Phòng họp Minh Long.
Lúc Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên đến nơi, Triệu Thanh Các đang xem báo cáo chi tiết hàng ngày của bệnh viện.
Nội dung mỗi ngày đều giống nhau, nhưng anh vẫn xem rất cẩn thận, khẽ gật đầu với hai người: "Đợi chút."
Đầu cậu tròn thật.
Triệu Thanh Các không biểu lộ cảm xúc, tắt máy tính.
Đàm Hựu Minh ngồi xuống ghế sofa, ban đầu còn tưởng anh đang bận công việc, nhưng ngay sau đó, Triệu Thanh Các nhận một cuộc điện thoại, dù giọng nói rất nhỏ, hắn vẫn lờ mờ nghe được mấy từ như "canh", "dinh dưỡng", "tùy cậu ấy".
Đàm Hựu Minh chọc lòng bàn tay Thẩm Tông Niên, ra hiệu cùng nghe lén.
Nhưng cuộc gọi kết thúc rất nhanh, không cho hắn cơ hội thu thập thêm manh mối, cơ mà bản tính tò mò không cho phép hắn bỏ qua, trước khi bàn công việc, hắn không nhịn được hỏi: "Ai gọi thế?"
Triệu Thanh Các cũng khá phối hợp với việc hóng hớt của hắn: "Bác giúp việc ở nhà."
Đàm Hựu Minh hỏi tiếp: "Có chuyện gì sao?"
Triệu Thanh Các cúi đầu lật xem hợp đồng trong tay hắn, thản nhiên đáp: "Bà ấy nuôi một con mèo, nó không chịu ăn."
"..." Đàm Hựu Minh cảm thấy Triệu Thanh Các đang đùa mình, "Đây là chuyện hài nhạt kiểu mới à?"
Thẩm Tông Niên cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Triệu Thanh Các không nói gì thêm, chuyển thẳng sang chủ đề chính.
Cuộc họp không quá nghiêm túc nhưng kéo dài đến tận tối. Sau khi kết thúc, Đàm Hựu Minh hỏi: "Cậu có muốn đi thăm Trần Vãn không? Cả Tưởng Ứng nữa, hôm nay A Hiên đi cùng cậu ta ra đảo Bối chụp ảnh, chúng ta sẽ tập trung ở bệnh viện."
Triệu Thanh Các từ chối: "Không đi." Anh không thích đi cùng nhiều người, thuận miệng bịa một lý do: "Tối nay tôi phải về nhà cũ."
Triệu Mậu Tranh đã thúc giục anh rất nhiều lần, chắc chắn là muốn hỏi tội vụ họp báo và lễ kỷ niệm hôm đó.
"Thôi được rồi." Đàm Hựu Minh thấy Triệu Thanh Các quá vô tình, bèn nhắc nhở: "Vậy lúc tổ chức tiệc xuất viện cho Trần Vãn, cậu đừng có vắng mặt, dù sao cậu cũng có phần trách nhiệm trong việc cậu ấy bị thương."
Triệu Thanh Các không lập tức đồng ý, chỉ nói: "Đến lúc đó tính sau."
"..."
Tài xế đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe, Triệu Thanh Các ngồi vào hàng ghế sau, nhưng lần này không mở tài liệu công việc ngay, trên điện thoại của anh có mấy bức ảnh mới.
Trần Vãn đang ăn táo, hàng mi rũ xuống, đôi môi đỏ tươi, không biết là do nước táo hay nước quả dính vào ngón tay cậu.
Trần Vãn cắm kim truyền dịch, làm việc trên máy tính, sắc mặt hơi nhợt nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung gõ bàn phím bằng một tay.
Trần Vãn không chịu đắp chăn tử tế, một chân lộ ra ngoài, trắng muốt.
Khi Triệu Thanh Các về đến nhà cũ, người giúp việc đã bắt đầu dọn cơm.
Vợ chồng nhà họ Triệu cũng có mặt, họ vừa kết thúc chuyến tham quan triển lãm mỹ thuật ở Áo, mới về nước ngày hôm qua.
Triệu Mân điêu khắc, Vạn Hà vẽ tranh, vợ chồng họ "loan phụng hòa minh", nhưng thực chất chỉ là những nghệ sĩ được tiền bạc vun đắp mà thành.
