Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 163

Nhìn thấy cừu ma cưỡi, cũng nhận ra hướng tiến của bầy cừu, Chu Chân Mệnh lập tức hiểu ra tình huống này có ý nghĩa gì. Song hắn không nói nổi thành lời, bởi lẽ khí mạch nội nguyên đã bị công phá và tắc nghẽn bởi cơn phẫn nộ khủng khiếp.Nếu không ngăn cản được bầy cừu, mọi nỗ lực trước đây đều sẽ tan thành mây khói. Vừa nghĩ tới đây, Chu Chân Mệnh gắng gượng lắm mới chỉ hộc lên một tiếng khẽ, phun ra một búng máu tươi. Máu vọt thành tia bắn tung toé sau gáy Thức Bảo linh đồng.

Thức Bảo linh đồng giật nảy mình quay ngoắt lại, và nhìn thấy Chu Chân Mệnh đang ra hiệu bằng tay. Gã lập tức gầm lên với Cao Bôn Lôi:

- Cho phần đầu Sơn hình lùi lại! Đội lưng núi khép chặt! Đội sau cùng giãn rộng hết cỡ, không liên kết với nhau!

Chu Chân Mệnh quả nhiên lợi hại. Bầy cừu vừa lao xuống đồi, hắn đã nhìn ra cách thức dùng cừu ma cưỡi để phá giải Bôn xạ sơn hình áp. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã dùng động tác tay ra hiệu để bố trí phương án bổ cứu, không cho bầy cừu phá vỡ khảm diện.

Song đã muộn rồi. Dẫu rằng chỉ muộn một chút xíu, song thực sự đã muộn rồi. Bôn xạ sơn hình áp trong chớp mắt đã biến thành một trái núi sạt lở, rồi vỡ tan tành một cách mau chóng hơn nữa, trực tiếp hơn nữa.

Thoáng chốc, máu phun như mưa dội, đồi cỏ như tưới máu, hồ Tiên Tề đỏ rực như son.

Vẫn chăm chú quan sát từ đầu tới giờ, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra, nhân vật kỳ bí trên đỉnh đồi cỏ không những thạo nghề nuôi ma, điều khiển ma, mà còn vô cùng thông thạo nguyên lý của khảm diện Bôn xạ sơn hình áp. Dưới sự điều khiển của ma lực, tốc độ của đàn cừu lông dài đã đạt đến cực điểm, phương vị di chuyển cũng chính xác tuyệt đối. Hai cú tập kích của âm phong và pháo hoa đã khiến một bộ phận kỵ sĩ phải mê man rũ rượi, cũng khiến cho bộ phận đỉnh núi của Sơn hình tăng tốc công sát. Như vậy, trước sau phải trái không thể phối hợp nhịp nhàng, khoảng cách giữa các hàng bị kéo giãn, xích mũi dao đang thu lại đã bị kéo căng. Nhờ đó, bầy cừu lông dài bị ma lực điều khiển mau chóng ken kín khoảng cách giữa các hàng trước sau.

Thời cơ được lựa chọn vô cùng hợp lý, cao thủ điều khiển cừu ma cưỡi dường như đã đoán ra Chu Chân Mệnh sẽ chọn phương pháp thoái lui, thu hẹp cự ly để giải cứu. Đã để lỡ thời cơ mà vẫn tiến hành giải cứu là một sai lầm cực lớn. Cừu lông dài đã ken kín khảm diện, lúc này nếu thu hẹp hình khảm, lũ cừu không những sẽ gây vướng víu cho chân ngựa, mà còn bị mắc vào xích mũi dao. Những lọn lông cừu dài ngoẵng sẽ quấn chặt lấy các mũi dao, khó mà gỡ nổi. Xích mũi dao bị vướng vào đàn cừu, cũng mất luôn tính năng kéo rút.

Biến cố xuất hiện quá đường đột, đám kỵ sĩ trong khảm diện còn chưa ý thức được bầy cừu tại sao lại lao tới, thì cừu ma cưỡi và Sơn hình áp đã hoàn toàn quấn rối vào nhau thành một khối bùng nhùng.

Song chiêu thức lợi hại nhất của cừu ma cưỡi đến Lỗ Nhất Khí cũng không nhìn ra, chính là làn sương nhàn nhạt toả ra quanh mình cừu. Trên mình lũ cừu đều ẩn giấu những khối bùi nhùi được vê từ cỏ phong ma, ngọn lửa cực nhỏ, ngún lâu và toả khói bền.

