Lôi Kéo

Chương 36

Hứa Đinh Bạch có ấn tượng rất sâu sắc đối với Hoàng Thành Húc.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta làm đổ rượu vào người anh, sau đó bị bạn anh truy cứu, anh ta cứ luôn miệng nói bạn gái mình sẽ đến giải quyết.

Sau đó anh cũng không ngờ, người tới lại là Lâm Thanh Nhạc.

Anh không biết chuyện giữa bọn họ, nhưng Lâm Thanh Nhạc đứng bên cạnh Hoàng Thành Húc như vậy, trong lòng anh thật sự không cam tâm.

Anh hiểu rất rõ Lâm Thanh Nhạc là người như thế nào, nếu cô đã lựa chọn ở bên anh ta, hẳn là người kia đã đối xử với cô rất tốt, vậy nên cô mới thích anh ta... Cho nên sau ngày hôm đó, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đến làm phiền cô, khiến cô không thoải mái, nên anh đành phải cố gắng kiềm nén.

Nhưng anh không ngờ, người mà anh cho là đã đối xử rất tốt với Lâm Thanh Nhạc, lại đang cùng người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, mập mờ ôm nhau.

Lòng dạ Lâm Thanh Nhạc ngây thơ đơn thuần, vì vậy cô không thể biết mình đang bị người như vậy bắt cá hai tay được!

"Cậu đứng lên làm gì vậy, có uống nữa không?" Trần Kha quay đầu lại thì thấy ánh mắt âm trầm của Hứa Đinh Bạch đang nhìn về phía trước, anh ta hơi kéo tay anh.

Nhưng Hứa Đinh Bạch vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

"Này, Đinh Bạch ——"

Tay Trần Kha bị Hứa Đinh Bạch hất ra, vẻ mặt anh ta đầy buồn bực nhìn Hứa Đinh Bạch đang tiến lên phía trước.

Hiện tại đã là mười một giờ tối, quầy rượu cũng dần dần có bầu không khí hơn, âm nhạc đinh tai nhức óc vang lên, mỗi người đều chìm trong vòng xoáy dục vọng của chính mình.

Hứa Đinh Bạch bước đến gần đôi trai gái kia, vẻ mặt lạnh lẽo trở nên giận dữ.

Bên này, Hoàng Thành Húc đang kéo tay bạn gái mình nên không nhận ra có điều gì bất thường, anh ta thừa dịp bồi bàn không phát hiện còn tranh thủ vuốt ve vài cái.

"Bảo bối, anh không thể đứng đây quá lâu được, anh còn phải đi làm."

"Vậy em ở đây chờ anh, tối nay chúng ta trở về nhà anh."

"Ừ được ~ bảo bối."

Ánh mắt Hoàng Thành Húc vẫn dính vào người cô gái kia, anh ta vẫn lưu luyến không chịu buông tay. Kết quả anh ta bị xoay người lại...

"A!"

Mặt bị đánh cho một đòn nặng nề!

Hứa Đinh Bạch đánh Hoàng Thành Húc nằm xuống mặt đất, anh nắm lấy cổ áo anh ta, không nói hai lời lại muốn đấm một đấm nữa, Hoàng Thành Húc sợ hãi kêu lên, anh ta theo phản xạ nâng cánh tay lên che mặt, "Anh anh anh! Anh muốn làm gì!"

"Anh là ai! Anh mau buông anh ấy ra!" Vu Đình Đình sau khi phản ứng lại, thét chói tai chạy tới kéo người anh ra.

Nhưng Hứa Đinh Bạch vẫn không nhúc nhích, nắm đấm của anh dừng lại trước mặt Hoàng Thành Húc, nói với vẻ nghiêm trọng: "Anh biết mình đang làm gì không hả?"

"Tôi, tôi còn không phải là... chỉ lười biếng một chút thôi sao, anh là ai, anh phải làm đến mức này sao!" Ánh mắt Hoàng Thành Húc phía sau cánh tay hơi lộ ra, sau khi thấy mặt Hứa Đinh Bạch, anh ta hơi sửng sốt, sau đó chợt nhớ đến.

Là vị khách lần trước bị anh ta làm đổ rượu vào người đây mà.

