Lôi Kéo

Chương 71

Sau khi ở lại nhà Hứa Đinh Bạch vài lần, thời gian Lâm Thanh Nhạc trở về chỗ cũ càng ngày càng ít đi, có lúc trở về ở một hai ngày như vậy đều bị Hứa Đinh Bạch lái xe thẳng đến tóm trở lại.

Lâu ngày, Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê ăn đủ cơm chó lại bắt đầu giật dây cô chuyển đến chỗ Hứa Đinh Bạch luôn đi.

Bạn cùng phòng và bạn trai đồng thời thúc giục, sau cùng vào cuối tuần nào đó, rốt cuộc Lâm Thanh Nhạc cũng chuyển tất cả đồ đạc đến nhà của Hứa Đinh Bạch, mà căn phòng ngủ trước kia của cô cũng bị Vu Đình Đình mắt thèm đã lâu chiếm dụng rồi.

“Không chuyển nhà em cũng không biết đồ của em lại nhiều như vậy…” Lâm Thanh Nhạc nhìn mấy túi hành lý lớn trong phòng khách, cảm thán nói.

Hứa Đinh Bạch: “Để đó đi, anh đã hẹn người đến thu dọn trước rồi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, chúc mừng một chút.”

Lâm Thanh Nhạc: “Chúc mừng cái gì?”

“Chủ yếu là anh chúc mừng.” Hứa Đinh Bạch cười: “Chúc mừng em đến đây ở.”

“Ồ.”

Hứa Đinh Bạch nhìn đồng hồ: “Còn một tiếng, anh đi thay quần áo, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm.”

“Em cũng phải thay quần áo, anh mở hành lý này ra giúp em, em lấy quần áo.”

“Được.”

Hai người mở một cái hành lý trong đó ra trước, Hứa Đinh Bạch ôm quần áo ra giúp cô, mang đến phòng treo đồ. Chính vào lúc này, dì đến thu xếp đồ đạc cũng đến rồi.

Lúc Lâm Thanh Nhạc muốn cho người ta biết cụ thể rương nào chứa cái gì, thì điện thoại vang lên: “Em đi nghe điện thoại, anh nói với dì giúp em.”

Hứa Đinh Bạch: “Được.”

Lâm Thanh Nhạc đi đến bên cạnh: “Alô, tổng giám.”

“Tôi cảm thấy kế hoạch phát triển doanh thu hằng năm kia phải đề ra vào thứ hai tới vẫn còn chút vấn đề, bây giờ cô có ở nhà không, bây giờ chúng ta nhanh chóng mở cuộc họp, nếu không sửa chữa không kịp.”

Lâm Thanh Nhạc sững sờ, không ngờ đột nhiên cuối tuần cũng phải tăng ca. Nhưng vì đề án kế hoạch này là loại hàng năm, cô cũng không dám sơ suất, vội nói: “Được, bây giờ tôi đang rảnh, tôi nói với cấp dưới một chút.”

“Được, nửa tiếng sau.”

“Được.”

Hứa Đinh Bạch thấy cô nghe điện thoại xong đi qua, hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thanh Nhạc lộ ra vẻ mặt rất có lỗi: “Đột nhiên phải mở họp, còn có… Buổi tối ra ngoài ăn muộn chút, được không?”

Hứa Đinh Bạch: “Mở họp?”

“Ừ, tổng giám vừa gọi điện thoại, vậy, em đi mở máy tính trước đây!” Lâm Thanh Nhạc chạy nhanh như chớp vào phòng sách.

Hứa Đinh Bạch: “…”

Dì còn đang mở rương, Hứa Đinh Bạch đẩy cửa phòng sách nhìn vào trong, Lâm Thanh Nhạc đã ngồi trước máy tính của anh, bắt đầu làm việc rồi.

Anh lặng lẽ đóng cửa lại, lại quay về phòng khách.

“Ngài Hứa, đồ trong rương nhỏ này đều là sách vở và tài liệu, cần để vào phòng sách không?”

“Bây giờ cô ấy đang làm việc trong phòng sách, dì không cần đi vào, rương này để tôi thu xếp.”

“Được.” Dì gật đầu, mang tất cả quần áo đến phòng treo đồ trước.

Trong phòng sách, Lâm Thanh Nhạc và nhân viên liên quan của bộ phận đã mở cuộc họp video. Lâm Thanh Nhạc rũ mắt xem tài liệu trong tay, đang nghiêm túc nghe ý kiến sửa chữa của giám đốc.