Cỏ phong ma, hay còn gọi là cỏ ngựa điên, là giống thực vật chỉ có ở đất Tạng.

Trong “Tạng dược bí y” có ghi chép về cỏ phong ma như sau: “Ăn vào là ngủ, sống hay chết mấy ngày sau mới biết. Bị khói hun sẽ phát cuồng, sức lực tăng gấp mấy lần, đi không nghỉ”.

Trong “Diệt Phật chiến lục” có câu chuyện viết rằng, để thúc ngựa đưa thư đi nhanh, người ta đốt hoa ngựa điên khiến ngựa phi như phát cuồng, cho tới khi mệt đứt hơi mà chết mới thôi. Loại hoa ngựa điên này cũng chính là cỏ phong ma.

Trên mình bầy cừu có mang theo những cục bùi nhùi vê bằng cỏ phong ma, đây mới là điều kiện quan trọng khiến cho Bôn xạ sơn hình áp bị phá huỷ hoàn toàn, cũng chính là vật đảm bảo cuối cùng trong trường hợp những phương pháp trước đó không may gặp trục trặc ngoài dự đoán.

Hình khảm to lớn vững vàng như núi bắt đầu trồi sụt nhấp nhô, bắt đầu chòng chành chao đảo, bắt đầu xô dạt tán loạn. Ngựa thiết giáp dần dần trở nên điên loạn, từ ít đến nhiều, sức lực vụt tăng mà xô trái đâm phải, vùng chạy như điên, rào rào hất văng đám kỵ sĩ xuống đất. Đám kỵ sĩ đầy mình giáp trụ nặng nề vừa rơi xuống lập tức bị móng ngựa giày xéo, hoặc bị cuốn vào xích mũi dao. Xích mũi dao mắc vào những con cừu béo mập không thể rút lại. Đám ngựa phát cuồng lôi theo xích mũi dao quấn nháo nhào vào những con ngựa chưa phát điên và chưa kịp phát điên thành một khối rối loạn. Đám ngựa còn tỉnh táo đau đớn vì bị dao sắc cứa cắt đâm chọc cũng trở nên điên loạn, ra sức quẫy đạp hòng thoát khỏi những lưỡi dao gớm ghiếc, và cứ như thế, tiếp túc cuốn những con ngựa khác ở đầu xích xa hơn nhập vào vòng hỗn độn.

Nếu nói rằng khảm diện Bôn xạ sơn hình áp là một mái chèo vận hành theo đường xoáy ốc với sức mạnh kinh hoàng, thì bầy cừu ma cưỡi khác nào một đám rong rêu rối bời hay một tấm lưới cá rách nát, còn đám bùi nhùi bằng cỏ phong ma lại là động lực kích thích mái chèo đã bị vướng rong rêu càng xoay vòng nhanh chóng hơn. Trước động lực này, một khảm diện với khí thế lừng lững như núi chớp mắt đã biến thành một biển máu thịt tơi bời. Máu tươi tuôn trào như suối chảy, thịt người, thịt cừu, thịt ngựa tan tành lẫn lộn vào nhau, khí tanh dậy đất, quả thực thảm thương không nỡ nghe nhìn. Tiếng kêu rú, tiếng gào thét, tiếng rên xiết, tiếng hí rền rĩ dằng dặc như không dứt, rất lâu sau mới rời rạc dần, rồi chỉ còn râm ran yếu ớt.

Chỉ có một số rất ít kỵ sĩ và ngựa thiết giáp đối diện hồ nước là kịp thời dứt khỏi xích mũi dao, vội vàng chạy tít ra xa, hồn vía lên mây tay chân bủn rủn nhìn cảnh máu thịt tơi bời, nước hồ nhuộm máu.

Toàn bộ đám người Chu gia đều chết sững trên đồi cỏ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến bọn chúng không còn tin nổi vào mắt mình.

Chu Chân Mệnh cũng đã chảy máu. Một giọt, chỉ một giọt, rỉ ra từ trong mũi. Sắc máu thẫm đen, lăn xuống dọc theo đám ria mềm mại được chăm chút chỉnh tề của hắn, rồi ngưng đọng dưới cằm trái lúc này đã trắng bệch. Đây là khối máu huyết đã nín nhịn quá lâu trong khoảng ngực bụng, tuy hắn gắng mím môi thật chặt không cho chúng phun ra, song vẫn có một giọt tràn vào khoang mũi, âm thầm ứa ra ngoài.

