Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 59

Chương 59. Tôi muốn nói chuyện về việc tăng tiền thuê nhà 

 

Vẫn là Tạ Diễm hiểu Cố Ngộ Sâm.

 

Cậu nhìn thông báo chuyển khoản trong khung chat hồi lâu, trong đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, sau đó nhập tâm suy nghĩ, câu trả lời rất nhanh liền hiện ra.

 

Mười phần thì có chín phần anh trai cậu lại cầm biểu tượng cảm xúc đến trước mặt Cố Ngộ Sâm khoe mẻ.

 

Câu trả lời này làm Tạ Diễm không nói nên lời trong giây lát, nhưng kết hợp với phản ứng hóa học kỳ diệu giữa Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn mỗi khi họ gặp nhau, Tạ Diễm gần như chắc chắn về câu trả lời này.

 

Thôi, thầy Diễm Diễm không so đo với trẻ con mẫu giáo.

 

Tạ Diễm yên tâm mà nhận chuyển khoản của Cố Ngộ Sâm, sau đó đi tìm Lý Trạch Khâm.

 

Lý Trạch Khâm vừa nhận nhiệm vụ, chuẩn bị vẽ một bộ biểu tượng cảm xúc thì nhìn thấy Tạ Diễm đi tới, cậu ta bèn dở trò trẻ con ra giả bộ cúi người chào hỏi với Tạ Diễm: “Cua Bá Vương, tao bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Cậu cũng không luyên thuyên với Lý Trạch Khâm mà nói thẳng mục đích mình đến đây: “Tao muốn học vẽ tranh với mày.”

 

Lý Trạch Khâm đang cầm bảng trộn màu, nghe vậy kinh ngạc nhìn Tạ Diễm một cái: “Sao đột nhiên lại muốn học vẽ tranh?”

 

Vài phút phía trước chỉ định cùng cậu ta thiết kế biểu tượng cảm xúc, vài phút sau lại đột nhiên muốn học vẽ tranh? Trong vài phút này đã xảy ra chuyện gì rồi?

 

Lý Trạch Khâm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới một câu trả lời: “Mày là muốn tự mình thiết kế cho chồng mày một gói biểu tượng cảm xúc?”

 

“Đúng vậy.” Tạ Diễm gật đầu.

 

“Được,” Lý Trạch Khâm nhe răng cười gian manh với Tạ Diễm: “Gọi tao một tiếng ba, tao sẽ dạy mày.”

 

Tạ Diễm giả vờ lấy điện thoại ra: “Thế tao lên mạng đăng ký lớp dạy.”

 

Lý Trạch Khâm duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Diễm: “Đừng đừng đừng, ba tự mình dạy mày được chưa?”

 

Cậu ta lại hỏi: “Mày muốn trực tiếp vẽ Cố Ngộ Sâm chibi? Hay là vẽ nhân hóa? Ví dụ như anh trai Alaska của tao và Cua Bá Vương của mày.”

 

Tạ Diễm cảm thấy nhân hóa khá đáng yêu, liền chọn nhân hóa.

 

Lý Trạch Khâm bắt đầu tô màu cho biểu tượng cảm xúc, vừa tô màu vừa hỏi Tạ Diễm: “Mày định vẽ chồng mày thành con gì?”

 

“Teddy.” Tạ Diễm buột miệng nói.

 

Bút vẽ Lý Trạch Khâm dừng lại một lúc, tạo ra những mảng màu vàng trên giấy.

 

Màu vàng, thật hợp với tình huống này biết bao.

 

Ha hả.

 

Lý Trạch Khâm liếc Tạ Diễm một cái: “Tao cảm thấy mày đang khoe với tao.”

 

Tạ Diễm day trán: “Tao chỉ nói bừa thôi, mày đừng tin thật.”

 

“Vậy vẽ Teddy à?” Lý Trạch Khâm cố ý hỏi lại.

 

Tạ Diễm xua xua tay: “Không cần nữa.”

 

Nếu là thật sự thiết kế thành Teddy, Tạ Diễm có thể tưởng tượng ra hậu quả như thế nào nếu Cố Ngộ Sâm nhìn thấy.

