Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 54

Nhìn vào cuộc trường chinh gian khổ bám đuổi Sif trong kiếp trước của Thor, cuối cùng hắn cũng ôm được người đẹp về nhà, chắc rằng việc ấy đã khiến hắn phải cười sung sướng đến cả mấy trăm năm. Thế nên lúc mới nghe chuyện hắn cưới vợ, ta cũng giật mình.

Jarnsaxa tuổi còn rất trẻ, là một phục ma quan, lại là hỗn huyết của người Khổng lồ và Thần tộc Aesir. Thế nên nàng không chỉ có vóc người cao ráo, dung mạo xinh đẹp, mà ngay cả tính cách cũng được thừa hưởng sự lỗ mãng của tộc Khổng lồ cũng như vẻ kiêu ngạo điển hình của con gái tộc Aesir, chưa kể sau này nàng được gả cho thần Sấm - Thor - người có quyền thế tiền tài khuynh đảo cả Thần giới.

Thor đi tìm vị quan chủ trì hoạt động hôm nay nói vài lời. Nhìn gương mặt sợ sệt xen lẫn khó xử của vị quan kia, ta cũng đoán được phần nào sự việc. Chắc chắn là Jarnsaxa lại vì vài chuyện lặt vặt nào đó mà đến muộn, thế nên bảo ông chồng có thể hô mưa gọi gió của mình đến đăng ký hộ.

Quả nhiên, không nằm ngoài suy đoán của ta, Jarnsaxa lập tức rút hai cái ống nghiệm trong túi ra, sau đó ném xuống đất. Những viên đạn ma pháp lao đến như con lốc, nổ tung, khói bụi mù mịt, mãi tới khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, Jarnsaxa trong bộ dạng “lưu manh” chính hiệu, đang cầm lấy mảnh ống nghiệm vỡ kề thẳng vào cổ của vị quan chủ trì tội nghiệp.

Sau cuộc trùng sinh, tộc Aesir đúng là đã có sự thay đổi lớn, phụ nữ càng ngày càng điên cuồng, hết lần này tới lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của ta.

Mồ hôi lạnh trên trán vị quan chủ trì không ngừng tuôn, cực chẳng đã ông ta đành cao giọng nói: “Còn đội nào thiếu người không?”.

Nếu như Jarnsaxa biểu hiện bình thường hơn một chút, ta nghĩ lúc này sảnh lớn sẽ không im lặng tựa nấm mồ như vậy. Bầu không khí gượng gạo đến quỷ dị duy trì được hơn nửa phút, cuối cùng Jarnsaxa không chịu được nữa, nhào tới ôm cổ Thor mà nức nở: “Chồng ơi, em không chịu, em muốn tham gia thi đấu, em muốn tham gia thi đấu!”.

“Nếu không có nhóm nào trống thật thì ta cũng tham gia, ta với em lập thành một nhóm được không?”, Thor đáp, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Em không thèm chung nhóm với chồng đâu, nếu chung nhóm với chồng thì dù em có đạt được thành tích thật người ta cũng sẽ nói đấy là công của thần Sấm chứ không phải của Jarnsaxa này, chồng mau nghĩ cách cho em đi! Em mặc kệ, em mặc kệ!”

“Vậy làm thế nào bây giờ”, ánh mắt của Thor lại dõi về phía vị quan tội nghiệp.

Ta gần như có thể thấy được mồ hôi đang túa ra như tắm trên trán của tất cả những người có mặt trong sảnh lớn. Quan chủ trì đẩy lại mắt kính, quệt mồ hôi đang vã ra, sau đó gào lên: “Có người nào chưa có nhóm hay nhóm nào chỉ có hai người không? Thêm một người hợp tác cũng tốt mà!”.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng chĩa thẳng về phía ta và Meli. Meli liếc Jarnsaxa, sau đó đôi mày nhíu chặt, chỉ tay về phía ta: “Ta cùng một nhóm với bà ấy, không cần thêm người nữa”.

Jarnsaxa lập tức giống như chú khỉ con, ôm chặt lấy cổ Thor: “Nhóm đấy, em muốn vào nhóm đấy!”.

Đôi mày của Meli lại càng nhíu chặt hơn: “Không, chúng ta không cần nàng!”.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ta, Meli với hàng mày nhíu chặt, và Jarnsaxa định bám dính Thor không rời nhưng bị người ta bỏ mặc, dẫn đến cảm xúc rất rất tồi tệ, cùng đứng ở quảng trường Kỵ sĩ đen trong thành Hande, sáu mắt nhìn nhau, giống như đám binh sĩ đứng bất động lù lù ở hai bên đường, hoặc tựa những pho tượng của các vị thần đang tọa lạc trên mặt cỏ ánh sắc xanh lam băng giá sau lưng họ.

“Bây giờ tính thế nào đây?”, cuối cùng Jarnsaxa không nhịn nổi, nói.

Meli nhìn nàng chòng chọc, trên mặt viết rõ rành rành mấy chữ “phiền phức quá!”.

Ta lén lút thở dài một tiếng trong lòng. “Nếu hai người đã muốn tham gia tranh tuyển, vậy thì chắc chắn cũng phải nộp tác phẩm cá nhân của đại vu sư và phục ma quan rồi, hay là chúng ta ấn định ngày luyện tập nhóm sau khi đã nộp tác phẩm cá nhân, hai người thấy sao?”

“Rất tốt!”, Jarnsaxa lại lên tinh thần ngay lập tức: “Ta đồng ý cả hai tay”.

“Đại vu sư không cần nộp tác phẩm dự thi. Nhưng ta cũng không có ý kiến gì.”

Dường như Meli đang trốn tránh việc phải gặp mặt cô vợ dữ dằn của thần Sấm. “Cứ như vậy đi, Ena, bản kế hoạch cho phần thực chiến đồng đội sẽ do ta viết, vụ này cũng có rất nhiều thứ linh tinh cần chuẩn bị. Hiện giờ bà cứ tập trung thiết kế tác phẩm của quỷ tượng đi, đừng để lỡ thời gian.”

Đột nhiên ta thấy cảm động vô cùng, cười đáp: “Trong tháng này ta bận lắm, nhưng từ tháng sau trở đi, chúng ta còn gần ba mươi ngày nữa, thời gian rất đủ, nếu cô có ý tưởng gì thì cứ viết lại, những thứ khác sau này ba chúng ta sẽ cùng làm”.

“Không sao đâu, không sao đâu, cô ta là đại vu sư cực kỳ lợi hại mà, chỉ cần bắn ra mấy ma pháp trên tế điển là được rồi. So với Meli thì hai ta mới là người khổ cực. Ta phải điều chế hơn một trăm loại dung dịch cơ đấy, phiền phức muốn chết. Chuyện lập kế hoạch cứ giao hết cho cô ta đi.”

Meli hung tợn trừng mắt nhìn Jarnsaxa, thậm chí còn không thèm nói chuyện với nàng ta nữa: “Nếu đã như vậy thì hai người để lại địa chỉ đi, tháng sau chúng ta liên lạc”.

