Lôi Kéo

Chương 43

Hứa Đinh Bạch từ trong bếp đi ra ngoài, Lâm Thanh Nhạc vẫn đứng đó, hai má đỏ bừng lên.

Sau khi cô nhìn lại và xác nhận rằng anh không còn ở đó nữa, cô mới xoa nhẹ hai tay lên má mình.

Đây không phải lần đầu tiên anh xoa đầu cô... trước đây anh vẫn thường xuyên như vậy, nhưng tại sao cô cảm thấy lần này cả người cô lại cảm giác không đúng lắm.

Sau khi gạt bỏ những cảm xúc đó sang một bên, Lâm Thanh Nhạc bước đến tủ lạnh và mở ngăn đá bên dưới.

Hơi lạnh tràn đến, cô vừa quan sát vừa muốn làm lạnh độ ấm trên mặt mình.

"Ở đây có nhiều kem quá..." Cô nhìn từ trên xuống dưới, các loại kem ở đây được xếp riêng biệt và ngăn nắp, nhưng đều cùng một vị.

Lâm Thanh Nhạc cầm một cây kem ốc quế, trong lúc chờ cháo chín thì ngồi bên ngoài ăn, cảm thấy ăn một cái không đủ liền lấy thêm một cái khác.

Một lát sau, cháo gần như đã chín, cô nghe theo lời của Hứa Đinh Bạch, cho một ít đường vào trong cháo.

Khi cô vừa dọn đồ ăn ra và đặt nó ở trên bàn ăn bên ngoài, Hứa Đinh Bạch cũng vừa rửa mặt xong bước tới.

Anh thay bộ quần áo ở nhà, tóc đã gội sạch sẽ, vài sợi tóc ở trên trán vẫn còn một chút ẩm ướt.

Lâm Thanh Nhạc đứng đó nhìn anh một lúc, nói thật thì, dáng vẻ của anh bây giờ nhìn gần gũi, bình dị hơn dáng vẻ bình thường cô thấy rất nhiều.

Bỏ đi những bộ vest và đôi giày da, mái tóc cũng không được chải chuốt tỉ mỉ như bình thường, trông Hứa Đinh Bạch bây giờ giống như một cậu bé mười sáu tuổi mà khi bước ra ngoài, anh vẫn cần phải nắm lấy tay cô…

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nói: "Nhìn cái gì?"

Tuy ánh mắt của cô đang nhìn vào anh, nhưng tâm trí của cô rõ ràng lại không ở đây.

Nghe vậy, Lâm Thanh Nhạc liền tỉnh táo lại: "À... không có gì, tớ đột nhiên cảm thấy hơi quen thuộc."

"Quen thuộc?"

Lâm Thanh Nhạc hơi xấu hổ, khẽ sờ sờ cái mũi của mình: "Cảm giác cậu bây giờ, rất giống hồi nhỏ."

Hứa Đinh Bạch hơi nhíu mày lại: "Cậu cho rằng tôi đã thay đổi rất nhiều sao?"

"Tất nhiên rồi…" 

Không chỉ thay đổi về ngoại hình, mà còn là cảm giác đối với người khác. Rốt cuộc, bây giờ anh đã đủ mạnh mẽ, không phải là Hứa Đinh Bạch trước đây, dễ dàng bị người khác bắt nạt nữa.

Hứa Đinh Bạch: "Cậu vẫn thích dáng vẻ của tôi trước đây hơn có phải không?"

Lâm Thanh Nhạc: "Cậu vẫn là cậu mà, có gì khác biệt đâu... Hơn nữa, bây giờ cậu ngày càng tài giỏi, mạnh mẽ, tớ cũng vui mừng thay cho cậu."

Anh vẫn là anh, nhưng anh cảm thấy, cô thân thiết nhất vẫn là dáng vẻ khi xưa của mình.

Hứa Đinh Bạch vừa suy nghĩ vừa giúp cô kéo ghế ăn: "Cậu cũng có thể ăn một chút cháo."

Lâm Thanh Nhạc: "Tớ không đói, tớ vừa mới ăn kem xong."

"Ăn kem có thể no được sao."

"Có chứ, bởi vì tớ đã ăn hai cái."

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: "Tôi nói cho cậu ăn kem, nhưng không nói cậu được ăn một lúc hai cái."

"Kem đó đắt lắm không?"

Hứa Đinh Bạch sửng sốt, gõ đầu cô: "Cậu đoán xem."

"..."

Hứa Đinh Bạch bất lực nói: "Ăn nhiều như vậy không tốt. Cậu là con nít sao? Cái này cũng không hiểu."

Chỉ vì là người lớn nên anh có thể "Ăn bao nhiêu kem tùy thích".