 

Cậu không phải Khoa Phụ, cậu không muốn “đuổi mặt trời”.

 

Tạ Diễm lại nói với Lý Trạch Khâm: “Mày vẽ cái của mày trước đi, tao sẽ suy nghĩ lại sau.”

 

“Becgie thì sao?”

 

Lần này Lý Trạch Khâm đưa ra đề nghị nghiêm túc, dù sao thì ấn tượng nhân hóa mà Cố Ngộ Sâm mang lại cho cậu ta gần giống với chú chó chăn cừu Đức hơn.

 

Tạ Diễm cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ, Becgie thì được đó, nhưng cậu cứ cảm thấy còn có chút lấn cấn.

 

“Mày cứ nghĩ đi, không cần vội.” Lý Trạch Khâm sửa lại lỗi sai trên khung tranh khi tô màu lúc nãy, thấy Tạ Diễm cau mày vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nên nói.

 

Cậu ta là họa sĩ, đương nhiên biết cảm hứng rất quý giá, nhưng đôi khi cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi sẽ không nghĩ ra được, cảm hứng đến một cách tự nhiên, bất chợt mới là quan trọng nhất.

 

Tạ Diễm cảm thấy Lý Trạch Khâm nói có lý.

 

Cậu để Lý Trạch Khâm tiếp tục vẽ, còn mình thì ở bên cạnh làm trợ thủ cho Lý Trạch Khâm.

 

Người đông sức lớn. Hơn chục nhân viên trong văn phòng bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng trang trí xong hội trường tổ chức tiệc mừng sinh nhật, chỉ chờ ngày mai để chúc mừng An Viễn Hề.

 

Không ai thắc mắc lí do tại sao địa điểm tổ chức sinh nhật lại đột ngột thay đổi, dù sao An Viễn Hề cũng là em út trong văn phòng của họ, lại là ngày sinh nhật của em nó vậy nên rất được chiều chuộng.

 

An Viễn Hề vừa nghe thấy mình là người nhỏ tuổi nhất, lập tức xù lông, chỉ vào Trịnh Hi Duyệt, nữ hoàng buôn chuyện văn phòng: “Duyệt Duyệt còn nhỏ hơn em hai tháng, sao em lại là người nhỏ tuổi nhất?”

 

Mọi người nhìn khuôn mặt búng ra sữa của y, không tin.

 

Thoạt nhìn chỉ mới 17-18 tuổi, không phải nhỏ nhất thì là gì?

 

Tạ Diễm đi lên an ủi An Viễn Hề: “Chúng ta đang nói về tuổi tâm hồn, tuổi tâm hồn của em là nhỏ nhất, luôn là 18!” Không, là 15 hoặc 16, không thể nhiều hơn.

 

An Viễn Hề được trấn an nên cũng nguôi ngoai phần nào, vui vẻ chuẩn bị tan làm, chờ mong ngày mai sẽ đến, vừa đi đến cửa phòng làm việc, y mới phát hiện có gì đó không đúng.

 

Tuổi tâm hồn nhỏ nhất ý là gì?

 

Y muốn quay lại hỏi cho rõ hơn nữa, nhưng các đồng nghiệp đã lũ lượt rời đi.

 

An Viễn Hề: “…”

 

Y nhìn văn phòng được trang trí hoa hòe lòe loẹt, cười khúc khích một tiếng.

 

Thôi, nhỏ nhất thì nhỏ nhất.

 

Có nhiều người chiều chuộng mình như vậy, y thật là hạnh phúc.

 

Nghĩ như vậy, An Viễn Hề liền vui tươi hớn hở rời đi.

 

***

 

Hôm nay tan làm về nhà, sau khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm vẫn luôn quan sát phản ứng của anh.

 

Hương vị thịt thăn chua ngọt như bình thường, hôm nay cũng không có nước ép chanh dây, Cố Ngộ Sâm cũng không có gì khác biệt so với thường lệ.

 

Chẳng lẽ là cậu hiểu sai ý của Cố Ngộ Sâm?