Vừa viết địa chỉ xong, Meli đã nói: “Ena, bà có về Asgard không? Chúng ta có thể về cùng luôn”.

Ta liếc mắt nhìn khung cảnh bốn phía. Đây là lần đầu tiên ta rời Asgard kể từ lúc về lại tộc Aesir tới nay. Khác với mặt đất bằng phẳng của tộc Vanir, cả bộ tộc Aesir phân tầng theo chiều thẳng đứng. Có tổng cộng năm tầng, tầng cao nhất đương nhiên là Asgard; nơi chúng ta đang đứng là tầng thứ hai, cả tầng này chỉ có thành Hande sừng sững, cung điện Kỵ sĩ đen nằm ở chính giữa tòa thành; tầng thứ ba có kết cấu mạng nhện, năm tòa thành chính được nối liền với nhau bởi cánh rừng Quemustone nằm chính giữa, một trong năm tòa thành đó - thành Hull - cùng với cung điện Quỷ Tượng trong thành chính là nơi ta sắp tới để tham gia cuộc thi thăng cấp thành quỷ tượng; tầng thứ tư có rất nhiều thôn trang và thành trấn nằm rải rác, nơi nổi tiếng nhất chính là khu săn bắn và trang viên Adanson, còn có khe núi lớn Tege hùng vĩ nhất chín thế giới; tầng ngoài cùng chính là thành Sazealand khổng lồ, đó chính là trung tâm thương mại của toàn bộ lạc, có cảng Reethi nối liền với thế giới bên dưới.

Thật ra ta cũng muốn đi thăm thú đó đây một phen. Nghe nói trong vườn mộ người Khổng lồ ở bên ngoài thành Hande có lưu giữ hài cốt của những kẻ Khổng lồ ngã xuống trong cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần, hiện giờ nơi đó đã trở thành danh thắng thu hút rất nhiều du khách.

“Cái gì? Bà tên là Ena?”, ta còn đang lưỡng lự xem có nên đi hay không, Jarnsaxa đã kinh hãi thốt lên, “Chẳng lẽ bà không biết tên mình giống với tên của con ranh Ena tộc Vanir ư?”.

Ta khựng lại một chút, sau đó nói: “Ta biết. Có vấn đề gì sao?”.

“Con ranh Ena đó cũng giống bà, theo đuổi nghiệp rèn, nhưng ả xinh đẹp đến mức làm người ta tức chết vì ganh tị, tính cách cũng khiến kẻ khác sôi máu.” Hình như Jarnsaxa đang nhớ lại hồi ức nào đó không mấy vui vẻ, thân thể run lên, “Nhưng chuyện khiến người ta ghê tởm nhất chính là chuyện ả đó là người đàn bà của Loki. Ta chỉ cần nhìn thấy hai kẻ đó thôi là đã muốn nôn mửa rồi”.

“Phu nhân thần Sấm, chuyện này không cần cô nói chúng tôi cũng đều biết”, Meli liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay vòng qua eo ta. Ta tưởng là của Jarnsaxa, liền quay sang cười gượng với nàng. Nhưng ta vô thức liếc nhìn bàn tay đang ôm eo mình lần nữa, lại ngẩng đầu quan sát hai bên, thì thấy hai người đồng hành của ta, một người đang khoanh tay, một người đang chống nạnh.

Ta lại nhìn về phía Jarnsaxa, nàng chẳng những không phản kích Meli, mà còn nhìn đăm đăm sau lưng ta với ánh mắt vô cùng hoảng hốt.

Meli ngẩng đầu lên, cũng lập tức hóa đá.

Ta quay đầu theo bản năng, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp vô cùng - gương mặt vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

Gương mặt của hắn lập tức sát lại gần.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng hít thở thật sâu của những người xung quanh. Đầu óc ta lúc này cũng trắng xóa như tờ giấy.

Bởi vì, hắn hôn ta.

Thật ra lúc ý thức được gã trai này chính là Loki, phản ứng đầu tiên của ta không phải là căm ghét hắn thế nào hay sợ hắn ra sao, mà là hoảng hồn vì cảnh tượng hiện tại: Một chàng trai tuổi trẻ anh tuấn của tộc Vanir, thân cao gần một mét chín, cả người tỏa ra thứ hương vị ngọt ngào đang ôm chặt vòng eo của một bà lão tộc Aesir thân người khô đét như cành củi, mặt đầy nếp nhăn, mái tóc đen vấn cao như yêu quái, lại còn đứng ở quảng trường Kỵ sĩ đen của thành Hande, nơi có bao người qua lại, trước mặt hai cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp - một là Phục Ma Quan, một là Vu Sư - hôn bà lão kia một cách say đắm.

Đừng nói là những người đứng ngoài xem không thể chấp nhận nổi, đến cả ta khi tưởng tượng ra cái cảnh ấy còn thấy nôn nao cả người, quá biến thái, quá đáng sợ!

Jarnsaxa vốn khả năng chấp nhận hiện thực khá kém, lúc này đã hét toáng lên, nhưng một ngọn lửa bùng lên đã khiến nàng lập tức ngậm chặt miệng.

Sau khi bộ não thôi không như mớ bòng bong nữa, ta đột nhiên ý thức được tình hình hiện tại đáng sợ thế nào, vội vã đẩy hắn ra. Nhưng cánh tay hắn chỉ hơi lỏng ra một chút, rồi lại lập tức ôm chặt lấy vòng eo, gương mặt sát gần, thì thầm bên tai ta: “Nhìn em bây giờ mà xem, bộ dạng thế này còn mơ tưởng ai yêu em nữa chứ? Chỉ có mình ta thôi”.

“Cút ngay!”

Ta khản giọng hét ầm lên, hoảng hốt lùi lại phía sau. Jarnsaxa và Meli co rúm người, kinh hoàng nhìn về phía Loki. Ta biết nếu cứ để hắn phát điên như thế thì tình hình sẽ ngày càng trở nên thê thảm, có điều, ta không tài nào ra lệnh cho cơ thể mình thôi run rẩy. Nắm chặt hai tay, ta cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng ai ngờ bàn tay lạnh giá của ta còn run rẩy hơn.

“Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”

Loki nghiêng đầu sang một bên, cười khẽ: “Em không biết thành Hande này là nơi ta muốn tới lúc nào thì tới sao? Đây cũng chính là nguyên nhân Odin không tài nào bắt được tay đấy. Thấy ta không chết, em thất vọng lắm chứ gì?”.

Kỳ thực, lúc này đây ta chỉ hận là không thể đặt dấu chấm cho cuộc đời hắn ngay tại chỗ này, ít ra cũng phải cho hắn một cái bạt tai lệch mặt. Nhưng ta lại nghĩ tới bức thư vừa chân thành vừa hèn mọn khẩn cầu của Ena. Nàng đã từng nói, đừng làm Loki bị tổn thương, hơn nữa ta cũng biết rằng, tất cả những chuyện hắn làm với ta trước đây chỉ xuất phát từ bản tính độc chiếm bệnh hoạn và biến thái, Ena, nàng lại trao gửi trái tim cho hắn một cách chân tình.

