Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 55

Chương 55: Hưng phấn, bồn chồn

 

Tạ Diễm lấy lý do là vì mình ăn quá no để khéo léo từ chối lời mời của Cố Ngộ Giác. 

 

Cố Ngộ Giác cũng không bắt cậu đi cùng, chỉ là trước khi rời đi còn nhìn lại cậu bằng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, không khỏi làm Tạ Diễm rùng mình. 

 

Cậu có thể thấy được qua ánh mắt Cố Ngộ Giác, cậu không thể trốn thoát được. 

 

Tạ Diễm lau mặt, cố gắng tiếp thu sự thật này. 

 

Dù sao trốn cũng không được mà chạy cũng không xong, thôi thì giờ có thể trốn được trong chốc lát là cũng được rồi.

 

Nếu đến lúc đấy mà không tránh được, cậu sẽ kéo Cố Ngộ Sâm đi cùng mình, có Cố Ngộ Sâm đi cùng, vậy việc mất mặt cũng được coi là hạnh phúc rồi. 

 

Trong đầu Tạ Diễm không khỏi hiện ra hình ảnh cậu và Cố Ngộ Sâm nhảy dân vũ ở quảng trường, không kìm được mà cười ra tiếng.

 

Cậu bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, đột nhiên cảm thấy ngứa ở dưới chân, cúi đầu xuống kiểm tra thì thấy một con muỗi vằn siêu to. 

 

Tạ Diễm không nghĩ ngợi nhiều mà đập một cái, ai ngờ muỗi không trúng, lại làm đau chân mình.

 

Lúc trước vì trong miệng có đồ ăn nên cậu không có cảm giác gì, nhưng sau khi nhìn thấy con muỗi vằn, Tạ Diễm lập tức cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cậu xắn ống quần lên thì thấy bắp chân đầy vết muỗi đốt.  

 

Bởi lẽ do làn da trắng, nên những vết đỏ do muỗi cắn để lại rõ ràng trên da cậu.  

 

Tạ Diễm gác chân lên ghế, dùng móng tay ấn một hình chữ thập. Chữ thập này giống như một loại phong ấn đặc biệt, có thể làm giảm vết đỏ đi, như vậy thì cậu sẽ không cảm thấy ngứa nữa. 

 

Chỉ trong chốc lát, trên cánh tay của Tạ Diễm lại có thêm vài vết cắn, sức mạnh của bọn muỗi vằn thực sự khó mà đối phó.

 

Cố Ngộ Sâm sau khi tắm rửa xong thì đi xuống, anh nhìn thấy Tạ Diễm đang dựa trên ghế nằm, cào từ chỗ nọ đến chỗ kia, nhìn như một con khỉ. 

 

Anh nhìn thoáng qua, sau đó quay vào trong nhà, không lâu sau đó cầm một lọ nước hoa ra ngoài, bước về phía Tạ Diễm.

 

Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm đi đến, cậu nâng cánh tay bị muỗi đốt vài nhát lên cho Cố Ngộ Sâm xem: “Anh, em ngứa.”

 

Cố Ngộ Sâm đi đến trước mặt Tạ Diễm rồi ngồi xuống, xịt nước hoa lên cánh tay cậu, sau đó xem đến chân Tạ Diễm, chỗ nào rõ vết đỏ thì đều xịt lên một lần.

 

Tạ Diễm hít hít mũi, khen ngợi một câu: “A, là mùi nước hoa Six God.”

 

Hương thơm thanh mát nhưng không nồng, một lần xịt là có hiệu quả ngay. 

 

Cố Ngộ Sâm kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, xác nhận không còn sót chỗ nào mới đứng dậy, nghe Tạ Diễm khen, anh không kìm được xoa nhẹ đầu Tạ Diễm rồi cười.

 

“Bà không rủ em đi dạo ở quảng trường hửm?” Cố Ngộ Sâm lấy một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh Tạ Diễm, cúi đầu hỏi.

 

Buổi tối trong làng, chỗ vui chơi duy nhất quanh đây chỉ có quảng trường ở đầu thôn, nơi các dì tụ hợp cùng nhau khiêu vũ, các ông chú chơi cờ đánh bài, nói tóm gọn lại là mọi người luôn luôn có thể tìm cách để bản thân giải trí trong thế giới nhỏ bé này. 

