
Bà cũng đứng dậy đi lấy đồ cho Tạ Diễm mang về.
Lúc Tạ Diễm từ phòng bếp đi ra, trên bàn trà phòng khách đã đặt vài bó rau diếp và ngó xuân, còn có cả một thùng xốp đựng đầy nước và hai con cá đen đang chậm rãi bơi bên trong.
“Mẹ ơi, đây là?” Tạ Diễm nhìn mẹ Cố đầy thắc mắc, không hiểu lý do.
Mẹ Cố: “Đây là ông nội của A Sâm nhờ người đưa tới.”
Bà chỉ vào đám rau diếp thơm và ngó xuân: “Con đừng xem thường mấy bó rau này, chúng đều nghe hí khúc của bà nội A Sâm mà lớn. Trước kia bà cụ là diễn viên nổi tiếng, muốn nghe bà xướng một khúc quả thật là ngàn vàng cũng khó.”
Ý nói là: Chỗ đồ ăn này đều là do bà cụ tự tay trồng lấy.
Tạ Diễm: “…”
Ngón tay mẹ Cố chỉ tiếp về phía chiếc thùng đựng hai con cá đen: “Hai con cá đen này là do ông nội A Sâm nuôi theo sách chuyên ngành “Kỹ thuật nuôi cá nước ngọt”, chưa kể nó còn to hơn ngoài chợ nhiều, thịt cũng ngon hơn.”
Tạ Diễm: “…”
“Mẹ ơi, ông bà nội ngày nào cũng vất vả thế này sao?” Cậu nhìn đám rau xanh mướt và mấy con cá mập mạp, không nhịn được hỏi.
Mẹ Cố dừng một chút, trả lời: “Cũng bình thường, dạo gần đây họ đang nghiên cứu để khởi nghiệp nuôi heo.”
Tạ Diễm bỗng dưng nhanh trí: “Là vì thịt heo lên giá ạ?”
Trước đây Tạ Diễm cũng không biết giá thịt tăng giảm thế nào. Về sau cậu kết hôn với Cố Ngộ Sâm, lâu lâu cùng anh đi dạo siêu thị hoặc ra chợ mới biết gần đây thịt heo lên giá.
Cộng với việc ông nội Cố đang định nuôi heo, Tạ Diễm không thể không nghi ngờ họ nuôi heo là vì lý do này.
Mẹ Cố trầm mặc một lát rồi gật đầu thừa nhận: “Đúng thật cũng có một phần là vì vậy.”
Tạ Diễm: “…”
Cậu biết ngay mà.
Mẹ Cố lấy tư cách là người từng trải, vỗ vai Tạ Diễm: “Rồi con sẽ quen thôi.”
Tạ Diễm cười lại với bà, thẳng thừng: “Con quen rồi ạ.”
Không phải cậu nói quá đâu.
Thật ra không phải là vấn đề quen hay không quen, là vì người nhà họ Cố dù sống thế nào thì cũng không làm ảnh hưởng đến người khác, vậy nên cũng không cần người khác phải cố làm quen với cách sống của bọn họ.
Mẹ Cố quan sát biểu hiện của Tạ Diễm, biết cậu không nói dối mới hài lòng cười cười, chuyển đề tài.
Tạ Diễm và mẹ Cố đã cùng nói chuyện về rất nhiều điều trong sinh hoạt thường ngày, dù là chuyện cỏn con bà cũng không hề thấy cậu tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Trò chuyện được hơn nửa giờ cũng đến lúc Tạ Diễm phải rời đi.
Mẹ Cố cũng không giữ cậu lại, chỉ giúp cậu mang đồ xuống xe ở tầng dưới rồi nói với Tạ Diễm: “Hôm nay mẹ không giữ con ở lại ăn cơm nữa, sau này có thời gian cứ ghé qua nhé.”
Tạ Diễm mở cốp xe, vừa đặt thùng xốp vào trong vừa trả lời mẹ Cố: “Dạ, chỉ cần mẹ không chê con phiền là được ạ.”
Rồi lại nhận đồ ăn từ tay mẹ bỏ vào cốp.
Chẳng mấy ai lại đem Lamborghini Urus ra chở cá sống và đồ ăn, nhưng cả Tạ Diễm và mẹ Cố đều không thấy có gì kì lạ.
Tạ Diễm chào tạm biệt mẹ Cố rồi phóng xe rời đi.
Mẹ Cố vừa xoay người quay lên thì lại gặp bà cô lúc Tạ Diễm đến.
Lúc trước nghe mẹ Cố nói Tạ Diễm là con trai bà, bà ta còn không hiểu mẹ Cố lấy đâu ra một đứa con trai họ Tạ.
