Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi với nụ cười ấm áp trước mặt, chẳng biết tại sao, Ngao Nguyệt cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, mang một cái tên giấu ở thật sâu trong trí nhớ, có chút khó khăn, nàng nhẹ nhàng nói ra: "Là ngươi, Hứa đan sư, Hứa Phong!"
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Ngao Nguyệt, Hứa Phong nhịn không được cười cười, nhẹ giọng nói:
"Không sao chứ?"
"Ở đâu ra tiên tiểu tử miệng còn hôi sữa, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Hoắc Nham phía đối diện cười khằng khặc quái dị.
"Hứa đan sư, đi mau, Hoắc Nham này là cao thủ Địa Nguyên cảnh, chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu!" Ngao Nguyệt vội vã giải thích.
Nghe vậy, Hứa Phong không khỏi mỉm cười, hắn không lui lại mà còn chầm chậm tiến lên:
"Đừng lo, hai tên này giao cho ta được rồi."
Nghe Hứa Phong nói thế, Ngao Nguyệt nhất thời sợ hãi, vừa muốn khuyên can hắn thì đột nhiên lại phát hiện một cỗ nguyên lực hùng hậu, bắt đầu từ trong cơ thể Hứa Phong tuôn ra.
Linh Nguyên cảnh lục trọng!
Cảm nhận được cỗ Nguyên Lực hùng hồn này, Ngao Nguyệt có phần kinh ngạc, không ngờ rằng chưa tới vài tháng không gặp, Hứa Phong đã đạt tới cảnh giới như thế này. Xong, sự lo lắng cũng không vì thế mà giảm đi, chính nàng Linh Nguyên cảnh thất trọng còn không phải đối thủ của Hoắc Nham, huống chi là Hứa Phong.
"Yên tâm, ta sẽ không đi chịu chết đâu..."
"Linh Nguyên cảnh lục trọng?" Nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt âm lệ của Hoắc Nham cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, với tí tuổi đầu như thế này mà đã có thực lực hiện giờ đúng là rất hiếm, hóa ra là một thiên tài.
"Linh Nguyên cảnh dù sao vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh mà thôi, tuy rằng ta g.iết không ít ngừi, nhưng ta lại chưa bao giờ g.iết loại thiên tài như ngươi, không biết nó có cảm giác gì nhỉ?" Hoắc Nham thần sắc nanh ác, bàn tay nắm chặt, một thanh đại đao xuất hiện ở trong tay hắn, nguyên lực hùng hồn trong cơ thể, tràn ra như thủy triều.
Sắc mặt Hoắc Nham âm trầm, tay cầm đại đao, thân hình vừa nhảy đã lướt tới, sau đó một đao mang sắc bén hung hăng bổ tới phía Hứa Phong.
Đối mặt thế công sắc bén, mang theo tiếng động phá phong ô ô mà đến, Hứa Phong cũng chưa từng có chút lui về phía sau, Xích Huyết Lôi Chùy xuất hiện trong tay rồi đột nhiên giơ lên, thân chùy chấn động, quang mang đỏ đậm bắt đầu khởi động, đã đem đao mang kia chấn thành hư vô.
Nhìn thấy công kích của chính mình thế nhưng dễ dàng bị Hứa Phong hóa giải như thế, Hoắc Nham cũng là cả kinh, nhưng mà còn không đợi trong lòng hắn có ý niệm quay đầu, Hứa Phong đột nhiên một bước, bạo lược mà đến. Cự chùy trong tay, hóa thành đạo đạo chùy ảnh mà đến.
Đang đang!
Nhìn thấy chùy ảnh đập vào mặt mà đến, Hoắc Nham cũng không dám chậm trễ, vội vàng thúc dục nguyên lực trong cơ thể, sau đó thật mạnh bổ vào phía trên chùy ảnh kia. Nhưng mà, trong chốc lát hai bên tiếp xúc, sắc mặt của hắn cũng ở khoảnh khắc trở nên cực kỳ kinh hãi. Bởi vì hắn có thể cảm giác được, phía trên chùy ảnh như hư ảo, bắt đầu khởi động loại lực lượng vô cùng đáng sợ, cái loại lực lượng này, Linh Nguyên cảnh bình thường không thể sánh bằng!
Răng rắc!
Chỉ đón nhận hai luồng chùy ảnh của Hứa Phong, Hoắc Nham hoảng sợ, đại đao của hắn mặc dù có Thuần nguyên Cương khí bao phủ, không ngờ xuất hiện từng cái khe nứt. Phàm binh tầm thường, làm sao có thể chống đỡ nổi Xích Huyết Lôi Chùy của Hứa Phong?
Hứa Phong cũng không cho Hoắc Nham nhiều thời gian, hắn hiển nhiên muốn chính mình nhanh chóng giải quyết chiến đấu. Chùy ảnh trong tay, trực tiếp là tựa như một hòn núi nhỏ, xé rách không khí, hung hăng nện ở phía trên huyết đao của Hoắc Nham, lập tức một đạo âm thanh thanh thúy vang lên giữa không trung, sau đó mọi người kinh ngạc nhìn thấy, đại đao trong tay của Huyết Nham, trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Phanh!