Cuối cùng ta chỉ đành im lặng, cúi đầu vội vã đi lướt qua người hắn. Hắn túm tay ta lại: “Chẳng lẽ em không tò mò xem ký ức mình đã đánh mất có bộ dạng thế nào sao?”.

Ta vội vàng liếc mắt nhìn qua hai cô gái đứng ngay bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi câm miệng cho ta”.

Loki cười khẽ. Tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng hắn sở hữu đôi mày rậm cùng cặp mắt rất to, mỗi lúc mỉm cười, từ xa nhìn lại sẽ thấy một hai con ngươi đen nháy, vô cùng đẹp đẽ. Hắn cũng học bộ dạng của ta, cố ép giọng nói, nhưng nội dung mà hắn thì thầm bên tai thì lại như lưỡi dao bổ thẳng vào dây thần kinh lý trí của ta: “Không muốn biết em đã từng yêu ta thế nào sao? Bất kể ta có làm chuyện quá đáng thế nào, chỉ cần ta ngoắc tay một cái là em sẽ lại ngoan ngoãn trở lại bên ta. Đêm trước khi thức tỉnh em vẫn còn đang quấn lấy ta trên giường, tới tận khi trời sáng, thiếu chút nữa thì khiến ta kiệt sức”.

Tuy tuổi thật của ta không bằng Loki, nhưng nghe hắn nói mấy lời này, ta vẫn thấy như đang bị một gã trai trẻ đáng khinh nhục mạ. Mà cái đêm bị hắn làm nhục trong kiếp trước lại một lần nữa hiển hiện trong óc ta, đánh thức cơn phẫn nộ đang âm ỉ trong lòng, ta giơ tay định cho hắn một bạt tai.

Hắn lập tức bắt được tay ta.

“Ta không phải là người ngươi đang nói tới!” Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lại phải cố ép mình nhỏ giọng: “Ta là Frigg, là người chị đã nhìn ngươi lớn lên, dốc hết tâm tư đối xử tốt với ngươi rồi lại bị ngươi đâm một dao trí mạng sau lưng!”.

“Tốt thôi, thưa chị. Chúng ta nói chuyện đứng đắn vậy. Không phải chị muốn làm quỷ tượng sao, nếu có ta giúp đỡ thì việc chế tạo ra một thanh trường kiếm của kỵ sĩ có chứa Hỏa ma pháp chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Đừng mơ tưởng mà cò kè mặc cả với ta, ta với ngươi không có gì để nói với nhau cả”, tự ta cũng thấy giọng mình run run.

“Cứ bình tĩnh, yêu cầu của ta chẳng nhiều nhặn gì đâu”, Loki cười, nụ cười cực kỳ mê hoặc, “Sau khi lấy được táo vàng rồi, chị chỉ cần ngủ với ta một đêm là được. Chỉ một lần thôi”.

“Ta thà chết còn hơn.”

“Chị đừng hiểu nhầm. Chính vì chị không phải Ena nên ta mới muốn làm chuyện này.” Hắn khẽ nhíu mày, nhìn ta bằng ánh mắt nũng nịu, “Chẳng lẽ chị không thấy chiếm cơ thể của người khác là chuyện rất khó coi à? Phải lựa chọn lúc cả chị và ký ức của nàng tồn tại thì mới công bằng chứ, có đúng không?”.

“Ngươi đừng mượn cớ!”

Lời hắn nói quả thực chỉ là mượn cớ mà thôi. Bất kể ta có ở cùng hắn bao lâu thì ký ức trước khi thức tỉnh của ta cũng chẳng thể trở về.

Loki, hắn thực sự điên rồi.

Ta liếc mắt nhìn Jarnsaxa cùng Meli một cái, sau đó vội vã bước về phía cây cầu Dabu thần thánh. Loki không đuổi theo ta nữa, chỉ đứng yên tại chỗ, hét với theo: “Chị, hôm nay ta chỉ tới báo tin thôi, không phải tới để bàn chuyện bán mua. Ta nhất định sẽ lấy lại thứ thuộc về ta!”.

Chỉ lát sau, tiếng hét của hắn đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, có vài kỵ sĩ đen quay đầu ngựa, tiến lại gần xem xét. Nhưng trước khi bọn họ tới gần, Loki đã mở một quyển sách ma pháp dày cộm ra, ngón tay điểm nhẹ trên trang giấy, rồi cả người biến mất giữa luồng sáng cực mạnh phát ra từ quyển sách.

Sau đó, Jarnsaxa và Meli đã hỏi ta rất nhiều điều. Ta thì ngoài việc biện bạch mối quan hệ của ta và hắn giống như thù địch, còn lại, không giải thích thêm gì nữa.

Hôm ấy, ta về nhà lúc trời đã tối, cả đêm mất ngủ. Suốt đêm, trong đầu ta cứ vang vọng những lời Loki nói ban chiều… Chẳng lẽ ta đang chiếm lấy cơ thể của người khác thật sao? Chẳng lẽ cái giá để có thể cùng tồn tại với thân xác này là phải phản bội bộ tộc, đầu quân cho địch?

Ta không sao tìm ra đáp án.

Giữa trưa ngày hôm sau, trong xưởng rèn thắp đầy những ngọn nến chập chờn, khi mờ khi tỏ, hai gã trợ thủ nhìn ta với vẻ mặt căng thẳng, còn ta đang nâng dung dịch mà bọn họ điều chế lên quan sát một phen, xoay vài vòng dưới ánh nến, cuối cùng bịt nút gỗ lên miệng ống nghiệm, sau đó gác nó lên giá.

“Vẫn chưa được.” Ta gõ nhẹ lên thân ống nghiệm chứa thứ chất lỏng màu đỏ thẫm, “Hai người nhìn xem, mấy hạt bột kia đều nổi trên dung dịch, màu sắc cũng không chuẩn lắm. Kỵ sĩ bóng tối đâu phải vu sư, vả lại, vũ khí của kỵ sĩ mang theo có thuộc tính ma pháp vốn là thứ mới mẻ, bọn họ sao có thể khống chế được Hỏa ma pháp vốn là thứ ma pháp khó kiềm hãm nhất chứ?”.

Vẻ uể oải chán chường chỉ thoáng qua trong mắt hai người trợ thủ, một người vội hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm thế nào?”.

“Thần khí là gì? Thần khí chính là thứ binh khí có thể gia tăng sức mạnh cho bất cứ ai, giống như chắp thêm cánh cho mãnh hổ vậy, chứ không phải chỉ dành riêng cho một nhóm người. Thanh kiếm này dù giao vào tay một chiến binh giết chóc thì vẫn phải dùng tốt như thường.”

