Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 152

Một hồi lâu sau, quái nhân mắt đỏ cuối cùng đã lật thẳng thân người, nhẹ nhàng đáp lên mặt đất không một tiếng động.Lão cao thủ Chồn Đào kêu lên khe khẽ:

-Phía dưới bằng phẳng chắc chắn, không rỗng không trơn, có thể xuống được! – Nói đoạn, chớp mắt đã xuống đến nơi.

Lỗ Nhất Khí vẫn là người tốn thì giờ nhất. Tay thị vệ to béo phải bước xuống khúc gỗ trước, rồi giơ cánh tay ra cho Lỗ Nhất Khí bám chắc vào, để cậu lần lượt giẫm lên vai, hông và đùi gã mà xuống, sau đó bám lấy sợi dây thừng. Trong khoảng thời gian đó, thanh gỗ phải chịu sức nặng của hai người, nên đã lỏng ra một chút, bùn đất trên vách tường rơi xuống rào rào.

Lỗ Nhất Khí đã xuống được phía dưới, song đến lúc tay thị vệ trượt xuống theo sợi dây thừng, lại thình lình xảy ra sự biến. Một luồng gió lạnh thấu xương không biết từ nơi nào ập đến, thổi thốc đám lân tinh phía dưới khiến chúng xoáy tít thò lò. Lúc này gã béo đã tuột xuống được quá nửa, bỗng nhiên cơ thể chao đảo, vừa rung vừa lắc, tựa như đang bị một sức mạnh vô hình nào đó giằng kéo, đung đưa.

-Cẩn thận! – Lúc này Chu Chân Mệnh đang đứng ở phía trên, tuy hắn không rõ gã béo tại sao lại tự dưng lắc lư chao đảo, song hắn có thể nhìn rõ thanh gỗ tròn buộc sợi dây thừng đang lỏng dần ra cho đến khi bật tung khỏi vách đất.

-Á! – Tay thị vệ rú lên một tiếng ngắn rồi rơi phịch xuống.

-Ái chà chà! Ái chà chà! – Những tiếng rên rẩm liên hồi của tay thị vệ chứng tỏ gã không sao, chỉ là đã ngã một cú đau điếng. May mà phía dưới là nền đất, may mà gã thị vệ thịt béo da dày, cũng may mà gã ta rơi xuống từ vị trí không quá cao.

-Thôi chết! Chu môn trưởng, sợi dây thừng rơi xuống mất rồi, ông xuống thế nào đây? - Lỗ Nhất Khí mặc kệ tay thị vệ đang luôn miệng xuýt xoa, chỉ quan tâm tới Chu Chân Mệnh làm thế nào để xuống.

Lỗ Nhất Khí vừa mở miệng, quái nhân mắt đỏ và lão già cũng lập tức nhận ra đây quả thực là vấn đề nan giải. Trước sự cố này, phản ứng của chúng có vẻ hơi chậm chạp. Có lẽ do người khác phản ứng quá nhanh, hoặc có lẽ chuyện này đã nằm trong dự tính của người khác.

Chu Chân Mệnh không trả lời, vẫn đứng bất động trên cửa vào. Trong bóng tối, không thể nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì, hay đang chuẩn bị làm gì.

Không đợi Chu Chân Mệnh đưa ra mệnh lệnh, lão cao thủ Chồn Đào lập tức tay chân thoăn thoắt bám theo những vết lõm trên vách đất bên cạnh leo lên, tới vị trí ngang với bục gỗ đã sập, rút ra một chiếc xẻng lưỡi bằng cán ngắn, nhoay nhoáy đào bới về phía Chu Chân Mệnh. Loáng một cái, đã xuất hiện hai đường rãnh có thể bám tay, giẫm chân.

Quá trình rất ngắn, phương pháp rất đơn giản, song điều này lại nằm ngoài dự liệu của người khác.

Vẻ mặt Lỗ Nhất Khí vẫn hết sức điềm tĩnh, một vẻ điềm tĩnh rất ít thấy từ sau khi tiến xuống lòng đất tới giờ. Vẻ điềm tĩnh vẫn được duy trì cho tới khi Chu Chân Mệnh thuận lợi xuống đến nơi, và tới khi ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.

