Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 61

Chương 61. Không liên quan tới Tạ Diễm

 

Mặc dù tối qua Tạ Diễm là người chủ động khơi mào làm chuyện đó trên xe, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, nhìn chiếc xe Lamborghini Urus đỗ dưới chung cư, tâm trạng cậu vẫn cảm thấy có chút vi diệu.

 

Khi Cố Ngộ Sâm tới nơi, thấy Tạ Diễm đang đi quanh chiếc xe thì có chút ngạc nhiên, có phải tỉnh rượu nên cậu cảm thấy xấu hổ không?

 

Nhưng giây tiếp theo, Tạ Diễm vỗ vỗ mui xe, khen một câu:” Làm tốt lắm.”

 

Quả nhiên.


Cố Ngộ Sâm không khỏi mỉm cười.

 

Cua Bá Vương nhà anh làm sao lại dễ xấu hổ vậy chứ.

 

Cố Ngộ Sâm vươn tay kéo Tạ Diễm lại, trầm giọng hỏi bên tai Tạ Diễm: “Nó làm tốt lắm hửm?”

 

Tiếng “hửm” kia trầm thấp, tràn ngập từ tính, cực kỳ gợi cảm.

 

Tạ Diễm giật mình một cái, lập tức ôm lấy tay Cố Ngộ Sâm, nịnh nọt nói: “Đương nhiên là anh làm tốt rồi.”

 

Lời vừa nói xong, Tạ Diễm lập tức hiểu được những lời này còn có nghĩa khác nữa, ngước nhìn Cố Ngộ Sâm một cái.

 

Quả nhiên bắt gặp ánh mặt đầy ẩn ý của Cố Ngộ Sâm.

 

Tạ Diễm: “…”

 

Cậu chỉ nói một cách tùy tiện thôi, điều đó thực sự không có ý nghĩa gì cả.

 

Tuy nhiên Cố Ngộ Sâm lại giả vờ, khiêm tốn đáp: “Anh sẽ tiếp tục cố gắng.”

 

Tạ Diễm: “…”

 

Đừng đừng đừng! Tiếp tục cố gắng thì cậu sẽ không xuống giường được mất.

 

Tạ Diễm vội vàng ngồi vào trong xe, đề tài này quá nguy hiểm, không thể tiếp tục nói chuyện.

 

Cố Ngộ Sâm bị bộ dạng của cậu chọc cười, anh duỗi tay nhéo nhéo sau gáy Tạ Diễm, sau đó mới chỉnh lại tư thế ngồi của mình ở ghế phụ, hưởng thụ tay lái của cậu. 

 

Tạ Diễm đưa Cố Ngộ Sâm tới công ty của anh, trước khi xuống xe cậu hôn anh một cái tạm biệt, sau khi nhìn theo Cố Ngộ Sâm đi vào công ty, cậu quay đầu xe, đi đến công ty của mình.

 

Hiếm có một ngày cậu không đi làm muộn, tới văn phòng lại phát hiện không có ai ở đó, ngay cả chị Trần, người luôn đi làm đúng giờ hôm nay cũng không thấy đâu.

 

Hôm qua chị Trần uống nhiều như vậy, những đồng nghiệp khác cũng uống không ít.

 

Tạ Diễm nghĩ nghĩ, hôm nay chắc sẽ không có ai đi làm.

 

Vừa mới nghĩ như vậy, di động của Tạ Diễm đổ chuông.

 

Là Lý Trạch Khâm gọi.

 

Tạ Diễm nghe máy: “Khâm Khâm, buổi sáng tốt lành.”

 

“Buổi sáng tốt lành.” Trong giọng nói của Lý Trạch Khâm còn mang theo giọng mũi, khi nói chuyện không nhịn được còn ngáp vài cái, chắc là vừa dậy nhưng còn chưa tỉnh ngủ.

 

Cậu ta mơ hồ nói với Tạ Diễm: “Lát nữa mày xin nghỉ giúp tao và An An nhé, hôm nay tao thực sự không đi làm được.”

 

Nói đến đây, Lý Trạch Khâm giống như có lý do chính đáng, cho dù có đang buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, cậu ta cũng không quên phàn nàn: “Tên An An kia, tối qua sau khi đến nhà tao lại bắt đầu khóc, khóc nức nở, người ta không biết còn tưởng là tao bắt nạt nó.”