 

Tạ Diễm nghiêng đầu, gối lên đùi Cố Ngộ Sâm: “Có rủ rồi, nhưng em không đi.”

 

“Em sợ bị bà kéo ra quảng trường nhảy à?”

 

Không thể phủ nhận rằng Cố Ngộ Sâm thật sự rất hiểu Tạ Diễm, chỉ trong phút chốc là có thể đoán được Tạ Diễm đang nghĩ gì. 

 

Tạ Diễm làm màu thở dài một hơi: “Giờ nếu mà em đi, thì chẳng phải em sẽ thành thiếu niên đẹp trai nhất quảng trường hả? Em còn phải nhường cho các dì một đường sống nữa, không thể độc chiếm hết hào quang của họ được.”

 

Tạ Diễm sẽ không nói là bởi vì tứ chi không phối hợp, nếu đi thì sợ mất mặt. 

 

Tạ Diễm cảm thấy thật thoải mái. 

 

Cậu nằm lên đôi chân dài của Cố Ngộ Sâm, để Cố Ngộ Sâm tùy ý mát xa đầu cho mình.  

 

Nước hoa Six God đúng là có hiệu quả, không lâu sau khi xịt lên, Tạ Diễm không còn cảm thấy gì ở những chỗ bị muỗi đốt nữa. 

 

Tạ Diễm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời u lam của buổi đêm được bao trùm bởi dải ngân hà lộng lẫy, tỏa sáng lấp lánh. 

 

“Những ngôi sao trên trời thật là đẹp.” Tạ Diễm thốt lên. 

 

Có lẽ bởi vì mức độ ô nhiễm trong thành phố khá nghiêm trọng, nên Tạ Diễm hiếm khi nhìn thấy nhiều sao như hôm nay, bầu trời trong đến mức có thể đếm được có bao nhiêu ngôi sao đang ở trên đó. 

 

Gió đêm phả vào mặt, làm dịu đi cái nóng khô của đêm hè. 

 

Bên trên là bầu trời sao lung linh, bên cạnh là người mình yêu. 

 

Giờ phút này mọi thứ thật bình yên, dường như cứ tiếp tục như này thì cũng không tồi…

 

Không tồi cái con khỉ!

 

Lúc này Tạ Diễm lại cảm nhận được những chỗ bị muỗi đốt ngứa ran lên, đứng ngồi cũng không yên. 

 

Mấy con muỗi kia cũng kinh thật, đến cả Six God cũng không giải quyết được, hơn nữa chúng còn chỉ chọn thịt non để đốt, thật là phiền phức!

 

Tạ Diễm đứng dậy: “Em đi vào đây.”

 

Cứ ở lì bên ngoài, đồng nghĩa với việc tự dâng thân mình lên cho muỗi cắn. 

 

Cố Ngộ Sâm bật cười đuổi theo, cùng Tạ Diễm vào trong nhà. 

 

Cả hai người cùng về phòng ngủ của Cố Ngộ Sâm. Cố Ngộ Sâm bước vào sau, nhìn Tạ Diễm lấy xuống một quyển album từ trên giá sách, thấy anh đến, cậu giơ quyển album trong tay lên hỏi: “Em có thể xem cái này không?”

 

Được Cố Ngộ Sâm cho phép, Tạ Diễm ôm album lên giường, vừa nằm vừa lật từng trang. Cẳng chân cậu giơ lên trên, làm ống quần to rơi xuống, lộ ra đôi chân trắng mịn. 

 

Cẳng chân bị đốt vài cái, hiện rõ những vết đỏ nằm rải rác trên đó.

 

Cố Ngộ Sâm nhìn thoáng qua.

 

Tay chưa kịp chạm vào đã nhìn thấy Tạ Diễm lật người ngồi dậy, biểu cảm trên mặt trở nên phong phú, như là phát hiện chuyện mà bản thân không thể ngờ tới.

 

Một tay cậu cầm quyển album, tay kia chỉ vào một tấm ảnh trên đấy: “Anh, đây có phải là ông lúc còn trẻ không?”