Lại một quả pháo hoa bay vụt lên, lần này không phải ở trên đỉnh đồi, mà là ở lưng chừng một sườn dốc phía bắc hồ Tiên Tề. Nếu như phát pháo hoa này và chuỗi pháo hoa ban nãy là do cùng một người bắn ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã di chuyển được một quãng đường xa đến thế, hẳn công phu phải thuộc hàng thượng thừa. Lần này chùm pháo không lớn, không bùng nổ, nở xoè, song rất sáng, thời gian cháy sáng trên không trung rất dài, khá giống với loại pháo sáng tín hiệu do Chúc Dung tổ thất ở Hà Bắc và Hoả Tước quán ở Lưu Dương, Hồ Nam sáng chế ra, chứ không giống pháo hoa.

Dưới ánh pháo sáng rực, mọi người càng nhìn thấy rõ thảm cảnh tan hoang của khảm diện sau khi bị vỡ. Song có người không hề quan tâm tới khảm diện trước mắt, mà đang tìm kiếm để phát hiện ra những nguy cơ mới và cơ hội sống còn mới.

Nhờ chùm ánh sáng, Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy một người, một người mà cậu vẫn thường bất giác âm thầm tưởng nhớ trong tâm. Cũng nhờ ánh pháo sáng rực, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra một sự thay đổi: quanh người Dưỡng Quỷ Tỳ đã không còn ma khí nữa. Điều này khiến cậu không khỏi sửng sốt.

Nhìn thấy Dưỡng Quỷ Tỳ, trong tâm trí Lỗ Nhất Khí bỗng khởi lên vô số cảm giác phức tạp. Song những sự việc vừa mới trải qua đã nhắc nhở cậu rằng, còn rất nhiều việc phải làm, điều cần thiết lúc này không phải là tình cảm, mà là cảm giác. Nguy hiểm trước mắt tuy đã được loại bỏ, song đối thủ rất có thể vẫn còn quân chi việc phía sau, Chu Chân Mệnh có lẽ cũng đang tính toán để bố trí thêm một khảm diện tàn độc, tinh vi hơn nữa. Mối nguy hiểm kế tiếp có lẽ sẽ ập đến tức thì.

Tụ khí ngưng thần, cảm giác của Lỗ Nhất Khí đang tung hoành ngang dọc trong vô số loại khí tướng giăng đầy quanh hồ Tiên Tề, giữa trùng trùng huyết khí, tử khí, oán khí và sát khí dày đặc. Bởi vậy, cậu cần phân biệt, tìm kiếm, đột kích để kịp thời cảm giác ra một con đường thoát thân không có nguy hiểm rình rập.

Chùm pháo hoa trên không trung dần dần rơi rụng và tắt lịm. Khi tất cả một lần nữa lại chìm nghỉm vào bóng tối, Chu Chân Mệnh nãy giờ vẫn im lìm như đá tảng đã bất ngờ hành động, như một ánh chớp xẹt lướt vụt qua trận hình bảo vệ, lao thẳng lên đỉnh đồi. Trong quá trình di chuyển chớp nhoáng, hắn đã mở miệng phun ra hàng bụm máu ứ tím bầm.

Khi Chu Chân Mệnh nhẹ nhàng tung mình nhảy vọt lên đỉnh đồi, thì từ sườn bên kia của đồi cỏ cũng vừa hay có một cái bóng xanh đen hạ xuống còn nhẹ nhàng hơn thế nữa. Người này nhìn không rõ mặt, vì đã bị khăn bao hồn phủ kín, chỉ còn nhìn thấy một cặp mắt, một cặp mắt cong vút sáng trắng như trăng lưỡi liềm, không hề thấy con ngươi.

- Quả nhiên là ngươi, Dưỡng Quỷ Nương! - Giọng Chu Chân Mệnh vẫn điềm tĩnh.

- Là tôi đây, môn trưởng! – Hơi thở phả ra từ Dưỡng Quỷ Nương dường như cũng mang sắc đen pha lục.

- Tại sao lại làm như vậy?