Từ rất sớm, Triệu Mậu Tranh đã nhận ra Triệu Mân hoàn toàn không có thiên phú trong kinh doanh hay chính trị, vì vậy ông ta dồn hết kỳ vọng và cả sự tức giận lên người cháu đích tôn. Từ nhỏ, Triệu Thanh Các đã bị huấn luyện nghiêm khắc để đảm bảo sự nghiệp gia tộc có người kế thừa.
Vạn Hà hỏi Triệu Thanh Các dạo này có bận không, quan hệ giữa anh và cha mẹ vốn không thân thiết nên chỉ trả lời qua loa.
Vạn Hà lại mỉm cười hỏi gần đây Minh Long hợp tác với nhà họ Từ đúng không, nghe nói đại tiểu thư nhà họ vừa xinh đẹp vừa xuất chúng lắm.
Triệu Thanh Các bảo anh không rõ lắm.
"..."
Giọng điệu anh bình tĩnh mà lạnh nhạt, Vạn Hà và Triệu Mân nhìn nhau, không dám hỏi thêm gì nữa.
Thực ra, họ luôn có chút e sợ đứa con trai này.
Khi Triệu Thanh Các còn nhỏ, vợ chồng họ đã gửi con cho ông bà nuôi dạy, còn bản thân thì du lịch khắp nơi, tận hưởng phong hoa tuyết nguyệt. Họ hoàn toàn không biết được những quy tắc hà khắc và sự đào tạo tàn nhẫn mà Triệu Mậu Tranh áp đặt lên con trai mình.
Đến khi họ nhận ra, Triệu Thanh Các đã từ một thiếu niên lạnh lùng trở thành một người đàn ông trầm mặc, tâm tư sâu không lường được.
Người ngoài nói anh bí ẩn, ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể hiểu hay gần gũi với anh.
Triệu Thanh Các không đánh giá cha mẹ mình đã làm tốt hay chưa, bởi vì anh chưa bao giờ mong đợi gì từ họ.
Thực tế, anh chưa bao giờ có kỳ vọng vào bất kỳ ai, kể cả bản thân mình.
Trong căn nhà cũ của nhà họ Triệu, giữa bao nhiêu con người, gánh nặng trên vai anh cũng chỉ là một loại trách nhiệm hư ảo, phù phiếm và vô nghĩa, nó nặng tựa ngàn cân, trói buộc như xiềng xích, anh đã gánh nó từ năm tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, sau này vẫn chỉ có thể tiếp tục gánh vác.
Nếu xét theo góc độ này, việc Trần Vãn cho rằng Triệu Thanh Các là một người lương thiện cũng không sai.
Bởi vì trách nhiệm và sự gánh vác cũng là một phần của sự lương thiện.
.
Bữa tối kết thúc, vợ chồng nhà họ Triệu liền rời đi, họ sắp có một chuyến triển lãm lưu động ở Bắc Mỹ, có thể đến Tết cũng không về.
Triệu Thanh Các lịch sự nói một câu "Chúc thuận lợi", rồi không nói gì thêm.
Một gia đình khách sáo đến lạ.
Triệu Mậu Tranh gọi anh: "Cháu vào thư phòng với ta."
Con trai ông ta bất tài nên ông ta mới hà khắc với cháu đích tôn đến vậy.
Cái tên "Thanh Các" chính là để nhắc nhở anh không được bó mình trong tháp ngà, cũng không được chìm trong hư danh.
Triệu Mậu Tranh đã quen nắm quyền sinh sát, đến tuổi này rồi, khát vọng kiểm soát chỉ càng ngày càng lớn, từ công việc đến cuộc sống: "Cha mẹ cháu về rồi mà cháu cũng không về nhà."
Nếu không phải do ông ba lần bảy lượt ra lệnh, hôm nay Triệu Thanh Các chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây.
Quả thực Triệu Thanh Các rất ít khi quay về nhà cũ, ấn tượng của anh với nơi này không hề tốt đẹp. Khi đã trưởng thành, anh không thích xuất hiện trước công chúng, không nhận phỏng vấn, cũng không để người khác chụp ảnh. Anh làm vậy là để có được sự tự do, mà nguồn cơn của mọi sự gò bó chính là ở nơi này.