“Số liệu phát triển bên đó vẫn chưa đủ hoàn thiện như app, Siêu Siêu, cô phụ trách phần này, tại sao không liệt kê ra tất cả số liệu của mỗi app điện thoại di động của một năm nay, mà chỉ làm một cái cơ bản?”

Quý Siêu Siêu: “À… Bởi vì không phải trước kia đã nói phải ngắn gọn sao, cho nên…”

“Phải ngắn gọn không phải là nói thiếu tay mất chân, trọng điểm không thể cắt bỏ.”

“Được, bây giờ tôi liệt kê lại, vậy nói cụ thể với mọi người một chút đi…” Quý Siêu Siêu vội vàng sửa tài liệu, nhưng lúc vừa ngẩng mắt bắt đầu suy nghĩ, bỗng nhiên bị mắc kẹt, ngây ngẩn nhìn ống kính.

Giám đốc: “Làm gì vậy?”

Quý Siêu Siêu nhìn khung của Lâm Thanh Nhạc: “Thanh Nhạc… À không phải, không… Tôi, tôi làm ngay.”

Quý Siêu Siêu chợt nhắc đến Lâm Thanh Nhạc, đương nhiên mọi người sẽ nhìn về phía khung video của cô. Vừa nhìn như thế, mới phát hiện sau lưng cô bỗng nhiên xuất hiện một người, người đó không nói chuyện, chỉ đang thu xếp đồ đạc.

Bóng dáng đó… Không phải ông chủ của bọn họ sao.

Không chỉ có Quý Siêu Siêu, mà tất cả mọi người đều dừng lại rồi.

Lâm Thanh Nhạc đang cúi đầu xem tài liệu, không nghe thấy mọi người lên tiếng thì ngẩng đầu nhìn, phát hiện mọi người đều nhìn ống kính với ý nghĩ thâm sâu.

“Làm sao thế?” Cô vừa hỏi xong, thì ý thức được sau ống kính của mình đã nhiều hơn một người. Lúc nãy cô vẫn luôn đeo tai nghe, cho nên cũng không nghe thấy Hứa Đinh Bạch đã đi vào.

Lâm Thanh Nhạc bỗng chốc quay đầu lại.

Hứa Đinh Bạch thấy cô nhìn qua, bèn nói: “Mấy quyển sách này của em đặt chỗ này được không?”

“…Được.”

Hứa Đinh Bạch đặt sách lên giá sách, nhìn màn hình của cô, hỏi: “Sao không tiếp tục?”

Thấy anh nhìn qua màn hình, mọi người phản ứng lại, vội vàng chào hỏi. Lâm Thanh Nhạc nhìn ống kính chỉ vào tai nghe của mình, tỏ ý với mọi người rằng anh không nghe thấy.

Hứa Đinh Bạch thấy vậy, trực tiếp đi qua, anh lấy một tai nghe của Lâm Thanh Nhạc, đeo lên tai của mình, cúi người nhìn về phía ống kính: “Lão Thành, còn cần bao lâu nữa?”

Tổng giám Thành: “Hả? Nửa, nửa tiếng nữa.”

Hứa Đinh Bạch: “Tổng kết hằng năm có vấn đề rất lớn sao?”

Dĩ nhiên có vấn đề! Nhưng tổng giám Thành nào dám nói có trước mặt ông chủ: “À… Vẫn ổn, vấn đề nhỏ, mở họp cùng nhau sửa chữa một chút là được rồi.”

Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, chợt nói: “Cuối tuần tăng ca mở họp không phải tác phong của ông.”

Hơn nữa cũng không phải là tác phong của Aurora.

Tổng giám Thành sờ mũi: “À… Phải.”

Lâm Thanh Nhạc thấy tổng giám Thành có chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ Hứa Đinh Bạch một cái: “Đó không phải sự cố, nếu không thì ai muốn cuối tuần tăng ca, anh mau ra ngoài, còn muốn ăn cơm không.”

Hứa Đinh Bạch lấy tai nghe trả cho cô, nói: “Thời gian đặt nhà hàng đã qua rồi.”

Lời này không khó để nghe ra ý ủy khuất, mọi người nào thấy qua giọng điệu này của Hứa Đinh Bạch, trên mặt ai nấy như không có gì, nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi!

Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ một tiếng, bàn tay dưới bàn khẽ nhéo chân của anh, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa đi ăn cái khác, em họp trước đã.”

