Lời Nguyền Chung Tình

Chương 32

Hoàng hậu tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là cung nữ trung thành nhất của nàng Quế Châu. Quế Châu nhìn bộ dạng hốt hoảng nghẹn ngào của hoàng hậu, khóe mắt nàng ấy lệ châu vương đọng hãy còn chưa tan. Nàng ấy như thế, vẫn luôn như thế suốt bao nhiêu năm nay. Quế Châu cũng không biết nên khuyên thế nào, an ủi làm sao? Chuyện tình ngày xưa ấy ân oán sâu rộng, trắc trở đa đoan rốt cuộc cả chính người trong cuộc là hoàng hậu cũng không sao hình dung nổi.

Nhớ năm ấy, hoàng hậu còn là một tiểu cô nương hồn nhiên tinh nghịch, phụ thân nàng Trần Toàn cũng đương phô trương thế lực, giao tranh cùng cường bá các phương. Trần Ý Đình dẫn theo các nữ nô trong phủ lên núi hái quả, vô tình nhìn thấy một nam nhân mặt mũi khôi thế nhưng hành vi kì quái hai tay vấy máu đang làm gì đó bên thân thể bất động của một nữ nhân. Cạnh bên nữ nhân ấy còn có một đứa trẻ chừng năm tuổi cũng đã bị mở ổ bụng, nằm im lìm cũng không biết là sống hay đã chết. Nhóm người Trần Ý Đình thấy nam nhân kia tuổi còn trẻ nhưng thật độc ác, đã giết người còn muốn mổ bụng moi gan, không nhịn được tức giận liền vây lấy người kia muốn ngăn cản hắn tạo ác. Nam nhân bị bao nhiêu người vây lấy khống chế liền hốt hoảng gào lên:

- Thả ta ra! Để ta cứu đứa trẻ kia trước đã!

Trần Ý Đình giận đến hừng hực. Cứu người sao? Rất rõ ràng nàng nhìn thấy tên này đang mổ bụng, moi nội tạng của nữ nhân đã chết kia. Vậy mà hắn còn dám nói là cứu người? Kẻ này quả nhiên tàn ác còn quỷ quyệt. Nàng tức giận liền sau gia nô đánh chết cái tên cuồng đồ kia trả thù cho hai mẹ con người đã chết. Nam nhân đó vừa co rúm chịu đòn, vừa luôn miệng hét to:

- Đừng mà! Đứa trẻ vỡ gan nhưng vẫn còn hơi thở. Để ta cứu nó đi, nếu không mẹ nó sẽ chết không nhắm mắt!

Trần Ý Đình vốn không lọt tai với lời kì quái của kẻ này, nhưng vô tình nhìn lướt sang gần bên chỗ hai mẹ con nằm đấy chợt thấy có một thùng y dụng của lang y. Tự nhiên thấy tò mò, nàng đưa tay sờ thử bên mũi đứa nhỏ thấy quả nhiên còn hơi thở. Nàng nhìn lại vẻ mặt của nam nhân trẻ tuổi kia. Hắn gấp gáp, lo lắng như thế hình như không giống với tùy tiện nói bừa. Lại nghĩ người của nàng đông đến như thế, cũng không để tên này thoát được đâu, liền gật đầu, thả cho hắn ra xem thử hắn làm thế nào mà bảo là cứu được đứa trẻ?

Thế là sau đó, nam nhân đó tiếp tục động tác, thuần thục cẩn thận moi lấy lá gan còn co giật trong thân thể người mẹ kia đặt qua ổ bụng của đứa trẻ. Tiếp đó hắn lấy trong thùng y cụ ra những vật dụng kì lạ lắm. Hắn thao tác liên tục, lúc thì như xẻo, lúc lại cắt, lúc lại như đang khâu vá rồi lại cắt. Sau đó một lúc, hắn may lại ổ bụng đứa trẻ rồi dùng kim châm châm khắp thân thể đứa trẻ. Tiếp đó hắn lại kề miệng vào đứa trẻ thổi liên tục cho đến khi mọi người nhìn thấy ổ bụng đứa trẻ phập phồng, phập phồng nhấp nhô cử động. Nam nhân lúc ấy mới bật cười ra, kích động nói to lên:

- Cứu được rồi! Ta đã nói như thế sẽ cứu được mà!