 

Bức ảnh mà Tạ Diễm chỉ vào là một tấm ảnh đen trắng có vết tích của thời gian, đó là một người thanh niên mặc áo sơmi trên chiếc xe đạp 28, mỉm cười nhìn về phía máy ảnh. 

 

Nhìn kỹ lại, người đó có đôi nét tương đồng với Cố Ngộ Sâm, nhưng đối tượng trong ảnh có dáng vẻ tri thức hơn. 

 

Tạ Diễm nhìn tấm ảnh thì thấy một cảm giác quen thuộc hiện hữu, bèn nhớ lại buổi sáng, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ông nội Cố, đó là cảm giác này. 

 

Dường như đã từng quen biết, hay là đã gặp nhau ở đâu từ trước. 

 

Bây giờ nhìn thấy tấm ảnh chụp ông nội Cố thời còn trẻ, so sánh với ông cụ ở hiện tại, hai người thật sự rất khác biệt, Tạ Diễm thoát khỏi dòng suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra cậu thấy ông nội Cố ở… Trên sách giáo khoa. 

 

Ở Trung học cơ sở hay Trung học phổ thông nhỉ? Tạ Diễm không thể nhớ cụ thể là ở đâu, nhưng ông nội Cố thật sự là nhà khoa học ở trong sách giáo khoa. 

 

Có một số việc chỉ cần tư duy một chút là có thể như vạch trần sự thật kinh ngạc đằng sau bức màn che sân khấu. 

 

Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm gật đầu, vậy có nghĩa là chàng trai trẻ tuổi trên bức ảnh chính là ông nội Cố thời còn trẻ, ngay lúc này, trong đầu Tạ Diễm bỗng hiện ra tên của ông nội Cố. 

 

Tay cậu cầm cuốn album run lên, tuy trong lòng đã chắc chắn rằng 80-90% việc ông nội Cố là nhà khoa học vĩ đại kia, Tạ Diễm không thể tưởng tượng được mà nói ra một cái tên.

 

“Đây là tên của ông sao?” Tạ Diễm chăm chú nhìn Cố Ngộ Sâm, bỗng cảm thấy cuốn album trên tay nặng hơn bình thường. 

 

Cố Ngộ Sâm ngồi trên giường, kéo Tạ Diễm dựa vào lồng ngực mình, sao đó cầm lấy tay Tạ Diễm, lật quyển album: “Sang trang tiếp theo đi, em sẽ biết đáp án ngay thôi.”

 

Cuốn album này nhìn có vẻ là đã cũ rồi, góc nào cũng ngả màu ố vàng, nhưng những tấm ảnh bên trong vẫn được bảo quản rất tốt, ánh sáng cũng không thể lọt vào được nên hình ảnh trên đó vẫn có thể thấy rõ người. 

 

Xem đến trang tiếp theo của quyển album, ánh mắt Tạ Diễm bỗng dừng lại trên một tấm ảnh. 

 

Tấm này là ảnh chụp chung hai người, một người là ông nội Cố thời còn trẻ, người còn lại là nhà lãnh đạo lớn ở thời điểm đó. 

 

Sự thật chỉ có một. 

 

Ông nội Cố chính là nhà khoa học nổi tiếng được in trên sách giáo khoa. 

 

Tạ Diễm không ngờ rằng có một ngày được tận mắt nhìn thấy nhân vật trong sách ở ngoài đời thực, đó là một người còn sống và đang đứng trước mặt cậu.  

 

Lại nhớ đến sự việc trước khi ông nội Cố về hưu, cậu càng sùng kính ông nội Cố hơn. 

 

Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Diễm không thể tìm được từ nào mà có thể miêu tả cảm xúc bản thân đối với ông nội Cố lúc này, chỉ có thể ngơ ngác xem tiếp quyển album. 

 

Cả hai nhân vật trên tấm ảnh đó đều xứng đáng được tôn kính, để người đời nhớ ơn. 

 

Cố Ngộ Sâm đặt tay trên đầu Tạ Diễm, nhẹ nhàng xoa. 

 

Tạ Diễm ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi một câu nghe rất uyên thâm: “Anh, anh nói xem tại sao con người lại tồn tại?”

 

Cậu hỏi Cố Ngộ Sâm, cũng như tự hỏi chính mình. 

