Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 169

Sau khi tỉnh dậy, mọi người nhìn cảnh tượng xung quanh, bất giác mồ hôi lạnh rịn ra đẫm áo.Mụ già lưng gập thở khẽ một tiếng dài, tiếng thở lập tức dập tắt phụt ngọn đuốc:

- Chiêu “quỷ kinh mộng” kia không có gì đặc biệt, song lấy chữ tình để kích động trái tim, quả thực ta không ngờ tới!

- Đúng vậy! Công phu của bà và tôi đều khiếm khuyết ở một chữ tình này! – Thiên táng sư cũng thốt lên đầy cảm khái.

- Biết làm sao được! Năm xưa lão chém giết tuyệt tình, khiến bao người buộc phải tuyệt tình, nhất định muốn lấy mạng sống của lão mới hả lòng hả dạ.

- Nhưng bà đã nhầm rồi! Năm xưa nếu bà không lấy trộm Bối phi tinh, không dứt tuyệt tình người, nhờ vào dung mạo và thủ đoạn của Bạch Ngọc Thiên Chức Nữ là bà, chưa biết chừng đã có thể giết chết tôi! - Giọng Thiên táng sư tràn đầy nuối tiếc.

- Khé khé khé! Lão già chết toi kia, đừng có ở đó mà ăn nói ba vạ! Khi đó ngươi đã sát tâm thành đao, đao hoà sát tâm, làm gì có chuyện bị dung mạo với tình cảm làm mê hoặc?

- Cho nên bà mới làm như thế? - Giọng nói của Thiên táng sư nghe có phần khổ sở.

- Ta còn cách nào nữa ư? Sử dụng Bối phi tinh buộc phải tuyệt tình đoạn ý, nếu không sẽ khiến tâm vương ở mạch cột sống, huyệt không thông suốt, chất độc của Bối phi tinh xâm nhập ngược vào cơ thể. - Mụ già lưng gập vẻ đầy oán hận.

- Nhưng bà vẫn chưa thể tận tuyệt, nếu không, đã không đến nỗi mặt như chết trôi, da như than cháy thế kia.

- Ta chỉ là nhất thời sơ suất, giết nhầm một gã đệ tử Đường môn bình thường đối xử với ta rất tốt, trong lòng chỉ hơi áy náy, đã khiến một chút độc tố tàn dư của Bối phi tinh theo mạch cột sống mà tan vào máu. Nhưng vậy cũng tốt, với bộ mặt này, sẽ chẳng ai thức dậy được tình cảm trong lòng ta, vô tình vô tính là cực độc! Ngay cả lão, lão già chết tiệt kia, có đủ bản lĩnh thắng nổi ta không? - Nhắc lại chuyện cũ, mụ già lưng gập lại càng trở nên lạnh lẽo, vô tình.

Hành vi thân mật giữa Lỗ Nhất Khí và Dưỡng Quỷ Tỳ đã khuấy động tâm tư của hai đại cao thủ tuyệt thế. Những lời qua lại dông dài giữa họ, Lỗ Nhất Khí rất chăm chú lắng nghe. Cậu hy vọng có thể tìm ra sơ hở, tìm ra cơ hội trốn thoát từ trong đó.

- Không! Nếu chỉ luận thắng thua, thì lão tiền bối Thiên táng sư đây hoàn toàn có thể thắng bà! - Lỗ Nhất Khí đột nhiên chen vào một câu, giọng nói không lớn, song khác nào tiếng sấm động bên tai Thiên táng sư và mụ già lưng gập.

- Ngươi nói gì? Thằng oắt con miệng còn hơi sữa kia, ngươi có tư cách gì mà bình luận chuyện thắng thua của bọn ta? Ăn nói bừa bãi, một phường hồ đồ! – Mụ già lưng gập giận dữ chửi bới ầm ĩ, song khí thế đã bớt mất mấy phần.

- Không thể nói như vậy được! Chưa chắc, khó nói... – Thiên táng sư không phải là khiêm tốn, mà thực sự không chắc chắn.