Sau đó nhóm người Trần Ý Đình giúp thiếu niên ấy đưa đứa trẻ đến y quán trong trấn để điều dưỡng. Lại còn tốt bụng chôn cất thi thể người mẹ đáng thương kia. Lúc này, nam nhân ấy mới xưng mình tên là Liễu Vân Thanh, một lang y vô danh, vô tình nhìn thấy hai mẫu tử bị sơn tặc chém trọng thương nằm trên đường. Trước lúc người mẹ ấy tắt thở đã nắm tay cầu xin Liễu Vân Thanh hãy cứu con mình. Liễu Vân Thanh cũng là lần đầu tiên dùng đến dị thuật hoán y mà bản thân tâm đắc nhất để cứu người. Trước đây, hắn cũng vì tuyệt kĩ tâm đắc ấy, mới chỉ dùng để thử nghiệm trên thú hoang mà bị sư phụ tức giận trục xuất khỏi sư môn. Lúc nhìn thấy mẫu tử này nguy nan trước mắt, người mẹ khả năng cứu sống thấp hơn đứa con nên Liễu Vân Thanh mới nghĩ đến lấy lá gan người mẹ thay cho lá gan bị chém vỡ của đứa nhỏ biết đâu sẽ cứu sống? Nghĩ là làm. Cũng may là hắn làm được nếu không ngay khoảnh khắc ấy, hắn cũng bị nhóm người Trần Ý Đình đánh chết oan.

Nghĩ lại chuyện của năm xưa, người tên Liễu Vân Thanh kia quả nhiên trời sinh kì dị. Hắn suốt ngày lầm lầm lì lì, hay cầm những dụng cụ kì lạ của hắn rồi mổ xẻ, lại thay hoán các phần cơ thể của những động vật bị thương mà hắn gặp phải. Đa phần hắn đều cứu được, thế nhưng nhìn hắn mỗi lúc mổ xẻ như thế trông đáng sợ làm sao! Thế mà Trần Ý Đình lại thấy hứng thú với hắn. Nhất là có lần phụ thân nàng Trần Toàn ra trận trọng thương, quân y nói phải đoạn bỏ chân trái của lão khiến lão vừa sợ vừa giận. Rồi không hiểu sao Trần Ý Đình tiến cử Liễu Vân Thanh. Liễu Vân Thanh nhìn vết thương của Trần Toàn, sau đó chọn trong đống thi thể các binh sĩ tử trận lấy một chi thay với cái chân buộc phải cắt bỏ của Trần Toàn. Trần Toàn lúc ấy sợ đến xanh mặt, nhưng bởi vì quá đau, không còn khả năng kháng cự. Ngàn vạn lần không ngờ vậy mà họ Liễu kia thay chân xong, lão có thể sử dụng cái chân mới y như chân của chính bản thân mình vậy. Thế là từ đó tiếng tăm Dị Y nổi lên khắp thiên hạ. Liễu Vân Thanh được giữ lại trong phủ của Trần Toàn, ngày tháng gần gũi rốt cuộc đã nảy sinh tình ý với Trần Ý Đình.

Thế rồi một ngày, Trần Toàn đưa về một vị khách, người vừa giương trướng xung trận liền được tiếng là Vạn Uy tướng quân, Đinh Dũng. Trần Toàn muốn tác hợp cho Đinh Dũng và con gái, mặc cho nàng cương nghị phản đối, nàng nhất định chỉ muốn gả cho Liễu Vân Thanh. Liễu Vân Thanh cũng thỉnh cầu Trần Toàn hãy cho hắn thời gian, hắn sẽ tạo danh lập tiếng để xứng đáng là con rễ của Trần gia, không để cho Trần Ý Đình thiệt thòi. Thế nhưng đêm ấy, Liễu Vân Thanh đột nhiên mất tích. Trần Ý Đình tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm ra. Nàng không tin Liễu Vân Thanh lại vô cớ bỏ đi, cho đến một ngày nhận được tin Liễu Vân Thanh nhưng ở trong doanh trại của Thạch Phong Thiên, một trong những bá vương tranh chấp khốc liệt nhất với phụ thân Trần Toàn của nàng. Còn nghe nói Liễu Vân Thanh giúp Thạch Phong Thiên đổi cánh tay, lấy cánh tay của một người có long tích. Nhờ đó, Thạch Phong Thiên bách chiến bách thắng, đã đánh Trần Toàn trọng thương suýt nữa thì toàn quân tan rã. Là Đinh Dũng kịp thời đến ứng cứu. Sau đó lại nghe Liễu Vân Thanh ở nơi của Tạ Hưng, giúp Tạ Hưng từ một lão già nhấc thân không nổi trở nên dũng mãnh phi thường. Ở trên chiến trường, Tạ Hưng một mũi tên bắn chết nhị thúc Trần Minh của nàng. Đinh Dũng lại một lần nữa giải thoát cho quân của họ Trần nhà nàng. Trần Ý Đình không còn cách nào khác, phải đành gả cho Đinh Dũng.

