Chương 84. Anh ơi, xem phim kinh dị không.
Tạ Diễm cho rằng video đến đó là hết.
Màn hình trước mắt cũng thật sự tắt dần, Tạ Diễm đang muốn đưa tay lên tháo kính 3D trên mắt ra, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lần này không còn là hoạt hình nữa mà là cảnh quay chụp thực tế, nhưng quay khá lâu rồi, chất lượng hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra địa điểm quay phim là ở bệnh viện.
Lúc đầu Tạ Diễm không biết Cố Ngộ Sâm cho cậu xem video này có mục đích gì, đến khi trong ảnh xuất hiện cha mẹ Cố cùng với một cặp song sinh vừa chào đời, lúc này Tạ Diễm mới biết là hình ảnh khi Cố Ngộ Sâm mới chào đời.
Cố Ngộ Sâm bé trong ảnh hơi nhăn nheo, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú sau này.
Tạ Diễm nhịn không được cười ra tiếng.
Hình ảnh này như đang diễn ra trước mắt cậu, vô cùng chân thực, khiến Tạ Diễm sinh ra cảm xúc muốn đến chạm vào Cố Ngộ Sâm bé.
Đúng lúc này, hình ảnh trên màn hình lại thay đổi.
Cố Ngộ Sâm nhăn nheo từ từ lớn lên, ngũ quan giãn ra, mũm mĩm như tiểu thiên sứ trong tranh vẽ.
Từ sơ sinh đến ba tuổi, giống như thoáng qua trong chớp mắt.
Tạ Diễm nhìn mà ngứa tay, rất muốn đưa tay ra véo mấy phát.
Đến lúc này, nhân vật chính trên màn hình chỉ còn lại Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm cho rằng đoạn sau cũng là quá trình trưởng thành của Cố Ngộ Sâm.
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh trên màn hình biến mất, một dòng chữ dần dần hiện ra, ngày 20 tháng 5 năm 200X, Tạ Diễm ra đời.
Tạ Diễm hơi sững sờ.
Cậu nhìn thấy hình ảnh mình vừa chào đời, một cục tròn nho nhỏ, đỏ hỏn nhăn nheo, không khác gì Cố Ngộ Sâm sơ sinh.
Sau đó nhân vân chính trên màn ảnh từ một người biến thành hai người.
Người biên tập video này rất lợi hại, rõ ràng là một người ở thành phố K, một người ở thành phố Kinh, cách nhau rất xa nhưng qua tay của người biên tập thì hai người này như đang ở cùng một không gian.
Tạ Diễm nhỏ hơn Cố Ngộ Sâm ba tuổi.
Tất cả video đều cách nhau ba năm, từ nhà trẻ đến tiểu học, lại từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, cuối cùng là lên đại học.
Trong video, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm quen biết nhau từ nhỏ, lúc Tạ Diễm đi nhà trẻ đều là Cộ Ngộ Sâm đi cùng cậu.
Cua Bá Vương hoành hành bá đạo ở trường trung học cơ sở, Cố Ngộ Sâm múa bút thành văn ở trường trung học phổ thông. Khi nghe tin Cua Bá Vương đánh nhau với người ta, anh là người đầu tiên lao ra, âm thầm bảo vệ Cua Bá Vương.
Cua Bá Vương lên trung học phổ thông, nhưng Cố Ngộ Sâm thi đậu vào một trường đại học rất xa nhà, sắp đến lúc rời xa nhau giúp cho hai người nhận ra tình cảm dành cho đối phương.
Cả khoảng thời gian trung học phổ thông của Tạ Diễm đều cùng Cố Ngộ Sâm thư từ qua lại, đồng thời cũng hồi tâm chuyển ý học hành chăm chỉ, thề là nhất định sẽ thi đậu vào trường Cố Ngộ Sâm đang theo học.
Ngày Tạ Diễm thi đại học, Cố Ngộ Sâm cố tình xin nghỉ phép để về, đứng ngoài trường thi đợi Tạ Diễm, cho cậu một bất ngờ.
Tạ Diễm từ trong trường thi đi ra, nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đứng đợi, mặc kệ tất cả mà lao về phía Cố Ngộ Sâm.
