Gần đây, những giao dịch cổ phiếu lẻ của Vinh Tín có dấu hiệu bất thường là do Triệu Thanh Các phát hiện ra.
Minh Long vốn không quan tâm đ ến một doanh nghiệp gia tộc đang dần suy tàn, nhưng Tống Thanh Diệu vẫn còn ở nhà họ Trần. Trước đây, Triệu Thanh Các từng thấy Tống Thanh Diệu gọi điện cho Trần Vãn vài lần. Tất nhiên, không nhất định là họ nói về chuyện này, hơn nữa Trần Vãn đều nhận điện thoại ngay trước mặt anh.
Nhưng Triệu Thanh Các là người suy nghĩ nhiều.
Anh không phải người có đạo đức cao siêu, ngay cả với mẹ mình, Triệu Thanh Các cũng không thích Trần Vãn dành quá nhiều tâm tư cho người khác.
Theo đuổi một người mà còn không tập trung, thì 800 năm nữa cũng không theo đuổi nổi.
Hiện tại, Vinh Tín chỉ còn vẻ ngoài hào nhoáng nhưng thực chất đã suy yếu, nhà họ Cát của Thái Cơ và Từ Chi Doanh đều có dã tâm thôn tính nó, Triệu Thanh Các không cho phép Tống Thanh Diệu liên lụy đến Trần Vãn.
Thẩm Tông Niên khuyên anh đừng phí công vô ích: "Cậu ta là cổ đông ẩn danh của Khoa Tưởng, dù có biến động cũng sẽ không công khai đâu."
"Nhưng cậu ta không cần thiết phải làm vậy, hơn nữa..." Thẩm Tông Niên cúi đầu gửi vị trí của mình cho Đàm Hựu Minh rồi mới tiếp tục nói với Triệu Thanh Các: "Hiện giờ chẳng phải cậu ta nghe lời cậu răm rắp sao? Cậu muốn biết gì mà chẳng dễ như trở bàn tay."
Triệu Thanh Các lắc đầu: "Cậu không hiểu em ấy đâu."
"..." Thẩm Tông Niên gập máy tính lại, "Dù sao hiện tại cũng chưa thấy có liên quan gì đến Trần Vãn."
Triệu Thanh Các cầm áo khoác đứng dậy, nói: "Vậy thì tốt."
.
Trần Vãn lại mua hoa.
Vẫn là mẫu đơn và tú cầu, thực ra giờ đã cuối thu, hai loại hoa này không còn đúng mùa nữa, nhưng may mà Hải Thị nằm trong vùng nhiệt đới, nguồn cung hoa vẫn rất dồi dào.
"Vì sao lại tặng hoa cho tôi?" Triệu Thanh Các hỏi.
Trần Vãn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Bởi vì em vẫn đang theo đuổi anh, lúc không gặp sợ anh quên mất em."
Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: "Thì ra em cũng biết."
"..."
Trần Vãn khẽ chạm vào chóp mũi mình.
Trên đường cao tốc Trung Hoàn, ánh tà dương bị những tán cọ lớn cắt thành từng mảng loang lổ.
Sắc cam xuyên qua cửa kính xe, đọng lại trên vành tai của Trần Vãn, Triệu Thanh Các giơ tay chạm vào, như thể đang bắt lấy một con bướm vàng.
Anh nghĩ, với gương mặt của Trần Vãn, đeo khuyên tai cũng sẽ hợp lắm.
Đường Thái Tử Đông kẹt xe rất dài, nhưng Triệu Thanh Các lại không thấy phiền, khi xuống xe, anh vẫn ôm bó hoa theo.
"Không để lại trên xe sao?"
Triệu Thanh Các nói: "Hoa là để ngắm mà."
Trần Vãn cảm thấy Triệu Thanh Các có chút nghiêm túc đến mức... dễ thương, bèn mỉm cười: "Được."
Trên phố Đề Đốc, các cửa hàng miễn thuế san sát, khách du lịch tấp nập qua lại. Triệu Thanh Các ôm bó hoa trong lòng, ánh mắt người qua đường lướt qua anh, nhưng anh vẫn thản nhiên như không.