Hơn nữa, khi đại đao vỡ vụn, một luồng lực lượng rất mạnh, cũng xuyên thấu qua huyết đao, hung hăng oanh ở phía trên ngực của Hoắc Nham, lập tức mặt hắn liền trắng bệch, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, cuối cùng thật mạnh rơi xuống đất, bộ dáng thật thảm hại.
Chiến đấu chấm dứt, nhanh hơn ngoài dự kiến, trước đó Ngao Nguyệt và Đào Phi chỉ nhìn thấy Hoắc Nham chính là tiếp nhận mấy chiêu thế công của Hứa Phong, sau đó Hoắc Nham đã hoàn toàn bại trận. Xung quanh xuất hiện sự yên tĩnh trong ánh mắt, bọn họ hết sức kinh ngạc, giương mắt nhìn Hoắc Nham thất bại.
Hoắc Nham bại trận rồi sao?
Hoắc Nham này được xưng là cường giả Địa Nguyên cảnh, thế mà thua trong tay Hứa Phong?
Tình huống trước mắt, cũng không phải là cái gì miễn cưỡng hay may mắn mà là một loại gần như nghiêng về một bên áp đảo, chỉ có điều kẻ áp đảo không phải Hoắc Nham, mà là Hứa Phong!
Làm sao có thể?
Đương nhiên, cảm thấy khó hiểu không chỉ có bọn hắn, liền ngay cả Hoắc Nham thân là nhân vật chính, đều là thần tình không thể tin nổi. Thậm chí Hoắc Nham còn hoài nghi...
Chẳng lẽ tiểu tử này là Địa Nguyên cảnh cao giai ẩn tàng thực lực!
“Tiểu súc sinh, chuyện này vẫn chưa xong đâu, chờ xem!”
Hoắc Nham dùng ánh mắt oán độc và dữ tợn nhìn Hứa Phong, sau khi bỏ lại một câu độc địa, thân hình hắn lao vút lên một nhánh đại thụ, định bỏ chạy.
“Muốn chạy ư?”
Nhìn thấy Hoắc Nham muốn chạy trốn, Hứa Phong liền cười lạnh một tiếng, nếu như đã gây thù chuốc oán, vậy thì hắn cũng chẳng cần lưu tình.
“Vèo!”
Cánh tay Hứa Phong đột ngột vung lên, trong tay liền tuôn ra một đạo tử mang, nhanh như tia chớp bắn tới Hoắc Nham.
Đương nhiên Hoắc Nham đã sớm cảnh giác với hành động của Hứa Phong, vì vậy vừa thấy hắn xuất thủ, Nguyên Lực hùng hậu lập tức bao phủ thân thể, thân hình hắn hơi nghiêng đi, né tránh đạo tử mang kia.
“Hừ”
Vừa tránh được công kích của Hứa Phong, Hoắc Nham đang muốn cười lạnh một tiếng, thì ở phía sau lưng đã truyền đến một tiếng xé gió, hắn giật mình, hai mắt đảo lại, đã thấy đạo tử mang kia quay ngược đầu, một lần nữa bắn tới đầu của hắn.
"Làm sao có thể?"
Hoắc Nham bị cảnh tượng này làm cho hồn vía lên mây.
“Phập!”
Tử mang cắm thẳn vào xuyên thấu cả tầng Nguyên Lực phòng ngự dày đặc, đạo tử mang này chính là Tử Linh khí mang theo lực hủ hoá đáng sợ cắm nút vào mi tâm của Hoắc Nham, máu tươi chảy ra đầm đìa, thủ cấp của gã bằng mắt thường có thể thấy nhanh chóng khô quắt lại. Dù vậy vẫn có thể nhận ra biểu cảm của Hoắc Nham mang theo vẻ kinh hãi và thần sắc không cam lòng, một cao thủ Địa Nguyên cảnh như Hoắc Nham, cứ như vậy khí tuyệt thân vong!
Hứa Phong tỏ vẻ hờ hững, bàn run lên, một cỗ hấp lực tuôn ra hút lấy giới chỉ trong tay Hoắc Nham.
“Tiếp theo sẽ tới phiên ngươi…”
Hứa Phong chậm rãi hướng nhìn về phía Đào Phi, thanh âm của hắn khàn khàn, trong giọng nói bộc phát một sự lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy không rét mà run.
Đào Phi mí mắt cuồng loạn không ngừng, kinh ngạc đến độ tròng mắt như muốn lòi ra, cách không khí cũng có thể cảm giác được mùi máu tanh, chứng kiến thảm trạng của Hoắc Nham khiến da đầu hắn không khỏi tê dại.
Ma quỷ!
Đào Phi trong lòng chỉ còn lại một cái từ ngữ như thế!
Sau lưng Hứa Phong cách đó không xa, Ngao Nguyệt lẳng lặng nhìn tất cả phát sinh trước mắt, thì ngay cả nàng cũng nhịn không được thần kinh run lên, khóe miệng có chút mấp máy một cái.