Cũng vào ngày đó, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm xác định quan hệ.
Hai mươi ngày sau, kết quả thi được công bố, Tạ Diễm đậu vào trường Cố Ngộ Sâm đang theo học như ý nguyện.
Sau khi lên đại học, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm dắt tay nhau đi thăm thú gần hết các điểm du lịch xung quanh thành phố.
Lúc này hình ảnh lại lần nữa thay đổi, Cố Ngộ Sâm mặc âu phục mang giày da đứng trước mặt cậu, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Thật tiếc là anh chỉ có thể dùng cách này để tham gia vào quá khứ của em, hiện tại anh muốn mời em nắm tay anh, cho phép anh tham gia vào hiện tại và tương lai của em.”
Trên màn hình, Cố Ngộ Sâm đưa tay về phía Tạ Diễm.
Tạ Diễm đưa tay ra không chút do dự, cậu tưởng bản thân mình sẽ chạm vào khoảng trống như trước, nhưng lần này lại chạm trúng tay Cố Ngộ Sâm thật.
“Em bắt được rồi.” Tạ Diễm dùng tay còn lại để tháo kính 3D trên mắt xuống.
Có lẽ là để cậu có thể thích ứng tốt hơn, đèn trong phòng cũng không quá sáng, không gây cảm giác chói mắt.
Tạ Diễm vẫn chớp chớp mắt, để bản thân nhanh chóng thích ứng với ánh sáng.
Cố Ngộ Sâm đứng trước mặt Tạ Diễm, mặc âu phục như trong video, tay nắm chặt tay cậu, dịu dàng lặp lại lời trong video: “Diễm Diễm, em có đồng ý cho anh tham gia vào hiện tại và tương lai của em không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Ngộ Sâm thâm tình ngắm nhìn Tạ Diễm, đôi mắt anh sâu thẳm, tựa như biển sâu cũng tựa như sao trời, tràn ngập hình bóng của Tạ Diễm.
Tạ Diễm nhất thời không biết nên mở lời thế nào, chỉ nắm chặt Cố Ngộ Sâm, ánh mắt không di chuyển nhìn chằm chằm vào anh.
Trong quá trình xem video cậu lúc nào cũng mang theo ý cười, cũng không biết khóe mắt đã trở nên ươn ướt từ khi nào.
Cố Ngộ Sâm vì cậu mà tạo ra một quá khứ tươi đẹp.
Cho dù cậu chưa từng trải qua cái “quá khứ” này, nhưng đoạn video ngắn vỏn vẹn mười mấy phút đã in sâu vào tâm trí cậu.
Đột nhiên Tạ Diễm cũng tin rằng, ở một thế giới song song nào đó, nhất định có một Tạ Diễm đã gặp Cố Ngộ Sâm từ rất sớm, bọn họ biết nhau, quen nhau rồi yêu nhau, đi cùng nhau hết cả một đời.
Cứ như cậu cũng trải qua tương tự như vậy.
Nhưng Tạ Diễm không thấy tiếc nuối.
Mặc dù cậu không gặp được Cố Ngộ Sâm trong “quá khứ” của thế giới này, nhưng hiện tại và tương lai chắc chắn có anh ở đấy.
Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm không nói gì, cũng không thúc giục cậu, chỉ dịu dàng và kiên định nhìn cậu, dùng ánh mắt truyền đạt quyết tâm của mình.
Tạ Diễm cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh của mình, cậu mở miệng, giọng nói rất nhỏ: “Em đồng ý ạ…”
Dứt lời, cậu nghiêm túc lặp lại: “Em đồng ý…”
Cậu cũng không biết bản thân mình lặp lại câu đồng ý đã bao nhiêu lần, nhưng chỉ có như vậy mới thể hiện được tâm trạng dâng trào của cậu lúc này.
Tạ Diễm nhào về phía Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm vẫn vững vàng tiếp được cậu như mọi ngày.
Giờ phút này cũng không ai nói thêm gì, chỉ ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn khảm đối phương vào tận xương tủy của mình.
***
Một lúc lâu sau, đèn trong phòng dần dần sáng lên.