Trần Vãn đi bên cạnh, cẩn thận chắn người qua lại để không ai va vào anh và bó hoa trong tay.
Chợt trong thoáng chốc, cậu nhớ về thời còn đi học, mấy cậu nam sinh trong lớp hẹn hò cùng bạn gái, mua hoa tặng đối phương rồi dẫn đi ăn cơm.
Hôm nay ăn món Quảng Đông.
Trần Vãn đang xem thực đơn, Triệu Thanh Các nhìn cậu, chậm rãi hỏi: "Trần Vãn, em không nghỉ ngơi à?"
"Hả?"
Triệu Thanh Các giơ tay ấn nhẹ lên quầng mắt cậu, nói: "Thâm lắm." Trông cậu có vẻ rất mệt.
Trần Vãn sờ sờ mắt mình, vừa rót trà vừa đùa: "Ừ, chăm chỉ làm việc, kiếm tiền để theo đuổi anh."
"..." Triệu Thanh Các trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ. Ánh nhìn ấy khiến Trần Vãn hơi chột dạ, mãi lúc sau anh mới khẽ gọi: "Trần Vãn."
"Theo đuổi tôi không cần nhiều tiền như vậy đâu."
"Cần chứ." Trần Vãn đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu, giọng nói không tán thành nhưng lại rất nghiêm túc: "Cần rất nhiều tiền."
"..." Triệu Thanh Các im lặng quan sát cậu vài giây, chờ phục vụ đi khỏi mới nói: "Qua đây."
Trần Vãn ngoan ngoãn chuyển sang ngồi cạnh anh, đầu gối hai người chạm vào nhau. Cậu không tránh ra, suy nghĩ một chút rồi mở lời trước: "Triệu Thanh Các, em theo đuổi anh không thể chỉ nói suông."
Triệu Thanh Các nhìn cậu, không lên tiếng.
Trần Vãn tiếp tục: "Em biết anh có tất cả, không thiếu thứ gì, nhưng em vẫn muốn dành những điều tốt nhất của mình cho anh."
"Đó là điều em nên làm."
Nếu không thì làm sao có thể gọi là thích, làm sao gọi là theo đuổi?
Cậu nói: "Anh không thích, không cần cũng không sao, nhưng em nhất định phải cho."
"Em sẽ làm tất cả những gì có thể để đối xử tốt với anh."
Đó là toàn bộ ý nghĩa của tình yêu đối với Trần Vãn, dù Triệu Thanh Các không chấp nhận, cậu vẫn sẽ kiên trì đến cùng.
"Lần anh bị bệnh, lỗi lầm đó em sẽ không bao giờ mắc lại lần thứ hai." Ánh mắt cậu trong veo, thật lòng, như thể không gì có thể lay chuyển.
Ngón tay Triệu Thanh Các khẽ động, gần như không nhận ra, anh nghe thấy Trần Vãn nói: "Thật ra em vẫn luôn muốn xin lỗi."
Cậu cười tự giễu: "Lúc đó em sợ anh sẽ thấy phản cảm."
"Mong anh đừng để bụng."
"Hôm đó cúp máy xong, cả đêm em không ngủ được, lo anh sốt, lại sợ anh không có thuốc uống."
Trần Vãn khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ sợ hãi muộn màng, nhẹ giọng: "Sau này em sẽ không như vậy nữa."
Nhưng rồi cậu lại mím môi, cảm thấy cổ họng hơi khô, bèn bổ sung: "Không phải vì muốn anh đồng ý cho em theo đuổi mới nói những lời này đâu."
Biểu cảm của Triệu Thanh Các vẫn rất lãnh đạm, nhưng lòng bàn tay anh đã nóng lên, tim đập cũng không còn bình ổn như vẻ ngoài.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, anh có cảm giác như mình đang chìm trong ánh nắng mùa đông.
Triệu Thanh Các dời mắt đi, giọng nói bình thản: "Tôi sớm đã tha thứ cho em rồi." Anh đâu phải người thù dai.