 

“Dù sao tao cũng dỗ dành nó đến hơn nửa đêm, khóc mệt rồi mới đi ngủ.” Lý Trạch Khâm thở dài một hơi: “Bây giờ thì ngủ giống như một con heo chết, lại còn chép miệng, cũng không biết đang mơ thấy cái gì.”

 

Lý Trạch Khâm cúi đầu nhìn An Viễn Hề đang ngủ với khuôn mặt ngây thơ, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng do tối qua khóc thì thực sự khó có thể nhận ra y vừa khóc một trận to.

 

Nhưng chỉ có y mới biết nỗi đau trong lòng như thế nào, nếu không y đã không trút nỗi đau ra ngoài bằng cách say xỉn tối qua.

 

Đương nhiên Tạ Diễm đương nhiên biết chuyện này.

 

Sau khi nói chuyện với Lý Trạch Khâm, cậu yên lặng một lúc.

 

Dù một người có vô cảm đến đâu thì cũng vẫn có một mặt yếu ớt của riêng mình, điều đó phụ thuộc vào cách tiếp nhận sự việc của mỗi người.

 

Xem ra hôm nay, văn phòng ngoại trừ cậu thật sự sẽ không có ai đi làm.

 

Tạ Diễm nhìn một vòng văn phòng trống vắng, nghĩ một chút, cậu quyết định lựa chọn giống với các đồng nghiệp, cậu cũng sẽ nghỉ làm.

 

Tầng bảy hiện tại vẫn đang sửa sang lại.

 

Tạ Diễm đi tới tầng bảy để kiểm tra tiến độ làm việc.

 

Thang máy vừa mở ra, tiếng ồn máy móc vang bên tai, công nhân đang bận trước bận sau.

 

Tạ Diễm nhìn một vòng, nhận thấy tiến độ trang hoàng đã xong được hơn một nửa nên hỏi người phụ trách. Người phụ trách nói với cậu rằng việc cải tạo sẽ hoàn thành trong khoảng mười ngày nữa.

 

Tất cả các vật liệu sử dụng trang trí đều là vật liệu thân thiện với môi trường, có thể dọn vào ở ngay khi hoàn thiện xong.

 

Trước đây Tạ Diễm nghĩ rằng nếu dùng toàn bộ tầng bảy làm văn phòng sẽ quá rộng lớn, hiện tại sau khi đi dạo một vòng, cậu thấy rất hài lòng khi thấy sự phân chia của từng bộ phận.

 

Sau khi Cua Bá Vương tuần tra một vòng lãnh thổ của mình, ngày hôm nay coi như nhàn rỗi.

 

Khi đang ngồi trên xe chuẩn bị về nhà, đột nhiên cậu nghĩ ra một việc.

 

Công việc bên này của cậu đã xong, cậu có thể đến chỗ của của anh chơi.

 

Tạ Diễm híp mắt cười.

 

Cậu không phải đến kiểm tra bất ngờ, cũng không phải đến thăm dò.

 

Tạ Diễm nhìn thời gian một lát, không lập tức đi qua đó, mà lái xe đến Tây Uyển.

 

Lần trước cùng bố mẹ của Cố Ngộ Sâm ăn ở chỗ này, Tạ Diễm phát hiện Cố Ngộ Sâm khá thích đồ ăn ở Tây Uyển, cậu thấy hương vị ở đây cũng được.

 

Vừa hay hôm nay Cố Ngộ Sâm cũng không mang theo cơm, Tạ Diễm tới Tây Uyển mua mấy món ăn, muốn buổi trưa sẽ cùng Cố Ngộ Sâm ăn cơm.

 

Tạ Diễm đến Tây Uyển, vừa xuống xe, cậu nhìn thấy một người quen.

 

Đối phương mặc một bộ tây trang, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ nhưng vẫn không che giấu được vẻ chật vật của hắn ta. Không biết bị ai tạt nước, trên mặt đầy nước lúc này đang cầm khăn giấy lau mặt.

 

Người này đúng là Vương Côn.

 

Tạ Diễm khó hiểu, thành phố K cũng đâu có nhỏ, tại sao mỗi lần ra ngoài cậu đều gặp phải những người không muốn gặp?

 

Hiển nhiên, Vương Côn cũng nhìn thấy Tạ Diễm.

 

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt hắn ta tức giận, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đi tới phía Tạ Diễm.

 

“Tạ Diễm.” Vương Côn gọi Tạ Diễm, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

 

Tạ Diễm thấy mình và Vương Côn không có gì để nói, chỉ nhìn Vương Côn gật gật đầu chào hỏi, lên tiếng trước với Vương Côn: “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

 

Nói xong liền xoay người rời đi.

