Chương 63. Cua Bá Vương nhập chủ Đông Cung*.
(*nhập chủ Đông Cung: chuyển vào làm chủ của cung điện dành cho thái tử)
Trịnh Hàn Thịnh ngồi ở ghế sau, nhìn Tạ Diễm lái xe ra khỏi hầm gửi xe, thế giới trước mắt càng ngày càng sáng, đầu óc cậu ta cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu ta mãi mới hiểu ra: “Anh không phải người giao hàng!”
Tạ Diễm đánh tay lái, chạy xe vào tuyến đường chính, nghe Trịnh Hàn Thịnh kinh ngạc kêu lên, không nhịn được cười: “Giờ em mới nhận ra sao?”
Trịnh Hàn Thịnh vùi mặt vào lòng bàn tay, chỉ cảm thấy mất mặt.
Ngay từ đầu Tạ Diễm đã không mặc đồng phục giao hàng, đi xe Lamborghini, lại có thể tự do ra vào YC, còn có thể ở lại trong văn phòng Cố Ngộ Sâm ngây ngốc gần một tiếng đồng hồ.
Quan trọng nhất là, sao Cố Ngộ Sâm có thể gọi đồ ăn ngoài được chứ?
Sao cậu ta lại ngu ngốc nhận nhầm Tạ Diễm với người giao đồ ăn chứ?
Chỗ nào giống với người giao cơm hộp? Đó là nửa kia của Cố Ngộ Sâm mà!
Trịnh Hàn Thịnh cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhịn không được lẩm bẩm: “Vậy anh còn nói với em là anh giao cơm.”
Tạ Diễm nghe thấy vậy, không khỏi khoe khoang một phen: “Đúng vậy, anh chính là người giao cơm, là người giao cơm độc quyền cho sếp Cố tổng của mấy các em.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Cảm ơn, cậu ta đã ăn cơm trưa, không muốn bị thồn thêm cơm chó.
“Vậy đàn anh biết em là ai không?” Trịnh Hàn Thịnh nhất định muốn gỡ hoà một bàn, cố ý hỏi.
Tạ Diễm vừa đoán liền trúng: “Em họ?”
Mấy ngày trước Cố Ngộ Sâm có nói với Tạ Diễm, cháu trai của mẹ Cố sẽ tới YC làm việc.
Cố Ngộ Sâm nói, Tạ Diễm cũng nghe, nhưng không để trong lòng, không ngờ cháu trai của mẹ Cố lại là em trai khoá sau cùng câu lạc bộ ở đại học của mình.
Đôi khi, duyên phận đúng là thứ vô cùng kỳ diệu, vòng đi vòng lại, lại có thể xoáy những người tưởng chừng không liên quan gì tới mình tạo thành một vòng tròn.
“Sao anh biết?” Trịnh Hàn Thịnh kinh ngạc: “Em và anh em lớn lên cũng đâu có giống nhau.”
“Bởi vì anh thông minh.” Tạ Diễm dõng dạc nói, lại hỏi Trịnh Hàn Thịnh: “Tại sao em lại chọn đến công ty anh em làm? Hồi đại học không phải em luôn một lòng hướng tới tự do sao?”
Tạ Diễm còn nhớ rõ Trịnh Hàn Thịnh mỗi ngày đều treo trên miệng cậu: “Không tự do, không bằng chết.”
Theo tính cách của Trịnh Hàn Thịnh mà nói, ngồi văn phòng tuyệt đối không phải phong cách sống của cậu ta.
Trịnh Hàn Thịnh thở dài một hơi, nói đến đề tài này, cậu ta lại tràn đầy ai oán trong lòng.
“Ba mẹ em cảm thấy em sống quá xa xỉ, nên đưa em đến ở cạnh anh họ để trải nghiệm cuộc sống.” Trịnh Hàn Thịnh tóm tắt đầy đau thương, máy hát lập tức mở ra: “Người ta có họ hàng là nhà giàu nhất, chắc chắn có thể đi theo phía sau ăn sung mặc sướng, em thì khác, em phải ở cạnh người giàu nhất để trải nghiệm cuộc sống.”
“Anh biết không, bọn họ đặt ra giới hạn tiền tiêu vặt của em, hôm nay xe đạp bị đứt dây xích, em vốn có thể gọi taxi về, nhưng nhớ ra tiền tiêu vặt của em hôm nay không còn dư nhiều lắm, em chỉ có thể bỏ qua việc gọi xe.”
