Lôi Kéo

Chương 40

Nhất định chỉ là mơ mà thôi.

Cô sao có thể đánh người được!

Đúng, chỉ là mơ mà thôi.

Lâm Thanh Nhạc tự an ủi bản thân rất lâu, chỉ có tự an ủi bản thân như vậy cô mới có thể gác lại mớ hỗn độn trong đầu, cố gắng để viết xong báo cáo công việc ngày hôm nay.

Sáu giờ tối, Lâm Thanh Nhạc hoàn thành công việc xong thì thu dọn hành lý, lên đường từ khách sạn đến sân bay.

Phần lớn người trong đội đã đến, lúc Lâm Thanh Nhạc tiến vào sảnh sân bay, Hứa Đinh Bạch đang cúi đầu xem tài liệu dự án trong Ipad.

“Thanh Nhạc, đến đây.” Nhà thiết kế Lý Hằng và giám đốc bộ phận thị trường chào hỏi cô.

Lâm Thanh Nhạc liếc mắt nhìn Hứa Đinh Bạch, người sau bình tĩnh giống như không có gì bất thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi tới ngồi xuống đối diện chỗ Lý Hằng và giám đốc Hoàng: “Mọi người đều đến nhanh như vậy à.”

Lý Hằng: “Tôi từ cửa hàng tới, cho nên cũng khá gần, cô ở khách sạn à?”

“Ừm, bị báo cáo rượt.”

“Não của cô còn có thể làm việc sao, hôm qua tôi uống nhiều như vậy, hôm nay đến cửa hàng bên kia còn có chút mơ màng đây.” Lý Hằng nói.

Lâm Thanh Nhạc: “Tôi, tôi vẫn ổn.”

“Ồ đúng rồi, tối qua cô cũng không uống nhiều, đều là Hứa tổng cản lại hết. Con người Hứa tổng của chúng ta thực sự rất tốt.” Lý Hằng liếc nhìn Hứa Đinh Bạch đang ngồi phía sau, nói nhỏ, “Có điều tôi đoán Hứa tổng hôm qua cũng uống say rồi, cô xem mặt của anh ấy đi.”

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, lập tức nhìn sang, nhưng vì góc độ của cô không nhìn rõ nên chỉ có thể nói: “Mặt… mặt anh ấy làm sao?”

“Trên mặt anh ấy có hai vết xước, tôi thấy thì có đến hỏi xem sao lại thế, anh ấy nói bản thân tối qua uống quá nhiều, không cẩn thận cào phải.”

“…”

Miệng lưỡi khô khốc, cả người Lâm Thanh Nhạc đều thấy không ổn.

Giám đốc bộ phận thị trường: “Tự mình cào sao? Cái này còn có thể cào phải sao?”

Lý Hằng: “Không biết, nói chung cũng không thể do người khác cào được, ai mà dám chứ.”



Giống như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, sau khi nghe xong, Lâm Thanh Nhạc trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, đi đến khu vực đồ uống để hít thở.

Không phải mơ… thế nhưng không phải mơ…

Cô thật sự đã đánh anh?!!

Làm sao đây?!

“Chọn lâu như vậy, muốn uống loại nào?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc nhướng mắt lên, chỉ nhìn thấy Hứa Đinh Bạch không biết từ khi nào đã đến đứng bên cạnh cô.

Cô đúng lúc đứng ngay bên trái anh, nên ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ mặt trái dưới cằm anh lộ rõ hai vệt máu đỏ sáng rực, vùng da bị xước nhẹ đã kết vảy, nhìn còn rất nghiêm trọng…

Lâm Thanh Nhạc liếc xuống móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình… cô chắc là đã dùng lực rất lớn mới khiến anh thành ra như vậy.

“Có muốn uống nước ép việt quất không?” Hứa Đinh Bạch hỏi.

Lâm Thanh Nhạc nắm chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy còn chút may mắn, vờ như không để ý hỏi thăm: “Mặt của cậu… sao lại như thế?”

Hứa Đinh Bạch nhấp một ngụm cà phê trên tay, nhìn cô: “Quên rồi?”

Lâm Thanh Nhạc cười gượng: “Cái gì?”

“Cậu đánh đó.”

“...” Lâm Thanh Nhạc, “Tớ đánh sao? Thật hay giả vậy? Tớ, tớ thật sự đã quên rồi...”

Cô nhanh chóng cầm lấy lon nước ép việt quất uống một ngụm, cố gắng trấn an bản thân.