 

Cuối cùng Vương Côn không khống chế được cảm xúc, chạy tới túm chặt cổ áo Tạ Diễm, biểu cảm dữ tợn hét lớn vào mặt Tạ Diễm: “Tạ Diễm, cậu giả vờ cái gì, cậu hại tôi thành như vậy bây giờ đã hài lòng chưa?”

 

Lẽ ra hắn ta sẽ có một tương lai rực rỡ.

 

Nhưng kết quả là gì?

 

Ngày đó sau khi gặp Cố Ngộ Sâm, bởi vì một câu nói của Cố Ngộ Sâm mà hắn ta không được nhận khoản đầu tư, công ty không đủ tài chính nên ngày càng sa sút.

 

Điều khiến cho Vương Côn không chịu nổi chính là, cha vợ còn muốn giải trừ hôn ước với hắn ta, ngay cả vị hôn thê ở bên hắn ta nửa tháng cũng không chịu nổi nên đã đoạn tuyệt quan hệ.

 

Những khổ sở của hắn ta hiện giờ đều do từ ngày hôm đó gặp Cố Ngộ Sâm, mà Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm lại có quan hệ yêu đương với nhau.

 

Nói những điều này không liên quan đến Tạ Diễm, một chút Vương Côn cũng không tin.

 

Nhất định Tạ Diễm có ý muốn trả thù hắn ta!

 

Nhưng dựa vào cái gì Tạ Diễm lại muốn trả thù hắn ta?

 

Hắn ta là bạn thân nhất hồi đại học của Tạ Diễm, ở bên Tạ Diễm suốt bốn năm, cuối cùng vì mấy lời nói không dễ nghe mà trở mặt, Tạ Diễm có cần phải tính toán chi li như vậy không? Bây giờ muốn trả thù hắn ta sao?

 

Vì tức giận mà lực tay của Vương Côn ngày càng tăng.

 

Tạ Diễm bị túm cổ áo, cậu cũng không phải người đứng im chịu trận. Nắm chặt lấy tay Vương Côn, dùng sức thoát khỏi giam cầm của hắn ta, sau đó đạp một cái vào đầu gối của Vương Côn làm hắn ta mất thăng bằng quỳ rạp xuống đất.

 

Tạ Diễm sửa sang lại quần áo.

 

Từ trên cao nhìn xuống Vương Côn, vẻ mặt nghiêm túc: “Vương Côn, cậu đừng coi mọi người là kẻ ngốc, nếu cậu đã có dã tâm lợi dụng người khác, thì cũng đừng trách người khác biết được sau đó lựa chọn phân rõ ranh giới với cậu.”

 

Tạ Diễm cảm thấy tầm mắt mình trở nên mờ ảo trong giây lát, cậu nhắm mắt, mọi thứ trước mắt lần nữa trở lên rõ ràng lên.

 

“Tôi cũng không ngốc, làm sao cậu biết thân thế của tôi? Vì sao bên cạnh tôi không có bạn bè nào khác?” Tạ Diễm cụp mắt nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Điều này chắc hẳn cậu biết rõ hơn tôi.”

 

“Vừa cầm tiền của mẹ tôi, nghe lời mẹ tôi cắt đứt mọi vòng xã giao bạn bè của tôi, vừa lại xúi giục tôi trở về tranh giành tài sản của Tạ gia, lót đường cho tương lai của cậu…”Tạ Diễm cười châm chọc: “Vương Côn, cậu tính toán cũng thật lợi hại, nhưng bộ mặt muốn lợi dụng cả hai bên của cậu thật xấu xa và ghê tởm, làm cho người khác thấy buồn nôn.”

 

Chuyện này bà Hách và Vương Côn làm rất bí mật, ngay cả Tạ Tấn luôn để ý tới cuộc sống đại học của Tạ Diễm cũng không nhìn ra.

 

Trước đó Tạ Diễm cũng không biết, lần đó Vương Côn say rượu không cẩn thận để lộ dã tâm của hắn ta, Tạ Diễm thấy có nhiều vấn đề nghi hoặc, điều tra một chút liền tìm được đáp án.

 

Suốt bốn năm đại học cậu gần như không liên lạc với gia đình, người nhà cũng hiếm khi đến trường tìm vì cậu không thích, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng không biết hoàn cảnh nhà cậu. Vương Côn lại từ đâu mà biết cậu là con trai út của Tạ Hành Đông của Bất Động Sản Hành Đông?