Ta nắm chặt lấy thân kiếm đã cơ bản xong khuôn, cân nhắc từng câu chữ, “Sau khi nắm kiếm vào tay, người ta phải có cảm giác như Hỏa thần nhập xác, sức mạnh tuôn ra phải nhanh chóng, phải nhập vào thân thể trong nháy mắt, nhưng không được gây ra tác dụng phụ nào quá mạnh… Đúng rồi, thả thêm một chút bột của đá ngân tinh vào dung dịch mới xem sao”.

Gã trợ thủ lấy một khối đá ngân tinh ra, đặt vào máy nghiền, sau đó nhấc một bình dung dịch hòa tan lên.

“Khoan, từ từ đã, đừng thêm cái đó”, ta vội vàng ngăn cản hắn, nhưng không kịp, dung dịch đã được rót vào rồi. Nhìn gương mặt ngơ ngác không hiểu ra sao của hắn, ta chỉ có nước thở dài: “Không sao, không sao, làm lại cái khác đi”.

“Tại sao lại thế?”

“Nhựa Cây thế giới trong dung dịch hòa tan sẽ hấp thu 0.175% nguyên tố lửa.”

“Phu nhân Ena, chúng ta đang chế tác trường kiếm cho kỵ sĩ chứ có phải nhẫn đâu, rót thêm một chút dung dịch Hỏa ma pháp cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.”

“Vậy thì trọng lượng của toàn bộ thanh kiếm sẽ tăng thêm một trăm gram. Nếu như một trăm gram đó chúng ta dùng để khảm thêm đá trừ tà thì sẽ được lợi thêm bao nhiêu nào?”

Gã trợ thủ sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói: “Vậy hiện tại chúng ta phải làm thế nào?”.

“Lấy một viên đá ngân tinh khác ra đây. Nghiền bằng tay.”

“Hu hu, thế là mất toi bốn ngàn sáu trăm Binet rồi”, gã trợ thủ còn lại ôm ngực rên rỉ.

“Nếu biết tiếc tiền thật thì mau làm ra hiệu quả như ta mong muốn đi… Tất cả những hạt bột đá đều phải phân bố đều khắp dung dịch, không được để nó nổi trên bề mặt hay lắng cặn ở đáy, chi tiết này rất quan trọng.” Nói tới đây, ta lại chỉ về phía đá ngân tinh: “Chờ chút đã, bột đá kia nghiền chưa đủ mịn, dung dịch có nồng độ cao không thể hấp thụ được chất rắn có kích thước lớn như thế được”.

Lúc xoay người đi tìm chất tạo màu, ta vô tình nhìn thấy cảnh hai gã trợ thủ liếc nhau, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.

Tác phẩm dự thi này chiếm tỉ lệ điểm cực lớn. Nếu để Loki giúp một tay thì ta đã chẳng phải chạy tới chạy lui mà thu thập nguyên vật liệu thế này, còn phải điều chế dung dịch với độ chính xác tới từng 0.1 mili, chưa kể đến chuyện số tiền bỏ ra vượt quá dự toán, dẫn tới nguy cơ ta phải gặm bánh mì sống lay lắt qua ngày đến hết tháng sau. Chỉ cần hắn xuất hiện, sau đó rèn một cây trường kiếm kỵ sĩ phổ thông, rồi niệm vài câu thần chú, thổi Hỏa ma pháp vào thanh kiếm là ta lập tức có thể hô mưa gọi gió trên bảng xếp hạng rồi… Nghĩ tới đây, ta giật mình lắc đầu quầy quậy, ta đúng là lên cơn thần kinh rồi, ngay cả chuyện này mà cũng nghĩ ra được.

Có điều, nếu như là Odin giúp đỡ, chắc chắn rằng ta sẽ gật đầu không do dự. Chàng luôn là người đem đến cho người khác cảm giác muốn cậy nhờ như thế đấy.

Dòng suy nghĩ cứ miên man, đột nhiên một gã trợ thủ lớn tiếng chào: “Bệ hạ!”.

Ta lập tức quay đầu, khi thấy Odin đang đứng ở phía sau, ta vẫn giật mình thon thót.

Odin cởi áo khoác ra, gật đầu với hai gã trợ thủ: “Ena đúng là một bà chủ nghiêm khắc nhỉ”.

Ta sửng sốt đến độ há hốc mồm. Gã trợ thủ cất tiếng chào ban nãy tiếp lời: “Phu nhân Ena quả thực rất lợi hại, bà ấy biết rõ mình phải chế tác những gì, nhiều lúc suy nghĩ của bà ấy còn vượt xa những thao tác trên thực tế. Tuy là quỷ tượng nhưng bà ấy lại rất am hiểu về những vấn đề thuộc phạm trù của thuật luyện kim, người khác đừng mơ mà gian dối được với bà ấy”.

“Vậy ư, ta cũng thấy tò mò, sao một quỷ tượng tài hoa đến nhường này lại không có tiếng tăm gì.” Chàng mỉm cười, chỉnh trang lại cổ áo, “Các ngươi ra trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với bà ấy một lát”.

Hai gã trợ thủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó buông hết công cụ trên tay xuống, chậm rãi ra khỏi xưởng.

Odin bước tới bên cạnh ta, một tay chống xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn ta: “Nghe nói Loki lại tới tìm cô?”.

Hơi thở của chàng chỉ gần trong gang tấc. Hình như cự ly hơi gần quá thì phải. Thanh âm của ta cứ như bị cổ họng ép cho bẹp gí: “A… Đúng thế”.

“Cô là Thần tộc Aesir, chưa kể thân phận lại hết sức đặc biệt. Có những chuyện dù ta không nói chắc cô cũng phải hiểu rõ trong lòng.”

Nghe xong câu này, trái tim ta đã đóng băng hơn một nửa. Trầm mặc trong chốc lát, ta gật đầu: “Tôi biết”.

“Nếu muốn qua lại với hắn, thì hãy quay lại tộc Vanir.”

Giọng nói của chàng lạnh tựa băng, không có chút ấm áp nào, thái độ khi nói chuyện với ta chẳng khác gì đang ra lệnh cho thuộc hạ. Thậm chí, lúc nói chuyện với thuộc hạ, thỉnh thoảng chàng còn nở một nụ cười khe khẽ. Dù là thế, ta vẫn cố gắng áp chế thứ tình cảm đang chực tuôn trào trong lồng ngực, nhẹ giọng đáp: “Tôi sẽ không gặp lại hắn nữa”.

“Nếu cô thật sự muốn ở lại đây, vậy thì đừng để ta phát hiện chuyện như thế xảy ra lần nữa.”

“… Được, tôi hiểu rồi.”

Trước đây khi chung sống với Odin, ta chưa từng có cảm giác mình chiếm được ưu thế, còn hôm nay, bản năng phục tùng mệnh lệnh khi đứng trước mặt chàng càng làm ta chán chường. Không phải ta căm ghét một Odin lạnh lùng hờ hững, mà ta hận bản thân lúc nào cũng làm ra những chuyện hồ đồ.