Rồi vào một đêm gần đến ngày đại hôn, nàng nghe tin Liễu Vân Thanh bị bao vây ở cách Trần phủ nhà nàng mấy dặm. Nàng liền bỏ mặc hôn lễ, cưỡi ngựa đưa người tìm đến cứu lấy tình lang. Ở trong một nhà hoang, nàng nhìn thấy Liễu Vân Thanh trọng thương nằm đấy. Nàng vừa lo vừa gấp, đánh liều cởi ra y bào của hắn nhìn xem vết thương hắn trúng nghiêm trọng ra sao? Đến khi nhìn thấy được thân thể của tình lang hóa ra lại là thân nữ phẫn, Trần Ý Đình trước là kinh sợ, sau là nổi giận. Không thể ngờ mình trao cả chân tâm lại bị người ta đùa bỡn thế này? Nàng hận đến muốn moi tim của kẻ đấy. Kẻ này nữ cãi nam trang lừa gạt nàng, lại còn giúp cho kẻ địch suýt hại chết phụ thân nàng, hại cả quân Trần gia của nàng suy vong thảm hại. Hắn có mưu đồ, tâm tư giả dối như thế hẳn là có sắp xếp từ trước tiếp cận nàng, lấy cơ yếu trong quân nhà nàng để rồi sau đó hiệp mưu với Thạch Phong Thiên và Tạ Hưng hại phụ thân nàng. Càng nghĩ càng hận, nàng nắm chặt mũi kiếm trên tay thực muốn một nhát cắm xuống hủy diệt kẻ ác tâm giả dối kia. Thế nhưng đúng lúc Liễu Vân Thanh mở mắt. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ai oán phức tạp đến không biết nên hiểu làm sao? Vừa lúc ấy, phụ thân nàng Trần Toàn đưa quân kéo đến, muốn tru diệt cho kì được Liễu Vân Thanh. Là Mộc Liên Hoa đã kịp lúc xuất hiện, cứu lấy Liễu Vân Thanh đưa đi trước loạn tiễn oán hận của họ Trần bao vây bốn mặt.

Thế rồi sau đó ít lâu, phu quân nàng Đinh Dũng trúng tên nguy ngập. Tình hình lúc đó thế chiến của liên quân Đinh - Trần đang hăng hái vô cùng. Nếu như Đinh Dũng như thế mất mạng, tình thế sẽ đáng tiếc lắm thay! Trần Toàn thấy vậy, thuyết phục con gái bằng mọi giá đưa Đinh Dũng lên núi Hổ tìm Thánh Y nương tử cầu cứu người. Lúc ấy, Trần Ý Đình cũng không biết Thánh y nương tử lại là nữ nhân họ Mộc đã cứu đi Liễu Vân Thanh ngày ấy. Khi nàng đối mặt cầu xin, Mộc Liên Hoa chỉ buông một câu lạnh nhạt : "Người đã chết, sao có thể cứu đây?".

Trần Ý Đình khi ấy cũng định thôi. Thời gian đó, nàng là một nữ nhân trái tim đã chết. Nàng đối với phu quân hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Mà trong tâm của nàng lúc ấy cũng không nghĩ mình có thể yêu ai? Một nữ nhân từng quá yêu, tha thiết sâu sắc một người, đến khi phát hiện ra tình cảm của mình chỉ là một trò đùa cho một kẻ có tâm lừa dối. Nàng thậm chí đã tuyệt vọng với chữ tình, đã nghĩ cả cuộc đời này cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được tình yêu. Thế nhưng đang lúc nàng định đưa xác của phu quân rời đi thì đột nhiên Mộc Liên Hoa đổi ý. Nàng ấy đương bình thường như thế, đột nhiên trở nên vẻ mặt bi phẫn oán hận, kinh dị vô cùng. Nàng ấy ở trong phòng cứu chữa một lúc thì bảo Trần Ý Đình đưa người về đi. Trần Ý Đình có chút không dám tin, nàng bước đến bên thân thể bất động của Đinh Dũng khẽ đưa tay sờ thử. Thật sự đã thở lại được. Nàng còn chưa kịp biểu lộ vui mừng, vô tình lướt sang gần cạnh đấy, nơi ấy cũng có một thi thể khác. Thi thể này mặt mũi vấy máu, lồng ngực thì bị mở toác ra. Máu kia chảy khắp toàn thân, loang hết cả mặt đất nhìn thật quá khủng khiếp. Cho đến khi nàng nhìn rõ lại khuôn mặt người nằm đó, nàng mới chết điếng thân tâm, gào lên một cách kinh hãi tuyệt vọng. Sao có thể? Tại sao lại là...Tại sao Liễu Vân Thanh như thế lại chết?