Hoàng Thành Húc: "Mẹ nó... Chuyện lần trước không phải đã giải quyết xong rồi sao! Anh còn đánh tôi làm gì!"

"Anh đánh bạn trai tôi làm gì thế!" Vu Đình Đình kéo tay Hứa Đinh Bạch đang đè xuống, nhưng cô ấy có kéo thế nào thì nó vẫn hoàn toàn không nhúc nhích.

Đám Trần Kha và Hạ Đàm cũng phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng chạy tới.

"Chuyện này là sao? Làm sao thế!"

Hứa Đinh Bạch vẫn mắt điếc tai ngơ, mắt anh nhìn người phụ nữ đang kéo cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Anh ta có bạn gái, cô có biết không?”

Ánh sáng của quầy rượu tương đối tối, hơn nữa Hứa Đinh Bạch đột nhiên đi tới, vì vậy ban đầu Vu Đình Đình cũng không để ý đến dáng người anh ra sao. Lúc này nhìn thấy anh quay đầu với khoảng cách gần như vậy, cả người cô ấy đều ngây ngốc.

"Tôi, tôi biết chứ, chính là tôi..."

"Anh có..." Hứa Đinh Bạch hít một hơi thật sâu nhìn Hoàng Thành Húc, "Hai người bạn gái? Vậy anh để Lâm Thanh Nhạc ở đâu hả?"

Hoàng Thành Húc: "..."

Hứa Đinh Bạch: "Anh muốn chết phải không?"

Hoàng Thành Húc thấy anh tức giận, vội vàng lấy tay bảo vệ gương mặt mình: "Lâm Thanh Nhạc gì chứ! Bạn gái tôi ở đây cơ mà, Lâm Thanh Nhạc không phải bạn gái tôi!"

Hứa Đinh Bạch sửng sốt: "Cái gì?"

"Hứa Đinh Bạch? Ôi đệch... Anh là Hứa Đinh Bạch!" Hứa Đinh Bạch không hiểu anh ta đang nói gì, lại đột nhiên nghe người phụ nữ bên cạnh gọi tên mình.

Hứa Đinh Bạch quay đầu, cau mày nhìn cô ấy.

Vẻ mặt Vu Đình Đình đầy kích động: "Không thể nào, mắt anh... À, tôi là Vu Đình Đình! Anh có nhớ hồi cấp ba không, chúng ta từng gặp nhau rồi đó, tôi là bạn thân của Thanh Nhạc."

Bạn thân của Lâm Thanh Nhạc.

Hứa Đinh Bạch dừng lại một giây, rồi chợt nhớ tới.

Sau đó anh cảm giác có cái gì đó không đúng, anh từ từ quay đầu nhìn Hoàng Thành Húc: "Anh…”

"Anh ấy là bạn trai của tôi, có phải anh hiểu lầm gì không? Thanh Nhạc sao có thể là bạn gái anh ấy được chứ."

——

Lúc Lâm Thanh Nhạc nhận được điện thoại của Vu Đình Đình, cô đang xem TV cùng Đổng Hiểu Nghê ở nhà.

"Alo, sao thế?"

Vu Đình Đình: "Thanh Nhạc, cậu đến Max ngay đi!"

Lâm Thanh Nhạc: "Tớ đang xem TV, sắp đến đoạn kết rồi."

"Ôi chuyện quan trọng đó! Thật đấy! Hứa Đinh Bạch đang ở đây này!"

Ngón tay đang cầm miếng khoai tây chiên bỗng rơi ngược lại vào trong túi, Lâm Thanh Nhạc đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Các cậu gặp nhau hả? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừ, thật sự rất tuyệt, chuyện này quả thật không thể tin được. Hứa Đinh Bạch đánh bạn trai tớ!"

"Cái gì?"

"Thật đấy! Cậu biết vì sao không?" Giọng nói Vu Đình Đình cao vút, thay vì nói cô ấy cảm thấy đau lòng cho bạn trai, không bằng nói cô ấy cảm thấy kích động khi gặp được Hứa Đinh Bạch thì đúng hơn.