Bốn mắt giao nhau, hai khuôn mặt điềm tĩnh cùng nở nụ cười, mỗi nụ cười lại mang một ẩn ý khác. Lỗ Nhất Khí vẫy tay, gã béo bèn dẫn đầu đoàn người bước lên phía trước, tiến thẳng đến chỗ tầng tầng lớp lớp như trời mây. Chu Chân Mệnh đưa tay ra hiệu, quái nhân mắt đỏ ở phía sau lại tung ra một đám bột lớn, bay mù mịt như sương.

Cơ thể phốp pháp của tay thị vệ đã đẩy dạt đi một đám lân tinh lớn, lão cao thủ Chồn Đào bám sát phía sau. Cây đuốc đã để lại trên lối vào, song cả hai đều không lấy ra các dụng cụ phát sáng khác. Không rõ là do ánh sáng yếu ớt của lân tinh đã đủ dùng, hay là mỗi bên đều muốn ém lại phòng khi cần thiết.

Hai người lại không đi được quá xa, bởi lẽ phía trước có một bức tường trắng chặn đường, họ đã tới vị trí của vách ngăn giống như mây giăng lớp lớp.

Bức tường không hề thẳng thớm, mà cong vẹo xô lệch, có nhiều chỗ ngoặt. Tường này cũng không liền khối, mà bên trên có lỗ hổng.

-Đi tiếp đi! – Lão già thúc giục gã béo.

-Tôi không dám! – Gã béo đột nhiên tỏ ra sợ hãi, trái ngược hẳn với hành động quyết đoán vừa rồi của gã.

-Sao thế, không có chuyện gì chứ? – Lão già cảm thấy lạ lùng.

-Có đấy, phía trước hình như có ai đang gọi tôi! - Giọng nói của gã béo bắt đầu hơi run rẩy.

-Chẳng lẽ gặp ma thật à? Để ta xem! – Lão già là cao thủ trộm mộ của phái Chồn Đào, lão không sợ ma quỷ, lại có phương pháp trấn thi chế tà.

Lão già tiến về phía lỗ hổng trên bức tường, trong lúc bước lên, bàn tay trái của lão nắm chặt lấy chiếc xẻng lưỡi bằng cán ngắn, bàn tay phải thọc sâu vào trong ngực áo, không biết là đang mò mẫm món pháp bảo gì.

Mọi người đều tập trung chú ý vào lỗ hổng. Bọn họ ít nhiều đều nhận ra một số điểm quái lạ, đặc biệt là Lỗ Nhất Khí và quái nhân mắt đỏ, một người có cảm giác siêu phàm, một người thạo nghề điều khiển thi hài ma mãnh. Song tất cả mọi người đều không phát hiện ra, ở chính giữa bức tường, có một vết loang lổ màu xám rất lớn, giống như là vết ố, cũng giống như ngấn nước, lại càng giống một bộ mặt người không rõ nét. Ở vị trí miệng và cằm của bộ mặt có một đám lân tinh nhấp nháy dật dờ, sự biến đổi sáng tối khiến phần miệng tựa như đang khép mở liên tục, động tác khép mở tựa như đang réo gọi:

-Béo ơi! Béo ơi!

Lão già sắp bước vào trong lỗ hổng, thì Chu Chân Mệnh bỗng gọi giật:

-Khoan đã!

Rồi thong thả nói tiếp:

-Hãy quăng vào đó cái gì gây chói mắt để hù doạ ma quỷ trước đã! – Cách làm này của Chu Chân Mệnh không phải là kỹ xảo giang hồ, mà là thuật thăm dò, doạ dẫm kẻ địch trong nhà binh. Lúc này vứt vào trong lỗ hổng một vật chiếu sáng chói loà không những giúp bọn họ nhìn rõ được tình hình bên trong, mà còn có thể khởi động các nút lẫy ma, nút lẫy sống có thể đang ẩn núp trong đó.

-Ở đây thì đào đâu ra thứ gì gây chói mắt được? – Ý của tay thị vệ rất rõ ràng, gã không chịu cung cấp “khỉ lửa”.