"Những tội lỗi của em nhiều không kể xiết, có lẽ tôi nhớ không xuể."
"..." Trần Vãn nghẹn lời, rồi lại nhìn anh với vẻ trêu chọc, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
"Lúc chơi bowling, anh cũng không thèm để ý đến em, em rất sợ anh ghét em rồi."
Triệu Thanh Các chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Không nhận được câu trả lời, Trần Vãn cười hỏi: "Có phải vì em đã đánh được cây thông Noel nên anh mới tha thứ cho em không?"
Triệu Thanh Các nói: "Em nghĩ sao?"
Thật ra không phải, ngay từ lúc uống trà Thái Bình Hầu Khôi, anh đã tha thứ cho Trần Vãn.
Trần Vãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là vậy."
Cậu cong mắt, thở dài: "Triệu Thanh Các, nếu sau này em lại làm anh giận, em sẽ đánh cây thông Noel để xin lỗi, được không? Anh tha thứ cho em nhé."
Nhưng Triệu Thanh Các không mắc bẫy, anh nheo mắt lại: "Ý em là còn có lần sau?"
"..." Trần Vãn cười bất đắc dĩ: "Em chỉ nói là nếu thôi mà."
Triệu Thanh Các đáp: "Còn tùy tình hình."
Kiểu người như Trần Vãn tuyệt đối không thể được phát thẻ "miễn tử". Chưa có đã ngang ngược như vậy, có rồi chẳng phải sẽ tung hoành bá đạo sao?
Trần Vãn chạm nhẹ vào chóp mũi mình, nói: "Được thôi."
Suy nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung: "Nhưng dù sao em vẫn sẽ đánh cây thông Noel cho anh, dù anh không tha thứ cũng được. Vì vốn dĩ đó chỉ là lời chúc phúc của em, mong anh vui vẻ."
Triệu Thanh Các nhìn cậu, hỏi: "Trần Vãn, tại sao?"
"Hửm?"
Triệu Thanh Các đổi cách diễn đạt: "Em thích tôi ở điểm nào?"
Trần Vãn trông có vẻ rất ngạc nhiên: "Thích Triệu Thanh Các còn cần lý do sao?"
Cậu đáp một cách hiển nhiên: "Có ai mà không thích anh được chứ?"
"..."
Câu này, tôi cũng dành cho em. Triệu Thanh Các không biểu hiện ra mặt, chỉ thản nhiên nhận xét: "Lý trí mà nói, tôi nghĩ em nên phá bỏ hào quang về tôi đi."
Nhưng anh không nói tiếp.
"Phá bỏ hào quang?"
Triệu Thanh Các luôn thẳng thắn, dù là đánh giá người khác hay phân tích bản thân, anh đều có một sự khách quan lạnh lùng đến tàn nhẫn: "Thực ra chúng ta cũng đã tiếp xúc một thời gian rồi, em cũng nên nhận ra, bỏ đi danh phận, thân thế và hào quang, tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
Sự ít nói và trầm ổn khiến anh trông có vẻ kiêu ngạo, xa cách, nhưng thực ra anh rất tỉnh táo. Thành tựu ngày hôm nay, yếu tố cá nhân chiếm không quá nhiều.
"Nếu không mang họ Triệu, có lẽ bây giờ tôi cũng chỉ là một nhân viên văn phòng đi tàu điện ngầm từ sáng đến tối, hoặc đang đau đầu vì tiền nhà, tiền xe."
"Có thể chen chúc trên tàu điện ngầm." Chen chúc trên tàu điện ngầm thì có gì không tốt chứ? Trần Vãn nói: "Anh chen tàu điện ngầm, chúng ta có thể gặp nhau trên tàu."
Ánh mắt cậu nhìn Triệu Thanh Các lại vô cùng nghiêm túc: "Triệu Thanh Các không hề bình thường."
"Dù Triệu Thanh Các có đi tàu điện ngầm, anh cũng sẽ không bình thường."
Tình yêu của Trần Vãn dành cho Triệu Thanh Các không phải là yêu một người mang danh con cưng của trời.