Bởi vì ta không hề phản kháng, vậy nên nỗi bất mãn của Odin cũng không tìm được chỗ để trút vào. Chàng đi lướt qua ta, cầm lấy thanh trường kiếm kỵ sĩ chỉ mới thành hình: “Chế tác cũng được lắm”.

Hình như đây là lần đầu tiên ta được chàng công nhận một cách khách quan như thế. Trong giây phút này, nỗi chán nản trong lòng ta đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Chỉ là, không hiểu vì sao, một nỗi bất an mơ hồ bỗng nhen nhóm trong tim ta.

Ta nhìn Odin đang quan sát thanh kiếm kia, gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét tinh tế, hốc mắt sâu cùng hàng mi dày đến độ gần như che phủ con ngươi. Từ góc này ta không thể quan sát trọn vẹn gương mặt của chàng, nhưng được ngắm nhìn đôi mắt sâu tựa biển, khiến người ta chẳng tài nào đoán nổi tâm tư.

“Nói đi cũng phải nói lại, lúc còn ở Vanaheim cô cũng đã rất tài giỏi rồi.” Chàng khẽ cười, trong ánh mắt thấp thoáng vài phần dịu dàng.

Chỉ là, lúc này ta lại cười không nổi. Rốt cuộc ta đã biết vấn đề luôn trĩu nặng trong tâm trí mình là gì rồi.

Lần đâu tiên Odin chủ động nói chuyện cùng ta là khi Magny báo với chàng có người sử dụng thần lực để rèn kiếm. Nói cách khác, lúc đó chàng đã biết ta có khả năng rèn vũ khí, mà Frigg chàng quen đâu có biết thứ này.

Chẳng lẽ… Chàng nói với ta những lời như thế chỉ vì nghĩ ta vẫn còn ký ức của Ena, hoặc căn bản vẫn chính là Ena dạo trước?

Nghĩ thế, đáy lòng ta lại dâng lên một tia hy vọng, ta nắm chặt hai tay, giọng nói có chút lệch lạc: “Ký ức khi ở Vanaheim… Tôi không còn nhớ gì cả. Cũng không biết vì sao kỹ thuật rèn của thần kim tượng vẫn còn lưu lại trong tôi”.

Tuy vậy Odin vẫn bình tĩnh như thường, thong thả nói: “Sau khi thức tỉnh, dù cho có lựa chọn xóa bỏ ký ức thì năng lực vẫn sẽ tồn tại trong thân xác”.

“Thì ra là vậy”, ta cúi đầu, lại nói: “Kỳ thật, dù biết như thế, tôi cũng chẳng hiểu được rốt cuộc mình là ai nữa”.

“Cô chính là cô, còn phân biệt ai với ai làm gì.”

“Ý của tôi là, tôi không biết mình rốt cuộc là Frigg, hay là… Ena.”

“Dù là Frigg hay Ena thì cũng thế thôi, đều là một linh hồn duy nhất. Chỉ là trải nghiệm cuộc sống khác nhau, thế nên tính cách cũng có đôi chút khác biệt. Giống như tính cách của một người bình thường cũng có rất nhiều phương diện khác nhau vậy.”

“Không, tôi không phải Ena”, ta vội vã ngẩng đầu: “Tôi là Frigg”.

Odin không nhịn được cười: “Sao cô phải câu nệ vấn đề này như thế?”.

“Tôi không tin hai cá thể với hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau lại là một người. Nếu như cùng là một linh hồn, vậy thì bất kể có trải qua bao nhiêu kiếp, đều sẽ chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng ấy cũng chẳng khác một câu tỏ bày cảm xúc là bao. Thế nhưng, ta không hề hối hận về những gì mình đã nói.

“Frigg, cô vẫn ngây thơ giống hệt ngày trước. Nếu như một người có thể đời đời kiếp kiếp chỉ yêu duy nhất một người, thì trên thế gian này làm gì có nhiều cuộc tình đổi thay như thế.”

“Cuộc tình có thể đổi thay thì sao gọi là tình yêu chân chính, quá lắm cũng chỉ có thể gọi là thích mà thôi. Ngài không thể chỉ dựa vào suy nghĩ cá nhân mà phủ nhận tình cảm của người khác thế được.”

Odin trầm tư trong chốc lát, đột nhiên đứng thẳng người: “Ta có chuyện phải đi trước, cô tiếp tục làm việc của mình đi”.

Im lặng nhìn chàng vội vã khoác áo choàng, chỉnh trang lại cổ và tay áo, ta nhẹ giọng hỏi: “Chàng đang trốn tránh em sao?”.

Chàng sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn ta: “Làm gì có chuyện đó”.

“Vậy tại sao không trả lời câu hỏi của em?”

“Đâu phải ta không muốn trả lời, chỉ là đề tài này quá vô nghĩa mà thôi”, Odin nhìn ta, nở một nụ cười xã giao cứng nhắc, “Tuy bộ dạng đã biến thành một bà lão, nhưng lối suy nghĩ của cô vẫn đơn giản hệt khi xưa. Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu thứ quan trọng hơn tình ái, vậy mà những cô gái trẻ cứ thích nâng nó lên thành cả thế giới của riêng mình”.

Chàng vỗ vai ta: “Cố lên nhé”, sau đó quay người rời đi.

“Lúc nào cũng thế, chàng lúc nào cũng chỉ biết chế giễu em.” Nhìn bóng lưng chàng, ta không nhịn được lớn giọng gọi với theo, “Chàng đương nhiên sẽ cảm thấy tình yêu là thứ quá hời hợt, bởi vì từ trước tới giờ chàng đâu có yêu ai. Kiếp trước chàng cưới em cũng chỉ là vì bộ tộc, cùng cái ham muốn chinh phục tự cho mình là đúng của một gã đế vương mà thôi!”.

“Nếu cô đã nghĩ thế, vậy thì cứ cho là thế đi.” Chàng vẫn quay lưng về phía ta, tiếp tục bước đi.

Hành lang thần điện sáng trưng đèn đuốc, chẳng biết tự khi nào mà đợt tuyết đầu tiên của năm nay đã phủ xuống đế đô Asgard. Màu xanh thẫm của trời cao phản chiếu xuống mặt tuyết trắng ngần. Từ nơi ta đứng phóng mắt nhìn ra, cánh cửa cuối hành lang như một chiếc khung thật lớn, bao trùm lấy thế giới bên ngoài, tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp hòa giữa sắc xanh lam và màu trắng bạc.

“Được, chuyện là như thế chứ gì. Vậy chàng nhìn thẳng vào mắt em mà nói, chỉ cần chàng nói, em sẽ lập tức ra đi, sẽ không đem lại phiền phức gì cho chàng nữa.” Ta vội vã đuổi theo Odin, trên hành lang trống trải, những tiếng bước chân liên tiếp đan vào nhau, một thong dong bình tĩnh, một hối hả vội vàng.

Bước chân của Odin sững lại, nhưng không kéo dài được đến một giây, chàng đã lại tiếp tục đi về phía trước.