Chu Chân Mệnh không buồn đếm xỉa tới gã thị vệ, thậm chí chẳng thèm tỏ ra một chút bất mãn. Hắn quay đầu đưa mắt cho quái nhân mắt đỏ, rồi lại nhìn vào quả cầu băng tâm mỡ đậu trong tay quái nhân.

Quái nhân mắt đỏ lập tức hiểu ý, móc ra một thứ gì đấy trong thắt lưng, bỏ tọt vào miệng nhai nhóp nhép. Sau khi nhai kỹ, liền phun lên ngọn lửa của quả cầu băng tâm mỡ đậu. Sau đó, chỉ thấy hắn vung mạnh cánh tay, cổ tay lắc khẽ, quả cầu băng tâm mỡ đậu lập tức vụt lên cao, xoay tít mà chao đi. Khi tới phía trên lỗ hổng, ngọn lửa trên quả cầu đột ngột cháy bùng, tạo thành một quả cầu lửa cực lớn.

-A, là thủ pháp của huyết trích tử[29]! - Quả cầu băng tâm mỡ đậu vừa rời khỏi tay, gã thị vệ đã bật kêu lên với một vẻ khoa trương giả tạo.

-Keo liệt diệm Đông Doanh[30] - Quả cầu băng tâm mỡ đậu vừa bùng cháy, Lỗ Nhất Khí cũng nói khẽ.

-Có người! – Khi quả cầu băng tâm mỡ đậu bùng cháy đến mức độ lớn nhất, lão già đang đứng gần lỗ hổng bỗng nhiên rú lên kinh hãi, rồi tung người lao bổ về phía lỗ hổng.

Người đứng cách xa lỗ hổng nhất là Chu Chân Mệnh, không thấy hắn có bất kỳ hành động nào, vậy mà thoắt một cái đã ở ngay phía trước lão già. Thân thủ của hắn hệt như bóng ma vụt lưới, lao thẳng vào bóng tối bên trong lỗ hổng.

Hàng cao thủ trong cao thủ, tốc độ phản ứng và tốc độ hành động đều phải đạt tới mức độ nhanh nhất, hơn nữa còn phải dám ra tay ngay trước khi đối thủ kịp tập kích. Chu Chân Mệnh chính là cao thủ như vậy, song đến một cái bóng hắn cũng không sờ thấy.

Quái nhân mắt đỏ cũng là cao thủ, lão già vừa rú lên, hắn đã lập tức quăng tiếp quả cầu băng tâm mỡ đậu thứ hai. Ánh sáng toả ra từ quả cầu băng tâm mỡ đậu kiểu này có thể giúp các cao thủ mở rộng phạm vi quan sát.

-Ở phía trước! - Lần này là Lỗ Nhất Khí phát hiện ra.

Quả thật có người, mà không chỉ là một người. Đám Chu Chân Mệnh lập tức chuyển động, vùn vụt đuổi theo.

Tốc độ di chuyển của đối phương quả thật khó tưởng tượng, Chu Chân Mệnh tuy thân thủ chớp nhoáng tựa bóng ma, song lại một lần nữa vồ hụt. Song sau cú đánh hụt này, Chu Chân Mệnh vội vã thoái lui, quay về bên cạnh Lỗ Nhất Khí. Không phải hắn sợ Lỗ Nhất Khí thừa cơ bỏ trốn, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí đã không thể quay lại. Sau khi quái nhân mắt đỏ rắc ra đám bột quái đản kia, hàng đàn rết máu xác và rắn dẹt ngũ sắc đã lúc nhúc kéo đến phủ kín đường hầm đã không còn bục gỗ. Chu Chân Mệnh quay lại là vì trong lúc lướt đi, hắn phát hiện ra, sau khi băng qua lỗ hổng của bức tường trắng đầu tiên, ngoài con đường xuất hiện bóng người ma quái kia, còn có hai con đường khác nữa. Hắn không thể làm đứt sợi dây nối giữa hắn và Lỗ Nhất Khí.

-Chu môn trưởng, không bắt được ư? - Lỗ Nhất Khí cười tủm tỉm.

-Lỗ môn trưởng, không đi bắt à? – Chu Chân Mệnh cũng mỉm cười đầy ẩn ý.