Tạ Diễm mới nhìn rõ được căn phòng.
Đây là một phòng chiếu phim tại nhà, rất rộng rãi.
Cố Ngộ Sâm nói bên tai cậu: “Không phải em thích xem phim kinh dị sao? Đến khi đó anh sẽ xem cùng em.”
Đối với Việc Cố Ngộ Sâm lại lần nữa nói chính xác sở thích của mình, Tạ Diễm tập mãi cũng thành quen. Cố Ngộ Sâm rất tinh tế, luôn có thể thông qua các chi tiết nhỏ để đoán ra sở thích của cậu, anh tôn trọng sở thích của cậu, cũng tạo cho cậu những bất ngờ nhỏ.
Mặc dù Tạ Diễm đã quen, những lần nào cậu cũng rất vui.
Tạ Diễm không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hai người xem phim, nhịn không được cười: “Lúc đó là anh sợ thật sao?”
Tạ Diễm không nói cụ thể là lúc nào, nhưng Cố Ngộ Sâm lại nhanh chóng đoán ra được thời điểm mà Tạ Diễm muốn nhắc đến, cũng cười theo.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần đầu họ hẹn hò, những cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Cố Ngộ Sâm kéo Tạ Diễm ngồi xuống sô pha, thẳng thắn nói với Tạ Diễm: “Anh không biết tình tiết của bộ phim đó.”
Trong suốt bộ phim, anh chỉ tập trung ngắm nhìn Tạ Diễm, phim nói đến cái gì Cố Ngộ Sâm cũng chẳng biết.
Cái gọi là sợ đến nhũn chân, chỉ là cái cớ để được nắm tay Tạ Diễm thôi.
Tạ Diễm nghiêng người, ngã vào trong lòng Cố Ngộ Sâm, dùng tay chọc chọc cơ ngực cố Ngộ Sâm mấy cái, trêu ghẹo nói: “Anh Cố đây thật là lắm chiêu mà.”
Tạ Diễm mới không thừa nhận lúc đó cậu cũng không phải chỉ đơn thuần là muôn kéo Cố Ngộ Sâm đến.
“Vậy mà em cũng tin là anh sợ ma thật.” Tạ Diễm ngọ nguậy trên người Cố Ngộ Sâm, tìm cho mình một chỗ nằm thoải mái: “Sau đó về nhà cũng không xem thêm phim kinh dị, sợ là sẽ dọa anh sợ.”
Nói mới nhớ, cũng lâu rồi cậu chưa xem phim kinh dị.
Tạ Diễm đột nhiên hào hứng hẳn: “Anh, có phim kinh dị không ạ? Bây giờ tụi mình cùng xem nha.”
Cố Ngộ Sâm: “…”
Bầu không khí hiện tại là bầu không khí để xem phim kinh dị đó hả?
Cố Ngộ Sâm nghiêng đầu hôn lên môi Tạ Diễm, hàm hồ nói: “Phim kinh dị thì để sau rồi xem, giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Tạ Diễm mỉm cười hôn môi với anh.
Hôn rồi lại hôn, nụ hôn dần mất khống chế.
Tạ Diễm ôm Cố Ngộ Sâm th* d*c, giọng nói không ổn định: “Không phải nói là trước khi chuyển vào ở chính thức thì không làm sao?”
“Thì hôm nay chúng ta chuyển vào luôn.” Cố Ngộ Sâm đáp: “Tối nay còn có thể thử một chút ở bồn tắm lớn và vườn hoa nhỏ.”
Tạ Diễm: “…”
Đột nhiên cậu cảm thấy hơi đau lưng mỏi gối, phải làm sao đây?
Đây có phải là cầm đá đập chân mình không nhỉ?
Nói thì nói thế thôi, lời của Tạ Diễm nhắc nhở Cố Ngộ Sâm, để Cố Ngộ Sâm không thực hiện bước cuối cùng.
Đây là căn nhà mà anh cố ý chuẩn bị cho Tạ Diễm, làm sao mà có thể chuyển nhà qua loa như thế được?
Tạ Diễm: “…”
Dám nói lời tàn nhẫn, sao anh không tàn nhẫn luôn đi!
