Lời Nguyền Chung Tình

Chương 78

Ở Tây Nam, Phổ Nam lại một lần đưa quân xâm chiếm, đánh vào lãnh thổ Tang Châu. Thái Thiên Tích dẫn quân thiết kị tiến ra hiên ngang nghênh địch. Lương Tùng Anh cũng được lệnh dẫn cho tượng sĩ (binh cưỡi voi) vây lấy từ phía sau. Trận này chủ soái Thái Thiên Tích muốn ra oai, vừa kị binh vừa tượng sĩ muốn một trận giết sạch, cho bọn man di nếm thử mùi voi giày ngựa xé.

Mới vào trận, quân Phổ Nam tiến công rất dữ. Bọn họ sống bằng cách săn bắn, du mục cho nên thuật cưỡi ngựa bắn cung, người Phổ Nam rất thạo. Hơn nữa, bọn họ vóc người to nặng, sức khỏe phải bằng đôi so với người Vĩnh An thông thường. Ấy nhưng trên chiến trường lấy trận pháp làm thế, lấy thiện chiến làm uy. Phía Vĩnh An quốc đã có Thái Thiên Tích võ dũng chỉ huy, lại còn Lương Tùng Anh tinh ranh lanh trí làm phó, mặc cho người Phổ Nam tiến công dữ dội, Thái Thiên Tích giả vờ nhượng bộ lấy lui làm tiến, hướng cả mũi tấn công của quân Phổ Nam thẳng về dãy Tam Sơn để đưa họ vào mai phục.

- Nghe nói người Phổ Nam sức khỏe vô biên, lấy một địch ba là điều hiển nhiên ai cũng làm được. Thế nhưng đây là đánh trận, bổn tướng quân cũng muốn thử xem bọn người tự xưng khỏe mạnh vô biên chịu được mấy loạt tên của quân ta công kích. Người đâu, xạ tiễn!

Thái Thiên Tích nói vừa dứt liền hạ lệnh phóng tên. Binh sĩ Vĩnh An quốc lắp tên, hướng đến toàn quân Phổ Nam mà buông tiễn. Loạt loạt tiếng tên bay vun vun, người Phổ Nam trúng tiễn ngã xuống thương vong. Những dũng sĩ bản lĩnh cao thâm liền kháo quân tiến lên đỉnh núi tìm đường tháo chạy. Thái Thiên Tích đứng bên dưới thầm che miệng:

- Thử xem các ngươi chạy đi đâu! Các ngươi phát hiệu lệnh để Lương Tùng Anh tướng quân xuất thủ!

Câu soái lệnh vừa tuyên, pháo hiệu tung lên, người của Lương Tùng Anh phía trên liền thả đá tảng xuống. Quân Phổ Nam hai mặt bị vây kín, địch càng lúc càng dồn ép, xem ra tất cả đều là đường chết không thể làm sao hơn.

Chỉ huy binh sĩ Phổ Nam là một tráng niên thân dáng cao to, là dũng sĩ giỏi nhất Phổ Nam tên gọi Tiết Thiện. Tiết Thiện là nhân tài bản lĩnh rất được lòng Phổ Nam vương nên được ngài nhận làm con nuôi, còn hứa sẽ gả cho hắn nữ nhi mà ngài yêu thương nhất, công chúa Tiết Tư Khiết. Đáng tiếc công chúa Tiết Tư Khiết năm ngoái đột nhiên nhiễm bạo bệnh mất đi. Phổ Nam vương hết sức đau thương, ngày ngày thường hay ngồi bên mộ nữ nhi mà thương tiếc. Bỗng vào ngày hôm ấy, trời chuyển mây đen, sấm chớp vũ vần, rồi từ trên trời cao rơi một người ăn mặc kì lạ, khác hẳn với người của tộc Phổ Nam. Sau khi xem xét qua mới biết người này là một nữ nhân thân đầy thương tích. Phổ Nam vương tin rằng trời cao linh ứng lại ban cho ngài một nữ nhi. Thế là ngài đem nữ nhi kia vào cung vẫn gọi tên là Tiết Tư Khiết công chúa.