Không cần thừa nhận, không thể thừa nhận, thời điểm này mất trí nhớ là lựa chọn tốt nhất!

Hứa Đinh Bạch ngừng một hồi, nhìn cô hỏi: “Uống say rồi sẽ không nhớ gì sao?”

Lâm Thanh Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng! Đúng vậy!”

Hứa Đinh Bạch nhìn vào ánh mắt né tránh của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật sao? Vậy tôi nói gì cũng không nhớ nữa?”

Cô nhớ rằng, anh nói anh chỉ muốn bản thân càng tốt hơn để xuất hiện trước mặt cô. Anh còn nói, đừng giận anh…

Lâm Thanh Nhạc cụp mắt xuống, trăm thứ cảm xúc lẫn lộn.

Cô đã từng trách anh, trách anh quên đi cô. Hiện tại cũng vẫn trách anh, trách anh tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân không liên lạc là vì tốt cho cô. Vì anh mà nhiều năm qua, cô vô số lần cảm thấy cực kỳ khổ sở.

Nhưng hiện tại, cô biết những ngày đã qua của anh cũng không khá hơn là bao.

Cô nghĩ... Trong ngần ấy năm không liên lạc với cô, anh vừa phải chữa lành đôi mắt vừa phải chăm chỉ học tập, nhất định rất vất vả. Anh nhất định phải cố gắng rất nhiều mới có thể đuổi kịp những năm tháng anh đã bỏ lỡ so với người khác, cũng đã phải nỗ lực liều mạng, mới có thể đạt được thành quả như ngày hôm nay…

Cô vẫn luôn trách anh, nhưng bây giờ cô bỗng dưng cảm thấy rất mâu thuẫn.

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ không nhớ…Thật xin lỗi, tớ uống nhiều quá nên người cứ như đang mơ vậy, có chút thất thố rồi.”

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, như thể có thể nhìn thấu: “Đôi khi mơ cũng khá tốt, ngược lại còn có thể nói lời thật lòng.”

“…”

“Chỉ là như vậy làm tôi có chút tiếc nuối.”

“Cái gì?”

Hứa Đinh Bạch rũ mắt xuống nhìn cô, chậm rãi nói: “Dường như bị đánh uổng phí rồi.”

——

Sau khi xuống máy bay về tới nhà cũng đã muộn, bởi vì bôn ba công tác, nên ngày hôm sau tổng giám Thành vô cùng tri kỷ mà cho cô nghỉ phép.

Ngày thứ ba, là thứ bảy.

Lâm Thanh Nhạc không muốn ở nhà suy nghĩ vẩn vơ, dứt khoát rời khỏi giường cùng Đổng Hiểu Nghê đến căn cứ huấn luyện chó dẫn đường.

Vì mới đi làm, nên thời gian gần đây cô cũng không hay tới, hiếm khi thứ bảy được rảnh rỗi như này.

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ đưa Dương Dương đến nhà Hạ Tuyền là được, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

“Được, vất vả cho cậu rồi.” Đổng Hiểu Nghê nói, “Gần đây cậu không ở đây làm tớ thiếu đi một trợ thủ đắc lực.”

“Sau này tớ rảnh đều sẽ đến giúp cậu.”

“Được được.”

Lâm Thanh Nhạc vẫy tay, “Vậy tớ đi trước nhé.”

“Ừm.”

Lúc Lâm Thanh Nhạc đưa Dương Dương đến nhà Hạ Tuyền, anh trai cậu ta Hạ Đàm cũng ở đó, không chỉ có Hạ Đàm… mà Hứa Đinh Bạch cũng có mặt.

Lâm Thanh Nhạc khi nhìn thấy anh thì sửng sốt một lúc, nghĩ tới chuyện đi công tác uống say đêm hôm đó, tâm trạng phức tạp lạ thường.

“Chị, hôm nay em không cần đến trung tâm âm nhạc, nhưng mà em muốn đi dạo công viên, được không ạ?” Sau khi cô vào nhà, Hạ Tuyền nói.

Lâm Thanh Nhạc: “Đương nhiên là được, em muốn đi đâu đều có thể cùng Dương Dương đi thử, sau này khi chị không có ở đây bọn em có thể tự mình đi.”

“Dạ, vậy đi thôi, bây giờ em muốn ra ngoài đi dạo.”

“Được.”