-Bọn chúng là ai vậy nhỉ, đến thân thủ của Chu môn trưởng mà cũng chạy thoát được!

-Có lẽ Lỗ môn trưởng biết rõ!

-Có lẽ là mấy lộ người lai lịch không rõ ràng lúc trước chăng? Bọn chúng đông người, đã tới trước chúng ta một bước. Phải rồi, tại sao đám rắn, rết kia không có tác dụng gì nhỉ - Lỗ Nhất Khí lại cười tủm tỉm.

-Đám rắn, rết nhà ta chỉ có tác dụng với người, vô hiệu với ma.

-Sao cơ? Trong kia có ma thật ư? Vậy thì tôi thà mất của chứ không chịu mất mạng, quay lên luôn cho sớm! – Tay thị vệ tuy nói vậy, song chân vẫn đứng nguyên tại chỗ.

-Không phải có ma, mà là có người giở trò ma quỷ! - Lời của Chu Chân Mệnh như muốn nhắm vào ai đó.

-Có vẻ Chu môn trưởng bắt đầu lo lắng về lợi nhuận lần này. Hay ông cứ lấy lại món đặt cọc đi! - Giọng Lỗ Nhất Khí tỏ rõ vẻ khinh khỉnh, nói rồi tay trái dợm đỡ lấy túi vải trên lưng, song lại không tháo xuống.

Lúc này, đầu óc Chu Chân Mệnh bỗng rối bời. Dẫu rằng hắn muốn lấy lại bảo bối của Chu gia, song nếu hắn làm như vậy, đừng nói là người của Lỗ gia, mà ngay cả đám thuộc hạ dưới quyền cũng sẽ coi thường hắn.

Nghĩ tới thuộc hạ, Chu Chân Mệnh vội quay đầu nhìn về phía trước. Vừa nhìn, hắn đã muốn đứng tim. Lão cao thủ Chồn Đào đã biến mất.

-Lão ta đâu? – Chu Chân Mệnh đanh giọng hỏi gã mắt đỏ.

-À, hình như lão ra phát hiện có người giở trò ma quỷ nên đã đuổi theo rồi! – Gã béo lại lanh chanh trả lời.

Chu Chân Mệnh không thèm đếm xỉa tới gã béo, chỉ nhìn chằm chằm vào gã mắt đỏ, cho tới khi gã mắt đỏ gật đầu một cái.

-Vậy còn không mau đuổi theo! – Chu Chân Mệnh nói đoạn, lập tức bước lên phía trước, song mới được hai bước đã dừng ngay lại, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí vẫn đứng nguyên tại chỗ.

-Chu môn trưởng, cách đi của chúng ta chính là điều cấm kỵ trong khảm tử gia. Chưa kiểm tra khảm, chưa quan sát hình, chưa xem chất liệu, chưa dò hư thực, hành sự lỗ mãng như vậy, dù có vào được chưa chắc đã ra nổi. Trước hết chúng ta cần tìm ra đường thực, gỡ bỏ chốt lẫy, còn phải lưu lại một con đường sống. Nóng vội thì không thể uống sữa đậu nóng, ngồi được trên gai mới giữ được đầu trên vai, gặp hoạ đứt tay đôi khi lại là cơ may sống sót... - Lỗ Nhất Khí lải nhải một thôi một hồi, còn giơ cả cổ tay đứt cụt lên lắc qua lắc lại.

Chu gia đã mất đi một người, cũng có nghĩa người Lỗ gia bớt đi một sự uy hiếp. Lỗ Nhất Khí đang cố tình kéo dài thời gian, song lý lẽ của cậu lại không thể phản bác.

Trước hành vi của Lỗ Nhất Khí, quái nhân mắt đỏ tỏ ra hết sức nôn nóng và bực bội. Trong khi Chu Chân Mệnh chớp mắt đã điềm nhiên như nước, quanh người lại phảng phấp mấy phần khí tướng Đạo gia:

-Cậu nói rất đúng! Vậy chúng ta hãy tiến dần từng bước!

