Trần Vãn thật sự không đoán được thái độ của Triệu Thanh Các, đành phải hỏi thẳng: "Vậy tối mai anh có đến không?"
"Những ai sẽ có mặt?" Triệu Thanh Các cầm điện thoại đi suốt dọc đường, trông chẳng khác gì những nhân viên văn phòng vừa tan ca, vừa bước ra khỏi công ty vừa gọi điện cho người yêu hoặc gia đình.
"Cậu Đàm, anh Thẩm..." Trần Vãn liệt kê vài cái tên.
"Tại sao lại mời tôi?" Triệu Thanh Các rất nguyên tắc, không chỉ hỏi danh sách khách mời mà còn muốn xét duyệt cả lý do mời.
"..." Trần Vãn bắt đầu hoài nghi liệu mình có để lộ tâm tư hay không, nhưng lại cảm thấy chắc là không, có lẽ chỉ đơn giản là Triệu Thanh Các cho rằng quan hệ giữa hai người chưa đủ thân thiết, nên hỏi kỹ để đảm bảo mọi thứ rõ ràng.
Cậu bình tĩnh trả lời: "Lúc tôi nằm viện, anh đã giúp đỡ rất nhiều, còn giúp tôi tìm một người chăm sóc, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh."
Triệu Thanh Các không tỏ rõ là đồng ý hay không, chỉ hờ hững đáp: "Vậy à."
"Ừm."
Anh không trực tiếp nhận lời cũng chẳng từ chối, chỉ nói: "Cứ xem tình hình thế nào, nếu rảnh thì tôi sẽ đến."
Trần Vãn dứt khoát đáp: "Được, vậy chào anh, anh Triệu."
"..." Nghe giọng điệu cậu bình thản như không có ý định níu kéo thêm, Triệu Thanh Các nhìn ra ngoài cửa xe, ánh đèn thành phố lướt nhanh qua cửa kính, cất giọng trầm thấp: "Tạm biệt, Trần Vãn."
Vừa dứt lời, chiếc điện thoại nóng rực trong tay lập tức tối đen, cạn sạch pin.
Đối phương cúp máy quá nhanh, khiến Trần Vãn không thể đoán được tâm tình của anh, nhưng tai thì bất giác nóng lên.
Mỗi lần Triệu Thanh Các gọi tên cậu đều có vẻ rất trịnh trọng, lại giống như vô cùng thân quen, tự nhiên đến mức không chút gợn sóng.
Trần Vãn biết đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng cậu rất khó bỏ được thói quen nghiền ngẫm lại những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Cuộc điện thoại mập mờ khó hiểu này khiến cậu trằn trọc cả đêm, đến tận chiều hôm sau, cậu vẫn không biết liệu Triệu Thanh Các có đến hay không.
Trần Vãn là người đến khách sạn sớm nhất, mỗi lần cửa mở, cậu đều quay đầu nhìn theo phản xạ.
Đến khi kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, cửa vẫn lặng yên, không còn ai bước vào, lúc này, trái tim cậu cuối cùng cũng bình lặng như thủy triều rút xuống.
Triệu Thanh Các sẽ không đến, Trần Vãn tập trung tiếp đón khách.
Không có nhiều người tham dự, chỉ năm sáu người, Tần Triệu Đình cũng có mặt.
Cậu không hề mời hắn, trước khi bữa tiệc của Minh Long diễn ra, Tần Triệu Đình đã bay sang châu Âu công tác, chắc hẳn là sau khi trở về nghe Tưởng Ứng nhắc đến chuyện cậu bị thương nên mới đến đây.
"Gần đây tôi không có ở Hải Thị, không kịp đến bệnh viện thăm cậu. Tối nay mạo muội ghé qua, không phiền cậu chứ?"
Trần Vãn mỉm cười bảo không, đều là chỗ bạn bè cả rồi mời mọi người vào chỗ.
Đúng lúc này, cửa phòng bao kêu "cạch" một tiếng, mở ra.
Trần Vãn đang rót trà cho bạn bè, chưa kịp ngẩng đầu, cứ nghĩ là nhân viên phục vụ, bèn nói: "Chào cậu, phiền..."
Cậu ngẩng lên.
Giọng nói đột ngột im bặt.
Hôm nay, Triệu Thanh Các không mặc vest, chỉ khoác một chiếc sơ mi đơn giản, trông trẻ trung hơn rất nhiều. Trước ánh nhìn của cả căn phòng, anh bình thản bước vào, cởi hai cúc áo trước ngực, ánh mắt không rõ đang hướng về ai, giọng điềm nhiên: "Xin lỗi, tắc đường quá."