Bà cô nhớ đến lúc mẹ Cố từ chối Mai Lệ, nói với Mai Lệ rằng con trai bà đã kết hôn, đối phương là nam.
Lúc đó mọi người còn tưởng mẹ Cố đang lấy cớ. Tuy rằng Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua mấy năm, nhưng chuyện này vẫn có hơi khó chấp nhận trong mắt thế hệ trước.
Vì thế Mai Lệ mới làm ầm ĩ lên, nói rằng mẹ Cố chướng mắt cháu gái mình thì thôi, sao phải lôi đồng tính luyến ái ra để nói làm gì.
Đối với mấy lời vô nghĩa của bà ta, mẹ Cố cũng không giải thích nhiều, chỉ để lại một câu tin hay không thì tùy rồi bỏ đi. Từ đó đến nay không thấy bà đến quảng trường nữa.
Bà cô cũng tưởng những gì mẹ Cố nói chỉ là để thoái thác. Thứ nhất là con trai bà kết hôn quá nhanh, thứ hai là làm gì có bậc sinh thành nào có thể dễ dàng chấp nhận chuyện con mình đồng tính đến thế?
Vậy mà hôm nay nhìn thấy Tạ Diễm, bà cô phải nhìn họ bằng con mắt khác. Đột nhiên mẹ Cố lại có thêm một đứa con trai họ Tạ, không chừng cậu chính là đối tượng của con trai bà.
Bà cô nghĩ gì thì hỏi nấy: “Giáo sư Trịnh, cậu Tạ là con dâu của bà sao?”
Mẹ Cố dứt khoát thừa nhận: “Phải, là con dâu của tôi.”
Bà cô không phải người thích kiếm chuyện, tuy rằng không biết làm sao mẹ Cố có thể chấp nhận chuyện con mình đồng tính nhưng cũng không nói gì mà chỉ khích lệ: “Đẹp trai thật, trông rất xứng đôi với con trai bà.”
Mẹ Cố được khen cũng vui vẻ, rụt rè cười: “Nhỉ? Tôi cũng thấy vậy.”
Bà cô không thể không cảm thán trong lòng, xem ra mẹ Cố thực sự ưng thuận cậu con dâu này.
Nghĩ đến Mai Lệ không biết còn muốn náo loạn thêm, bà cô liền lắc đầu cảm thấy bà ta quá ngang ngược vô lý.
Vì thế vào buổi tối, bà cô đến quảng trường khiêu vũ khen Tạ Diễm một trận, khen đến mức tưởng chừng như chỉ trên trời mới có người tốt đẹp như Tạ Diễm, chỉ có cậu mới là trời sinh một cặp với con trai giáo sư Trịnh, người khác đừng hòng tơ tưởng tới.
Đồng thời bảo Mai Lệ đừng cố mai mối nữa.
Tạ Diễm bỗng trở nên nổi tiếng với các dì ở quảng trường.
Việc này cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi rời khỏi chung cư giáo viên đại học K, nhìn đồng hồ cũng gần đến lúc Cố Ngộ Sâm tan làm nên cậu chạy thẳng đến dưới chân trụ sở YC, đón anh về nhà.
Đây không phải lần đầu Tạ Diễm mang Lamborghini Urus đến đón Cố Ngộ Sâm.
Ngày đầu tiên Cố Ngộ Sâm đi Lamborghini Urus tới công ty, suýt nữa thì bị đám đông vây xem. Cũng không phải là do Lamborghini Urus bắt mắt nổi bật đến mức đó, mà là vì Cố Ngộ Sâm xưa nay chỉ gắn bó với chiếc xe đạp 28 đột nhiên lại xuất hiện với chiếc siêu xe đã làm cho bao người phải kinh ngạc.
Để ý kĩ mới nhận ra, người lái xe không phải sếp mà là chồng sếp.
A, nhìn là hiểu.
Cố Ngộ Sâm lại khoe chồng.
Hai ngày sau đó, Cố Ngộ Sâm đều ngồi Lamborghini Urus tới. Nhân viên YC cũng quen dần.
Người sếp keo kiệt đến tột cùng của bọn họ, có một người bạn đời thiên thần đưa đón mỗi ngày.
Khen thêm vài lần là tháng này bọn họ có thể được thưởng thêm rồi.
Thật tốt!
***
Tạ Diễm đợi dưới lầu khoảng bốn phút thì Cố Ngộ Sâm xuống dưới.
Anh vừa lên xe đã nhạy bén phát hiện ngay Tạ Diễm vừa bấm lỗ tai.