 

Từ điểm nghi vấn này điều tra kỹ hơn, lập tức có được đáp án.

 

Từ năm hai đại học, Vương Côn vẫn luôn liên lạc với bà Hách, hắn ta chính là con cờ mà bà Hách đã đặt bên cạnh Tạ Diễm. Chỉ cần có người muốn tiếp cận Tạ Diễm, mặc kệ là thật tình hay có ý đồ nào khác, Vương Côn đều sẽ ra tay ngăn cản để bọn họ tránh xa cuộc sống của Tạ Diễm.

 

Hết lần này đến lần khác, làm Vương Côn sinh ra ảo giác hắn ta có thể kiểm soát được Tạ Diễm, cùng bà Hách đã bí mật kiểm soát cuộc sống sinh hoạt của Tạ Diễm trong suốt ba năm đại học.

 

Nếu không phải Tạ Tấn lo lắng cho Tạ Diễm, lén lút sắp xếp người bên Tạ Diễm, cũng chuẩn bị cho Tạ Diễm một số hoạt động xã giao, bà Hách cũng không dám để Tạ Tấn phát hiện ra hành vi của mình, vì vậy nhờ Tạ Tấn mà Tạ Diễm sống dễ thở hơn.

 

Nếu không khoảng thời gian học đại học kia Tạ Diễm quả thật sẽ bị bà Hách và Vương Côn kiểm soát hoàn toàn, sẽ bị các bạn trong lớp cô lập và không thể bước ra khỏi bóng tối.

 

Sở dĩ Tạ Diễm chọn cách cắt đứt hoàn toàn với Vương Côn không chỉ vì những câu nói đầy dã tâm kia, mà còn là ghê tởm hành vi của Vương Côn.

 

Vương Côn kinh ngạc trứng lớn hai mắt, khó tin ngẩng đầu nhìn Tạ Diễm, hắn ta không biết Tạ Diễm đã biết chuyện này từ khi nào, nhưng hắn ta theo bản năng mà biện minh: “Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, là mẹ cậu đã uy h**p tôi…”

 

Tạ Diễm không nghe Vương Côn giải thích.

 

Đúng lúc bảo vệ ở Tây Uyển nghe thấy động tĩnh chạy tới, bọn họ không biết Tạ Diễm, nhưng nhận ra Vương Côn, Vương Côn bị chính bọn họ đuổi ra ngoài, trước đó hắn ta cứ quấn lấy một vị khách nữ, vị khách kia không thể nhịn được nữa nên gọi bảo vệ đuổi ra ngoài.

 

Không ngờ rằng vừa mới ra ngoài không lâu lại quấn lấy một vị khách khác.

 

Bảo vệ tức giận chạy tới đè Vương Côn lại, uy h**p nói: “Nếu anh còn làm loạn nữa, chúng tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.”

 

Tạ Diễm không để ý đến Vương Côn nữa, cậu cảm thấy dù chỉ nhìn hắn ta thêm một cái cũng không xứng đáng, xoay người đi vào Tây Uyển.

 

Âm thanh thông báo tin nhắn của Wechat vang lên nhạc chuông độc quyền của Cố Ngộ Sâm.

 

Tạ Diễm lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Buổi trưa ăn cơm ở đâu? Muốn anh đến chỗ em không?

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Gấu trúc thăm dò. JPG

 

Khóe miệng Tạ Diễm cong lên, trả lời lại Cố Ngộ Sâm.

 

Vương Hỏa Hỏa: Lát nữa em đến chỗ anh. 

 

Vương Hỏa Hỏa: Ngoan ngoãn ở văn phòng đợi em.

 

Vương Hỏa Hỏa: Nụ hôn gấu trúc.JPG

 

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc lăn lăn.JPG

 

Nước sốt chua ngọt của tôi: Gấu trúc ngoan ngoãn.JPG

 

Ngay lúc mặt trời chiếu xuống, Tạ Diễm được bao phủ bởi màu vàng ấm áp, tất cả cảnh tượng phía sau đều chìm trong bóng tối, không liên quan gì đến Tạ Diễm.

 

______

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

[Kịch nhỏ]

 

Cua Bá Vương đội khăn trùm đầu chó con đến lầu bảy tuần tra một vòng.

 

Hài lòng gật gật đầu, Cố kẹt sỉ đứng bên cạnh vui vẻ nói: “Nhìn đi, đây trẫm là vì em xây dựng giang sơn.”

Bình Luận (0)
Comment