Lúc này, trận đánh càng lúc càng gay go. Quân Phổ Nam chắc chắn thua to, Tiết Thiện nhìn lên trời mà than, xem ra phen này hắn chết là cái chắc. Cũng đúng vào lúc đó, một bóng người nhanh như chim én, từ trong vách núi bay sang, tay cầm song kiếm hai bên liên tục gạt tên, nhẹ nhàng như đang đuổi bướm trên hoa thế nhưng đã đập tan gần ba ngàn mũi tên của quân Vĩnh An mà giải nguy cho đám người Tiết Thiện. Thái Thiên Tích ở trên này quan sát tức đến đổ mồ hôi lưng. Đến lúc loạt tên đồng loạt bị gạt phăng, người giải cứu kia ngước lên, Thái Thiên Tích càng phát điên khi nhận ra nàng ta là nữ tử:

- Thật là quá đáng! Nữ tử này là quỉ quái ở đâu ra? Phá thiên tiễn trận của ta mà còn ở đây nghênh ngang. Thật là muốn chết! Người đâu, lệnh Lương Tùng Anh thả đá, thả voi. Chúng ta tiếp tục triển trận bàn chông. Ta muốn tất cả bọn Phổ Nam ngày hôm nay phải thành thịt vụn!

Soái lệnh lập tức được thi hành. Từng lớp đá lớn được lệnh thả lăn, voi dữ cũng được xua ra, phía của Thái Thiên tích dẫn quân cũng giương bàn chông làm vũ khí, triển trận ép quân Phổ Nam vào đường cùng. Thế tấn công của quân Vĩnh An càng lúc càng hăng. Người Phổ Nam chết la liệt càng lúc càng thảm. Tiết Thiện nhìn tình thế, biết mình sẽ không xong rồi, liền bảo nữ nhân cạnh bên:

- Tư Khiết, muội đi đi! Ở đây muội là có khinh công cao. Muội thoát thân, bảo phụ vương thay chúng ta phục hận!

- Muội không đi được! Thiện ca ca, chẳng phải huynh đã nói người Phổ Nam chúng ta ra trận thì không bao giờ được bỏ chạy? Ta ở đây cùng sống chết với binh sĩ Phổ Nam. Chi bằng trước khi chết, chúng ta đại khai sát giới cùng bọn người Vĩnh An máu tẩm vì giang sơn. Chúng có làm quỉ ở đây cũng phải dữ hơn bọn chúng một chút.

Tiết Thiện nghe nữ nhân ở bên cạnh bắt chước khẩu khí của mình mà nói nói dữ dội thật muốn bật cười thành tiếng.

- Được! Chúng ta đánh vì Phổ Nam. Chết vì Phổ Nam! Các huynh đệ! Chúng ta có chết cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt! Chết cũng phải khiến người Vĩnh An hoảng sợ với chúng ta, hoảng sợ vì dám cùng chúng ta chiến đấu! Các huynh đệ! Giết!

Theo lời kêu gọi của Tiết Thiện, đám binh sĩ Phổ Nam dùng hết sức bình sinh quyết cùng quân Vĩnh An xá tử giữ khí tiết. Quân Phổ Nam càng cương liệt, Thái Thiên Tích xem trận cũng càng hăng:

- Đánh cho ta! Tốt lắm! Đánh hay lắm! Đánh như vậy mới là nam nhân chứ! Quân đâu, châm lửa! Dùng tên lửa sưởi ấm cho bọn Phổ Nam một chút đi nào!

Lập tức loạt loạt mũi tên lửa phóng ra. Binh sĩ Phổ Nam chết thảm thương, xác ngươi rơi như rạ. Đúng lúc chỉ còn chút nữa thôi thì quân Phổ Nam đều tan rã, một bóng người áo trắng, phi ngựa thật nhanh, ngựa chạy như bay mà cũng không kịp bằng người gấp:

- Lập tức dừng tay cho ta! Dừng lại mau! Ngọc Phụng nàng ở đâu? Nàng chờ ta, ta đã đến!

Đám binh sĩ đang đánh hăng, làm sao lại có thể vì một người chẳng rõ đâu ra mà thu quân dừng tay được? Nhìn tên bay vèo vèo đến phát rợn, chưa kể đá vỡ rơi lăn, rồi lửa cháy, voi truy, khung cảnh chiến tranh cực kì rùng rợn. Rồi cũng không đợi ngựa kịp chạy đến, người đó đã tung thân giở khinh công phóng vào giữa loạn binh, chạy đến trước mặt nữ nhân duy nhất trong thế trận. Mặc kệ cho tên bay vùn vụt, người đó chụp ôm lấy nữ nhân rồi phóng chạy như điên rời xa khỏi trận địa. Ở bên này Tiết Thiện kinh ngạc đến mắt trợn ngược. Ở phía Thái Thiên Tích cũng muốn nổ con mắt ra. Ông trời ơi...người kia...! Người kia có lẽ nào...