Đấy là người nàng rất yêu, cũng là người nàng oán hận. Nhưng tại sao người kia chết thảm như thế đây? Tại sao? Chẳng lẽ nào Mộc Liên Hoa như thế lại...

- Ngươi đã hả dạ chưa? Liễu lang vì ngươi dâng cả trái tim. Liễu lang thật sự vì ngươi đã dâng cả trái tim! Chàng vì ngươi hi sinh mạng sống để nam nhân của ngươi có thể yêu ngươi trọn đời trọn kiếp! Ha ha ha! Trần Ý Đình! Ngươi đã vừa lòng chưa?

Mộc Liên Hoa oán hận trừng trừng, gào thét như điên cuồng vào mặt Trần Ý Đình. Trần Ý Đình kinh hoảng đến mất hết tri giác. Nàng nhìn vào khuôn mặt đầy máu của Liễu Vân Thanh rồi hốt nhiên bất tỉnh. Kể từ đó chính là ám ảnh của nàng. Nàng mơ thấy Liễu Vân Thanh đều là bộ dạng kinh khủng khiếp ấy. Mới đầu là nàng cuồng hoảng, gần như sắp phát điên. Nàng ngây ngây ngô ngô, tâm trí mụ mị, vô tri vô giác suốt mấy năm trời. Dần dần tâm tư trấn định lại, nàng từ từ suy nghĩ lại mọi chuyện. Đến cùng nàng đối với Liễu Vân Thanh là yêu hay là hận? Vậy còn Liễu Vân Thanh lừa gạt nàng như thế, đến cuối cùng lại hi sinh, bỏ tính mạng dâng quả tim cứu Đinh Dũng là vì nàng? Liễu Vân Thanh như thế thật sự là vì nàng?

Đến về sau đó nàng mới biết ra Liễu Vân Thanh ngày đó trọng thương trong nhà hoang là do Đinh Dũng chủ mưu. Đinh Dũng đã cho người đến muốn giết chết Liễu Vân Thanh nhưng đúng lúc Trần Ý Đình đến kịp. Trần Ý Đình lại phát hiện ra Liễu Vân Thanh là nữ liền không kịp suy nghĩ đã nổi hận với nàng. Rốt cuộc đến lúc Mộc Liên Hoa thay tim Đinh Dũng rồi, tim là tim của Liễu Vân Thanh. Người ấy từ bỏ mạng sống để cho nàng cứu được phu quân cả đời hạnh phúc. Lúc nàng hiểu được câu nói của Mộc Liên Hoa "để nam nhân của ngươi có thể yêu ngươi cả đời cả kiếp", nàng mới hiểu hóa ra Đinh Dũng mang trái tim của Liễu Vân Thanh, cho nên hắn mới dần thay đổi đối với nàng yêu thương sâu sắc, chung thủy mặn nồng. Nói như vậy người yêu thương nàng sâu sắc là Liễu Vân Thanh? Kể cả khi người đó đã chết nhưng trái tim vẫn mãi ở bên nàng, mãi yêu nàng như lời thề của người đó đã tuyên: "Cho dù ta có chết trái tim ta cũng mãi ở bên nàng, mãi mãi dành cho nàng!"