Trịnh Hàn Thịnh cậu ta! Từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu qua ấm ức lớn như vậy!
Nói đến xe đạp, cậu ta càng có cái để nói: “Ba mẹ em biết anh họ đi làm bằng xe đạp, vì thế cũng bắt em đạp xe đi làm. Được thôi, điều này em có thể chấp nhận được, coi như là rèn luyện thể chất, nhưng bọn họ có thể lấy chất lượng xe đạp của chiếc xe đạp 28 kia của anh họ làm chuẩn được không? Hôm qua thì nổ lốp, hôm nay thì đứt xích, thử hỏi có dễ dàng với em không chứ!”
Trịnh Hàn Thịnh nói xong giơ tay lên, một bộ như bị vận mệnh nắm gáy: “Điều làm em cạn lời nhất là, em đạp xe đi làm, chờ tới công ty rồi, em mới nghe nói hiện tại anh họ có xe chuyên dụng đưa đón!”
Phía trước vừa lúc đến đèn đỏ, Tạ Diễm vừa dừng xe lại, nghe Trịnh Hàn Thịnh nói như vậy, cậu không nhịn được cười ra tiếng, bổ sung thêm: “Anh chính là tài xế xe chuyên dụng của anh họ em đó.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Vừa là người giao cơm độc quyền, vừa là tài xế chuyên dụng, Trịnh Hàn Thịnh tỏ vẻ, cậu ta muốn từ chối bát cơm chó này lần nữa.
Có người đi cùng trò chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh đã đến nơi Trịnh Hàn Thịnh đưa văn kiện, Tạ Diễm đỗ xe ở ven đường, cho Trịnh Hàn Thịnh xuống, lúc đóng cửa, cậu còn cố ý nhắc nhở cậu ta: “Lát nữa em có thể ngồi xe buýt tuyến 16 về công ty, đi thẳng chỉ cần hai tệ.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Công tử Trịnh cậu ta là người sẽ ngồi xe buýt sao?
Hai tệ phải không?
Quá rẻ, cậu ta ngồi được!
***
Sau khi Tạ Diễm tiễn Trịnh Hàn Thịnh xong thì trực tiếp đi đến tiệm làm bánh của Cố Ngộ Giác.
Mới đi đến cửa tiệm bánh, cậu đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, hòa quyện cùng hương thơm của sữa, làm Tạ Diễm không nhịn được có chút say mê.
Cậu đi vào tiệm, rất nhanh đã tìm được Cố Ngộ Giác.
Cố Ngộ Giác cũng thấy cậu, nghiêng đầu nói với học viên mấy câu, rồi đi về phía Tạ Diễm.
Không cần Tạ Diễm mở miệng, Cố Ngộ Giác đã trực tiếp nói ra mục đích tới đây của Tạ Diễm, giọng điệu trêu chọc nói: “Tháng sau là sinh nhật của Sâm, muốn tự tay làm bánh kem cho nó à?”
“Đúng là như vậy.” Tạ Diễm gật gật đầu: “Nhưng em cũng có chút hứng thú với việc làm bánh ngọt kiểu Âu, em rất thích không khí ở đây, ngọt ngào, làm em cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Cố Ngộ Giác dẫn cậu đi thay quần áo: “Chị cũng thích điều này.”
Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Tạ Diễm đều nhân lúc nghỉ trưa rời chỗ làm để tới tiệm bánh của Cố Ngộ Giác học tập.
Mục đích ban đầu đúng là muốn tự tay làm bánh sinh nhật cho Cố Ngộ Sâm, sau vài ngày học, cậu phát hiện bản thân rất thích làm bánh ngọt kiểu Âu, hơn nữa khả năng thực hành cũng khá tốt, Cố Ngộ Giác gần như chỉ giảng qua một lần, Tạ Diễm đã có thể làm theo không khác biệt lắm.
Ngay cả Cố Ngộ Giác cũng nói Tạ Diễm có tài năng thiên bẩm ở mặt này.
Chờ tới lúc Tạ Diễm có thể tự mình làm ra một cái bánh kem hoàn chỉnh, còn chưa tới sinh nhật Cố Ngộ Sâm. Nhưng tầng bảy của tòa nhà Hành Đông đã trang hoàng xong xuôi, Tạ Diễm và đồng nghiệp có thể dọn đến văn phòng siêu lớn ở tầng bảy này ngay.