Song Lỗ Nhất Khí không phải là nói bừa, cậu có căn cứ, có suy luận. Những lời qua lại giữa Thiên táng sư và mụ già lưng gập khi nãy đã khiến cậu nhớ đến hai tờ giấy ố vàng nhàu nhĩ, là hai tờ giấy sợi bông Thuận Vũ Triển cũ kỹ ghi chép về một số phương pháp luyện công và chế tạo thiết bị quái dị. Khi đó, Lỗ Thịnh Hiếu cho rằng đó là công phu bàng môn tả đạo và phương pháp chế tạo nút chết tàn độc nên đã thiêu huỷ chúng đi. Có điều trước đó, Lỗ Nhất Khí đã kịp ghi nhớ nội dung chép trong đó.

Còn “Bối phi tinh”, Lỗ Nhất Khí chưa từng nghe nói tới, song cậu nhớ ra trên hai tờ giấy đó có chép về “bắn bằng ba mươi sáu Canh tinh”, là phương pháp dùng công lực võ học làm nền tảng, lấy ba mươi sáu huyệt ở dọc cột sống làm chốt lẫy để bắn ra độc tố giết người.

Ngoài ra, Lỗ Nhất Khí còn nhớ tới một công phu có tên là “Thiên ti chức”. Công phu này dùng thứ găng tay đặc chế có ẩn giấu tơ độc dùng để tấn công sát hại đối thủ. Thứ tơ độc đó mỏng mảnh như tơ nhện, gần như không nhìn thấy, vê ngón tay là phóng ra, độc lực kinh người, người trúng độc lập tức độc phát mà chết. Người sử dụng nếu thủ pháp cao siêu, có thể đồng thời vê ra rất nhiều sợi tơ độc, phun ra tựa lưới giăng. Mụ già lưng gập kia năm xưa được mệnh danh là “Bạch Ngọc Thiên Chức Nữ”, Lỗ Nhất Khí ngờ rằng hẳn có liên quan tới công phu độc địa đó.

- Bối phi tinh chỉ là chất độc, còn nút lẫy thực sự chính là cơ thể người, dùng các huyệt mạch trên cơ thể để bắn chất độc đi. - Lỗ Nhất Khí thăm dò.

- Nói chính xác hơn, thì Bối phi tinh là một thứ chất lỏng kịch độc. – Thiên táng sư không hiểu là vô tình hay cố ý gợi ý cho Lỗ Nhất Khí.

- Lão già chết toi, chớ nhiều lời, để hắn nói tiếp! Ta muốn xem hắn khua môi múa mép kiểu gì để quy phần thắng về một kẻ chỉ biết trò xẻ thịt như lão!

Lời nói của Thiên táng sư khiến Lỗ Nhất Khí vững tin hơn. Cậu bắt đầu nói dõng dạc:

- Xung quanh cột sống lưng của cơ thể người có ba mươi sáu huyệt đạo với miệng huyệt hướng ra phía ngoài, tục gọi là ba mươi sáu Canh tinh cột sống. Mỗi huyệt đều thông với mạch chính, chịu sự điều khiển của gân cơ tại sống lưng. Bối phi tinh chính là đưa dịch độc vào trong ba mươi sáu huyệt này, sau đó lợi dụng sức mạnh của gân cơ sống lưng khi cúi gập để bắn chất độc ra ngoài, thành dạng giọt, dạng tia hoặc dạng sương mù, người trúng độc sẽ chết tức khắc. Bối phi tinh là chất độc trấn môn của Đường môn, cũng là thứ độc đệ nhất thiên hạ. Bởi vậy, kẻ phun độc muốn tránh chất độc xâm nhập ngược vào cơ thể, cần phải sử dụng công phu “Sa đà diện”[11] để bịt kín tai mắt mũi miệng của mình lại. Sa đà diện tức là lợi dụng sức mạnh của cơ bắp, làm biến dạng hoặc thu nhỏ da thịt, cơ bắp trên mặt, đạt đến mục đích bảo vệ thất khiếu. Song tiền bối năm xưa bị thương ở mạch sống lưng, dịch độc Bối phi tinh trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, bởi vậy không những lưng không thể thẳng, da đen như than, mà công phu Sa đà diện còn chưa kịp tản ra, đã bị sung huyết mà định hình.