Hứa Đinh Bạch rõ ràng không vui lắm, nhưng vẫn rất nghe lời mà tránh ra: “Em làm đi, anh thu xếp hành lý giúp em trước.”

“Được…”

Trời mẹ, hành lý? Thu xếp? Phó giám đốc ở chung với Hứa tổng rồi sao?

Hứa tổng vậy mà còn đích thân thu xếp hành lý! Không ngờ nha, mở họp lại còn nhặt được một tin tức lớn!

Tính nhiều chuyện của cấp dưới nổi lên, nhưng tổng giám Thành lại toát mồ hôi, thấy Hứa Đinh Bạch đã đi, mới nói: “Thanh Nhạc, cô cũng không nói trước với tôi một tiếng, nếu biết cô ở cùng Hứa tổng, thế nào tôi cũng sẽ không mở họp.”

Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại: “… Chuyện này quan trọng hơn, tôi cũng không nghĩ quá nhiều.”

Tổng giám Thành: “Cô phải biết rằng trong công ty chúng ta không có thường xảy ra chuyện tăng ca cuối tuần, lát nữa cô phải nói với Hứa tổng, không phải chúng ta mỗi lần đều như vậy!”

Quý Siêu Siêu không nhịn được cười nói: “Tổng giám, ông đừng hoảng sợ, Hứa tổng hẳn sẽ không có ý gì đâu.”

“Tốt nhất là vậy…”

“Nhưng nếu Hứa tổng có ý kiến thì cũng có phó giám đốc của chúng ta gánh vác mà.” Một đồng nghiệp nói thêm.

Những người khác buồn cười.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhạc hơi đỏ: “Được rồi, chúng ta nắm bắt thời gian…”

“Được thôi!”

Sau nửa tiếng, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Thanh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đóng máy tính lại.

“Hứa Đinh Bạch, em xong rồi!” Cô đi ra từ phòng sách, chạy chậm một mạch đến phòng khách.

Sau khi đến, nhìn thấy ai đó nằm trên sô pha, ỉu xìu xem chương trình tạp kỹ nhàm chán trên TV.

Nghe thấy tiếng của cô, chân mày anh khẽ nâng, ngoắc tay với cô.

Lâm Thanh Nhạc lề mề chạy qua, ngồi xổm bên sô pha: “Dì ấy đi rồi sao?”

“Thu dọn xong nên đã đi rồi.”

“Ồ, vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”

Hứa Đinh Bạch lười biếng nói: “Mấy giờ rồi phó giám đốc Lâm?”

Lâm Thanh Nhạc nghiêm mặt: “Báo cáo Hứa tổng! Bảy giờ rưỡi!”

“Rất tốt, nhà hàng sắp đóng cửa rồi.”

“Sao có thể, mới bảy giờ rưỡi mà.”

“Nhà bếp tư, chỗ đó là tám giờ đóng cửa.”

Lâm Thanh Nhạc: “À… Vậy, vậy anh tức giận sao? Chuyện này anh đừng trách tổng giám, không phải mỗi ngày bộ phận của tụi em đều mở họp như vậy đâu, tụi em cũng là vì bổn phận nhân viên mà!”

Hứa Đinh Bạch ờ một tiếng, vỗ xuống sô pha.

Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống, Hứa Đinh Bạch kéo cô ngã xuống rồi ôm trước người: “Anh đã nói gì đâu, nhanh như vậy đã nói đỡ cho lão Thành.”

“Đâu có…” Lâm Thanh Nhạc sờ bụng của anh: “Anh đói chưa?”

Hứa Đinh Bạch rũ mắt, nhìn cô không lên tiếng.

Lâm Thanh Nhạc sờ một chút cảm thấy thoải mái, hai tay cùng đặt lên: “Đói chưa, chỗ đó ăn không được thì chúng ta đi ăn chỗ khác được mà.”

“Anh đã đói đến mức hết đói rồi, còn em?”

Lâm Thanh Nhạc: “Em vốn cũng không đói lắm.”

“Nếu như vậy thì… làm chút chuyện gì khác trước, lát nữa lại ra ngoài ăn.” Nói xong, bỗng nhiên Hứa Đinh Bạch xoay người ngồi dậy.

Trong nháy mắt, tay của Lâm Thanh Nhạc cứng đờ trên lưng anh: “Làm, làm gì khác?”

“Em đã tỏ vẻ như vậy rồi, anh không thể không làm chút gì được.”

Lâm Thanh Nhạc lờ mờ: “… Em tỏ vẻ cái gì chứ?”