Vì lý do này, chị Trần còn lựa một ngày hoàng đạo, tính toán hôm đó dẫn mọi người trong bộ phận dương dương tự đắc dọn đến văn phòng.
Tạ Diễm cũng rất coi trọng việc dọn văn phòng ngày hôm nay, cậu cùng đồng nghiệp mong đợi suốt gần một tháng, cuối cùng cũng có thể dọn vào.
Vì vậy hôm nay Tạ Diễm đã dậy thật sớm, nghiêm chỉnh diện một bộ vest, lại dùng sáp vuốt tóc trước gương, vô cùng trịnh trọng.
Lúc cậu rời phòng ngủ, Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, ngẩng đầu thấy Tạ Diễm đĩnh đạc như vậy, anh không khỏi có chút sửng sốt.
“Em như này là?” Cố Ngộ Sâm hỏi.
Tạ Diễm chỉnh lại cổ áo, vô cùng hào hứng trả lời Cố Ngộ Sâm: “Hôm nay em phải nhập chủ Đông Cung, đương nhiên là phải ăn diện lộng lẫy rồi”
Cố Ngộ Sâm nhịn cười, phối hợp với diễn xuất của Tạ Diễm: “Chúc mừng Thái Tử, chúc mừng Thái Tử.”
Nói xong lập tức đi tới, mời Thái Tử Cua ngồi xuống bàn ăn, nói với vẻ nịnh nọt: “Nếu Thái Tử thăng chức nhanh như vậy, cũng không thể quên thần, thần đối với Thái Tử trung thành và tận tụy, phần thành tâm này được đất trời chứng giám.”
Cố Ngộ Sâm vừa nói xong, Tạ Diễm suýt bật cười thành tiếng.
Trước kia sao không biết Cố Ngộ Sâm cũng có lúc diễn tốt như vậy, vậy mà lại hùa theo cậu cùng đùa giỡn.
Tạ Diễm vừa cười, lại phát hiện Cố Ngộ Sâm còn đang đợi câu trả lời của mình.
Cậu hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Tấm lòng của ái phi, bổn Thái Tử tất nhiên thấy rõ, về sau ái phi cứ đi theo bổn Thái Tử…”
Tạ Diễm thật sự không nói được nữa, mới nói một nửa liền cười ngã vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm, thật bội phục Cố Ngộ Sâm vừa nãy nói ra lời kịch kia mà không đổi sắc mặt.
Cố Ngộ Sâm hùa theo Tạ Diễm cười đùa trong chốc lát, lại cùng nhau ăn sáng, rồi mới ra cửa đi làm.
Tuy rằng hôm nay Tạ Diễm có chút háo hức muốn đi xem một vòng văn phòng mới, nhưng cậu vẫn đưa Cố Ngộ Sâm đến toà nhà YC đi làm trước.
Khiến cho Tạ Diễm kinh ngạc là, lúc cậu đến YC, Trịnh Hàn Thịnh đã chờ ở cổng lớn, nhìn thấy xe cậu tới, cậu ta lập tức đi lên, còn ôm một bó hoa tươi trên tay.
Hoa là Cố Ngộ Sâm sai Trịnh Hàn Thịnh mua, anh nhận hoa từ trong tay Trịnh Hàn Thịnh, sau đó đưa cho Tạ Diễm: “Chúc mừng em hôm nay nhập chủ Đông Cung.”
Vẫn còn chưa thoát khỏi bộ phim sáng nay.
Tạ Diễm đón lấy hoa, lại cúi người trao cho Cố Ngộ Sâm một cái hôn.
Trịnh Hàn Thịnh sáng sớm đã bị ép ăn một vốc cơm chó, bĩu môi, quay đầu đi.
Chó độc thân cũng có nhân quyền!
***
Sau khi Tạ Diễm tạm biệt Cố Ngộ Sâm, lập tức trực tiếp lái xe đến công ty.
Hôm nay đồng nghiệp trong bộ phận đều tới, đây chính là một sự kiện vô cùng vui mừng đối với bộ phận của bọn họ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập biểu cảm sung sướng, trong túi nhét đầy kẹo, gặp đồng nghiệp ở bộ phận khác trong công ty là lại vừa cười vừa đưa kẹo ra.