 

Chờ ít lâu sau khi Cố Ngộ Sâm tắm rửa lên giường, Tạ Diễm còn chưa kịp phản ứng thì đã được chào đón bằng một nụ hôn mãnh liệt.

 

Tạ Diễm bị hôn đến đầu óc quay cuồng, cũng quên quan sát Cố Ngộ Sâm tại sao hôm nay không tỏ ra ghen tuông, ngược lại bị Cố Ngộ Sâm cuốn vào nhịp điệu thăng trầm của mình.

 

Khi lấy lại bình tĩnh thì trời đã gần sáng rồi.

 

Tạ Diễm nằm trên ngực Cố Ngộ Sâm bình tĩnh lại, đêm nay Cố Ngộ Sâm đặc biệt mạnh bạo, rõ ràng cậu không có trêu chọc anh.

 

Như nhìn thấu sự nghi hoặc của Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm xoay người ôm Tạ Diễm vào lòng, nói: “Em trêu anh, cả đêm đều đang trêu anh.”

 

Tạ Diễm cảm thấy mình bị oan.

 

Rõ ràng cậu chưa làm gì mà!

 

Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng cắn vào vành tai Tạ Diễm, ấm ức nói: “Do em vừa trở về đã nhìn anh, lúc chúng ta đang ăn tối thì anh đã muốn làm em luôn ở trên bàn rồi.”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Được rồi, như vậy xem ra cậu đúng là không oan uổng chút nào.

 

“Đồng chí Cố, anh không đủ kiên định rồi!” Tạ Diễm trêu chọc nói.

 

Còn không phải chỉ nhìn có vài lần sao, thế mà đã không kìm được.

 

Cố Ngộ Sâm ôm cậu chặt hơn, thấp giọng đe dọa: “Em có muốn thử lại không?”

 

Tạ Diễm vội vàng nhượng bộ: “Em buồn ngủ quá, đi ngủ đây”

 

Nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn chưa giải quyết, Tạ Diễm tuy buồn ngủ nhưng vẫn không thể ngủ được.

 

Cậu lăn qua lăn lại vài lần, sau đó lại bị Cố Ngộ Sâm từ sau lưng kéo vào lòng, Cố Ngộ Sâm chủ động đưa cho cậu câu trả lời.

 

Cố Ngộ Sâm: “Hôm nay khi anh mua tinh dầu hoa cúc ở chỗ bác sĩ Lý, cậu ta cũng sử dụng biểu tượng cảm xúc Alaska.”

 

(*Vì bác sĩ Lý có vẻ cùng tuổi với Tạ Tấn, mà Ngộ Sâm cũng bằng tuổi Tạ Tấn nên Gà cho xưng bằng tuổi)

 

Vậy không phải độc quyền của Tạ Tấn, là Tạ Tấn tự đa tình.

 

Cố Ngộ Sâm lập tức cảm thấy trong lòng không còn cảm giác chua chát, còn có chút hả hê mà chụp ảnh màn hình gửi cho Tạ Tấn giao diện biểu tượng cảm xúc Alaska của bác sĩ Lý.

 

Khi đó Tạ Tấn đáp lại Cố Ngộ Sâm bằng hai hàng dấu ba chấm.

 

Cũng không biết đằng sau hai hàng dấu ba chấm ấy cất giấu bao nhiêu sự đau lòng và chua xót.

 

Tạ Diễm nghe xong, vẻ mặt không nói nên lời, rồi lại cảm thấy buồn cười.

 

Cậu thúc cùi chỏ vào Cố Ngộ Sâm: “Anh với anh trai em có thể đừng trẻ con như vậy nữa được không?”

 

Cố Ngộ Sâm đồng ý không chút do dự: “Được.”

 

Tạ Diễm mới không tin.

 

Thầy Diễm Diễm tỏ vẻ đã hoàn toàn từ bỏ hai bạn trẻ mẫu giáo này.

 

Dù vậy, ngày hôm sau khi Tạ Diễm đi làm, cậu vẫn tìm Lý Trạch Khâm hẹn làm phiên bản Alaska bá đạo tổng tài.