Hạ Tuyền đứng lên, đột nhiên hỏi: “Anh, anh có muốn đi cùng không?”

Bị gọi đích danh, Hạ Đàm sửng sốt: “Hả?”

Hạ Tuyền cười khẽ: “Vì lúc em với Dương Dương đi dạo chị Thanh Nhạc sẽ đi phía sau bọn em, em nghĩ để chị ấy đi một mình sẽ thấy nhàm chán, anh có muốn đi cùng không, vừa đúng lúc có thể nói chuyện cùng chị ấy.”

Hạ Đàm dừng lại, nghiêng người qua thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người nào đó ngồi bên cạnh mình liếc qua, sởn cả tóc gáy!

Thằng nhóc chết tiệt muốn gây thêm họa cho anh sao!

“Ai da… Thật không may rồi, lát nữa anh còn phải tham gia hội nghị qua video nữa.” Hạ Đàm đau lòng nói. 

Lâm Thanh Nhạc vội vàng xua tay: “Không cần không cần, anh cứ làm việc đi, tôi không cần người đi cùng đâu.”

Hạ Tuyền hận sắt không thể luyện thành thép: “Hội nghị gì chứ… không dời lại được sao.”

Lâm Thanh Nhạc: “Tiểu Tuyền, thật sự không cần đâu.”

Hạ Tuyền: “Không được! Anh, hôm nay là cuối tuần mà, còn có hội nghị gì chứ.”

Hạ Đàm: “…Thật sự có mà.”

“Anh...”

“Chúng ta đi thôi.”

Hạ Tuyền nghe thấy giọng nói này, sửng sốt: “Hả?”

Hứa Đinh Bạch đứng lên: “Anh đi cùng mọi người, đi thôi.”

Hạ Tuyền: “...”

Lâm Thanh Nhạc: “…”

Lúc đầu Hạ Tuyền là vì đại sự cả đời của anh mình nên mới kiên quyết muốn có người đi cùng, thật không ngờ anh trai ngốc của cậu ta lại cần công việc không cần tình yêu, ngu ngốc như vậy.

Hơn nữa càng không ngờ tới chính là, anh Đinh Bạch của cậu lại muốn đi cùng…

Sau một hồi kinh ngạc, trong lòng Hạ Tuyền cũng rối tinh rối mù.

Hu hu, anh Đinh Bạch đối với cậu quá tốt rồi, người bận rộn như anh ấy thế mà lại nguyện ý đi cùng bọn họ.

——

Lâm Thanh Nhạc cũng không ngờ tới Hạ Tuyền còn lo nghĩ cho cô theo sau không có gì làm, thật ra điều này hoàn toàn không cần thiết, cô chú ý bọn họ là được rồi, không cần người nói chuyện cùng cô.

Nhưng lời từ chối của cô bị nén lại không có cơ hội nói ra vì Hứa Đinh Bạch đã mở cửa đi xuống lầu rồi.

Vậy là đến cuối cùng, cô cũng chỉ có thể đi bên cạnh anh như thế này, theo sau Hạ Tuyền và Dương Dương ở phía trước không xa.

Nhưng… cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hừm… nên nói cái gì đây.

“Vết thương trên mặt cậu đã đỡ hơn chưa?”

“Cuối tuần cậu đều đến đây sao?”

Hai người cùng mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Nhạc: “Hả? Không phải lần nào cũng đến, nhưng rảnh thì tớ đều đến căn cứ. Tiểu Tuyền nói, thời gian qua không cần người đi cùng.”

Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Vết thương của tôi cũng đỡ nhiều rồi.”

“Ồ…”

“Huấn luyện chó dẫn đường rất mệt nhỉ?”

“Trước đây thử qua… rất mệt, nhưng tớ cảm thấy vẫn có chút thành tựu.” Lâm Thanh Nhạc nói, "Cậu xem, Tiểu Tuyền bây giờ rất vui, tương lai em ấy tương đương với việc sẽ có thêm một đôi mắt vậy."

“Ừ.”

“Giá như trước đây cậu cũng có một chú chó dẫn đường thì tốt biết mấy.” Lâm Thanh Nhạc buột miệng nói.

Hứa Đinh Bạch hơi ngừng lại: “Khoảng thời gian đó, cho tôi rất lãng phí.”

“Không đâu…”

“Khi đó nơi cần đi thì tôi đã biết đường rồi, những nơi khác… không phải còn có cậu sao.”