 

Đây là điều mà từ trước đến giờ cậu chưa từng thắc mắc. 

 

Chẳng lẽ đây là giá trị để tồn tại sao?

 

Nhất thời, Tạ Diễm có hơi bối rối.

 

Cậu chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình. 

 

Cố Ngộ Sâm ôm cậu, anh không lập tức trả lời câu hỏi của Tạ Diễm mà để cậu tự mình ngẫm ra, cho đến khi Tạ Diễm định thần lại rồi nhìn về phía anh, anh mới trả lời nghi vấn của cậu: “Được tồn tại mới là giá trị quan trọng nhất của con người.” 

 

Tạ Diễm hiểu ý nghĩa câu nói của Cố Ngộ Sâm, chỉ khi ta tồn tại, ta mới có thể hoàn thành được nhiều việc hơn. 

 

Nhưng Tạ Diễm vẫn không biết mình muốn làm gì trong khoảng thời gian ngắn này.

 

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, cuộc sống của cậu như đã được định sẵn, bị bà Hách quản lý chặt chẽ, cậu đã từng nghĩ về điều mà bản thân muốn trước kia, nhưng sau đó lại không quan tâm đến nó nữa, bởi vì cho dù có thực sự nghe theo trái tim đi  chăng nữa thì bà Hách cũng sẽ phê bình cậu. 

 

Chính vì bản thân đã quen với cuộc sống như này, nên khi có ai hỏi về việc mà cậu muốn làm, Tạ Diễm có vắt khô óc cũng không nghĩ ra được. 

 

Có thể là cậu không thật sự thích, cũng có thể cậu không hiểu điều gì cả. 

 

Nghĩ đến đây, Tạ Diễm không thể không nhíu mày lại, cảm giác trong đầu thiếu đi cái gì đó. 

 

Một đôi tay từ từ vươn tới xoa lấy đôi mày của cậu, ngón tay Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng giúp cậu thả lỏng nếp nhăn ra.

 

“Đừng nhíu mày.” Cố Ngộ Sâm nói, anh cúi đầu hôn lên mi tâm cậu: “Tương lai vẫn còn dài, anh sẽ cùng em tìm kiếm câu trả lời.”

 

Tạ Diễm không cần phải nói, bởi vì Cố Ngộ Sâm luôn biết trong thâm tâm cậu đang nghĩ gì, hơn nữa cũng không cảm thấy suy nghĩ cậu buồn cười hay là không thực thế, mà anh lại tôn trọng cậu, bày tỏ bản thân và quyết định cùng cậu đi tìm câu trả lời. 

 

Tạ Diễm quay mặt về phía Cố Ngộ Sâm rồi cười, cảm thấy thoải mái ngay tức khắc: “Quả thực, làm một con cá mặn cũng không có gì sai cả.”

 

Cũng như Cố Ngộ Sâm nói, cuộc đời vẫn còn tiếp diễn, cậu vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời, vậy thì hiện tại chính là lúc cậu nên tận hưởng nó, cớ chi mà vì một cái “giá trị” mà làm ảnh hưởng đến bản thân mình?

 

Ở phương diện này, Tạ Diễm có hiểu biết sâu rộng về nó. 

 

Ánh mắt mê man của cậu bỗng trở nên rõ ràng hơn, Tạ Diễm vô tâm nằm trong vòng tay Cố Ngộ Sâm, cúi đầu và tiếp tục xem album. 

 

Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm không còn lo về vấn đề “giá trị” kia nữa thì hôn lên đầu Tạ Diễm, cùng cậu xem ảnh. 

 

Quyển album này là gia phả ba đời nhà họ Cố. 

 

Từ ông nội Cố đến ba Cố rồi đến Cố Ngộ Sâm, mọi tấm ảnh trong đấy đều có sự thay đổi rõ ràng, cảnh còn người mất, thứ duy nhất không thay đổi chính là chiếc xe đạp 28. 

 

Ngón tay Tạ Diễm dừng lại trên tấm ảnh chụp chiếc xe đạp 28, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh, chiếc xe này chưa từng thay đổi hả?” 