 

Dù sao cũng không thể để anh trai chua xót rơi lệ mà ha?

 

Sau khi hẹn lấy bản thảo, Tạ Diễm gửi cho anh trai cậu một tin nhắn WeChat.

 

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc ôm một cái.JPG

 

Vương Hỏa Hỏa: Alaska bá đạo tổng tài đã sẵn sàng.

 

Vương Hỏa Hỏa: Anh ơi đừng khóc.JPG

 

Tạ Tấn vừa mới bước vào văn phòng đã nhận được tin nhắn của Tạ Diễn, cong môi cười cười.

 

Xie: Cua Bá Vương chào buổi sáng. JPG

 

Khuôn mặt của chú chó con được bao phủ bởi một chiếc vỏ cua to màu đỏ, đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đẩy chiếc mũ vỏ cua, để lộ đôi mắt đen láy và nụ cười ngọt ngào, bên cạnh bắt đầu lóe lên dòng chữ “Chào buổi sáng”.

 

Xie: Mong chờ phiên bản Alaska bá đạo tổng tài.

 

Ngày hôm qua khi biết được chuyện biểu tượng cảm xúc không phải là độc quyền của mình, Tạ Tấn không trách Tạ Diễm, nhưng cảm thấy Cố Ngộ Sâm thật là ch* đ*!

 

Tiêu chuẩn kép đến rõ ràng.

 

Tạ Diễm nhận được hồi âm của Tạ Tấn, gửi về biểu tượng cảm xúc con gấu trúc đang lăn lộn.

 

Hôm nay là sinh nhật An Viễn Hề, bữa tiệc tổ chức tại văn phòng, cho nên đồng nghiệp trong cả một bộ phận đều có mặt.

 

Đương nhiên, để không ảnh hưởng đến công việc của những người ở bộ phận khác, bọn họ sắp xếp thời gian bữa tiệc bắt đầu là sau khi tan làm.

 

Tạ Diễm nhờ Cố Ngộ Giác đặt hộ một chiếc bánh kem, lúc giữa trưa nhận được tin nhắn trả lời của Cố Ngộ Giác, nói bánh kem đã làm xong, tính tự mình đem đưa cho Tạ Diễm.

 

Tạ Diễm không thể khỏi nhớ đến dáng vẻ Cố Ngộ Giác điên cuồng chạy xe máy điện vào ngày đầu tiên cậu gặp bố mẹ Cố Ngộ Sâm, lập tức không dám nhờ Cố Ngộ Giác mang bánh kem qua đây, đích thân cậu tự lái xe đi lấy.

 

Xưởng làm bánh của Cố Ngộ Giác đã trang hoàng xong, qua mấy ngày nữa sẽ chính thức khai trương. Hiện đang trong giai đoạn vận hành thử nghiệm, nhưng công việc kinh doanh rất tốt, nhiều người đã đăng ký các khóa học làm bánh ngọt của Cố Ngộ Giác.

 

Khi Tạ Diễm đến, chính Cố Ngộ Giác ra đón cậu, đưa cậu đi lấy bánh kem. Tạ Diễm ngửi được mùi thơm ngọt ngào trong không khí, cảm thấy cả người đều là vị ngọt, cậu rất thích hương vị này.

 

“Thích thì sau này cứ ghé thăm.” Cố Ngộ Giác giao bánh kem cho Tạ Diễm, đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng học viên đang gọi mình.

 

Học viên cầm trên tay một chiếc vỏ ốc xà cừ trang trí, không biết để chỗ nào thích hợp nên gọi Cố Ngộ Giác tới.

 

Khi Tạ Diễm nhìn thấy vỏ ốc biển, đột nhiên nảy ra một ý tưởng để vẽ lên gói biểu tượng cảm xúc cho Cố Ngộ Sâm.

 

… Chính là ốc biển.

 

Anh chính là ốc mượn hồn, trôi dạt khắp nơi, cho đến khi tìm thấy vỏ ốc của riêng mình, anh mới có nhà.

 

***

 

Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Giác bận thì chào cô một tiếng rồi mang bánh kem ra về.

