Lời Gọi Mời Định Mệnh Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 72


Bella trở lại Trung Quốc một tuần sau đó, tiếp tục công việc còn đang dở dang.

Sức khỏe của ba cô hồi phục khá tốt, đã được y bác sĩ cho phép xuất viện về dưỡng thương.

Nhà Trắng lại có thêm tầng phòng bị kiên cố, vệ sĩ trấn thủ khắp tòa thành.

Ngoại trừ tổng thống phu nhân hoặc những người có mối quan hệ kề cận với tổng thống, còn lại đều phải trải qua khâu kiểm tra nghiêm ngặt, đặc biệt là xuất trình giấy tờ tùy thân.
Bella là khách quý của thương hiệu giày thể thao nổi tiếng - Nike.

Hôm nay cô ghé thăm cửa hiệu, muốn sắm một đôi giày thể thao mới.

Dạo quanh cửa hiệu một lúc, Bella chọn được món hàng ưng ý.

Thoắt một cái, giày ở trong tay cô bị người ta giật lấy mất.
Bella cau mày, tức giận muốn mắng người vì thái độ của người nào đó.
- "Hứ! Đôi giày này có cái thá nào gọi là đẹp? Đúng là chỉ những con chó tầm thường mới cần đến thứ rẻ rách thế này đây?"
Vương Nghi lắc lắc đôi giày thể thao trong tay, mắt hướng về Bella đầy căm phẫn, không tiếc buông những lời lẽ cay nghiệt.
Lại là con nhỏ điên khùng này!
Phải chăng trời cao có mắt, trông thấy Bella cô sống quá có đức hạnh, nên mới xúi quẩy cô ả đến thương cô thật nhiều a.
Chẳng cần mở miệng cãi lí, Bella cầm chiếc giày còn lại trên tay...
Bốp!
Nhanh như chớp, "chiếc giày bay" theo một quỹ đạo và quán tính ổn định, mang theo nỗi niềm nhớ nhung thầm kín đã thành công đáp đất trên mặt của Vương Nghi bằng một nụ hôn nồng cháy.

Dám chửi Bella cô đây là chó? Vậy thì để cô cho cô ta tận hưởng cảm giác tươi mới.

Xem thử đứa nào giống chó hơn biết liền?
Bella thật sự lấy làm phản cảm.

Một người phụ nữ như cô ta, dù gì cũng là thiên kim kiêu nữ lại có thể thốt ra những lời lẽ xúc phạm người khác như thế, thật chướng tai gai mắt.
Vương Nghi vừa nhận một chiếc giày bay vào mặt, hốt hoảng không nói nên lời.


Khuôn mặt đau rát.

Nhiều người nhìn cô ta chỉ trỏ bàn tán, vui như mở hội, một số còn không nhịn được mà cười lớn.

Kỳ thật, Vương Nghi đi đến đâu người ghét đến đó.

Bản tính cô ta không hòa đồng, lại thích vênh váo, lên mặt với người khác, ỷ lại vào gia đình, coi thường thiên hạ.
Thuở còn ngồi trên ghế nhà trường, bao nhiêu chuyện xấu đều điểm tên của Vương Nghi.

Có một lần, một nữ sinh cùng lớp vô tình làm đổ nước lên váy áo của cô ta, từ đó nhận sự chì chiết của cô ta đến ám ảnh.

Không hiểu Vương Nghi đó đã nói những lời lẽ hay ho gì, khiến nữ sinh đó trầm cảm muốn tự sát.

Sau cùng cô ấy đành phải chuyển trường để tránh xa cô ta ra.
- "Con khốn bần tiện kia! Mày dám ném chiếc giày đó vào mặt tao sao?".

Vương Nghi hét toáng lên, trừng mắt nhìn.
- "Tại vì khuôn mặt của cô đẹp quá, thật khiến cho người ta muốn đập vào".

Bella liếm liếm khóe môi, khích bác thêm.
Mọi người xung quanh vây lại xem kịch hay.

Đa phần đều muốn xem bộ dạng bị chỉnh chết của Vương Nghi trông sẽ như thế nào.

Ai cũng đoán được, khả năng 99,99% cô ả Vương Nghi này chọc nhầm vào hang sói.

Vậy nên vừa rồi người kia trả đũa, tặng cho một chiếc giày bay.
Cãi lí với Bella, Vương Nghi so không nổi.

Đối kháng về khí chất, càng không bì lại.


Tứ phía xung quanh đâu đâu cũng toàn là những ánh mắt hả hê khi cô ta gặp nạn.

Vương Nghi lần đầu tiên có cảm giác bẽ mặt.
Cô ta rất hi vọng sẽ có một ai đó đứng về phía cô ta.

Nhưng cô ta hầu như đón nhận về mình tia miệt thị.

Một giọng nói trong đám đông bất ngờ vang lên.
- "Cô gái kia! Cô ném giày vào mặt người khác, còn không mau xin lỗi người ta?"
Bella nhướn mày nhìn về phía âm thanh của kẻ ngu ngốc nào đó vừa rồi bênh vực cho Vương Nghi.
- "Cô muốn bênh vực cho cô ta? Lấp ló trong đấy làm gì, ra đây đi!"
Từ trong đám đông bước ra một người phụ nữ trẻ, ngũ quan đậm nét phương Tây.

Bella nhíu mày, có cảm giác quen thuộc...
Cô ả...có phải hay chăng là người lần trước tông phải cô ở bệnh viện?
- "Bắt nạt người yếu đuối hơn mình, chẳng có vinh quang gì.

Cô mau xin lỗi người ta đi"
- "Cô là ai lại dám tự tiện xen vào chuyện của tôi? Hửm?".