“Dù sao em cũng chỉ là một bà già mặt đầy nếp nhăn, nói mấy câu đó chàng thấy khó đến thế sao?” Dù cố đến mấy ta cũng chẳng tài nào đuổi kịp chàng, chỉ đành nói với theo từ phía sau: “Odin, chàng không được đi, chàng phải trả lời em”.

“Ta đã nói rồi, chủ đề này quá lãng phí thời gian, lại không có ý nghĩa gì cả.”

Chàng đã bước tới cánh cửa lớn của thần điện. Biển tuyết mênh mông bay lượn trước mắt chàng, phủ lấp thế giới bên ngoài, từng bông tuyết tuôn rơi không hề ngơi nghỉ.

“Nếu đã như vậy… chàng hãy quay lại nhìn em rồi lặp lại câu vừa nãy dù chỉ một lần.”

Trước cửa thần điện, những võ sĩ mặc áo giáp đã được huấn luyện kỹ càng đang đứng ngay hàng thẳng lối. Ai không biết thường sẽ tưởng họ là những pho tượng quá tinh xảo. Vậy mà lúc này đây, hai võ sĩ đứng gần cửa lớn nhất đều quay đầu lại nhìn Odin.

Nhưng, trước mặt ta vẫn chỉ là bóng lưng sừng sững của chàng.

Thật lâu sau, lâu đến độ dường như thân thể đã hòa vào bức họa trời tuyết bao la, chàng mới dợm bước về phía trước, rồi biến mất giữa gió tuyết mịt mù.

Một tuần sau ta mới phát hiện ra trong trường kiếm có chứa thứ Hỏa ma pháp thuộc hàng thượng đẳng, chắc chắn là do Odin thổi vào nhân lúc ta không chú ý. Lúc đó, bởi vì phải chuẩn bị những nguyên liệu liên quan đến nguyên tố lửa, ta đã cạn tiền đến độ chuẩn bị đánh liều đi bán máu.

Thế nhưng có ma pháp phụ trợ không đồng nghĩa với việc có thể cắt xén nguyên liệu được, dù sao đây là cuộc thi cạnh tranh về kỹ thuật rèn, mấu chốt vẫn là chất lượng của vũ khí. Lại tốn thêm gần mười ngày nữa, cuối cùng ta cùng hai gã trợ thủ - hai kẻ cứ nhìn thấy ta là lại lộ ánh mắt lờ đờ ngơ ngác như người say rượu - cũng hoàn thành xong việc chế tạo trường kiếm.

Sau khi dán tem hỏa tốc lên gói bọc thanh kiếm, gửi tới thành Hull, ta lại lao đầu vào công cuộc chuẩn bị cho kỳ thi quỷ tượng. So với công việc chế tạo trường kiếm cần nghiên cứu cả biển kiến thức mênh mông vô hạn, thì đề mục kiểm tra trong cuộc thi quỷ tượng quả thực chỉ là cái móng tay. Kiến thức chuyên môn cùng với kinh nghiệm thực tiễn chiếm đa số trong phần thi viết và phần thi phụ trợ. Thế nhưng phần kiểm tra kỹ xảo chiến đấu - chiếm tới 30% số điểm - lại trở thành điểm yếu của ta, dùng mấy cái khớp xương già này đi đấu với giám khảo thì chẳng mấy mà ta bị dần cho tơi tả. Vậy nên, ta định bỏ qua phần thi chiến đấu luôn. Cứ thế, ta cần phải giành được xấp xỉ 90% số điểm trong tất cả những phần thi trước thì mới có cơ hội qua cửa.

Chiếu theo kế hoạch thi viết là chính, thi kỹ thuật hỗ trợ là phụ, ta ôn luyện suốt bốn ngày liên tục, tới ngày thứ tư, ta nhận được thư xác nhận từ phía cung điện Quỷ Tượng. Phong thư rất dài, bên dưới những dòng chữ in dài dằng dặc giải thích về Thượng giới tế điển cùng những lời chúc mừng xã giao là mấy dòng chữ viết tay của người thẩm định:

Một tác phẩm vô cùng vĩ đại, chế tác hết sức tinh tế, hơn nữa lại hoàn thành rất đúng hạn, có thể thấy ngươi là một người rất giỏi trong việc quản lý thời gian. Thầy Magny rất kỳ vọng vào ngươi!

Sau khi đọc mấy câu này, ta không nhịn được mà nắm chặt hai tay, reo hò ầm ĩ. Đến khi cơn kích động qua đi, ta đột nhiên nhớ lại hình dạng hiện tại của bản thân, xấu hổ hứng chịu vô số ánh mắt quái dị của người đi đường.

Lão già Magny kia á, ngày thường đã không thích nói cười thì chớ, tính tình còn cáu kỉnh, ai ngờ cũng có lúc lão xem trọng người khác.

Cuối cùng ta cũng đợi được đến hôm thi.

Thí sinh phải vào phòng thi lúc mười một giờ sáng. Địa điểm thi được ấn định tại thành Hull, cách Asgard một quãng đường xa lắc. Tuy rằng từ Asgard thông qua ma trận Vận chuyển, tới được cánh rừng rậm Quemustone thuộc tầng thứ ba của bộ tộc chỉ là chuyện trong năm phút, nhưng muốn đi từ rừng rậm tới thành Hull thì dù dùng cách gì cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Đương nhiên, nếu thuê cốt phượng bay thẳng từ Asgard thì chỉ mất nửa tiếng thôi, có điều, chi phí đi đi về về một chuyến cũng đủ để chi trả cho cả tháng sinh hoạt của ta.

Vậy nên, ta phải xuất phát từ lúc sáu giờ khi trời vừa tờ mờ sáng.

Sáu giờ sáng, đế đô Asgard vẫn đang say ngủ trong bóng đêm sâu thẳm, những bông hoa tuyết nhỏ xinh óng ánh bay lượn giữa không trung, dù đứng ở khu vực sinh sống của các chủ thần, người ta vẫn có thể nghe được những tiếng hú như kéo dài bất tận của bầy sói tuyết đuôi dài trong cánh rừng Phượng hoàng ở tận phương xa. Thổi hơi vào lòng bàn tay lạnh lẽo, ta vác bao dụng cụ cần dùng trong cuộc thi trên lưng, thẳng tiến về phía ma trận Vận chuyển đặt ở trung tâm thành.

Lơ đãng cúi đầu, ta thấy hai bóng người dưới trụ đèn đường màu bạc đang áp sát vào nhau với tốc độ cực nhanh .

Trái tim giật thót, ta vội vã xoay người, nhưng một tấm vải đen thật lớn lập tức phủ lên đầu, ta bị quấn lại như bịch hàng đóng gói. Ta liều mạng giãy giụa, nhưng hai kẻ kia đã nhấc bổng ta lên như khênh một tờ giấy.