- Không còn cách nào khác. Cũng phải đến hôm nay tôi mới biết, việc khó khăn nhất trên đời này là chuyện của con cái!

- Là vì hắn? – Chu Chân Mệnh biết, chỉ có thể là vì Lỗ Nhất Khí.

- Càng là vì con bé! – Trong giọng nói của Dưỡng Quỷ Nương có chút bất đắc dĩ.

- Suy nghĩ thấu đáo chưa? – Chu Chân Mệnh vẫn hỏi một cách bình thản.

- Thấu đáo rồi! - Vầng trăng lưỡi liềm trên mặt Dưỡng Quỷ Nương càng cong vút - Trước đây quả thực tôi đã có món nợ ân tình với môn trưởng, song cũng đã vì môn trưởng mà làm rất nhiều việc, dư sức hoàn trả món nợ ân tình, phần còn dư coi như khấu trừ vào món nợ hôm nay. Tỳ Nhi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, mà tôi lại không con không cái, chính tay tôi đã nuôi nấng Tỳ Nhi lớn khôn. Song ngược lại, nó cũng đã chăm sóc tôi hơn chục năm qua, mối thân tình này cũng dùng món nợ hôm nay để chấm dứt. Từ nay trở đi, bất kể là chuyện của môn trưởng hay chuyện của nó, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào.

- Kẻ nuôi ma, mánh làm ăn cũng thực ma mãnh! – Chu Chân Mệnh mỉa mai.

- Đều là học được từ môn trưởng! - Dưỡng Quỷ Nương ra vẻ khiêm tốn, song lại là châm chọc Chu Chân Mệnh.

- Đã nghĩ tới hậu quả chưa? - Giọng Chu Chân Mệnh đột nhiên trở nên âm hiểm.

- Nghĩ rồi! Nhưng chí ít hôm nay sẽ không phải lãnh hậu quả. - Dưỡng Quỷ Nương không hề sợ hãi.

- Tại sao? – Chu Chân Mệnh tuy hỏi vậy, song kỳ thực trong lòng đã rõ đến tám, chín phần.

- Muốn tôi nói toạc ra ư? Môn trưởng không cảm thấy ngay cả việc ngừng ngắt trong lúc nói năng cũng đã trở nên chệch choạc hay sao? Kỳ thực có rất nhiều kiểu tẩu hoả nhập ma không thể giải quyết được bằng cách bài trừ ứ tắc củng cố bản nguyên, mà ngược lại, làm như thế càng khiến nội thương phát nhanh hơn. Công lực của môn trưởng lấy trầm ổn vững vàng làm trọng yếu, song lúc này lại trở nên chập chờn hư phù, là tướng phá công. Nội khí đã tán rồi! - Giọng nói của Dưỡng Quỷ Nương có chút gì như đáng tiếc.

Chu Chân Mệnh không trả lời.

- Tính không bằng tin, làm không bằng nhìn. Tuy tôi làm việc ma quỷ, song lại nói tiếng người. Suy nghĩ đã thấu đáo, lời cũng đã nói xong, đã đến lúc tôi phải ra đi. Chỉ xin môn trưởng chớ lôi kéo tôi vào trong những tính toán của người! - Dưỡng Quỷ Nương nói đi là đi, cái bóng xanh đen thoắt cái đã biến mất sau đồi cỏ.

Người đã đi rồi, song lời còn chưa nói hết. Dưỡng Quỷ Nương dùng công phu “tiếng ma vọng tường”, nói lớn một lời gan ruột, văng vẳng khắp mọi ngóc ngách của các khe rãnh quanh hồ Tiên Tề:

- Con gái! Là phúc hay hoạ, mẹ cũng giúp con toại ý. Lỗ môn trưởng, con bé kia vì cậu mà sống hay chết, từ nay trở đi sẽ là chuyện của giang hồ. Nhưng nếu cậu phụ nó, sẽ là chuyện của nhà ta. Cậu hãy nhớ cho kỹ!

Dư âm giọng nói còn chưa dứt, Dưỡng Quỷ Tỳ đã cất cao giọng lanh lảnh đáp lời:

- Sư phụ... Mẹ... hãy bảo trọng!

Lại một chùm pháo hoa vụt lên, song lần này không phải là phóng thẳng lên trời, mà lao về phía một khe núi rợp cỏ đối diện hồ Tiên Tề.