"Cháu bận cái gì mà ngay cả thời gian về nhà cũng không có?"
Đây không phải một câu hỏi, nhưng Triệu Thanh Các cũng chẳng còn bận tâm đ ến sự giám sát hay dò xét của Triệu Mậu Tranh nữa. Người đàn ông đã già, như ngọn đèn tàn trong gió, giờ đây chỉ còn lại vẻ uy nghi giả tạo, chẳng thể can thiệp được gì vào cuộc sống của anh.
Đến thời điểm này, có lẽ chẳng còn ai có thể chỉ trỏ việc Triệu Thanh Các muốn làm nữa.
Anh nhấp một ngụm trà, đáp lại bằng thứ ngôn ngữ sáo rỗng cực kỳ thuần thục: "Bận một số việc."
"..."
Triệu Thanh Các không có cảm xúc gì với Triệu Mậu Tranh, nhưng anh vẫn có thể trò chuyện tử tế với những người mình không thích hoặc không có tình cảm, bởi nếu có thứ gì hay ai đó thực sự khiến anh không chịu đựng nổi, anh sẽ dùng cách trực tiếp và đơn giản hơn nhiều.
Triệu Mậu Tranh nhất thời nghẹn lời, đôi mắt vẩn đục nghiêm nghị nhìn anh: "Đừng có chơi chữ với ta. Sao? Cháu nghĩ ta già rồi, không quản được cháu nữa sao?"
"Chuyện nhà họ Từ, cháu định giải thích với ta thế nào? Với họ thế nào? Với bên ngoài thế nào?"
Ông ta nói rất kích động, dùng gậy đập mạnh xuống cạnh bàn, cứ như thể Triệu Thanh Các đã phạm phải tội tày đình vậy.
Triệu Thanh Các nhìn ông ta đầy khó hiểu: "Thứ nhất, chuyện của tôi không cần giải thích với bất cứ ai."
"Thứ hai, chính ngài là người đã tự ý tung tin về hôn ước khi tôi còn chưa về nước mà chẳng hề hay biết, người nên giải thích với nhà họ Từ và dư luận là ngài mới đúng. Hơn nữa, nếu tôi muốn truy cứu, ngài còn phải giải thích với cả tôi nữa."
"..." Triệu Mậu Tranh tức giận quát lớn: "Ta còn phải giải thích với cháu sao?! Ta làm tất cả những điều này là vì cái gì?!"
"Cháu đừng quên, Minh Long đã ký kế hoạch mười năm với họ, việc huy động vốn cho đảo Bối Sa vẫn đang tiến hành, còn công trường ở Lệ Chi Giác chỉ mới bắt đầu xây dựng thôi!"
"Ừm, vì vậy tôi đã chia nhỏ cổ phần huy động vốn, công trình cũng chuẩn bị phân thầu, còn hợp đồng thì tôi đang dự tính thương lượng để hủy bỏ." Triệu Thanh Các nói rất lịch sự, nhưng lại cực kỳ chọc tức người khác.
Triệu Mậu Tranh giận đến cực điểm, mắng: "Đồ phản nghịch!"
Ông ta hít một hơi: "Cháu chê Từ Chi Doanh? Con bé có điểm nào không xứng với cháu?"
"Ngược lại mới đúng." Giọng điệu của Triệu Thanh Các không gợn chút cảm xúc nào, "Tôi rất tán thưởng cô ấy."
"Thực tế, chính tôi mới là người không phù hợp với cô ấy."
Trong lòng Triệu Thanh Các, Từ Chi Doanh là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, chỉ là sự tán thưởng của anh với cô không liên quan đến tình cảm mà thôi.
"Quan trọng nhất là..." Triệu Thanh Các nói với Triệu Mậu Tranh. "Tôi không định trói buộc bản thân với nhà họ Triệu. Tôi muốn hợp tác với Từ Chi Doanh, bản thân cô ấy, chứ không phải với gia tộc của cô ấy."
Anh hiểu rất rõ, một người phụ nữ có thể đạt được vị trí đó trong chốn thương trường quyền lực, chắc chắn còn giỏi giang và có năng lực hơn phần lớn đàn ông trong cuộc chơi này.
Ở một khía cạnh nào đó, anh rất khâm phục cô.