Trái tim Trần Vãn vừa chìm xuống đáy nước lại lập tức nhảy vọt l3n đỉnh núi, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ chút sơ hở nào.
Không có vẻ kinh ngạc hay vui mừng vì sự xuất hiện của anh, như thể Triệu Thanh Các cũng chỉ là một khách mời bình thường trong danh sách.
Đàm Hựu Minh lười biếng bước tới, cười nói: "Ôi chao, khách quý đây mà, tôi còn tưởng cậu lại biến mất rồi chứ, xem ra vẫn còn chút lương tâm." Vừa nói, hắn vừa định ngồi xuống cạnh Triệu Thanh Các.
Bất kể ở đâu, Triệu Thanh Các đều ngồi ghế chính, thường thì Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên sẽ ngồi hai bên, hoặc cùng ngồi một phía với anh.
Triệu Thanh Các ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Tối nay cậu làm chủ sao?"
"À, không." Đàm Hựu Minh nghĩ anh thực sự không biết người tổ chức bữa tiệc là Trần Vãn, vì trước đó hắn đã ồn ào đòi thay cậu lo liệu tiệc mừng xuất viện. Hắn chỉ vào chỗ bên cạnh Triệu Thanh Các: "Nào, Vãn, cậu ngồi đây, hôm nay cậu mới là chủ tiệc."
"..."
Trong những dịp khác, Trần Vãn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vô danh, luôn lặng lẽ ngồi trong góc không ai chú ý. Lần này bất ngờ bị đẩy lên vị trí nổi bật như vậy, cậu cũng không né tránh, thản nhiên bước tới, vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa thường thấy.
Triệu Thanh Các ngồi cách cậu chưa đến nửa thước, dưới ánh nhìn của Trần Vãn, từng cử động của anh đều rõ ràng, ngón tay cầm ly, cổ tay gợi cảm, cánh tay mạnh mẽ đầy sức hút.
Nhưng không hiểu sao tối nay Triệu Thanh Các dường như không mấy hứng thú. Trần Vãn xoay mâm thức ăn về phía anh, khẽ nói nếu anh Triệu có hứng thú thì có thể thử, đối phương đáp một tiếng "được" rồi không động đũa, cũng chẳng nhìn cậu.
Trần Vãn mím môi, định nói thêm gì đó thì Tần Triệu Đình đã nâng ly, chúc mừng cậu xuất viện.
Trần Vãn dứt khoát uống cạn.
Đàm Hựu Minh cười, trêu rằng sao hắn chỉ kính rượu mỗi chủ tiệc, còn nhắc lại chuyện lúc Trần Vãn nhập viện, trong số những người có mặt hôm nay chỉ có Tần Triệu Đình là chưa đến thăm cậu, giờ hắn đến đây ăn uống xem như hưởng ké phúc lợi của mọi người.
Tần Triệu Đình bật cười, hào sảng nâng ly mời cả bàn. Khi đến lượt Triệu Thanh Các, hắn cầm ly rượu, cười nói: "Dạo này Minh Long nhiều việc như vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến."
Triệu Thanh Các cầm lấy chiếc ly nhỏ trước mặt Trần Vãn, tự rót cho mình một ly, anh nâng ly về phía Tần Triệu Đình, tỏ ý đáp lại, ngữ điệu thản nhiên: "Tôi cũng không biết cậu sẽ đến."
Anh liếc nhìn Trần Vãn, ôn hòa nói: "Xem ra nhân duyên của cậu Trần tốt hơn tôi tưởng."
Trần Vãn khẽ sững người, từ "Trần Vãn" đổi thành "cậu Trần".
Cậu mím môi, bỗng nhớ đến một chuyện.
Có lẽ Triệu Thanh Các không nhất thiết phải để ý đến điều này, nhưng cậu vẫn cảm thấy cần giải thích, đó là phép lịch sự tối thiểu.
Đợi đến khi Triệu Thanh Các và Tần Triệu Đình uống xong, Trần Vãn hơi nghiêng người về phía anh, nhưng không quá gần, chỉ hạ giọng xuống một chút: "Anh Triệu, tôi không biết tối nay anh Tần sẽ đến."
Hôm đó, khi Triệu Thanh Các hỏi về danh sách khách mời, cậu cũng trả lời rõ ràng rằng chỉ có mấy cái tên ấy, trong đó không gồm Tần Triệu Đình.
Vừa nãy khi Tần Triệu Đình kính rượu, cậu mới nhớ ra điều này.