“Em bỏ tay vào quần áo mò cái gì.” Hứa Đinh Bạch bị làm cho bồn chồn, cúi đầu chậm rãi nói: “Luồn vào.”

Lâm Thanh Nhạc không hiểu trong đầu Hứa Đinh Bạch nghĩ thế nào, đã nói ăn cơm mà. Sao cô vội vàng mở họp xong, cơm còn chưa ăn, đột nhiên ầm ĩ trên sô pha rồi.

Nhưng sau đó cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bị anh tóm lên sô pha lăn qua lộn lại, suy nghĩ và quần áo cùng rơi xuống đất…



Sau đó cuối cùng cũng tan cơn tức, tâm trạng Hứa Đinh Bạch đã vui vẻ, rút một tấm chăn từ bên cạnh qua, che người trần truồng trong lòng lại.

“Bây giờ hơi đói rồi, ra ngoài ăn cơm đi.”

Lâm Thanh Nhạc hơi nằm sấp trên sô pha, quấn chặt tấm chăn một cách yếu ớt: “Vừa nãy muốn ra ngoài ăn mà… Giờ em không muốn đi nữa.”

“Thật sự không đi?”

“Ừ.”

Mệt quá…

Hứa Đinh Bạch khẽ cười, vén một góc chăn rồi chui vào trong: “Là em nói đó, vậy vừa vặn.”

Vừa vặn cái gì?

Vừa nghĩ như vậy, người nóng bỏng phía sau liền kề sát lên.

Thứ nào đó lại trỗi dậy, đè lên đùi cô.

Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra, quay người bèn đẩy anh: “Anh! Em, em không muốn…”

Hứa Đinh Bạch: “Em nói không muốn ra ngoài ăn mà.”

“Vậy em cũng không muốn… Được rồi, em đói! Em muốn ăn!”

Hứa Đinh Bạch cọ vào sau gáy cô, lẩm bẩm: “Vậy đợi lát nữa lại đưa em đi ăn, được không?”

Không được!

Ong ong ong...

Chính vào lúc này, điện thoại trong túi quần bị ném dưới sô pha rung lên, Lâm Thanh Nhạc lập tức duỗi tay ra lấy, sau khi cầm lên, phát hiện là điện thoại của Hứa Đinh Bạch đang rung.

“Của anh này, nghe điện thoại đi!”

Hứa Đinh Bạch nhìn màn hình, là Hạ Đàm, anh thu ánh mắt về: “Không cần nghe.”

“Nghe một lát đi, nói không chừng là có việc gấp.” Lâm Thanh Nhạc bị anh vân vê đến sợ hãi, cô không muốn lại thêm lần nữa… Thế là để phòng ngừa anh lại động tay động chân, Lâm Thanh Nhạc trực tiếp ấn nút nghe.

“Alô, Đinh Bạch.” Giọng của Hạ Đàm truyền ra.

Hứa Đinh Bạch thấy điện thoại đã kết nối, lúc này không còn cách nào khác nên chỉ đành cầm qua: “Chuyện gì?”

Giọng điệu không tốt.

Hạ Đàm sững sờ, mới nói: “Không phải nói hôm nay Thanh Nhạc chuyển đến nhà cậu sao, ban nãy tôi làm việc bên ngoài, bây giờ xong rồi. Cho nên các người muốn cùng qua ăn khuya không, để chúc mừng một chút.”

Chân mày Hứa Đinh Bạch hơi cau lại, bực mình: “Không muốn…”

“Muốn muốn muốn! Chúng tôi đến ngay, ở đâu vậy?” Lâm Thanh Nhạc dán đến gần nói.

Hứa Đinh Bạch: “…”

Hạ Đàm: “À, là ở nhà hàng âm nhạc ở bên cạnh chung cư, bạn tôi mở, đúng lúc hôm nay đến ăn một chút, vậy lát nữa tôi gửi địa chỉ cho hai người nha.”

“Được, sẽ đến liền!”

Cúp điện thoại, Lâm Thanh Nhạc rút điện thoại từ trong tay anh ra, ngạo mạn nói: “Anh xem, chúng ta đã đồng ý với người ta rồi, chỉ có thể đi thôi.”

Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi, ngắt một cái trên eo cô: “Về sẽ xử lý em.”

Lâm Thanh Nhạc: “Buổi tối chia phòng!”

Hứa Đinh Bạch cười sâu xa: “Em nghĩ cũng đẹp lắm.”
Bình Luận (0)
Comment