"Cháu không ghét con bé, nhưng cũng không muốn kết hôn với con bé." Đôi mắt đục ngầu của Triệu Mậu Tranh vẫn sắc lẹm, "Lẽ nào cháu có người khác rồi?"
Đây là khả năng duy nhất mà ông ta có thể nghĩ đến, nhưng những tai mắt mà ông ta cài cắm xung quanh Triệu Thanh Các chưa từng báo cáo về chuyện này.
"Là người thế nào?" Ông ta tuyệt đối không chấp nhận một kẻ tầm thường bước vào cửa nhà họ Triệu.
Triệu Thanh Các không quan tâm đ ến việc ông ta dò xét mình, nhưng có lẽ ngay cả bản thân anh cũng chưa hoàn toàn nghĩ thông, nên anh suy ngẫm một lúc rồi mới bảo thủ trả lời: "Vẫn chưa."
Một câu trả lời đầy ẩn ý.
"Triệu Thanh Các, đừng thách thức giới hạn của ta. Cháu biết rõ, ta có cách để biết, cũng có cách để can thiệp."
"Chắc ngài không thể nữa rồi." Triệu Thanh Các còn trẻ nhưng khí thế và dáng vẻ khi nói chuyện lại như bậc bề trên, "Nếu thực sự có một ngày như vậy, nếu thực sự có một người như thế, người ấy sẽ thuộc về tôi một cách tuyệt đối, người ấy đến bên tôi, không thuộc về nhà họ Triệu, không thuộc về Minh Long, cũng không thuộc về bất kỳ quy chuẩn hay ràng buộc nào mà ngài tưởng tượng ra, người ấy chỉ thuộc về mình tôi thôi."
Kẻ phản nghịch như Triệu Thanh Các chẳng có bao nhiêu đạo đức và hiếu tâm, nhưng anh cũng không muốn tiếp tục kích động người già, bèn nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo nghĩ nhiều, không tốt cho sức khỏe."
Rồi xoay người rời đi.
Triệu Mậu Tranh gọi giật anh lại từ phía sau: "Triệu Thanh Các, có phải cháu vẫn còn hận ta?"
Bước chân Triệu Thanh Các khựng lại.
"Là vì những mô hình bị đốt cháy của cháu, hay là vì con chó tội nghiệp bị bắn nát đầu?"
Triệu Thanh Các bình thản lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống: "Tôi không có thời gian để hận ngài."
"Nhưng trăm năm sau, ngài có thể xuống dưới đó mà hỏi Bi Ve xem nó có hận ngài không."
Bi Ve, chú chó con mà cậu bé Triệu Thanh Các năm đó đã nhặt về từ một chiếc hộp giấy giữa đêm mưa, mới sinh không bao lâu, đầu tròn xoe.
.
Không mang theo tài xế, Triệu Thanh Các tự lái một chiếc Land Cruiser vuông vắn, anh không lập tức quay về căn hộ ở Trung Hoàn mà lái xe vòng qua hơn nửa thành phố, rồi từ Đại lộ Tân Hải tăng tốc lao thẳng lên tuyến đường vòng 375 – nơi xảy ra chuyện đêm đó.
Một vùng hoang vắng, sát biển, không có lan can bảo hộ, những dấu vết hư hỏng trên dải cây xanh và hàng rào bảo vệ bên vách đá chưa kịp sửa chữa, dưới bóng tối trông như một con quái vật hung tợn.
Trần Vãn là một kẻ điên.
Triệu Thanh Các lại nhận thức rõ ràng điều này một lần nữa.
Động cơ và sức va chạm của chiếc Jeeep Grand Cherokee khởi động có thể gấp ba lần chiếc Volkswagen thông thường, dưới tốc độ tối đa trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã tính toán khoảng cách cần thiết để ép đối phương phải phanh khẩn cấp, sau đó, cậu đánh lái ngang chắn đường. Khả năng thành công của loại phán đoán cực hạn này chỉ có một phần triệu, một khi thất bại, xe nát người vong, tro tàn cốt lạnh.
Rất khó để nói rằng những người dám ra quyết định cực đoan như vậy không có ý định đồng quy vu tận, kéo nhau cùng chết.
Triệu Thanh Các vô cảm đạp mạnh chân ga, động cơ gầm lên dữ dội, bánh xe hung hãn nghiền qua vùng đất chết này.