 

Lúc đầu cậu tưởng chiếc xe đạp 28 này đã qua sửa chữa, cho đến khi cậu cảm thấy xe đạp 28 này rất quen thuộc, giống như là chỉ có một cái này. 

 

Cố Ngộ Sâm nhìn qua ngón tay Tạ Diễm chỉ trên bức ảnh, gật đầu: “Vẫn luôn là cái này.”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Quả là chiếc xe đạp 28 cổ truyền. 

 

Ba đời tổ tiên nhà họ Cố cũng thật lợi hại, chiếc xe đạp 28 này đã được truyền lại được cỡ 10 năm, thế nhưng hiện tại nó vẫn có thể sử dụng được bình thường, tiết kiệm kiểu này, Tạ Diễm thật sự bái phục. 

 

Không đúng…

 

Tạ Diễm nhớ lại khoảng thời gian mà Cố Ngộ Sâm vẫn còn hẹn hò Chu Dĩnh, đó là năm 1998 – năm xe đạp 28 được sản xuất, không nghĩ tới nó lại tồn tại lâu đến vậy. 

 

Tạ Diễm nghĩ ngợi, bèn hỏi. 

 

Cố Ngộ Sâm thành thật nói: “Nếu mà nói cho em năm gần nhất, thì có phải anh trong mắt em sẽ trở nên hào phóng hơn không?”

 

1998 và 1968, cách nhau cũng chỉ có 30 năm thôi!

 

Tạ Diễm: “…”

 

Tạ Diễm thế mà không thể cãi lại được.

 

Cố Ngộ Sâm véo cái mặt đang đơ đơ của Tạ Diễm, cảm thấy cậu thật đáng yêu, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi Tạ Diễm một cái, sau đó mới giới thiệu về lịch sử của chiếc xe đạp 28 này. 

 

Thật ra câu chuyện rất đơn giản, lúc đó ông nội Cố đi làm xa nhà, mỗi ngày đều đi bộ đi làm. Cho đến khi có vị lãnh đạo lớn xuống thị sát, đang đi đường thì gặp được ông nội Cố, biết được ngày nào ông nội Cố cũng đi bộ về sau khi tan làm thì bèn dùng tiền túi của mình để mua tặng ông cụ một chiếc xe đạp 28. 

 

Nghe xong câu chuyện xưa này, biểu cảm Tạ Diễm càng trở nên thẫn thờ. 

 

Chiếc xe đạp 28 này là do vị lãnh đạo lớn tặng!

 

Nếu cái xe này được đặt ở nhà khác, chẳng phải nó chắc chắn sẽ thành đồ gia truyền của nhà đó sao? Vậy thì tại sao đến nhà họ Cố, chiếc xe đạp 28 này vẫn còn phải lao lực phục vụ ba đời, đến bây giờ vẫn còn hoạt động ổn định.

 

Tạ Diễm không khỏi giơ ngón cái lên like trước mặt Cố Ngộ Sâm. 

 

Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm đang nghĩ gì, vừa rút quyển album trong tay Tạ Diễm ra, vừa nói: “Bất kể là ai đưa, công dụng của nó đều giống nhau.”

 

Tạ Diễm suy ngẫm về câu nói của Cố Ngộ Sâm. 

 

Xe đạp sao, nó là phương tiện di chuyển, năm đó vị lãnh đạo lớn đưa ông nội Cố chiếc xe đạp 28 này, ông cũng dặn ông nội Cố lấy nó để dùng thay vì đi bộ. 

 

Từ góc nhìn này, có vẻ là thực sự không cần cất nó vào trong gác. 

 

Tuy nói là như vậy, nhưng Tạ Diễm nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy không thể tin được. 

 

Chiếc xe đạp 28 vẫn còn để dưới tòa chung cư cũ kia bỗng trở nên cao to hơn trong mắt Tạ Diễm. 

 

Nó từng là quà của một vị lãnh đạo lớn, từng là phương tiện di chuyển thay vì đi bộ của một nhà khoa học vĩ đại, hiện giờ nó đang phục vụ vị tỷ phú trẻ nhất đất nước. 

 

Sơ yếu lý lịch này, nếu mà nói ra thì còn sợ người ta chưa đủ wow à!