Lâm Thanh Nhạc đặt thìa xuống cho anh: "Đương nhiên là tớ hiểu rồi… nhưng ai kêu kem cậu mua quá ngon làm gì."

"Còn trách tôi sao."

"Không dám, ông chủ." Lâm Thanh Nhạc cười nhẹ nói: "Vậy ông chủ mau ăn đi, tớ về trước."

Lúc này, Hứa Đinh Bạch bất ngờ nói: "Chờ đã."

"Hả?" 

"Bản kế hoạch, tôi có một số ý kiến."

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe lại: "Không phải cậu vừa mới nói không có vấn đề gì sao."

"Đột nhiên bây giờ lại có."

"Ồ... vậy thì cậu nói đi, tớ sẽ ghi nhớ kỹ lại."

"Để mai nói đi, hôm nay tôi hơi mệt."

Lâm Thanh Nhạc: "Hả?"

Hứa Đinh Bạch nhướng mắt nhìn cô: "Ngày mai cậu qua nhà tôi đi, lúc đó tôi sẽ nói."

Lâm Thanh Nhạc: "…"

Hình như cách đây không lâu, anh đã nói rằng cuối tuần sẽ không cho cô tăng ca.

Mặc dù tăng ca không có vấn đề gì, nhưng những gì anh đã nói, sao có thể không giữ lời như vậy được?

——

Mặc dù Lâm Thanh Nhạc cảm thấy Hứa Đinh Bạch đã sớm có ý kiến, nhưng buổi trưa ngày hôm sau, cô vẫn cầm máy tính và hồ sơ đi ra ngoài.

Rốt cuộc, cô vẫn không dám làm chậm trễ tiến độ của công việc.

Rất hiếm khi Vu Đình Đình không ở cùng Hoàng Thành Húc vào cuối tuần. Sau khi ngủ nướng đến trưa, cô ấy đã thấy Lâm Thanh Nhạc ăn mặc chỉnh tề và mang theo một chiếc máy tính, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Hôm nay cậu còn phải đến công ty sao?"

Lâm Thanh Nhạc: "Không phải, nhưng... cũng gần giống như vậy."

"Cái gì mà là gần giống như vậy?"

"Tớ không đến công ty làm, nhưng tớ phải tăng ca."

"Tăng ca ở đâu?"

Lâm Thanh Nhạc dừng lại: "Tớ đến nhà Hứa Đinh Bạch."

Vu Đình Đình đang trong trạng thái chưa tỉnh táo hẳn, nhưng khi nghe thấy những lời này, hai mắt cô ấy chợt sáng lên: "Được đó, hai người... phát triển thật là nhanh đó!"

Lâm Thanh Nhạc: "Tớ chỉ là đi báo cáo công việc với cậu ấy thôi."

"Báo cáo ở nhà riêng, không tệ không tệ, có mùi kia lắm nha."

"... Mùi gì?"

Vu Đình Đình mỉm cười: "Mùi vị tình yêu công sở đó.”

Lâm Thanh Nhạc nghe xong liền trừng mắt nhìn cô ấy: "Công ty của chúng tớ không cho phép chuyện tình yêu công sở! Đừng nói nhảm nữa."

"Thật hay giả thế?" 

Thật ra cô cũng không biết công ty mình có quy định việc này không, nhưng cô thấy hầu như công ty nào cũng có quy định như vậy.

Vì vậy Lâm Thanh Nhạc gật đầu khẳng định: "Tớ đi đến nhà cậu ấy bởi vì cậu ấy đang bị bệnh, kế hoạch lại đang gấp, chứ tớ với cậu ấy không…”

“Cũng không quan trọng.” Vu Đình Đình bất ngờ nói.

"Cái gì cơ?" 

Vu Đình Đình: "Hứa Đinh Bạch không phải là ông chủ sao? Nếu cậu ta muốn yêu, cậu ta có thể thay đổi quy định."

"…"

Lâm Thanh Nhạc vội vã thay giày, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Cô biết rằng nếu cô ở lại lâu hơn nữa, Vu Đình Đình vẫn sẽ nói tiếp một đống những điều vớ vẩn để tẩy não cô.

Cái gì mà sửa đổi quy định... Hình như trong đầu cô bạn thân của cô không có gì khác ngoài tình yêu!

——

Lúc cô đến nhà Hứa Đinh Bạch thì đã là một giờ chiều, bởi vì đã đến đây một lần nên Lâm Thanh Nhạc đã khá quen thuộc nơi này. Cô đặt đồ xuống phòng khách, nhìn xung quanh nhưng lại không thấy ai.

"Hứa Đinh Bạch."

Phòng khách trống trơn, không có ai khác ở đây cả.

"Hứa Đinh Bạch?"

Vẫn không có ai trả lời cô.