- Đúng rồi, chính là chỗ đó! – Không biết Lỗ Nhất Khí có nghe thấy lời dặn dò của Dưỡng Quỷ Nương trước lúc rời đi hay không, chỉ thấy cậu chăm chú trỏ về hướng đó – Trong khe núi và sau sườn đồi bốn phía xung quanh đều ẩn tàng sát khí, đối thủ đã bố trí xong khảm kế tiếp. Chỉ có lối kia sát khí yếu nhất, có thể đột phá xông ra!

Mới nói được nửa câu, Lỗ Nhất Khí đã co cẳng chạy vụt đi, men theo bờ hồ chạy lao về hướng đó. Cậu biết mình sức chạy yếu kém, chỉ có chạy trước mới không bị tụt lại làm liên luỵ đến mọi người. Hơn nữa, cậu cũng muốn nhân cơ hội này để thoát khỏi ánh mắt bỏng rát của Hạ Táo Hoa. Những lời Dưỡng Quỷ Nương vừa nói một người thông minh lanh lợi như Hạ Táo Hoa làm gì có chuyện không nhận ra ẩn ý bên trong.

Lỗ Nhất Khí có chạy nhanh tới đâu, Hạ Táo Hoa cũng chỉ lắc người hai cái đã vượt qua cậu. Khi băng qua bên người cậu, đôi mắt long lanh của cô còn liếc cậu một cái đầy ẩn ý. Lỗ Nhất Khí muốn cười với cô, song lại ngượng ngùng luống cuống mà thành ra chỉ khẽ nhếch bên khoé miệng.

Hạ Táo Hoa có chạy nhanh tới đâu, vẫn không thể nhanh hơn câu nói của Chu Chân mệnh, cũng không thể nhanh hơn mũi tên sáo rít bắn ra từ tay Cao Bôn Lôi.

Cùng với tiếng mũi tên rít lên nhức óc xé toạc bầu trời đêm, từ trong khe núi sau đồi cỏ bốn xung quanh bỗng rộ lên tiếng reo hò dậy đất, ngựa hí vang rền.

Đám Lỗ Nhất Khí chưa chạy được nửa đường, thì tiếng vó ngựa đã ào ào lao thẳng về phía họ như sấm rền sóng cuộn. Không có đội hình trận pháp, không có vũ khí hỗ trợ, bởi vậy đây không phải là khảm ngoài khảm mà là “giết lần hai”.

“Giết lần hai” hay còn gọi là “hàng rào thứ hai”, xét theo nghĩa rộng thì nó được coi là một bộ phận cấu thành của khảm diện, được bố trí bên ngoài khảm diện, dùng để tận diệt những kẻ lọt lưới, hoặc là trực tiếp tiêu diệt đối thủ. Như vậy, “giết lần hai” chính là nút giết bổ sung cho khảm diện phía trước, cũng là nút giết dự phòng của khảm diện tiếp theo.

Trong bố trí “giết lần hai” của Chu gia, xong tới ở vị trí đầu tiên là những kẻ chưa bị tiêu diệt trong khảm diện trước đó, đang nóng lòng lấy công đền tội. Tuy rằng đám kỵ sĩ ít ỏi còn sót lại của Bôn xạ sơn hình áp vẫn chưa hết hãi hùng trước kết cục bi thảm khi khảm bị phá, song mệnh lệnh “giết lần hai” vừa đưa ra, chúng lập tức thúc ngựa lao thẳng về phía trước, dũng mãnh như không màng sống chết.

Trong đám Lỗ Nhất Khí, lao lên đầu tiên là Hạ Táo Hoa. Có thể nhận ra tâm trạng của cô vô cùng tệ hại, một luồng khí oán hờn đang cuồn cuộn trong lồng ngực, chỉ muốn tìm nơi phát tiết. Đối mặt với đám ngựa thiết giáp và xạ thủ thiết giáp đang lao đến, cô không những không chùn bước, mà còn đột ngột tăng tốc. Song đây không phải là điên cuồng trút giận, mà là cách thức sáng suốt nhất của cao thủ thực chiến. Tên nỏ của kỵ sĩ thiết giáp là vũ khí tấn công tầm xa, đối phó với kẻ địch kiểu này, nhất thiết vừa phải né tránh đường tên, vừa phải áp sát đối thủ trong thời gian ngắn nhất.