Với một người có thân phận như Triệu Thanh Các, sự riêng tư trong hành tung vô cùng quan trọng. Nếu ai cũng có thể lợi dụng danh nghĩa tổ chức tiệc, mời anh rồi tiện thể đưa thêm vài người không báo trước đến thì sẽ có không ít kẻ muốn nhân cơ hội này để tạo dựng quan hệ.
Đó là điều tối kỵ, không đúng nguyên tắc, cũng không tôn trọng đối phương.
Nói khó nghe một chút thì giống như một kiểu "lừa đảo xã giao".
Triệu Thanh Các lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cậu trong tối nay, khẽ hỏi: "Vậy sao?"
Ánh mắt anh khiến tim Trần Vãn đập nhanh hơn, nhưng cậu vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu không muốn để Triệu Thanh Các nghĩ rằng mình không chân thành hay đang có ý đồ gì khác, liền giải thích thẳng thắn: "Trước đó anh Tần không biết tôi nhập viện, nên tôi không mời anh ấy, có lẽ anh ấy nghe cậu Đàm nhắc đến nên mới đi cùng."
"Thế nên lần trước khi anh hỏi tôi, tôi không nhắc đến tên anh ấy."
Triệu Thanh Các nhìn cậu một lát, rồi nói: "Tôi biết rồi, Trần Vãn."
Không khí trên bàn tiệc hơi ồn ào, nhưng khoảnh khắc này, không gian giữa hai người dường như tách biệt hẳn ra, trầm lắng và chậm rãi hơn những nơi khác.
Trần Vãn nhẹ nhõm phần nào, nhưng lại cảm thấy bị ánh nhìn của anh thiêu đốt.
Ánh mắt của Triệu Thanh Các rất tĩnh lặng, cũng rất trực diện, lại sâu thẳm đến mức khó đoán.
Trần Vãn luôn muốn hỏi anh đang nhìn gì, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, đành phải duy trì nụ cười nhạt, cố tỏ ra tự nhiên và lịch thiệp.
Canh được dọn lên, chia thành từng bát nhỏ để khách có thể tự lấy từ bàn xoay.
Triệu Thanh Các vẫn giữ thái độ thờ ơ với đồ ăn. Trần Vãn chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Anh Triệu muốn thử không? Canh nấm hoài sơn được hầm kỹ, tốt cho dạ dày lắm đấy."
Chủ yếu là tốt cho dạ dày.
Triệu Thanh Các nhìn cậu, khẽ nói: "Cũng được."
Trần Vãn bèn lấy một bát, dùng thìa khuấy nhẹ để tán bớt hơi nóng rồi mới đặt trước mặt Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các cảm thấy nếu được, có khi cậu sẽ giống như đang chăm trẻ con mà múc một muỗng, thổi nguội rồi mới đưa cho mình.
Nghĩ vậy, anh bỗng thấy buồn cười.
"Cảm ơn."
Trần Vãn khẽ cười, lắc đầu.
Có lẽ vì lần trước vô tình giúp được Triệu Thanh Các và chuyện nhập viện, tối nay, Trần Vãn phát hiện ra Triệu Thanh Các thực ra cũng không khó đoán như cậu từng nghĩ.
Cậu trở nên táo bạo hơn một chút, thử giới thiệu thêm vài món ăn, bất ngờ là Triệu Thanh Các lại không từ chối món nào.
Trần Vãn ngạc nhiên, liếc nhìn anh một cái, Triệu Thanh Các cũng nhìn lại cậu, cằm hơi nâng lên, như thể đang hỏi: Nhìn gì vậy?
Trần Vãn nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhưng trong đầu lại lóe lên suy nghĩ kia.
Sư tử.
Triệu Thanh Các thực sự rất giống một loài mèo lớn, một con sư tử đầy uy phong.
Kiêu ngạo, kín đáo, tự chủ, nhìn qua thì có vẻ sắc bén, lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ cần thuận theo ý anh, anh sẽ không tính toán quá nhiều.
Anh lặng lẽ ngồi đó, vẻ mặt điềm tĩnh, rất ít khi lên tiếng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đám đông huyên náo, sau đó lại chìm vào suy nghĩ riêng.
Thái độ phối hợp của Triệu Thanh Các tối nay khiến Trần Vãn hơi choáng váng, bỗng dưng cảm nhận được niềm vui khi được "cho mèo ăn". Lúc hải sản được bê lên, Trần Vãn giới thiệu: "Đây là cua biển đánh bắt xa bờ, nuôi đủ ngày nên không có mùi tanh, anh Triệu muốn thử không?"