Trợ lý gọi điện báo cáo tiến triển mới của vụ án.
"Bọn chúng muốn bảo lãnh, nhưng nếu muốn chắc chắn không có sơ sót, e rằng anh vẫn phải đích thân đến nói chuyện, cũng cần đánh tiếng với cấp trên một chút." Anh ta đề nghị, vì liên quan đến trách nhiệm hình sự, nên để Triệu Thanh Các tự mình ra mặt vẫn hơn, "Nhưng thế thì tối ngày kia, thời gian mà anh bảo tôi để trống sẽ không còn nữa."
Triệu Thanh Các có hơi hối hận vì hôm nay đã từ chối lời đề nghị của Đàm Hựu Minh cùng nhau đến bệnh viện.
Nhưng nếu chưa đẩy người xuống tận đáy, anh sẽ không thể yên tâm.
"Tôi biết rồi." Triệu Thanh Các liếc nhìn bức ảnh mới gửi đến trong điện thoại, Trần Vãn đã ngủ, trên đầu giường có một bó hoa, chắc là do Đàm Hựu Minh và mọi người mang đến, có cát cánh, bách hợp, cẩm chướng, những đóa hoa dịu dàng ôm lấy gương mặt cổ điển ấy.
Hình ảnh này khiến Triệu Thanh Các bất giác nhớ đến một câu chuyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng, chờ một nụ hôn đánh thức.
Hồi nhỏ, anh chưa bao giờ đọc mấy thứ đó, tuổi thơ của Triệu Thanh Các không có những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ, ngay cả truyện tranh và sách truyện mà bạn học quốc tế của anh cho mượn cũng đều bị lửa giận của Triệu Mậu Tranh thiêu thành tro bụi.
Triệu Thanh Các năm mười tuổi cảm thấy có lỗi, đã lén mua sách mới trả lại bạn, nhưng từ đó về sau, anh không bao giờ nhận lại truyện tranh hay trò chơi nào mà người khác chủ động chia sẻ nữa.
Trong đêm tối, Triệu Thanh Các lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh thêm một lúc, sau đó, anh nói với trợ lý: "Cậu đi chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát sớm nhất có thể."
.
Mặc dù bác sĩ kiên quyết đề nghị Trần Vãn nằm viện đủ một tuần, nhưng đến ngày thứ năm, cậu vẫn kiên quyết làm thủ tục xuất viện, công ty không thể thiếu cậu quá lâu được.
Bà giúp việc đã chăm sóc cậu đến mức nảy sinh tình cảm, bèn khuyên nhủ: "Cậu Trần à, nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, sức khỏe mới là quan trọng, tiền thì kiếm mãi cũng chẳng hết đâu."
Bà vốn là người làm việc lâu năm ở nhà cũ của nhà họ Triệu, sau khi Triệu Thanh Các trở về nước, bà chịu trách nhiệm nấu ăn cho anh, nhưng Triệu Thanh Các hiếm khi về nhà đúng giờ vào buổi tối, nên bà cũng ít khi ghé qua, chưa từng được ai đối đãi nhiệt tình như Trần Vãn.
Trần Vãn vừa đẹp trai lại tốt tính, cho ăn gì ăn nấy, bảo uống canh là uống, bảo ăn trái cây là ăn, bà giúp việc chưa từng thấy người trẻ tuổi nào ngoan ngoãn như vậy.
Trước đây, vì dự án của Vạn Bảo Hàng mà Trần Vãn gầy đi rất nhiều, nay được chăm sóc chu đáo, cậu cũng đã có da có thịt hơn một chút, trông có sức sống hơn nhiều.
Bà giúp việc thương cảm cho Trần Vãn, chịu bao nhiêu vết thương, nằm viện lâu như vậy, ngoài đám bạn như cậu Trác thì chẳng có lấy một người thân đến thăm.
Thỉnh thoảng, bà nghe thấy cậu gọi điện cho mẹ, nhưng đối phương lúc thì đang chơi bài, lúc lại đang đi mua sắm. Trần Vãn nói mình không sao, đối phương liền nhanh chóng cúp máy.
Trần Vãn chỉ cười: "Bác à, cháu thực sự không sao rồi, ở đây lâu thêm nữa là sắp mốc meo mất."