Hạ Táo Hoa vừa lao đi như tên bắn, vừa rút binh khí ra khỏi chiếc túi da hươu, đó là một khúc côn dài ngang cạnh bàn[8], nồng nặc mùi thi khí.

Song khúc côn còn có đầu sắc nhọn và máng dẫn máu, trên thân côn là những đường rãnh tam giác thẳng tắp, kéo dài suốt đầu đuôi. Phần đầu mũi sắc nhọn cũng không phải có hình nón tròn như thông thường, mà có hình ba cạnh, trên đỉnh toẽ ra làm ba mũi, mài thành phần lưỡi lượn tròn như trăng khuyết. Đáng nói nhất là chiếc gậy này do “Quan Ngoại kỳ công” Nhậm Hoả Cuồng nung chảy sợi xích sắt lạnh khảm vàng dùng để trói Cương Thi Vương mà rèn thành. Đây là một tuyệt tác mà ông đã phải bỏ ra rất nhiều tâm lực, cũng được ông vô cùng tâm đắc, đặt tên là “Liệt phách phượng chuỷ thích”[9].

Vì sao món binh khí này được gọi là “Liệt phách phượng chuỷ thích”? Là vì tạo hình của nó, cũng là vì lực sát thương của nó. Ba cạnh nhọn hoắt, mài lưỡi trăng khuyết, hệt như mỏ chim phượng hoàng. Khắp thân côn là rãnh dẫn máu, đâm vào hay rút ra đều hết sức nhẹ nhàng, đã xuất chiêu là phá tan hồn phách. Hơn nữa, do tạo hình đặc biệt, nên sau khi đâm vào cơ thể, miệng vết thương không thể khép lại, dù có đắp cả đống thuốc kim sang cũng vô dụng, chỉ còn cách khâu kín vết thương bằng thủ pháp Tây y. Trong một thời đại mà không mấy ai biết tới Tây y, thì món vũ khí này quả thực vô cùng đáng sợ.

Trong quá trình di chuyển, Hạ Táo Hoa chỉ hơi hạ thấp thân người, đã né tránh được một loạt mũi tên rào rào bắn tới. Khi tên kỵ sĩ tiếp tục xoay chốt gạt lẫy, nạp đầy tên vào ống nỏ, chuẩn bị bắn tiếp, thì cô đã vùn vụt áp sát, chỉ còn cách hắn hai bước.

Không có đâm chọc, cũng không có chặt chém, chỉ thấy cây Liệt phách phượng chuỷ thích trông hệt như một cây đoản côn chỉ thẳng vào tên kỵ sĩ, rồi lập tức bật dài gấp đôi tựa như có phép thần, lao thẳng vào tấm sắt che mặt của tên kỵ sĩ vẫn chưa kịp chuẩn bị để tránh né hay tiếp chiêu, xuyên thấu hộp sọ và cả mũ trụ của hắn.

Chiêu thức võ nghệ của Hạ Táo Hoa là gia truyền, nên Quan Ngoại kỳ công Nhậm Hoả Cuồng đương nhiên sẽ không thể chế tạo cho cô một cây côn mũi nhọn hoắt hơn cây gậy thép của lão mù quá nhiều. Bởi vậy, khi muốn biến nó trở thành món vũ khí sát phạt thực thụ, chỉ cần bấm chốt lẫy, cây đoản côn lập tức vụt dài ra, dài hơn cả cây gậy mù, trở thành một binh khí lợi hại trong những trận chiến quy mô lớn.

Đầu nhọn của Liệt phách phượng chuỷ thích chỉ loé sáng lên sau gáy tên kỵ sĩ một khoảnh khắc rồi biến mất, vì sau khi đã đâm xuyên hộp sọ, Hạ Táo Hoa lập tức rút ngay về, xoay sang bên cạnh. Lúc này, trong tay cô đã là một ngọn trường mâu thực sự. Mũi nhọn khẽ rung đã lại cắm phập vào lỗ tai của tên kỵ sĩ bên cạnh, xuyên thấu tới tận đầu kia.

Trận thảm sát đã bắt đầu. Người ta thường nói, sát tâm khởi dậy trong lòng người phụ nữ vừa bị tổn thương trong tình cảm là ghê gớm bậc nhất trên đời.

Chú thích

[8] Khoảng một mét.

[9] Có nghĩa là cây thích mỏ phượng đâm toạc hồn phách.
Bình Luận (0)
Comment