Bella đánh giá cô ta một lượt, lại không thuận mắt.
- "Tôi nói cô đừng nên ngông cuồng quá! Nói cho các người biết, tôi chính là con gái của Christian Drew Grey, đương kim tổng thống Mỹ.

Các người biết điều thì đừng nên chọc giận tôi!".

Lily Mendes hận không thể cho cả thế giới quỳ xuống dưới váy của cô ta.
Mọi người trầm trồ.


Bella hai mắt mở to, có chút mơ hồ trong sự kinh ngạc.

Con gái của Christian Drew Grey? Làm thế quái nào?
Chỉ có Bella mới chân chính hiểu rõ, cô không có bất cứ một người chị hay em gái nào cả.
Nhưng mà hình như...hình như...
Hóa ra, là cô con gái nuôi trên danh nghĩa, là cô chị gái mà trước giờ Bella Drew Grey cô chưa từng để mắt đến à?
Lily Mendes!
Ba chỉ nói với cô hai từ ngắn gọn thế đấy, chẳng trách Bella đối với người chị gái xa lạ không chút ấn tượng, nếu không muốn nói là cô chưa từng nhớ.
Vương Nghi cũng chấn động cả kinh.
Nhà họ Grey khủng khiếp thế nào, có ai mà không biết?
Nay cô ta được gặp con gái của Christian Drew Grey, hơn nữa còn ra mặt giúp đỡ cô ta.

Vậy há chẳng phải, sau này cô ta có cơ hội làm phượng hoàng hay sao?
- "Tôi nhớ mặt cô! Lần trước đã tông phải tôi ở bệnh viện, còn vô lễ không xin lỗi.

Thù cũ nợ mới có nên tính một lần không?".

Lily Mendes tỏ vẻ kiêu căng.
Thôi nào! Rốt cuộc là đứa nào có mắt như mù? Vừa ăn cướp vừa la làng.
- "Con gái của Christian Drew Grey? Là con gái ruột thịt, hay chỉ là một kẻ mạo danh trắng trợn?"
Lời vừa rồi của Bella đánh trúng tim đen của Lily Mendes.

Sắc mặt cô ta dịu xuống, tay nắm chặt thành quyền.
- "Tôi đích thực là con gái của Christian Drew Grey.

Cô đừng hòng nói năng xằng bậy"
Nói năng xằng bậy? Lily Mendes cô ta có muốn làm càn thì cũng nên trố mắt nhìn xem người đứng trước mặt mình là ai, cô ta là đang chửi ai.
Bella tặc lưỡi, lười nói với hai cô ả.

Cầm lấy đôi giày mình ưng ý, tùy tiện huýt sáo đi ngang qua hai người cô ta.

Để lại sau lưng Vương Nghi và Lily Mendes đang miệt thị, chửi rủa mình.
Người vừa đi, đám đông cũng giải tán.

Chỉ còn lại Vương Nghi và Lily Mendes, hai người cô ta đứng xì xầm to nhỏ.

- "Thật không ngờ cô chính là con gái của nhà họ Grey danh bất hư truyền.

Tôi là Vương Nghi.

Chúng ta có thể làm bạn không?".

Vương Nghi ra sức lấy lòng, cô ta muốn níu kéo mối quan hệ tốt đẹp này.
Nếu Vương Nghi cô ta là bạn bè với con gái nhà họ Grey, vậy thì chốn Bắc thành này còn tiểu thư nhà nào dám so sánh với cô ta?
- "Được chứ!".

Lily Mendes tận hưởng cảm giác được tâng bốc, nịnh bợ, đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng không sao tả xiết.
- "Tôi có thể gọi cô là?"
- "Gọi Lily là được rồi"
- "Lily! Tôi có cảm giác cô rất chướng mắt người phụ nữ vừa rồi phải không? Có cần tôi giúp cô không?"
Hai người họ vô tình có chung kẻ thù, lẽ tất nhiên phải hợp tác cùng nhau.

- "Được!"
Hai người cô ta có thói quen tiêu xài phung phí, vung tiền mua một lúc mấy đôi giày cao gót hàng hiệu đắt nhất cửa tiệm, rồi kiêu căng đi đến chỗ quầy thanh toán.
- "Xin lỗi hai vị tiểu thư! Tôi vừa nhận được thông báo, cửa hiệu này vừa đổi chủ, người đó đã mua lại toàn bộ nơi này.

Cô ấy nói tất cả mọi người đều có thể mua sắm thỏa thích, chỉ riêng hai người các cô là không thể.

Vậy cho nên, xin mời hai người bỏ chỗ giày ấy lại cho chúng tôi"
Vương Nghi và Lily Mendes không thề tin vào những gì họ vừa nghe.

Cái gì mà cửa hiệu bị mua lại, hà cớ gì lại không cho bọn họ mua sắm? Nghĩ đến đây, hai người cô ta bắt đầu buông lời chửi bới, cố ý dè bỉu các nhân viên trong cửa hàng.
Thoáng thấy trước mắt trong cửa hiệu xuất hiện hai người phụ nữ giống kẻ điên, nhân viên quản lí cầu cứu bảo an.

Bảo an dùng dằng xông vào, dùng sức chế trụ hai cô ả rồi một đường ném thẳng ra khỏi cửa.
- "Muốn điên khùng thì vào trại tâm thần ấy, đừng có ở đây mà la ó ầm ĩ, làm mất mặt chúng tôi"
Vương Nghi và Lily Mendes ngã sõng soài trên đất, trừng mắt nhìn bảo an đang mắng nhiếc hai người cô ta.

Một đám rẻ mạt lại dám dùng giọng điệu và thái độ đó đối với hai người cô ta? Nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng.
....._•• to be continued ••_......

Bình Luận (0)
Comment