Lâm Thanh Nhạc nghĩ đến quá khứ, khóe miệng cũng hiện lên một chút ý cười: “Cậu xem tớ như chó dẫn đường sao?”

Hứa Đinh Bạch ngừng một lúc, nói: “Là xem cậu như đôi mắt của tôi.”

Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ nhảy lên.

Cô lúc 16 tuổi đã nhất quyết cam tâm tình nguyện trở thành đôi mắt của anh, lúc đó chỉ nghĩ dẫn anh ra ngoài đi lại, giúp anh sống vui vẻ hơn, không hề nghĩ tới điều gì khác.

Nhưng hiện tại nghe anh nói những lời này, lại cảm thấy nó có nhiều ý nghĩa khác.

“Chị, anh Đinh Bạch! Ở đây có kem đúng không?” Hạ Tuyền quay lại phía bọn họ hét to hỏi.

Lâm Thanh Nhạc định thần lại, vội đi qua đó.

Lúc này bên cạnh có chiếc xe bán kem đang phát loa để mời chào khách.

“Có, em muốn ăn kem hả?”

Hạ Tuyền: “Dạ, có điều em không mang theo điện thoại, anh Đinh Bạch đâu, nhờ anh ấy trả tiền giúp em.”

Lâm Thanh Nhạc: “Để chị mua cho, em muốn ăn vị gì?”

“Cảm ơn chị.” Hạ Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, “Có vị socola không chị?”

Lâm Thanh Nhạc nhìn về hướng bên đó: “Hẳn là có.”

“Vậy em muốn vị socola.”

“Được.”

Lâm Thanh Nhạc quay người tính đi, nhưng mới bước được hai bước thì bị cản lại, Hứa Đinh Bạch nói: “Đợi tôi ở đây, tôi đi mua.”

Hạ Tuyền nghe thấy liền giao phó: “Anh Đinh Bạch, nhớ mua cho chị ấy một cây.”

Hứa Đinh Bạch: “Anh biết rồi.”

Mấy phút sau, Hứa Đinh Bạch cầm về hai cây kem.

Hứa Đinh Bạch đưa kem cho Hạ Tuyền xong, cây kem còn lại đưa cho Lâm Thanh Nhạc: “Cầm lấy.”

Lâm Thanh Nhạc liếc mắt nhìn xuống, của cô là vị vani… vị mà cả hai người bọn họ đều thích.

Hạ Tuyền: “Anh Đinh Bạch, anh không mua cho mình sao?”

“Không có.”

“Anh không ăn sao, rất ngon đó.”

Hứa Đinh Bạch: “Đồ ăn của con nít.”

Lâm Thanh Nhạc mới vừa cắn một miếng: “...” 

Hạ Tuyền cười ha ha: “Mới không phải, con gái cũng thích ăn mà, đúng không chị?”

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Đúng vậy.”

Hứa Đinh Bạch nhìn khuôn mặt không phục của cô, khóe miệng khẽ cong lên.

“Đúng rồi, chị ơi, chị có bạn trai chưa?”

“… Khụ khụ.” Đột nhiên thình lình bị hỏi vấn đề này, Lâm Thanh Nhạc bị sặc, cô ho hai lần rồi mới hỏi lại, “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Hạ Tuyền nói: “Là thế này, anh trai em da mặt mỏng dễ ngượng ngùng, trước đây anh ấy nói rất thích chị, chị nếu như chưa có bạn trai, thử suy nghĩ đến anh ấy xem sao?”

Mặt Lâm Thanh Nhạc đỏ bừng lên, cô vội liếc nhìn Hứa Đinh Bạch: “Em nói linh tinh gì vậy…”

Hạ Tuyền nghiêm túc nói: “Em không nói linh tinh, thật đó! Anh ấy lúc trước luôn khen chị xinh đẹp, còn nói muốn theo đuổi chị! Không tin thì chị hỏi anh Đinh Bạch đi! Anh ấy cũng biết mà.”

Lỗ tai Lâm Thanh Nhạc đều đỏ cả lên, kinh ngạc nhìn Hứa Đinh Bạch.

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: “Đúng là có khen xinh đẹp.”

Hạ Tuyền: “Đúng đúng đúng!”

“Nhưng cậu ta nói muốn theo đuổi khi nào?” Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt nói, “Tiểu Tuyền, đừng tùy tiện hiểu lầm ý của anh em.”

Hạ Tuyền: “...”
Bình Luận (0)
Comment