Tạ Diễm để ý thấy tầm mắt của Cố Ngộ Sâm đặt trên tai mình thì lập tức quay đầu lại cho anh xem: “Hôm nay em đi bấm lỗ tai, bây giờ tạm thời chỉ mang được khuyên tai bạc. Chờ đến khi tai lành, thích mang gì mang nấy.”
Cậu nói như sáo: “Thực ra em đã muốn bấm lỗ tai từ hồi cấp ba rồi, khi đó cảm thấy mang khuyên tai rất ngầu. Nhưng mà nội quy trường không cho mang, sau đó thì quên, bây giờ vẫn thấy…”
Chưa kịp nói xong, Cố Ngộ Sâm bỗng giữ cằm cậu hôn lấy, chặn hết những lời đang chực chờ tuôn ra.
Cố Ngộ Sâm vừa hôn môi Tạ Diễm, vừa đưa tay lên sờ vành tai cậu. Anh không dám dùng sức vì sợ cậu đau, chỉ nhẹ nhàng mân mê.
Bị Cố Ngộ Sâm động chạm, Tạ Diễm vô thức run rẩy. Tay cậu đặt trên vai anh, trao anh một nụ hôn ướt át.
Hôn xong, Tạ Diễm không hiểu: “Sao tự nhiên lại hôn em? Sao không cho em nói hết?”
Cố Ngộ Sâm lau đi vệt nước mờ trên môi cậu bằng ngón tay cái, nói: “Em muốn làm gì cứ làm, không cần giải thích với ai hết, kể cả anh.”
Tạ Diễm sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm lại chìm vào đôi mắt đen huyền bao dung, dịu dàng của anh.
Trong nháy mắt, tựa hồ cậu nghe được một tiếng “cụp” trong lòng, có gì đó vừa được mở ra.
Tạ Diễm cười rạng rỡ: “Được, em sẽ làm điều em thích.”
Cố Ngộ Sâm cười theo, đưa tay xoa xoa trán cậu: “Được rồi, về nhà thôi.”
“Vâng.” Tạ Diễm khởi động xe: “Đúng rồi, hôm nay em đến nhà mẹ, có mang về hai con cá đen và mấy bó rau.”
Cậu lại hỏi: “Đám cá và đồ ăn này đều là do ông bà nội anh tự nuôi trồng hết sao?”
Cố Ngộ Sâm: “Ông bà nội từ sau khi nghỉ hưu đã bỏ phố về quê, thường ngày nhàn rỗi không có gì làm nên mới tự trồng rau nuôi cá.”
Tạ Diễm cố tình hỏi: “Có thật là nhàn rỗi không có gì làm không?” Giọng điệu có chút bỡn cợt.
“… Vừa tiện tiết kiệm tiền.” Cố Ngộ Sâm dừng chút rồi mới trả lời.
Tạ Diễm thầm nghĩ: Vừa tiện trồng rau nuôi cá chứ, tiết kiệm tiền mới là lý do chính.
Cố Ngộ Sâm dứt khoát chuyển đề tài: “Công việc của anh sắp xong rồi, thứ bảy này có thể đến thành phố Kinh một chuyến, đi thăm bác trai bác gái.”
Anh thực sự cần đi gặp cha mẹ Tạ Diễm.
Ánh mắt Tạ Diễm hơi lóe lên một chút, sau đó bình tĩnh trả lời: “Vậy lát nữa em gọi điện báo cho ba.”
Về đến nhà xong, Cố Ngộ Sâm phụ trách nấu bữa tối, Tạ Diễm thì báo tin thứ bảy này về nhà cùng Cố Ngộ Sâm vào nhóm chat gia đình cho cả nhà biết.
Vương Hỏa Hỏa: Thứ bảy này con và Cố Ngộ Sâm về, mọi người chuẩn bị đón chúng con nhé.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc xoay vòng.jpg
Ba: Chờ con về!
Anh cả: Haha
Hơn mười phút sau, mẹ Tạ Diễm mới trả lời.
Bà Hách: Biết rồi, mẹ sẽ sửa soạn tốt.
Tạ Diễm đọc xong thì không để ý nữa.
Trước khi ngủ lướt một vòng bạn bè thì thấy anh cậu vừa đăng một post.
Tạ: Chia sẻ bài hát “Thành phố Kinh chào đón bạn”.
Cố Ngộ Sâm cũng thấy được.
Cố Ngộ Sâm: “…”
Chẳng hiểu sao cảm nhận được một luồng sát khí, rét run cầm cập.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tấn: Quân tử báo thù, hai chương chưa muộn
Về nhà cái là lao vào viết không ngừng. Ngủ ngon mơ đẹp.