 

Khi cậu vừa đến văn phòng mới nhận ra trong văn phòng có một vị khách không mời mà đến… Cha An Viễn Hề.

 

An Túc vô cùng tức giận khi biết con trai mình thà tổ chức sinh nhật ở công ty còn hơn về dự bữa tiệc sinh nhật hoành tráng mà ông ta đã dày công chuẩn bị. Lúc ấy thật sự là muốn mặc kệ đứa con trai vô dụng An Viễn Hề này.

 

Nhưng ông ta thật sự không muốn từ bỏ cơ hội làm quen với cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ. Hôm nay ông ta đã lên đồ sành điệu và đích thân lái xe đến Bất Động Sản Hành Đông, giả vờ là một người cha tốt, đặc biệt đến đây để ăn mừng sinh nhật An Viễn Hề.

 

Cứ như thể việc đóng băng thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của An Viễn Hề chưa từng xảy ra.

 

Vừa bước vào văn phòng, ánh mắt ông ta bắt đầu đảo quanh tìm Tạ Diễm. 

 

Sau khi xem xét qua một lượt, An Túc mới ý thức được tất cả đồng nghiệp của con trai mình đều có xuất thân không hề tầm thường.

 

Khi nghĩ đến việc lúc trước mình muốn con trai từ chức ở đây, An Túc liền cảm thấy mình ngu ngốc. Nếu An Viễn Hề có thể xây dựng mối quan hệ tốt với những đồng nghiệp ở văn phòng này thì những mối quan hệ trong tương lai của ông ta sẽ trải rộng khắp hầu hết mọi tầng lớp xã hội ở thành phố K.

 

Nhận ra điều này, An Túc lập tức trở nên nhiệt tình với con trai mình, tình yêu thương của ông ta nhuần nhuyễn hiện rõ trên khuôn mặt.

 

An Viễn Hề vốn đang vui vẻ chờ đợi bữa tiệc sinh nhật, nhưng vì sự xuất hiện của cha y, sự mong đợi của y trực tiếp giảm xuống mức thấp nhất, nếu không phải bữa tiệc được các đồng nghiệp cùng nhau trang trí, y đã muốn rời đi ngay bây giờ.

 

An Viễn Hề cúi đầu, muốn khóc cũng không được.

 

Tạ Diễm vừa trở lại văn phòng đã nhìn thấy An Viễn Hề mất đi sức sống, vừa định hỏi y chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy cha của An Viễn Hề, An Túc.

 

Đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

 

Cậu xoa xoa cái đầu xù xù của An Viễn Hề, nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ tổ chức sinh nhật, mặc kệ ông ta.”

 

Tạ Diễm vừa dứt lời, An Túc liền nhìn thấy cậu.

 

An Túc suy đoán thân phận Tạ Diễm, bước nhanh về phía Tạ Diễm.

 

“Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Tạ Diễm không?” An Túc hỏi thử, trong mắt lóe lên ý nghĩ sâu xa.

 

Tạ Diễm: “Là tôi.”

 

Lại bày ra vẻ nghi hoặc nói: “Xin hỏi bác là?”

 

An Túc hào phóng vươn tay về phía Tạ Diễm: “Tôi là ba của An Viễn Hề, hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn cậu đã chiếu cố con trai tôi.”

 

“Ông An đúng không?” Tạ Diễm ra vẻ đột nhiên hiểu ra: “Bác đến vừa kịp lúc, tôi đang muốn tìm bác nói chuyện về việc tăng tiền thuê nhà ở tòa nhà Kim Diễm.”

 

An Túc: “…”

 

Hiện tại ông ta đi luôn thì còn kịp không?

 

_____

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

[Kịch nhỏ]

 

An Viễn Hề đau đầu sầu não: Sinh nhật vui vẻ của em không còn nữa.

 

Tạ Diễm thi triển ma pháp chủ nhà trọ.

 

Ánh mắt An Viễn Hề lóe lên: Em ổn! Em còn có thể làm được!

 

Chủ nhà đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!

Bình Luận (0)
Comment