Cậu không biết bà giúp việc đã làm cho nhà họ Triệu hơn chục năm, chỉ nghĩ rằng đây là người mà Triệu Thanh Các tạm thời thuê đến, trước khi đi, cậu còn gửi cho bà một phong bao lì xì thật dày.
Bà vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cậu Trần, đây là công việc của tôi."
Bà vốn đã nhận được mức lương hậu hĩnh từ cậu chủ nhà họ Triệu, cậu chủ còn dặn rằng bạn anh là một người cuồng công việc, nhờ bà thi thoảng chụp ảnh lại để đảm bảo anh thực sự đang nghỉ ngơi đàng hoàng.
.
Đàm Hựu Minh nghe từ chỗ Trác Trí Hiên bảo rằng Trần Vãn xuất viện sớm, lập tức bắt tay vào chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần theo kế hoạch trước đó.
Trần Vãn không muốn để đám thiếu gia này tốn công sức vì mình, nên chủ động nói: "Cậu Đàm, để tôi mời mọi người đi, coi như cảm ơn vì thời gian qua đã quan tâm tôi."
Đàm Hựu Minh đồng ý, hẹn cậu thời gian.
Vì là tiệc do Trần Vãn chủ trì, tất nhiên cũng do cậu phụ trách mời khách. Thẩm Tông Niên, Tưởng Ứng cùng vài người bạn thân từng đến bệnh viện thăm cậu đều phải có mặt, người khó mời nhất là Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các khó hẹn, đây là nhận thức chung trong giới.
Trần Vãn từng nghĩ đến việc nhờ Trác Trí Hiên hoặc Đàm Hựu Minh mời giúp, nhưng lại cảm thấy như vậy không chân thành.
Đây là tiệc xuất viện của cậu, nếu những người bạn khác cậu đều đích thân gọi điện mời, mà riêng Triệu Thanh Các lại nhờ người khác nhắn hộ, như vậy vừa bất lịch sự, vừa không công bằng.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cậu vẫn lấy hết can đảm, gọi cho trợ lý thứ hai của Triệu Thanh Các, lễ phép lịch sự ngỏ lời mời.
Trợ lý thứ hai cũng vô cùng khách sáo, đại ý là cô sẽ chuyển lời, nhưng cô còn rất nhiệt tình và thân thiện đề nghị: "Những lời mời cá nhân như thế này, cậu Trần có thể thử gọi thẳng cho tổng giám đốc Triệu, như vậy khả năng thành công sẽ cao hơn."
Trần Vãn khựng lại, mặc dù cậu không biết vì sao trợ lý thứ hai lại nói vậy, nhưng đúng là cậu có số điện thoại riêng của Triệu Thanh Các.
Hôm đó, khi Triệu Thanh Các đến bệnh viện thăm cậu đã đưa cho cậu số điện thoại, "Bọn họ chưa chắc đã buông tha cậu, nếu phát hiện điều gì bất thường thì lập tức gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng được, đừng chờ."
Lúc đó, Trần Vãn đã sững sờ.
Toàn Hải thị, có quá mười người sở hữu số điện thoại cá nhân của Triệu Thanh Các không?
Vậy mà cậu lại trở thành một trong số ít may mắn ấy?
Trần Vãn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Được."
Triệu Thanh Các nhìn cậu cứ cúi đầu mãi, nghiên cứu dãy số kia mà không có phản ứng gì thêm, liền nói: "Nhưng tôi thường không nghe số lạ."
Trần Vãn khựng lại, niềm vui vừa nhen nhóm như quả bóng bị chọc thủng, lặng lẽ xì hơi.
Rồi Triệu Thanh Các lại nói: "Cậu phải đưa số của cậu cho tôi."
Giọng điệu rất công việc, không mang theo cảm xúc gì đặc biệt.
Trần Vãn ngước mắt lên, chậm rãi chớp chớp.
Lời tác giả:
Thanh Các bắt đầu thả câu rồi, lại còn thả lớn.
Thanh Các gần như không có tuổi thơ, nhưng bé Vãn hết lần này đến lần khác khiến anh nhớ đến những nhân vật trong truyện cổ tích. Anh chưa từng đọc qua, nhưng anh cảm thấy chắc hẳn các nhân vật sẽ trông như thế.