Đột nhiên dừng lại là sao vậy?
Cố Ngộ Sâm ôm chặt Tạ Diễm, hít sâu mấy cái.
Nhưng Tạ Diễm bị làm dang dở, cố tình muốn trêu chọc anh, nằm trong ngực anh cọ qua cọ lại, hôn chỗ này hít chỗ nọ.
Cố Ngộ Sâm nhịn không được đè chặt Tạ Diễm: “Đừng quậy nào.”
Tạ Diễm ôm cổ của Cố Ngộ Sâm cười, miễn cưỡng buông tha cho Cố Ngộ Sâm.
Hai người ôm nhau một lúc.
Tạ Diễm mới hỏi: “Anh, chuẩn bị lâu rồi hả anh?”
Biệt thự được trang trí rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Tạ Diễm, như thể là do chính Tạ Diễm chỉ đạo trang trí vậy.
Tạ Diễm nhớ đến nhà thiết kế đã từng trang trí văn phòng của mình, khi hỏi về sở thích để trang trí văn phòng cũng thuận tiện có hỏi đến phong cách trang trí nhà yêu thích.
Hiện tại xem ra, là Cố Ngộ Sâm nhờ nhà thiết kế kia hỏi.
Nghĩ đến chi tiết này, Tạ Diễm nhịn không được hôn cằm Cố Ngộ Sâm một cái.
“À.” Cố Ngộ Sâm gật đầu: “Vốn định tìm thời cơ để đưa em đến đây, chính thức cầu hôn em, sau đó sẽ cùng nhau chuẩn bị hôn lễ. Không ngờ là hôm nay em đột nhiên nhắc đến hôn lễ.”
Để tránh việc Tạ Diễm suy nghĩ lung tung, Cố Ngộ Sâm đành phải dẫn Tạ Diễm đến đây.
Nhà được trang trí sau Quốc Khánh mấy hôm, Cố Ngộ Sâm đã định là tìm một ngày để sớm đưa Tạ Diễm đến đây, hôm nay cũng tính là nằm trong dự định của anh. Điều duy nhất mà Cố Ngộ Sâm bận tâm chính là, chuyện tổ chức hôn lễ cũng là do Tạ Diễm đề xuất trước.
Tạ Diễm nghe ra trong giọng nói của Cố Ngộ Sâm có chút hờn dỗi, nghĩ một chút cũng đã hiểu ra.
Cậu ngồi thẳng lưng, ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Tạ Diễm rút lại lời phát biểu về việc tổ chức hôn lễ, hiện tại đến lượt tiên sinh Cố đây phát biểu.”
Tạ Diễm cuộn tay lại thành micro, đưa tới trước mặt Cố Ngộ Sâm: “Tiên sinh Cố, mời anh phát biểu.”
Cố Ngộ Sâm rất phối hợp, nắm lấy tay Tạ Diễm, nhìn chăm chú vào mắt cậu, từng chữ chắc nịch mà nói: “Diễm Diễm, hãy kết hôn với anh. Chúng ta cùng nhau tổ chức một hôn lễ thật long trọng, anh muốn để cho tất cả mọi người biết em là nửa kia của anh.”
Tạ Diễm cũng nghiêm túc mà đồng ý: “Vâng ạ.”
Không khí ở đây trở nên thật ấm áp tươi đẹp, cứ như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, trong mắt hai người cũng chỉ có nhau.
Mắt thấy Cố Ngộ Sâm lại sắp hôn Tạ Diễm, Tạ Diễm lại ngửa ra sau, tránh đi cái hôn môi của Cố Ngộ Sâm, vờ như chưa có gì xảy ra mà đề nghị: “Giờ có thể xem phim kinh dị chưa ạ?”
Nói xong còn vô tội nhìn Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm: “…”
Anh nghi ngờ là Tạ Diễm cố tình, muốn trừng phạt tội phanh gấp giữa đường của anh, không đưa cậu l*n đ*nh.
______
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Sau đó, Tạ Diễm tìm Cố Ngộ Sâm muốn đoạn video đã qua chỉnh sửa kia.
Lúc này, Tạ Diễm mới thấy đoạn video này dài: 13 phút 14 giây.