"Nguyên nhân Hứa Đinh Bạch làm vậy là do cậu ta cho rằng cậu là bạn gái của Hoàng Thành Húc, hôm nay không phải tớ đến quán bar sao, cậu ta thấy bọn tớ sau đó cho rằng Hoàng Thành Húc đang một chân đạp hai thuyền!"

Lâm Thanh Nhạc: "..."

Chuyện này cũng quá mức rồi...

Hơn nữa, cô không hiểu vì sao anh lại cho rằng cô là bạn gái của Hoàng Thành Húc, chẳng lẽ là vì lần gặp nhau ở quán bar lần đó.

Lòng Lâm Thanh Nhạc tràn đầy nghi ngờ, cô vội vàng thu dọn một chút sau đó đi đến Max. Sau khi đến, cô được người phục vụ chỉ dẫn đi vào phòng bao ở lầu hai.

Đẩy cửa bước vào, cô thấy Vu Đình Đình, Hoàng Thành Húc, còn có Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm.

Hứa Đinh Bạch nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc bước vào thì ánh mắt lập tức sáng bừng, không giấu được vẻ mừng rỡ. Hôm nay vừa gặp phải chuyện xui xẻo, lúc này lại vui vẻ thì có hơi xấu hổ.

"Sao rồi, anh ổn chứ?" Lâm Thanh Nhạc tới trước mặt Hoàng Thành Húc, cô thấy má phải anh ta đang sưng lên, nhìn... có vẻ rất nghiêm trọng.

Hoàng Thành Húc tức giận nhưng không có chỗ nào phát tiết, vừa muốn nói gì đó đã bị Vu Đình Đình đè lại: "Ổn rồi, ổn rồi, không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao."

Hoàng Thành Húc: "Bảo bối, anh không ổn chút nào..."

"Câm miệng, anh rất ổn."

Hoàng Thành Húc: "..."

Vu Đình Đình: "Hứa Đinh Bạch cũng đã xin lỗi rồi, tuy nhiên chuyện này vẫn còn có hiểu lầm, cậu vẫn nên đến nói chuyện một chút đi."

Lâm Thanh Nhạc do dự, nhìn Hứa Đinh Bạch.

Hứa Đinh Bạch ngồi trên ghế sa lon, dưới ánh sáng u ám của phòng bao, sắc mặt thật khó nhận ra.

"À... Tôi thấy bây giờ cũng không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi tìm Trần Kha trước đây, các người ở lại nói chuyện đi." Hạ Đàm vỗ vai Hứa Đinh Bạch nói.

Vu Đình Đình vội vàng kéo Hoàng Thành Húc,"Chúng tớ cũng ra ngoài đây! Tớ đi bôi thuốc cho anh ấy!"

"..."

Ban đầu vốn dĩ có năm người trong phòng, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ: "Cậu, cậu không sao chứ?"

Hứa Đinh Bạch đứng dậy tiến đến, bởi vì rời khỏi chỗ tối, ngũ quan của anh đột nhiên hiện lên rõ ràng. Anh nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, đồng tử màu nhạt vừa sâu xa lại yên tĩnh.

Ánh mắt anh vẫn như trước, ở trong ánh sáng vẫn không để ai vào trong mắt. Nhưng chỉ có cái không giống đó chính là, ánh mắt anh bây giờ nhìn có thần thái hơn lúc trước rất nhiều.

Lâm Thanh Nhạc im lặng không một tiếng động di chuyển, đột nhiên cô cảm thấy mình bị anh nhìn như vậy có chút không được thoải mái.

"Tôi không sao, là tôi đánh anh ta chứ anh ta không đánh tôi." Anh dừng lại trước mặt cô.

Lâm Thanh Nhạc: "Ừ...Vậy, cảm ơn cậu."

Cảm ơn vì chuyện đó cũng có chút tức cười, nhưng cô nghĩ anh làm vậy cũng là đứng trên lập trường của cô, vì muốn tốt cho cô nên mới làm vậy. Vì vậy cô nên nói một tiếng cảm ơn.

Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng quay đầu đi, có chút xấu hổ nói: "Không cần đâu, sau này cậu giúp tôi xin lỗi anh ta một tiếng là được."