Triệu Thanh Các đã ăn no đến tám, chín phần, anh nghiêng đầu nhìn Trần Vãn, không nói có cũng chẳng nói không.
Trần Vãn vẫn chưa hoàn toàn quen với ánh nhìn chăm chú của anh, phải dùng rất nhiều kiên nhẫn mới có thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh để đối diện.
Triệu Thanh Các mím môi, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp. Trần Vãn lại hiểu lầm rằng anh cảm thấy phiền, không muốn tự tay bóc cua, liền chủ động bày tỏ sự hiếu khách: "Tôi bóc cho anh Triệu thử một con nhé?"
Ban đầu Triệu Thanh Các định từ chối, nhưng ánh mắt Trần Vãn quá mức chân thành, dường như đang chờ câu trả lời của anh, thế nên anh liền đáp: "Vậy thì làm phiền rồi."
Trần Vãn đeo găng tay, tỉ mỉ bóc cua. Triệu Thanh Các cứ thế nhìn cậu suốt quá trình.
.
Sau bữa tối, mọi người di chuyển đến phòng trà, Trần Vãn vẫn ngồi cạnh Triệu Thanh Các. Bàn trà nhỏ hơn nhiều so với bàn ăn, hai người ngồi sát nhau, thỉnh thoảng đầu gối chạm vào nhau, hoặc đôi chân vô tình áp sát vì cử động.
Trần Vãn lặng lẽ rụt chân lại, da đùi cậu rất nóng, muốn dịch ra một chút để nhường không gian cho đôi chân dài của Triệu Thanh Các. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị nhích đi, Triệu Thanh Các đã đặt tay lên chân cậu, lịch sự khẽ nói: "Tôi không sao, cậu đừng ép vào Tần Triệu Đình."
Thế là Trần Vãn không nhúc nhích nữa, chỉ ngay ngắn thu chân lại, cố gắng không để xảy ra tiếp xúc cơ thể với Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các không giống cậu, không hề câu nệ, toàn thân toát ra một vẻ thư thái, thản nhiên.
Nhân viên phục vụ mang trà và bánh ngọt lên, quản lý tiến đến nói: "Cậu Trần, quà tặng đã được cất ở phía sau, cậu có cần xem qua danh sách quà không?"
Mọi người đều mang quà đến để chúc mừng Trần Vãn xuất viện. Đám công tử nhà giàu ra tay vô cùng hào phóng, từ nhân sâm, dược phẩm bổ dưỡng đến các món đồ xa xỉ, đủ mọi thứ, không biết ai còn mang đến một bó hoa cẩm chướng rất lớn, đẹp vô cùng.
Những khách sạn cao cấp thế này thường cung cấp dịch vụ ghi chép quà tặng, kiểm tra với khách một lượt rồi mới bảo quản để tránh thất lạc.
Trần Vãn liếc nhìn danh sách rồi trả lại, mỉm cười cảm ơn.
Quản lý rời đi, đột nhiên Triệu Thanh Các ở bên cạnh cậu hạ giọng nói một câu chỉ đủ hai người nghe: "Trần Vãn, tôi không mang quà."
Trần Vãn sững người, cậu vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện này, bật cười: "Không cần khách sáo vậy đâu. Tôi mời anh muộn như thế mà anh vẫn có thể bớt thời gian đến đây, đó đã là món quà lớn nhất rồi."
Triệu Thanh Các không để ý đến lời khách sáo của cậu, quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không biết cậu thích gì, tôi không muốn qua loa với cậu."
Giọng điệu và ánh mắt của anh khi nói câu này hoàn toàn không có chút mập mờ nào, chỉ có sự thẳng thắn, trực tiếp và quá đỗi chân thành.
Trần Vãn cảm thấy đầu óc mình hơi ngừng hoạt động.
Có đôi lúc, lời nói của Triệu Thanh Các khiến người ta phải suy đoán, nhưng khi anh nói thẳng ra thì lại giống như ném một quả bom nguyên tử vào lòng người, chẳng màng đối phương sống chết ra sao.
Triệu Thanh Các thật sự không có kinh nghiệm trong việc tặng quà, những món quà do thư ký và trợ lý chuẩn bị đều không tính, vì vậy anh đề nghị: "Khi nào cậu rảnh, chúng ta cùng đi chọn một món nhé, tối nay, người nên cảm ơn nhất chính là tôi."
Lần này Trần Vãn nhập viện tất cả đều do Triệu Thanh Các mà ra, nếu đã là tiệc chúc mừng xuất viện, vậy thì người nên tặng quà nhất chính là anh.
Lời tác giả:
Sư tử lớn...