- Là hoàng thượng!

Lương Tùng Anh không biết tự lúc nào xuất hiện, thả một câu rồi hất mặt lệnh thu quân. Đám người Phổ Nam hết sức ngạc nhiên. Vì cái gì kia? Quân Vĩnh An thế nhưng lại tha mạng cho bọn hắn? Hắn nhìn theo bóng người áo trắng vừa bắt đi Tiết Tư Khiết mang đi. Hắn nghiến răng, gầm một tiếng thật to:

- Tư Khiết! Ta sẽ trả thù cho muội!

-----------------

Lý Thần liều mạng ôm theo Tiết Tư Khiết trên tay chạy đến bờ sông, không nhìn thấy bóng truy binh mới dừng lại. Vừa buông tay thả người ra liền nhận ngay một cái tát. Tiết Tư Khiết trừng mắt oán hận:

- Tên điên nhà ngươi là ai? Ai bảo nhà ngươi bắt ta đi? Ai cần nhà ngươi cứu?

- Ngọc Phụng! Nàng thật sự là Ngọc Phụng. Nàng nhìn lại ta đi! Nhìn ta xem! Nàng không nhận ra ta sao hả?

Lại thêm một cái tát giáng xuống. Tiết Tư Khiết nghiến răng:

- Thật là đồ điên! Tránh ra! Nếu không thì ta sẽ giết!

- Đinh Ngọc Phụng! Nàng không nhận ra ta sao? Ta là Á Tử đây! Ta chính là Á Tử của nàng đấy!

Tiết Tư Khiết vừa chạy đi, nghe được chữ Á Tử của người kia nói ra, hốt nhiên trong đầu liền gợn sóng.

- Á Tử?

Cái tên này nàng cảm thấy rất quen. Hơn nữa lúc ở trong cung mọi người cũng nói nàng khi mơ cũng hay gọi ra như vậy.

"Ngươi là Á Tử? Ngươi...ngươi biết ta sao?" – Câu này Tiết Tư Khiết muốn hỏi ra thế nhưng không hiểu sao nàng lại không nói ra miệng được. Dường như nội tâm nàng có điều gì đó muốn trốn tránh. Nàng vừa như nửa muốn tìm hiểu, nửa lại không. Tuy rằng từ lúc được phụ vương nhận nuôi, nàng đều không nhớ được quá khứ nhưng tự trong thâm tâm nàng cảm nhận được có lẽ là ở quá khứ có quá nhiều điều nàng không muốn nhớ ra. Thế nhưng Á Tử kia, cái tên kia nàng vừa nghe đã cảm thấy thật ấm áp. Nếu người đó là Á Tử, hẳn Á Tử là một người rất thân cận với nàng. Như vậy thì...

- Kiều Vũ Phi! Tên chết tiệt nhà ngươi! Ngươi đang ở đâu vậy hả?

Với thân phận nàng hiện tại, dám gọi nàng là Kiều Vũ Phi chỉ có mỗi một mình Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh tự mình chạy đến tận đây tất nhiên cũng vì lo lắng cho kẻ làm hoàng đế mà cạn suy, nông nỗi hành động dại dột. Dù sao cũng là nàng có lỗi trước nên cũng hướng về Mẫn Doanh nói to:

- Ta ở đây! Mẫn Doanh, trẫm...ta không sao! Nàng đến xem, ta đã tìm được Ngọc Phụng...A! Ngọc Phụng...Ngọc Phụng, nàng đi đâu rồi?

Lúc Mẫn Doanh tìm đến nơi thì chỉ có một mình Kiều Vũ Phi đang rối rắm kiếm tìm xung quanh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Tại sao Đinh Ngọc Phụng lại không nhận ra người mà nàng ấy yêu nhất?

- Trước mắt cứ về doanh trại trước đi! Ta sẽ nói rõ cho ngươi. Ở đây, ngươi không được để lộ thân phận!

Bình Luận (0)
Comment