Lâm Thanh Nhạc gật đầu: "Được."

Hứa Đinh Bạch dừng lại mấy giây, sau đó nói: "Hôm đó, là cậu thay Vu Đình Đình tới giúp anh ta sao?"

"Ừm."

Khóe miệng Hứa Đinh Bạch hơi nhếch lên một khoảng khó có thể thấy được: "Ồ."

"Nếu không có chuyện gì, vậy tớ đi trước nhé?" Hai người cứ đứng như vậy khiến Lâm Thanh Nhạc cũng không biết nên nói gì, cô xoay người muốn đi ra cửa.

"Đợi một chút." Hứa Đinh Bạch kéo ống tay áo cô.

"Còn chuyện gì sao..."

Hứa Đinh Bạch rũ mắt nhìn cô, yên lặng một lúc, đột nhiên nói: "Lâm Thanh Nhạc, cậu có phải là chán ghét tôi hay không?"

Lâm Thanh Nhạc khẽ run, thấy anh hỏi như vậy, đột nhiên cô lại cảm thấy như bọn họ trở lại năm mười sáu tuổi vậy.

Chẳng qua là, bọn họ đổi vị trí cho nhau mà thôi.

Lâm Thanh Nhạc: "Tớ, tớ không có."

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nói: "Nhưng cậu không muốn ở cùng tôi không phải sao?"

"Không có..."

"Tôi cảm nhận được."

"Tớ nói là tớ không có."

"Cậu rõ ràng là có."

"..."

"Lâm Thanh Nhạc, cậu..."

"Vậy nếu có thì sao?" Lâm Thanh Nhạc cắt lời anh.

Lời nói của Hứa Đinh Bạch đột nhiên bị nuốt trở về, anh nhíu mày nhìn cô, bàn tay kéo tay áo cô hơi khựng lại.

Lâm Thanh Nhạc chậm rãi gỡ tay anh ra, cô rũ mắt thấp giọng nói: "Giữa bạn bè lâu ngày không gặp đương nhiên sẽ luôn có khoảng cách, không phải tớ ghét cậu, chỉ là tớ không biết phải nói gì thôi..."

Hứa Đinh Bạch: "Chỉ như vậy thôi sao?"

Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Ừ, chỉ vậy thôi."

"Nhưng tôi không muốn có khoảng cách, chúng ta..."

"Nhưng hai người không gặp nhau nhiều năm như vậy thì làm sao có thể giống như lúc đầu được." Lâm Thanh Nhạc nói, "Cuộc sống của chúng ta không giống nhau, cũng hoàn toàn không có chạm mặt nhau, cậu không tìm tớ, tớ cũng không có cách nào liên lạc với cậu. Cứ như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ trở nên xa lạ."

Cô nói với vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ mình cô biết, cô đang ép bản thân mình phải bình tĩnh.

Cổ họng Hứa Đinh Bạch căng thẳng: "Tôi có tìm cậu... Trước khi trở về nước."

Cuối cùng thì anh cũng giải quyết xong tất cả mọi chuyện, anh cảm thấy mình đã có đủ năng lực và tư cách để đứng trước mặt cô, vì vậy anh quyết định đi tìm tung tích của cô.

Nhưng cô đã đổi số điện thoại, anh cho người đến trường cấp ba trước đây điều tra, sau đó mới phát hiện cô đã chuyển trường vào năm lớp mười hai, thầy cô giáo cũng không có cách liên lạc với nhà cô, nhưng may mắn, có một giáo viên biết được cô đã thi đậu vào đại học nào.

Vì vậy sau khi về nước, anh lập tức cho người thăm dò, nhờ đó anh biết được sau khi tốt nghiệp cô đã làm việc ở hai xí nghiệp, nhưng sau đó cũng không điều tra được gì nữa bởi vì cô đã từ chức vào ba tháng trước, trong lúc đó anh không có cách nào tra được tin tức của cô.

Thật ra, ban đầu anh kêu người nọ gửi cho anh ảnh tốt nghiệp của cô.

Nhưng anh không có xem.

Lần đầu tiên họ gặp mặt, anh luôn chờ cô đi làm để anh có thể điều tra được tung tích của cô, sau đó anh sẽ tự đến gặp cô.