Từng luồng khí lạnh thấu tận xương lướt qua thân thể, cùng với tiếng chim kêu giúp ta chắc chắn một điều, bọn họ đang cưỡi phượng hoàng bay với tốc độ tối đa. Khoảng hai mươi phút trôi qua, khi sức của ta càng ngày càng yếu, cũng là lúc tiếng sóng biển xô bờ mỗi lúc một gần.

Thời khắc cảm giác trái tim nhảy lên tận cuống họng khi rơi đột ngột qua đi cũng là lúc phượng hoàng hạ cánh. Hai kẻ kia nhấc bổng ta lên, sau đó ném xuống, hung hăng xé toạc cái túi bao quanh người ta. Trước mặt ta là hai gã Thần tộc Aesir bịt kín mặt.

Khi ta ý thức được mình đang đứng ở nơi biên cương Thần giới, ngay trên vách núi hiểm trở phía trên đại dương lơ lửng giữa không trung cũng là lúc trái tim ta bị nhấn chìm trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

“Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn bắt ta? Thả ta ra… Ô!” Miệng ta bị một nắm vải lớn bịt chặt.

Bọn chúng giữ chặt cổ ta, cố nhét nắm vải vào sâu hơn nữa, sau khi chắc chắn rằng ta không thể ú ớ được gì, một kẻ trong số chúng nhanh chóng khóa chặt hai tay ta, kẻ còn lại dùng dây thừng trói hai chân ta lại, sau đó thắt đến bốn năm nút liền.

Ta bị nâng bổng lên.

“Khoan đã, tiểu thư Yule đã dặn là phải trói cả tay nữa.”

Lần này thì cả tay ta cũng bị trói.

“Ư ư ư, ư ư ư ư…”

Ta cũng lờ mờ đoán được bọn họ muốn làm gì, nỗi sợ hãi trong ta dâng lên khiến nước mắt tuôn trào. Nhưng tiếng kêu chưa dứt, ta đã bị ném khỏi vách đá hiểm trở.

Đây là vách đá cao nhất đế đô Asgard. Tận cùng đại dương rộng lớn này không phải đáy biển, mà là khoảng vũ trụ tối đen, mênh mông không hề có bất kỳ sự sống nào. Trong thoáng chốc, ta đột nhiên trở nên bé vô cùng, chỉ như một hạt cát vô danh.

Vài chục giây sau, ta vẫn trong trạng thái rơi tự do với tốc độ ngày càng nhanh. Gió lạnh thấu xương gần như xé toạc làn da. Mặt biển mênh mông, lại bởi độ sâu quá lớn mà biến thành màu xanh đen đáng sợ chỉ còn cách ta trong gang tấc.

Nắm vải đã bị rơi ra khỏi miệng, tiếng gào thét như xé toạc trời xanh của ta cứ quẩn quanh nơi vách núi sâu hun hút.

Thời gian rơi tự do quá dài, nỗi sợ hãi trong ta đã sớm vượt quá sức chịu đựng của bản thân.

Vào thời khắc trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy một quầng sáng màu vàng kim rực rỡ lao về phía mình, đôi mắt to tròn lấp lánh giữa không gian u ám, những quầng lửa dài thiêu đốt cả bầu không khí của đêm đen tĩnh mịch.

Thứ đánh thức ta tỉnh lại vẫn là tiếng sóng xô bờ.

Ánh sáng yếu ớt chiếu ở nơi mí mắt ta, tựa như có một tảng đá khổng lồ áp trên lồng ngực, hít thở cực khó khăn, ngay cả hành động cơ bản nhất như mở mắt cũng trở nên cực nhọc vô cùng.

Có thứ gì đó lành lạnh đang liên tục vỗ vào mặt ta. Ta híp mắt để nhìn, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt ta là một con kim dực long nhỏ bé. Nó nhíu mày, bắt đầu thay đổi góc độ, dùng đuôi và cánh đập lia lịa vào mặt ta.

“Lo… lo?” Ta kinh ngạc nhìn nó, lại đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đang nằm ở bờ biển bên dưới vách núi đen, “Mày đã cứu ta ư?”.

Lolo hình như vẫn còn giận lắm, chẳng thèm gật đầu cũng không lắc đầu, cứ thế ngồi phịch xuống, nhíu chặt lông mày mà nhìn ta, cực kỳ tức giận.

“Cảm ơn mày, cảm ơn mày nhiều lắm”, ta bế bổng nó lên, xoa đầu nó.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng khẩn cấp, ta vội vã móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn. Kim đồng hồ đã chỉ đúng mười giờ hai mươi phút.

Một đống phương án cứu vãn tình thế lướt qua trong đầu, ta không hề do dự, nhấc bổng Lolo, sau đó đạp lên những mỏm đá gồ ghề nhô ra nơi vách núi, liên tục di chuyển tức thời, cố gắng leo lên. Đương nhiên, bởi trong lúc di chuyển tức thời, ta không thể dừng lại giữa không trung quá năm giây, thế nên quá trình thoát hiểm diễn ra cực kỳ gian khổ. Lần đầu tiên ta thấy ức chế vì mình chẳng phải Thần tộc Vanir.

Mặc dù ta cố sống cố chết leo lên nhanh hết sức có thể, nhưng lúc ta trở về đế đô Asgard thì đồng hồ đã chỉ mười giờ ba mươi tám phút.

“Lolo, mày tới chỗ cho thuê cốt phượng, chọn một con cho tao, giờ tao về nhà lấy tiền. Gặp nhau ở bãi đỗ nhé!”

Lolo gật đầu thật mạnh, trong bầu không khí tối tăm trên lãnh thổ tộc Aesir, bóng nó lao đi tựa như một con đom đóm xé toạc màn đêm.

Mười giờ bốn mươi bảy phút, ta đặt tiền thế chấp vào tay người cho thuê cốt phượng - kẻ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào chú rồng con tỏa hào quang bốn phía. Hắn vừa cất giọng đòi xem Giấy phép cưỡi thú của ta, một mồi lửa của Lolo đã bắt hắn ngậm ngay miệng lại.

“Lolo, mày lợi hại quá đi…”

Cốt phượng vừa xé gió bay lên, ta liền vỗ lên tấm thân nhỏ của Lolo. Nó ngạo nghễ ngẩng đầu, hệt một thằng bé con kiêu ngạo đương độ trưởng thành.

Chỉ có điều, thời gian… không đủ.

Lúc ta bay khỏi Asgard đã là mười giờ năm mươi phút. Xuyên qua thành Hande, vườn mộ của người Khổng lồ, rừng rậm Quemustone, làn sương mù dày đặc khoác trên mình sắc tím, tới khi nhìn thấy những con đom đóm màu lam là dấu hiệu của ngoại ô thành Hull thì cũng đến mười một giờ sáu phút.