Có người không hiểu đây là chuyện gì, hỏi có phải có chuyện vui không?
Đồng nghiệp trong bộ phận như gặp được tri kỷ, bắt lấy tay người kia, đồng thanh nói: “Là mừng nhà mới. Chúng tôi muốn dọn văn phòng, dọn đến cái văn phòng siêu lớn tại tầng 7 đó, các cậu rảnh có thể ghé qua đi dạo một vòng, chúng tôi nhất định luôn hoan nghênh!”
Giờ đây, đồng nghiệp bộ phận khác chỉ cảm thấy mình quá nhiều chuyện, đáng lẽ không nên hỏi vấn đề này, việc này không chỉ tạo cơ hội cho đám cá muối này khoe khoang, mà tự dưng còn khiến bản thân chuốc lấy một quả chanh.
Tạ Diễm cũng không biết, đồng nghiệp của mình trong lúc vô tình đã thu về không ít thù hận cho bộ phận, sau khi đi vào văn phòng, cậu chào hỏi các đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp vây xung quanh cậu, yêu cầu cậu phát biểu trước khi cùng nhau dọn văn phòng.
Tạ Diễm cũng không ngại ngùng, cậu ngẩng cao đầu đi đến vị trí trung tâm, tư thế kia không khác gì Cua Bá Vương.
Lúc cậu đang định phát biểu cảm nghĩ, di động lại vang lên.
Là Tạ Tấn gọi điện tới.
Tạ Diễm nói với các đồng nghiệp: “Là kim chủ ba ba gọi, chúng ta cùng chào kim chủ ba ba một cái nào.”
Vì thế khi điện thoại được kết nối, Tạ Tấn liền nghe một tràng tiếng nói chỉnh tề từ di động truyền đến: “Chào buổi sáng kim chủ ba ba.”
Tạ Tấn hoảng sợ, suýt thì đánh rơi điện thoại.
Cũng may tiếng Tạ Diễm kịp thời truyền qua: “Anh, chào buổi sáng nhá!”
Tạ Tấn lấy lại bình tĩnh: “Chào buổi sáng.”
“Các em hôm nay dọn văn phòng đúng không?” Tạ Tấn hỏi.
Đội thi công là do anh ấy tìm, tiến độ trang hoàng vẫn luôn được anh ấy theo dõi sát sao.
Tạ Diễm gật đầu: “Dạ, chuẩn bị dọn ạ. Chị Trần tìm người xem thời gian, nói 11 giờ 28 phút là lúc tốt nhất để dọn, bọn em đang đợi.”
Tạ Tấn không hiểu 11 giờ 28 có ý nghĩa như thế nào, nhưng cũng không hỏi, sau khi gọi một tiếng bé Diễm thì nói: “Anh có chuẩn bị quà dời văn phòng cho em, chờ lát nữa dọn đến văn phòng mới em sẽ biết.”
“Em rất mong đợi được thấy nó.” Tạ Diễm nói.
Hai anh em nói thêm vài câu chuyện phiếm xong mới tắt điện thoại.
Chờ đến 11 giờ 28 phút, Tạ Diễm cùng đồng nghiệp trong bộ phận dọn đến văn phòng mới tại tầng 7, cuối cùng Tạ Diễm cũng thấy được quà mà anh trai cậu chuẩn bị.
Quà được che phủ bởi tấm vải nhung đỏ thẫm, trên đỉnh còn cài một bông hồng rất lớn.
Chị Trần nói với Tạ Diễm: “Tạ Diễm, sếp Tạ bảo để em tự mở.”
Tạ Diễm không hề do dự, duỗi tay kéo tấm vải nhung màu đỏ xuống, lộ ra món quà bị che khuất.
Đó là một tấm biển, trên tấm biển đề chữ như rồng bay phượng múa… Bất động sản Hành Đông, Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Tạ Diễm: “…”
Lúc ấy cậu thật sự chỉ nói đùa mà thôi, làm sao lại coi là thật chứ?
______
Tác giả có lời muốn nói:
Xe đạp 28: So chất lượng, tất cả đều là rác rưởi!
[Kịch nhỏ]
Họ hàng giàu có của người khác: Đi, hôm nay đưa em đi ăn cơm ngon rượu say.
Anh họ nhà giàu nhất của Đặc Đặc: Phải biết phấn đấu trong gian khổ, phải biết cần kiệm, tiết kiệm nghe chưa?