"..." Nhịp tim của Triệu Thanh Các bỗng có chút rối loạn, anh không muốn tiếp tục đề tài này, bèn khẽ hất cằm: "Ăn cơm đi."
Trần Vãn vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn anh, dường như nhận ra điều gì đó rồi bật cười.
Sau bữa tối, xe đậu ở bãi đỗ ngoài trời cách đó không xa, phải đi bộ một đoạn.
Tâm trạng Trần Vãn rất tốt. Ban đêm ở cảng Victoria có rất nhiều người, các cư dân đi dạo City Walk, hành khách từ du thuyền và cả những khách du lịch đang chụp ảnh check-in.
Tối nay không có màn trình diễn ánh sáng, nhưng gần đó có một sân vận động đang tổ chức concert, tiếng nhạc vang lên rõ ràng:
"Nếu những lời từ trái tim thực sự có thể chữa lành,
Thì ai sợ lộ ra nhiều hơn chứ?
Dù cho hàm răng bắt đầu va lập cập,
Đừng nói dối, hãy cùng tôi trò chuyện,
Nói ra lý do cuối cùng khiến chúng ta trở nên xa lạ."
Hai bên đường có người dắt chó đi dạo, Trần Vãn luôn chủ động tránh đường.
Một số người buộc dây xích vào gốc cây, để chó tự chơi. Khi họ đi ngang qua công viên, một con chó chăn cừu Đức to lớn bất ngờ nhảy ra từ sau gốc cây, cọ vào người họ, nhưng bị Triệu Thanh Các lạnh lùng xua đi.
Trần Vãn lặng lẽ liếc nhìn anh, nghĩ có lẽ Triệu Thanh Các không thích chó.
Buổi tối, hai người trở về biệt thự bên sườn núi của Triệu Thanh Các.
Có lẽ vì hôm nay Trần Vãn đã nói rất nhiều lời dễ nghe, nên khi Triệu Thanh Các c ởi quần áo của cậu, động tác cũng dịu dàng hơn, những ngón tay lướt qua chân mày và đôi mắt cậu. Cảm thấy Trần Vãn chưa nghỉ ngơi tốt, anh cũng chu đáo hơn nhiều so với lần trước.
Nhưng Triệu Thanh Các rất lâu, hôn rất lâu, vuốt v3 cũng rất lâu.
Sau khi kết thúc, anh tự tay đút nước cho Trần Vãn uống, giúp cậu tắm rửa, mặc quần áo, gần như không cho phép Trần Vãn có ý chí và hành động của riêng mình, tư thái áp đảo và chặt chẽ.
Mơ màng trong cơn buồn ngủ, Trần Vãn thầm nghĩ, khi dữ dằn, Triệu Thanh Các thật gợi cảm, nhưng khi dịu dàng, anh lại khiến người ta dễ dàng chìm đắm đến mức không thể thoát ra.
Hôm sau, cả hai đều phải tham gia một sự kiện thương mại ở khu công nghệ cao.
Triệu Thanh Các rất ít khi tự mình xuất hiện trong những sự kiện như thế này, nhưng dự án sắp bước vào giai đoạn khuếch trương và roadshow, cần phải ra mặt một chút để củng cố niềm tin của cổ đông.
Trần Vãn gần như đứng không vững, Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc rồi bước tới, trực tiếp giúp cậu đi tất, cài thắt lưng.
Trên người Trần Vãn đầy những dấu vết với đủ hình dạng khác nhau, xanh đỏ xen kẽ, nhưng tất cả đều được bộ âu phục vừa vặn che đậy cẩn thận.
Triệu Thanh Các tự tay cài khuy măng sét và thắt cà vạt cho cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, như thể đang niêm phong một món quà hoàn mỹ.
Trần Vãn theo bản năng đuổi theo nụ hôn ấy, nhưng bị Triệu Thanh Các nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ nói: "Muộn rồi."
Khi đến nơi, Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên đều đã có mặt, Trần Vãn đi phía sau đám đông, không quá nổi bật.
Vào hội trường, Triệu Thanh Các theo thói quen nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian.