Nhà của anh hơi lớn, Lâm Thanh Nhạc hơi ngại việc đi tìm lung tung, đành phải gọi điện thoại cho anh. Nhưng không có ai trả lời, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt, cô tìm kiếm theo âm thanh và đi vào trong.

Cô nhanh chóng bước đến vị trí của phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ chính không đóng, chỉ hơi khép hờ. Cô đẩy cửa ra một chút và liếc mắt nhìn vào bên trong.

Căn phòng rất lớn, rèm cửa đóng chặt không có ánh sáng, nhưng bởi vì cửa phòng mở ra nên cô vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Giữa phòng có một cái giường, khăn trải giường có chút bừa bộn.

Anh không có ngủ trên giường, mà là... ngồi dưới sàn nhà, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh đang tựa đầu vào thành giường, điện thoại ở tủ đầu giường khẽ vang lên.

Anh không nghe thấy âm thanh gì sao?

Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ nhảy lên, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức mở cửa chạy vào.

"Hứa Đinh Bạch!"

Cô đi vòng qua trước mặt anh và thấy anh đang dựa vào đó mà không có phản ứng gì. Cô lo lắng ngồi xổm xuống và đưa tay chạm vào mặt anh…

Nóng quá.

"Cậu bị sốt sao? Tỉnh lại đi, Hứa Đinh Bạch!"

Hành động của cô cuối cùng cũng đủ lớn, người trước mặt rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lạnh lùng, trong môi trường tối tăm này lại cảm thấy vô cùng lạnh nhạt.

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, gần như bị lôi vào một cảnh tượng nào đó trong quá khứ. Cô ngây người nhìn anh, cổ họng như bị nghẹn lại.

“Cậu đã đến rồi à.” Hứa Đinh Bạch đã mở miệng nói, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.

Lời anh vừa nói xong, kịp thời giúp Lâm Thanh Nhạc thoát ra khỏi những hình ảnh trong quá khứ.

Anh có thể nhìn được, anh đã trưởng thành, anh sẽ không bị người khác bắt nạt… Lâm Thanh Nhạc thầm nói với chính mình ở trong lòng, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh lúc cô đến nhà anh khi anh còn nhỏ và phát hiện anh bị chính ba ruột đánh, đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp.

"Cậu sao vậy, cậu có biết mình đang bị sốt không?"

Hứa Đinh Bạch có chút khó chịu trong cổ họng, hơi ho khan một tiếng: "Tôi biết, là do đau dạ dày vào ngày hôm qua. Nhưng tôi đã uống thuốc rồi, không sao đâu."

“Trông dáng vẻ cậu như vậy mà còn nói không sao sao… mà sao cậu lại ngồi đây.” Cô tiếp tục lẩm bẩm, “Dọa tớ sợ muốn chết.”

“Như vậy làm cậu sợ sao?” Anh hơi nghi ngờ hỏi.

Lâm Thanh Nhạc tất nhiên sẽ không nói hình ảnh này khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh không mấy tốt đẹp trong quá khứ kia, cô quay đầu lại nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu đang hôn mê, cho nên mới bị dọa sợ đó."

Hứa Đinh Bạch biết rõ điều đó: "Tôi chỉ ngồi đây để uống thuốc thôi,

tôi ngồi xem phim một lúc, không ngờ thuốc có hiệu quả cao đến vậy nên tôi lăn ra ngủ."

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn màn hình phía trước, cứng họng: "Có ai bị sốt mà vẫn như thế này..."

Hứa Đinh Bạch nói: "Tôi đang đợi cậu, cho nên không muốn ngủ."

"Vậy bây giờ cậu nằm xuống giường đi." Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, đưa tay kéo anh lên.

Nhưng cô không ngờ rằng cơ thể Hứa Đinh Bạch lại hoàn toàn không có chút sức lực nào, cô kéo hết sức cũng không kéo được người anh lên, ngược lại bị lực kéo ngược lại.

"A..." 

Cô trượt chân, suýt nữa thì cả cơ thể nhào lên người anh, may mà... hai tay cô chống được vào thành giường bên cạnh.

"Cẩn thận." Hứa Đinh Bạch ngồi thẳng dậy vươn tay đỡ cô, khi cô nhìn vào khuôn mặt ở khoảng cách cực gần này của anh, vành tai cô liền đỏ bừng, cô vội vàng đứng lên.

Hai tay Hứa Đinh Bạch dừng lại trên không, anh nhìn vành tai đỏ bừng của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đột nhiên tôi hơi chóng mặt, cậu kéo tôi dậy chút đi."

Lâm Thanh Nhạc trả lời: "Tớ mới vừa kéo đó... Nhưng cậu hơi nặng."

"Vừa rồi tôi còn chưa sẵn sàng, bây giờ có thể rồi." Hứa Đinh Bạch đưa tay ra.