Trần Ý Đình hiểu ra thì đã quá muộn. Nàng không làm sao tin nổi nàng ngộ nhận mới yêu Liễu Vân Thanh. Thế nhưng Liễu Vân Thanh là nữ lại yêu nàng sâu sắc đến là thế? Tất cả những lời nàng ấy đã nói, những chuyện nàng ấy đã làm đều thể hiện chân tình sâu đậm nhưng khi nàng nhận ra thì đã muộn rồi. Nàng đã hiểu lầm Liễu Vân Thanh. Cho đến tận khi Liễu Vân Thanh chết đi thật lâu nàng mới biết mọi chuyện đều là do phu quân nàng Đinh Dũng và cả cha nàng đối với Liễu Vân Thanh bày mưu tính kế hãm hại. Thế rồi mọi chuyện có thể làm sao? Liễu Vân Thanh cũng đã chết rồi. Còn Đinh Dũng vẫn sống, vẫn ở bên nàng yêu thương nàng. Nàng muốn hận hắn, thế nhưng trái tim của hắn là trái tim của người yêu thương nàng, là trái tim của Liễu lang nàng yêu. Nàng có thể làm sao đây? Rốt cuộc chỉ có thể cam chịu. Cam chịu cho đến khi mọi chuyện đi vào quên lãng và nàng cũng không còn nhớ được ba chữ Liễu Vân Thanh nữa.

Vậy rồi, lại xuất hiện kẻ kia. Ngay lần đối diện đầu tiên, kẻ kia với diện mạo ấy lại tái hiện cho nàng khuôn mặt đầy máu giống như một mũi giáo tàn nhẫn cắm sâu vào trái tim nàng, buộc nàng phải nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nàng yêu Liễu lang, nàng hận Liễu lang, nhưng nàng lại nợ Liễu lang!

Lúc này, Trần hoàng hậu đã khóc hết nước mắt. Cho đến tận lúc này nàng cũng không biết được trong lòng mình đối với Liễu lang là bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, bao nhiêu day dứt xót xa? Chuyện cũ đã qua rất lâu thế nhưng có thể quên được hay không? Có thể xem như không có chuyện gì được sao? Người kia cùng Liễu lang dung mạo giống hệt như thế, thật sự không có liên quan ư? Nếu như hắn...hắn là kiếp sau của Liễu lang, như vậy hắn đến là đòi nàng trả nợ, nàng sẽ làm sao với hắn đây?

Hoàng hậu mê suốt một ngày, lại khóc suốt một đêm rốt cuộc cũng ngã bệnh. Triều sự thế nào nàng cũng không còn hơi sức lo tới. Cho đến khi trong cung Huyền Tú truyền đến tin Lý quí phi sắp sinh. Hoàng hậu vừa nghe tin, đang cố gắng gượng người xuống giường đến xem thử. Dù sao bây giờ quốc vương đã mất, hoàng hậu nàng nhiếp chính, cũng phải coi sóc luôn cả chuyện hoàng thất trong nội cung. Cả nữa, bây giờ huyết mạch kế thừa của quốc vương e chỉ còn là tiểu long tử này. Hoàng hậu không thể không lo, liền gượng dậy, chuẩn bị đến cung Huyền Tú.

Thế nhưng nàng vừa bước ra khỏi Diệu Thúy cung liền nhận được tin dữ. Các hoàng thân Đinh gia nổi lên làm loạn, đang đánh nhau với cấm vệ quân, thậm chí còn đưa nhiều người đến, ý đồ làm loạn muốn lật đổ Trần hoàng hậu nàng. Phụ thân Trần Toàn của nàng đang điều quân chống trả. Trần Ý Đình xem xét tình hình, chợt nhiên linh cảm bất an, liền cố sức thật nhanh đến cung Huyền Tú. 

----------------------

Triệu Kit: Cả truyện này, người khổ tâm nhất là hoàng hậu. Nàng ngộ nhận mới yêu Liễu Vân Thanh, đến khi nhận ra thân phận người kia thì từ yêu thành hận, hận đến thương tổn tâm tư. Đến khi nhìn thấy người kia chết đi, chết là vì hi sinh để nàng được hạnh phúc. Nàng lại kinh hoảng, bàng hoàng, cũng không biết nên tiếp nhận làm sao? Nàng không sao tin nổi mình yêu là nữ nhân và càng không ngờ nữ nhân kia mới yêu mình sâu đậm. Rốt cuộc nàng là yêu hay hận người đó nàng cũng không rõ. Có thể là vì không thể tiếp nhận, không dám đối mặt. Đến khi hiểu hết mọi chuyện là nàng hiểu lầm người ta. Người ta lại vì mình mà bỏ cả tính mạng, nàng càng là không thể tiếp nhận được cho nên mới lựa chọn lãng quên. Mọi người thấy Kit diễn tả được nội tâm nhân vật này không?

Bình Luận (0)
Comment