Nhưng anh không ngờ, sẽ gặp cô ở quán bar hôm đó.

"Trước khi về nước cậu tìm tớ sao, vậy tại sao cậu không gọi cho tớ trước lúc đó? Lúc học cấp ba, tớ đã chờ cậu rất lâu." Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn anh, có ý trêu đùa hỏi. Nhưng sâu trong lòng cô, cô không nhịn được mà tức giận.

Một bên cô hỏi như vậy, một bên cô lại nhắc nhở chính mình, bọn họ đều đã lớn cả rồi, Hứa Đinh Bạch cũng rất tốt, cô không cần phải tức giận với anh vì chuyện đã xảy ra nhiều năm trước như vậy.

Cô không có tư cách và lập trường để giận anh, tất cả lựa chọn của anh, đều là đúng.

"Cậu đã đổi số..."

"Lên đại học tớ mới đổi, vậy trước đó thì sao?"

"Tôi..."

Sắc mặt Hứa Đinh Bạch hơi tái đi.

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, cô nhíu mày. Không phải nói là sẽ không tức giận sao, cô ép anh nói làm gì chứ...

Nghĩ tới đây, cô âm thầm hít một hơi thật sâu: "Được rồi, thật ra thì tớ biết cậu lựa chọn như vậy là đúng, khi còn nhỏ là do tớ không hiểu chuyện. Khi đó tớ có khả năng gì mà đòi giúp cậu chứ, cậu và gia đình cậu rời đi là đúng. Tớ, tớ chẳng qua có hơi buồn một chút, vì cho dù cậu đi xa, nhưng cũng có thể liên lạc với tớ... Cậu có thể nói cho tớ cậu rất tốt, chẳng qua tớ chỉ muốn biết một chút mà thôi."

"Xin lỗi, lúc ấy tôi không muốn lại ảnh hưởng tới cậu..." Cả người Hứa Đinh Bạch căng thẳng, từng phải đối mặt với nhiều chuyện khó khăn trong quá khứ nhưng sắc mặt anh vẫn chưa từng thay đổi, chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới không biết phải làm thế nào để giữ bình tĩnh, "Bởi vì cậu đã gặp rất nhiều chuyện cậu không nên gặp, hơn nữa chuyện học tập của cậu, còn có chuyện của ba tôi... Tôi đã đồng ý với mẹ cậu, sẽ không để tình trạng của tôi liên lụy, ảnh hưởng đến cậu."

Hốc mắt Lâm Thanh Nhạc lập tức nóng lên, nhưng cô đã nhanh chóng giấu đi.

Tại sao anh vẫn không hiểu... Một năm đó cho đến bây giờ Lâm Thanh Nhạc không hề cảm thấy Hứa Đinh Bạch sẽ liên lụy đến mình.

Anh là mục tiêu, là động lực của cô, vì anh, cô quyết tâm cố gắng. Cô không bị thấp điểm ở bất kỳ môn học nào, thậm chí cô học còn tốt hơn.

Nhưng tất cả mọi người, ngay cả anh đều cảm thấy anh sẽ ảnh hưởng đến cô, sẽ trở thành vật cản trong cuộc đời cô.

Rõ ràng... Không phải như vậy.

Lâm Thanh Nhạc rũ mắt.

Bây giờ nói gì cũng vô ích, bọn họ đã không trở về được nữa rồi.

Lâm Thanh Nhạc yên lặng trong chốc lát, buồn bã nói: "Thật ra bây giờ nói đến những chuyện đã qua cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bây giờ cậu rất tốt, hơn nữa chúng ta gặp lại nhau, vẫn là bạn, cũng rất tốt mà. À... Vừa rồi chỉ là tớ thuận miệng nhắc đến thôi, cậu đừng để ý."

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy, tớ đi trước đây."

Không có ý nghĩa sao.

Nhưng đối với anh mà nói, tất cả đều có ý nghĩa.

Hơn nữa, cho dù cô có không tức giận thật hay không, hay thật sự không sao cả, nhưng anh hiểu rất rõ, anh không muốn bọn họ vẫn chỉ là bạn.
Bình Luận (0)
Comment