Lao vào thành Hull, bay ngang qua những con phố chật ních người khác hẳn nơi Thần giới, ta nhìn thấy cung điện Quỷ Tượng - khối kiến trúc đã từng gặp bao lần trên báo cũng như trong sách vở. Phía sau là núi cao vực thẳm, tòa thành hùng vĩ được sông suối vờn quanh, mặt sông lấp lánh sắc xanh, ánh sáng vàng chiếu lên từ phía dưới, tất cả khiến cho tòa kiến trúc trở nên vừa thần bí lại rất đỗi xa hoa. Phía trước pháo đài có một ma pháp trận hình tròn cực lớn, sau mỗi lần thi tuyển, những người đủ tiêu chuẩn sẽ đi xuyên qua ma pháp trận đó và trở thành một quỷ tượng chân chính.

Một phút sau, ta thả cốt phượng bay đi, tiếp đó chỉ đủ sức di chuyển tức thời tới trước cánh cổng lớn không người của cung điện nằm đối diện bờ sông, đã mệt tới mức không thở nổi.

Bức tường bảo vệ bằng ma pháp màu bạc tỏa ánh sáng chói lòa chặn ngay chính giữa cánh cổng lớn. Ta vừa bước lại gần, một vị giám khảo mắt đeo kính, tay cầm cuốn sách màu vàng đã bước tới, nhìn danh sách một lượt, nói: “Bà là Ena?”.

“Đúng thế. Xin lỗi, ta vừa gặp phải…”

“Cuộc thi đã bắt đầu rồi thì thí sinh không thể vào nữa, bà trở về sau đó đăng ký lại đi.”

“Thưa ngài, xin hãy cho ta giải thích, sáu giờ sáng ta đã xuất phát từ Asgard rồi, nhưng lại gặp phải sự cố trên đường. Ngài có thể sai người kiểm tra cơ thể của ta, nhất định sẽ phát hiện dấu vết của tình trạng thiếu dưỡng khí và hôn mê. Lần thi này có ý nghĩa rất quan trọng với ta, xin ngài hãy cho ta một cơ hội.”

Vị giám khảo kia kiên nhẫn nghe ta nói hết, sau đó gấp danh sách thí sinh lại: “Ta hiểu. Có điều, phu nhân Ena, bất kể bà có gặp phải chuyện gì, thì đó cũng là chuyện của bà, chứ đâu phải trách nhiệm của chúng ta”.

“Ta đương nhiên không có ý đó”, ta vội vã xua tay, “Thế nhưng, thế nhưng ta nhất định phải thi đỗ lần kiểm tra này, chuyện này thực sự rất quan trọng. Nếu bỏ lỡ nó, ta sẽ phải đợi tới bốn năm sau”.

“Bốn năm? Chắc bà hiểu sai chỗ nào rồi. Giờ bà trở về đăng ký lại, lâu nhất cũng chỉ bốn mươi ngày sau là có thể tham dự kỳ thi tiếp theo.”

“Bởi vì ta đã đăng ký tham dự cuộc cạnh tranh của các quỷ tượng trong Thượng giới tế điển, tác phẩm dự thi cũng đã nộp rồi. Nhưng nếu ta không phải là quỷ tượng thì tất cả sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Nếu ta không nhầm… Bà đăng ký tham gia Thượng giới tế điển trước, rồi mới tới thi chứng chỉ quỷ tượng, đúng không?”

Thấy ta gật đầu, vị giám khảo kia nhăn mày trầm tư một lúc lâu, sau đó mới nói: “Ta không định nói những lời thất lễ, nhưng bà cũng không còn là trẻ con nữa, sao có thể lập ra cái kế hoạch ngược đời như thế?”.

Ta đương nhiên không thể giải thích vì sao mình lại chọn con đường lắt léo này, cũng như kể nỗi khổ trong lòng cho ông ta nghe được. “Làm ơn đi.”

“Đây là quy tắc đã có cả nghìn năm nay của cuộc thi quỷ tượng, muộn một phút cũng đồng nghĩa với bỏ thi. Huống hồ, nếu giờ ta cho bà vào sẽ gây ảnh hưởng tới các thí sinh khác”, vị giám khảo gài bút cẩn thận, sau đó thản nhiên nói: “Bà đợi tới lần sau đi”.

Ta chẳng nói được thêm câu gì nữa, chỉ uất ức đứng yên tại chỗ.

Ông ta chần chừ một lát, nói thêm:

“Ông Trời rất công bằng, ai cũng chỉ có hai mươi tư tiếng một ngày thôi. Nếu đã có thời gian oán hận những chuyện mình gặp phải, thì nên ngẫm lại xem vì sao người khác có thể trở thành quỷ tượng từ khi còn rất trẻ.”

Ta tốn bao công sức mới kéo được Lolo trở lại, không cho nó phun lửa thiêu chết lão giám khảo.

Ta đứng canh ở cửa cả một ngày trời, vẫn ôm tia hy vọng mong manh rằng vị giám khảo ấy đột nhiên mở lòng từ bi mà cho ta qua cửa.

Mãi tới tận chiều, một đám đông Thần tộc Aesir cùng vài người thuộc chủng tộc khác túa ra khỏi cung điện, tay cầm những cây búa dài ngắn khác nhau, trên cánh tay in dấu điểm số trong cuộc thi ban nãy, thấp thỏm xếp hàng ngay ngắn chờ phần sát hạch cuối cùng. Sau khi những thợ rèn đủ tiêu chuẩn dịch chuyển tức thời xuyên qua ma pháp trận, trận đồ hình tròn khổng lồ kia phát ra những luồng sáng vàng kim chói mắt, con dấu ghi điểm trên tay họ liền biến thành ấn ký của quỷ tượng.

Nhưng đó chỉ là số ít mà thôi. Chức vụ nghề nghiệp cao cấp nhất chính là bát cơm vàng cho cả một đời người, những kỳ sát hạch bao giờ cũng vô cùng tàn khốc.

Bọn họ đứng ở nơi cách xa ta, đang trải nghiệm những cung bậc vui buồn mà ta chẳng có cơ hội chạm tay vào. Những tên mới trở thành quỷ tượng lục tục trở lại cung điện để nhận trang phục, còn Lolo thì cứ cúi gằm đầu xuống, dường như nó đang nhận lỗi về mình.

Lết tấm thân mệt mỏi trở về Asgard, ta đột nhiên nhớ ra cũng cần phải liên hệ với đồng đội để nhắc họ luyện tập, có điều, giờ này ta chẳng còn tâm sức đâu mà lo lắng chuyện ấy nữa.

Về tới cửa nhà, thấy hòm thư vẫn luôn trống rỗng bỗng có một phong thư. Trái tim ta nhất thời loạn nhịp, tay chân luống cuống bóc nó ra.

Thật buồn, đó chỉ là số tiền được gửi trả sau khi người cho thuê cốt phượng đã trừ tiền thuê trong tổng số tiền thế chấp mà thôi.

Thứ cảm giác mất mát này dường như đã từng hiện hữu trong quá khứ, giống như chiếc nhẫn màu bạc ta vẫn đeo trên tay kể từ khi thức tỉnh, dù cố thế nào vẫn chẳng nhớ được mình có nó từ đâu.
Bình Luận (0)
Comment