 

Ai mà có thể ngờ được, chiếc xe đạp 28 có niên đại lâu đời thế mà lại có xuất thân cao quý. 

 

Tạ Diễm vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của xe đạp 28, Cố Ngộ Sâm đã lấy đi cuốn album và đặt nó ở trên tủ đầu giường, sau đó đè Tạ Diễm dưới thân mình, duỗi tay tắt đèn trong phòng đi. 

 

Trước mắt cậu giờ là một không gian đen tuyền, Tạ Diễm giờ mới phản ứng lại, biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cố hỏi: “Anh muốn làm gì?”

 

Vừa dứt lời, Cố Ngộ Sâm đã hôn xuống. 

 

Tạ Diễm trước giờ chưa từng trải nghiệm hậu quả của việc trêu anh, không lâu sau đó khó có thể nhịn tiếng kêu của mình. 

 

Giây tiếp theo, Cố Ngộ Sâm dùng tay che lại miệng cậu, âm thanh khàn khàn bên tai vang lên: “Chỗ này cách âm không tốt, em không cần rên to quá đâu.”

 

Tạ Diễm hơi gượng lại. 

 

Cậu nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng cùng tiếng nói chuyện, là ông bà đã quay về. 

 

Cổ họng Tạ Diễm không khỏi phát ra âm thanh khàn nhẹ, sợ bị nghe được, lại cắn lấy môi dưới.

 

Nhưng Cố Ngộ Sâm lại cố tình hôn cậu. 

 

Tạ Diễm bất lực, quay đầu mò mẫm tìm môi của Cố Ngộ Sâm, hôn lên, dùng môi để khống chế âm thanh của mình. 

 

Không lâu sau đó, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 

“A Sâm, Tiểu Diễm, hai đứa ăn đêm không?” Sau cánh cửa, Tạ Diễm nghe thấy giọng Cố Ngộ Giác vang lên rõ ràng.

 

Hai mắt Tạ Diễm đầy nước mắt, ướt đẫm một mảnh, cậu đã không nghe được âm thanh của bản thân mình, chỉ có thể ngẩng đầu cầu xin Cố Ngộ Sâm. 

 

Cậu biết khống chế Cố Ngộ Sâm như nào, quả thực chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho Cố Ngộ Sâm hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân. 

 

Đồng thời trả lời Cố Ngộ Giác đang ở bên ngoài: “Chị, bọn em không ăn đâu.”

 

“Ok.” Cố Ngộ Giác đáp lại: “Vậy hai đứa đi nghỉ sớm đi.”

 

Tiếng bước chân đi xa dần. 

 

Cố Ngộ Sâm bế Tạ Diễm lên, đặt cậu trong lòng mình, cắn một cái lên môi Tạ Diễm: “Em lừa anh.”

 

Tạ Diễm cười, đuôi mắt ửng hồng. 

 

Cố Ngộ Sâm không thể kiềm chế bản thân được nữa. 

 

Lúc này, Tạ Diễm bắt đầu cảm nhân được hậu quả của việc chọc Cố Ngộ Sâm.

 

Cả hai người lăn lộn kịch liệt đến hơn nửa đêm mới ngủ. 

 

***

 

Sáng hôm sau, Cố Ngộ Giác ở trong làng đến nửa ngày, cho đến khi phòng làm việc gọi điện về tìm chị ấy gấp, chị mới tạm biệt ông bà để quay về thành phố K. 

 

Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm quyết định ở lại, dự tính ở đây vài ngày rồi mới rời đi. 

 

Vốn dĩ lần đầu tiên tới nhà ông bà là muốn để lại cho ông bà một ấn tượng tốt, Tạ Diễm đã lên kế hoạch để dậy sớm, kết quả là ngay buổi tối hôm trước đã bị Cố Ngộ Sâm hự hự kịch liệt, sáng hôm sau không thể tự mình dậy được. 

 

Đợi đến lúc cậu tỉnh thì đã là 9 giờ sáng, không biết mấy con gà trống kia đã kêu lên bao nhiêu lần rồi. 

 

Tạ Diễm vội vàng rửa mặt rồi đi xuống dưới. 

 

Nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang quét sân, Tạ Diễm đi qua, trừng mắt: “Sao anh không gọi em dậy?”