Một lát nữa anh còn phải quay về Minh Long để họp với các giám đốc cấp cao, có lẽ không thể ở lại lâu. Nhưng cổ tay trống không, có lẽ vì tối qua sợ làm đau Trần Vãn nên trong lúc gấp gáp đã tháo đồng hồ ra và quẳng vào một góc nào đó, mà anh lại không chắc.
Triệu Thanh Các dừng bước, quay đầu hỏi Trần Vãn: "Em có nhớ tôi để đồng hồ ở đâu không?"
Giọng điệu tự nhiên, âm lượng vừa phải, nhưng khi rơi vào tai những người xung quanh, nó lại giống như một tiếng sét vang trời.
Chính Trần Vãn cũng ngẩn người mất một giây, sau đó mỉm cười một cách vô thức, đáp: "Chắc là tôi để quên trên xe rồi. Đợi chút, tôi sẽ đi lấy giúp anh."
Nhờ vậy, nét mặt của những người xung quanh mới bình thường trở lại.
Chỉ có Triệu Thanh Các hờ hững liếc cậu một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Trần Vãn đi đến quầy lễ tân để lấy danh sách chỗ ngồi của khu vực nội bộ, trên đường tiện thể quan sát khách mời xung quanh.
Sau khi nhận được danh sách, cậu mới chắc chắn rằng mấy giám đốc của Vinh Tín, Trần Dụ và Trần Bảo Doanh đều không thể vào khu vực nội bộ, tức là họ sẽ không gặp được Triệu Thanh Các.
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thanh Các không nán lại lâu mà rời đi ngay.
Buổi tối, khi Trần Vãn nói muốn đến đón anh, Triệu Thanh Các cũng không từ chối.
Nhưng không biết vì sao, khác hẳn với đêm qua, sự dịu dàng và chu đáo của Triệu Thanh Các đã biến mất, anh lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng và dữ dội trước kia.
Có mấy lần, Trần Vãn cảm giác như mình sắp chết đi, dù có cầu xin thế nào cũng không nhận được dù chỉ một chút dịu dàng.
Sau khi kết thúc, Triệu Thanh Các nhận một cuộc điện thoại, giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn khác với hình ảnh gợi cảm khi mái tóc hai bên thái dương bị mồ hôi thấm ướt.
Cúp máy, anh đứng dậy mặc quần áo.
Trần Vãn khẽ hỏi, trong lòng vẫn mong mỏi chút hơi ấm và yêu thương: "Muộn thế này rồi, anh vẫn phải đi sao?"
Triệu Thanh Các đứng trên cao nhìn xuống cậu, hờ hững đáp: "Có việc." Nhưng động tác của anh đã dừng lại, bước chân cũng không tiếp tục rời đi, đôi mắt sâu thẳm nhìn Trần Vãn chằm chằm.
"Vậy được rồi." Trần Vãn vậy mà lại muốn đứng dậy tiễn anh: "Để em tiễn anh đi."
"..." Triệu Thanh Các ấn cậu xuống giường, sắc mặt thật sự không dễ coi: "Em còn đứng dậy nổi sao?"
Trần Vãn quả thực chẳng còn chút sức lực nào, đôi mắt mệt mỏi hơi rưng rưng vì kiệt sức, đầu ngón tay bám vào vạt áo anh cũng vô lực buông lơi.
Triệu Thanh Các lập tức nắm lấy tay cậu, bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay, sắc mặt vẫn lạnh lùng, động tác lại cương quyết quấn chặt cậu vào trong chăn. Ngón tay anh lướt qua phần cổ mảnh mai của Trần Vãn, dùng một chút lực, giọng trầm thấp đầy ẩn ý: "Trần Vãn, em muốn yêu đương bí mật với tôi?"
Không nghe thấy câu trả lời.
Triệu Thanh Các cúi đầu nhìn, Trần Vãn đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
"..."
Lời tác giả:
Nhạc vàng của đài phát thanh Hồng Kông hôm nay:《Shall we talk》- phiên bản Hứa Tịnh Vận.