Lâm Thanh Nhạc mím môi, không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của anh, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, "Được rồi, cậu đứng dậy đi."

"Được." 

Cô cố gắng dùng hết sức lực của mình để kéo anh dậy.

Ngay lúc đứng dậy khỏi sàn, anh đã buông tay. Lâm Thanh Nhạc vẫn đang sử dụng toàn bộ sức lực ở bên này, đột nhiên bị thả lỏng như vậy, theo quán tính cả cơ thể liền ngã ra phía sau.

Nhưng cô chưa kịp kêu lên thì eo cô đã bị lòng bàn tay của anh tóm lấy, lòng bàn tay của anh rất lớn, tùy ý ôm lấy cô, cô liền vững vàng dừng lại.

"Cậu có mang bản kế hoạch đến không?" Giọng nói của anh truyền từ đỉnh đầu xuống.

Lâm Thanh Nhạc cứng cả người, khoảng cách của hai người quá gần, mũi cô cách quần áo của anh không quá ba bốn centimet... cô có thể ngửi thấy mùi vị mát lạnh trên cơ thể anh.

"Tớ có mang!" Cô đẩy anh ra một chút rồi thoát khỏi sự giam giữ của anh, "Ở, ở bên ngài, tớ sẽ đi lấy."

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng quay người và chạy ra khỏi phòng.

Hứa Đinh Bạch nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, nhịn không được mà bật cười.

Anh nghĩ, anh có thể đã hiểu ra những lời mà Hạ Tuyền nói, những đặc điểm trước đây anh có nhưng bây giờ không có.

Tuy là không có khả năng lại bị mù, nhưng đáng thương thì vẫn có thể đáng thương.

——

Khi Lâm Thanh Nhạc cầm bản kế hoạch quay về phòng, Hứa Đinh Bạch đã nằm trên giường.

Cô nhìn dáng vẻ ốm yếu và mệt mỏi của anh, cô cảm thấy không thích hợp để nói chuyện công việc vào lúc này.

"Hay là đợi đến khi sức khỏe của cậu tốt hơn rồi bàn công việc sau đi."

Hứa Đinh Bạch dựa vào gối, vỗ mép giường: "Không sao, lại đây, tôi có thể nói qua công việc với cậu."

Lâm Thanh Nhạc: "Nhưng mà cậu vẫn còn sốt."

"Tôi đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ đỡ hơn thôi."

Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, không hề nghĩ như vậy: "Dù sao chuyện này để đến thứ hai chúng ta trở lại công ty cũng có thể nói, đến lúc đó cũng không muộn, hôm nay tốt nhất là chúng ta không nên bàn công việc nữa. Hơn nữa, tâm trí của cậu bây giờ đã sắp bị nóng đến hỏng rồi, cũng không thể nói được điều gì tốt đẹp…"

Hứa Đinh Bạch: "..."

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nhạc càng thêm chắc chắn: "Vậy bây giờ cậu đi ngủ trước đi, tớ về đây. À, sau khi tỉnh lại cậu nhớ phải đo nhiệt độ cơ thể, nếu không có hạ sốt, cậu hãy gọi người..."

"Khụ Khụ..." Hứa Đinh Bạch đột nhiên quay đầu ho khan.

Lâm Thanh Nhạc vội vàng bước tới: "Cậu không sao chứ? Có muốn uống chút nước không?"

Hứa Đinh Bạch ho khan một tiếng, sau khi dừng lại một chút mới yếu ớt nói: "Cậu có thể đừng đi nhanh như vậy không?"

Lâm Thanh Nhạc: "...Hả?"

"Tôi sống một mình. Cuối tuần cũng không tiện gọi người khác đến đây, sợ sẽ gây phiền phức cho họ." Hứa Đinh Bạch mệt mỏi cầu xin với vẻ xấu hổ, "Nhưng tôi không biết mình có thể phát sốt một lần nữa không, cậu ở lại đây chăm sóc cho tôi một chút được không?"

Lâm Thanh Nhạc hơi giật mình.

Hứa Đinh Bạch cười khổ, nói nhẹ: "Nếu không được thì cũng không sao, lát nữa có thể, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Sắc mặt anh trắng bệch, thật sự có vẻ không ổn lắm. Sau khi cô đi, quả nhiên anh chỉ có một mình trong căn nhà trống trải. Vừa rồi anh còn không thể đứng dậy được, muốn tự mình làm gì cũng khó khăn.

Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, trong lòng liền dịu lại: "Không có gì là không được cả... Thế này đi, tớ sẽ ở bên ngoài. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, cứ gọi tớ, được không?"

Hứa Đinh Bạch nhìn cô và gật đầu: "Được, vất vả cho cậu rồi."
Bình Luận (0)
Comment