 

Cố Ngộ Sâm giả vờ nhận sai: “Ngày mai anh sẽ gọi em dậy sớm hơn.”

 

Không đợi Tạ Diễm nói tiếp anh đã cất cây chổi sang một bên, cầm tay Tạ Diễm dắt vào phòng bếp: “Ăn sáng trước đã.”

 

Tạ Diễm quả thực đang đói bụng, húc Cố Ngộ Sâm một cái cho hả giận. 

 

Bữa sáng chỉ đơn giản là cháo trắng ăn cùng bánh quẩy, Tạ Diễm húp nguyên một ngụm cháo ngon lành, hỏi Cố Ngộ Sâm: “Ông bà đâu rồi anh?”

 

Cố Ngộ Sâm: “Ông đến trại nuôi lợn để xem lợn con, bà cũng bị chị em kéo đi, anh cũng không biết phải làm gì nữa.”

 

Tạ Diễm không yên tâm: “Em dậy muộn như vậy, ông bà không trách em chứ?”

 

“Có ai trách gì em đâu?” Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng búng trán Tạ Diễm: “Bọn họ không để ý việc này đâu, lúc đi còn dặn anh không được đánh thức em, để em ngủ được nhiều hơn nữa.”

 

“Còn không phải tại anh sao.” Tạ Diễm lẩm bẩm một câu.

 

Cố Ngộ Sâm không phủ nhận: “Đây đúng thật là lỗi của anh.”

 

Nghe giọng điệu anh như không hề hối lỗi, biết mình sau nhưng vẫn dám tái phạm. 

 

Sau khi ăn sáng xong, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm cùng nhau đi dọn sân. 

 

Sau đó, cả hai người đi câu cá ở ao. 

 

Sau khi ngành lâm nghiệp trong thôn phát triển, càng nhiều người vì danh tiếng mà đến đây, có rất nhiều người muốn ăn mẻ cá tươi mới vừa được lấy lên, cũng có người tận dụng dịp này để nghỉ dưỡng nơi vùng quê trong lành.

 

Người dân trong thôn thừa cơ nắm lấy tài nguyên kinh doanh này, vừa lúc chính phủ đang thúc đẩy chính sách du lịch ở nông thôn, có cả hai lợi thế gộp lại, dần dần ngành du lịch trong thôn cũng phát triển hơn. 

 

Trong số đó, câu cá chính là dự án để trải nghiệm. 

 

Nhưng Tạ Diễm không phải loại người có thể kiên nhẫn ngồi chờ cá cắn câu. 

 

Như có một cái đinh ở dưới mông, cậu dịch trái dịch phải, đến khi cần câu có chút động tĩnh, cậu không thể chờ được nữa mà kéo nó lên, kết quả là cá gặm luôn mồi câu, còn cậu được tặng cho cái không khí. 

 

Cậu không chỉ không ngồi yên một chỗ mà cậu còn làm phiền cả Cố Ngộ Sâm. 

 

Lúc đầu còn biết kiềm chế, chỉ chống cằm một bên ngắm sườn mặt điển trai của Cố Ngộ Sâm, cảm thấy mỗi đường cong trên khuôn mặt ấy thật là hoàn hảo, chắc chắn là tác phẩm tuyệt vời nhất của Chúa sáng thế. 

 

Chỉ trong chốc lát sau khi nhìn, cậu dịch ghế từng chút một sát lại Cố Ngộ Sâm, chọt chọt mặt anh, sau đó chọt tiếp tay Cố Ngộ Sâm. 

 

Giây tiếp theo, đôi tay đang làm loạn của cậu đã bị Cố Ngộ Sâm nắm chặt lấy, nhẹ nhàng đùa nghịch.

 

Tạ Diễm không rút tay lại, giữ nguyên tư thế này, dựa đầu vào vai Cố Ngộ Sâm: “Sao chả có con cá nào cắn câu vậy?”

 

Như là trả lời lại câu hỏi của Tạ Diễm, cần câu trước mặt Cố Ngộ Sâm khẽ di chuyển. 

 

Tạ Diễm phấn khích reo lên: “Cá cắn câu rồi!”