Tuy Lỗ Nhất Khí có mục đích riêng, song cũng đã kịp thời nhắc nhở Chu Chân Mệnh. Trong bảo cấu chắc chắn cạm bẫy trùng trùng, nếu không, chắc chắn đã không phải là bảo cấu. Bởi vậy mỗi một bước đều phải xác nhận chắc chắn xem có khảm diện, nút lẫy hay không, sau đó giải nút lẫy, phá khảm diện rồi mới vào được. Đó mới là phương pháp đúng đắn nhất hiện tại của cao thủ hai nhà.

Bọn họ thận trọng tiến lên phía trước khoảng hơn hai chục bước. Đi tiếp qua lỗ hổng trên bức tường đá trắng tiếp theo, bọn họ phát hiện ra rằng, bên trong là ba vách ngăn song song nhau. Qua khe hở giữa các vách ngăn có thể nhìn thấy phía trước vẫn là một bức tường trắng, một bên có hình góc vuông, một bên nối tiếp với một lối đi rẽ ngoặt. Liệu đây có phải là bố cục khảm nút nào chăng?

Cùng lúc đó, Lỗ Nhất Khí còn phát hiện ra rằng, đất nền ở đây rất lỏng lẻo, chứ không lát đá hay đầm chắc như mộ thất thông thường. Ngoài ra ở sát chân tường còn có một đường rãnh kéo dài liên tục, được nung bằng đất sét, trong đó có vật chất màu đen đã khô cứng.

Quái nhân mắt đỏ tiến hành quan sát chất liệu của vách tường. Nhìn vào khẩu hình khi hắn trao đổi với Chu Chân Mệnh, có thể biết rằng vách tường được xây bằng gạch nung từ đất sét trắng, bên trong còn trộn lẫn cát sáng và tro xương, bởi vậy không thực sự kiên cố.

Trong lúc những người khác xem xét phán đoán, Chu Chân Mệnh chỉ đứng chắp tay sau lưng. Cho tới khi mọi người đều đã nói ra phát hiện của mình, hắn ta mới bước tới bên rãnh đất nung nhìn ngó một lát, còn cạy lấy một ít vật chất đen thui đưa lên mũi ngửi.

-Lỗ môn trưởng, nhìn vào những thứ này, có thể suy đoán ra điều gì không? – Chu Chân Mệnh dường như đã có một vài kết luận, hắn hỏi câu này là muốn thử Lỗ Nhất Khí, cũng là muốn moi móc thêm những điều mà bản thân chưa nghĩ ra từ trong nhận định của Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí chưa vội trả lời ngay, mà quay đầu nhìn lên phía trên. Đó là lối cửa vào mà bọn họ vừa xuống. Tuy cậu không nhìn thấy đám rết máu xác và rắn dẹt ngũ sắc lúc nhúc ở phía đó, song vẫn có thể nhìn thấy hai ánh lửa bập bùng, đó là hai ngọn đuốc mà họ để lại ở lối đi không mang theo xuống. Căn cứ vào hai ngọn đuốc này, có thể xác định được phương vị mà bọn họ đang đứng.

-Nơi chúng ta đang đứng, nếu nhìn từ trên xuống, giống như là mây giăng lớp lớp! - Lỗ Nhất Khí nói như một kẻ đầu óc lơ mơ.

-Còn phức tạp hơn cả mây! Những vách tường có ngang có dọc, có liền có đứt, tôi thấy rất giống mê cung. – Tay thị vệ lại nói leo.

-Đúng là mê cung, song không phải là mê cung vây khốn con người. - Lỗ Nhất Khí nói.

-Nói vậy là có ý gì? – Chu Chân Mệnh bắt đầu cảm thấy rất thú vị.

-Là đề phòng khí thoát ra ngoài.

-Đề phòng khí?

-Đúng! Thi khí, hung khí, nhưng cũng có thể là bảo khí, linh khí.

-Ý cậu nói là ở trong này có một thứ mang theo khí tướng vô cùng kỳ lạ? – Chu Chân Mệnh hỏi.