 

“Chờ một chút nữa.” Cố Ngộ Sâm thấy cậu định kéo cần câu lên thì chạy nhanh tới để đè tay lại, sau đó bảo cậu chờ thêm tí. 

 

Tạ Diễm ngoan ngoãn nghe theo, kiềm chế sự kích động của mình lại, chờ Cố Ngộ Sâm hướng dẫn tiếp.

 

Đến khi nghe thấy Cố Ngộ Sâm bảo: “Bây giờ.” Cậu mới cúi người về phía trước để kéo cần câu lên. 

 

Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm vào lòng, nhẹ nhàng dặn dò những điều cần lưu ý, 

 

Con cá được kéo lên có trọng lượng khá nặng, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm phải tốn chút sức lực mới nhấc nó lên được. 

 

Cần câu vẽ một đường vòng cung duyên dáng dưới ánh mặt trời, một con cá được kéo lên, như gột rửa bản thân trên không trung, làn nước bắn lên tạo thành hình cầu vồng qua khúc xạ ánh sáng. 

 

Tạ Diễm phấn khích: “Câu được rồi! Câu được rồi! Con cá này thật lớn!”

 

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, đôi lông mày giương cao lên, giống như cậu không phải câu được một con cá, mà là một bảo vật vô giá. 

 

Tiếng cười của cậu vọng đến tai Cố Ngộ Sâm, anh thấy vậy cũng cười theo cậu. 

 

Giây phút cuối đời của con cá đã đến, một nửa cá dùng để làm cá kho tiêu, nửa kia nấu cá sốt chua ngọt, tất cả đều vào bụng Tạ Diễm. 

 

Thấy con cá này do mình tự câu lên, tự nhiên hương vị của nó cũng ngon gấp ngàn lần. 

 

***

 

Mấy ngày sau, Tạ Diễm lại xuống nước bắt cá, lên núi bắt gà, thành Cua Bá Vương chân chính, cậu đi qua nơi nào, nơi đó đều gà bay chó sủa, nhìn thật sống động. 

 

Cho dù cậu ở đâu, hay đang làm gì, thì chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, anh vẫn luôn luôn ở bên cạnh Tạ Diễm, chứng kiến những khoảnh khắc khi thì Tạ Diễm điên lên, khi thì làm loạn lên. 

 

Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm ở trong thôn bốn ngày, sau đó trở về thành phố K trước khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Tạ Diễm cũng không thể kháng cự được bà cụ, kết quả là bị bà kéo đến quảng trường nhỏ. 

 

Tất nhiên, Tạ Diễm cũng không quên gọi theo Cố Ngộ Sâm đi cùng mình. 

 

Bà cụ dễ dàng tìm được vị trí của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, nhóm chị em tốt của bà cũng rất nhiệt tình.

 

“ … Làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi

 

Thế giới đầy hoa này

 

Hóa ra tôi chỉ là 

 

Một con bướm say…”

 

Lúc âm nhạc phát lên, nhóm các dì trung niên kéo Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm ra nhảy cùng. 

 

Ban đầu Tạ Diễm còn chút ngại ngùng, không dám buông thả bản thân. 

 

Nhưng bầu không khí ở quảng trường cứ như mang trong mình một loại ma lực, cuốn Tạ Diễm đi theo nó. 

 

Tạ Diễm hòa mình vào âm nhạc, nhịp nhàng bắt chướng các dì lớn tuổi lắc mình, thấy Cố Ngộ Sâm vẫn không chịu buông thả, cậu lấy tay đánh vào mông anh một cái, vui vẻ cười lên: “Anh này, vui lên! Nồng nhiệt hơn nữa đi!

 

Cố Ngộ Sâm: …

 

____________

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

【Kịch nhỏ】

 

Xe đạp 28: Ta, nhân danh xe đạp được truyền lại qua nhiều thế hệ. Được vị lãnh đạo lớn mang về, sau đó đi phục vụ một nhà khoa học, một giáo viên, gia đình tỷ phú, sau đó chắc tương lai ta di cư đến viện bảo tàng ha… 

 

Cố Ngộ Sâm bước đến.

 

Xe đạp 28 mệt mỏi thở dài một hơi: Thôi, dẹp hết đi. 

Bình Luận (0)
Comment