Lỗ Nhất Khí không trực tiếp trả lời câu hỏi của Chu Chân Mệnh:

-Thuật kham dư cổ đại có nói rằng, khí gặp gió thì tán, gặp nước thì dừng, gặp cát thì định, gặp ám thì mất. Trong “Thanh nang thiên” có giải thích chi tiết về hai câu cuối, nói rằng khí ác sát gặp cát sạch sẽ bị trấn định, khí tốt lành gặp thứ ô uế ám muội sẽ biến mất. Trong “Nghi long cơ kinh” lại nói, khí không lưu thông thì ngưng trệ, khí bất động sẽ dâng lên. Nhìn vào bố cục ở đây thì thấy, trong tường có cát sáng, là để định khí ác sát; có tro xương lại là để tiêu biến khí may mắn. Cách cục giống như mê cung, để khí lưu thông không ngưng trệ, song lại tuần hoàn không thể ra ngoài; trên đỉnh trống rỗng, để đề phòng khí ngưng kết mà dâng lên.

-Vậy chỗ này rốt cuộc có bảo khí hay hung khí? – Chu Chân Mệnh vẫy thấy mơ hồ.

-Không biết! Có lẽ bảo, hung cùng tồn tại.

-Ý cậu nói là bảo cấu và hung huyệt đều ở đây?

-Tôi không nói vậy, liệu có phải bảo bối mà chúng ta cần tìm không, tôi còn chưa chắc chắn, có phải hung huyệt hay không lại càng khó đoán. Một số việc vẫn cần Chu môn trưởng đưa ra quyết định! – Vào thời khắc then chốt, Lỗ Nhất Khí lại quăng gánh nặng sang vai Chu Chân Mệnh.

-Phải đấy, Chu môn trưởng, đừng có việc gì cũng hỏi bọn ta, cũng phải nói ra suy nghĩ của các người chứ! – Gã béo trắng nói năng càng lúc càng vô phép.

Chu Chân Mệnh không nói gì, chỉ bước lại bên cạnh quái nhân mắt đỏ, cầm lấy quả cầu băng tâm mỡ đậu trong tay hắn, đặt lên rãnh đất nung ở chân tường. Một lúc sau, thứ vật chất khô cứng màu đen trong rãnh đã bén lửa, ngọn lửa từ từ lan đi theo đường rãnh.

-Trong đường rãnh chứa dầu củi ở động Ô Sơn, tuy rất khó đốt cháy, song một khi đã bén, thì cháy rất bền. – Chu Chân Mệnh chỉ giải thích một câu rồi sải bước đi theo đường lửa lan.

Bọn Lỗ Nhất Khí thấy Chu Chân Mệnh đi về phía trước, cũng nhanh chóng theo sau.

Bố cục ở đây quả nhiên là một mê cung, đường rãnh liên tục phân thành nhiều nhánh, song Chu Chân Mệnh dẫn đầu lại tựa như đã tính toán xong xuôi, gặp ngả rẽ đều không cần đánh ký hiệu, cũng chẳng thèm quan sát, cứ bước phăm phăm.

Một hồi lâu sau, ngọn lửa lan trong rãnh cuối cùng đã dừng lại. Nơi này giống y hệt như chỗ khởi đầu của mê cung tường trắng, cũng là một vách tường trắng, một lỗ hổng. Bước qua lỗ hổng, lại là một khoảng không tối đen thăm tẳm, lấp lánh lân tinh.

Chú thích

[29] Tương truyền huyết trích tử (giọt máu) là một binh khí chuyên dụng của đội đặc vụ ám sát dưới thời vua Ung Chính triều Thanh. Chúng có hình cái nón hoặc quả chuông, phần chóp nối liền với xích sắt, xung quanh miệng là một hàng lưỡi cưa sắc nhọn như răng cá mập, có thể cụp xoè mở đóng bằng cách kéo giật sợi xích. Người sử dụng nắm đầu xích, quăng huyết trích tử về phía đối thủ, huyết trích tử sẽ xoay tròn khiến các răng cưa xoay tít. Nếu chụp trúng đầu đối thủ, người sử dụng sẽ kéo dây xích để các răng cưa thít chặt vào trong, lập tức lấy được thủ cấp của đối thủ.

[30] Trong miệng núi lửa ở Đông Doanh (Nhật Bản) có chảy ra một loại chất lỏng dạng keo, sau khi đông cứng có thể mang theo bên mình, thứ này gặp lửa sẽ bùng cháy dữ dội.
Bình Luận (0)
Comment