- Thằng oắt ngươi quả thực hiểu biết cũng kha khá, nhưng nói năng rườm rà quá! Ta muốn ngươi nói xem, lão già chết toi kia tại sao có thể thắng ta? - Mụ già lưng gập vẫn ra vẻ hùng hổ, song khẩu khí đã yếu đi thấy rõ.

- Đừng nên nóng vội, nếu tôi không nói rõ nguyên do, làm sao khiến bà tâm phục khẩu phục được. Trước tiên, tôi phải nói rằng, dù là trước đây hay hiện tại, nếu như hai vị tiền bối quyết đấu thực sự, đều sẽ là cục diện cùng chết chứ không phải một sống một còn.

- Vậy sao ngươi còn nói lão sẽ thắng ta?

- Tiền bối nóng nảy quá! Tôi chỉ nói là ông ta có thể thắng bà, chứ không nói ông ta sẽ không mất mạng. - Lỗ Nhất Khí càng nói càng trơn tru thong thả, bởi lẽ mụ già lưng gập đã bị miệng lưỡi của cậu dắt mũi đi.

- Nói vậy là có ý gì? - Đến Thiên táng sư cũng không nén nổi tò mò, lớn giọng hỏi.

Lỗ Nhất Khí chưa vội nói ngay, mà đột nhiên ngồi thụp xuống ngay trước khảm diện Vô địa tự dung, rồi tiến hành quan sát theo phương pháp “đo bằng ngón tay” của Lỗ gia.

- Đừng giở trò mèo nữa, không nói được lý do tại sao lão già chết tiệt kia thắng ta thì đừng có nhiều lời, ta cũng chẳng muốn nghe! - Mụ già lưng gập tuy nói vậy, song rõ ràng đang có ý thúc giục.

- Nếu sau khi tôi nói ra, bà cũng cho là hợp lý, thì có thể nói cho tôi biết chân tướng của một sự việc không? - Lỗ Nhất Khí hỏi.

- Đó là điều kiện ư? - Mụ già lưng gập hỏi.

- Cứ cho là vậy đi!

- Nói trước xem là việc gì, ta muốn cân nhắc hơn thiệt.

- Khảm diện Vô địa tự dung ở đây phải chăng đã đổi hình, có ẩn tàng chỗ khuyết? Trong khảm đã có chỗ dung thân?

- Ngươi đã nhìn ra hay chỉ là suy đoán?

- Vừa nhìn, vừa đoán. Nhìn bằng mắt trong tâm, đoán bằng tâm trong mắt.

- Xem ra ngươi đã khẳng định, còn hỏi ta làm gì?

- Chơi trò rút thăm, cũng là tỏ ý kính lão. Nếu nói ra nguyên do bà phải thua, lại vô duyên vô cớ phá vỡ khảm diện của bà, e rằng sẽ khiến bà mất bình tĩnh. Người già tuy không sợ ngượng, song sợ tức giận! - Lời Lỗ Nhất Khí trở nên cuồng ngạo, hoàn toàn trái ngược với phong cách bình thường của cậu.

- Khé khé khé! Được lắm, quả nhiên là ngông cuồng! Nếu điều kiện chỉ là như vậy, thì ta sẽ nói luôn cho ngươi biết. Đúng là đã đổi, trong khảm có chỗ đặt chân. Hôm nay ta không chỉ muốn nghe ngươi nói tại sao ta lại thua, mà còn muốn xem thử ngươi làm thế nào để phá “Vô địa tự dung” của ta.

- Giống như tôi nghĩ thôi! Khảm diện đã được bố trí, nếu không có cách giải, phải chăng tiền bối cũng sẽ không đi qua được?

- Bớt rườm lời đi! Ngươi nói xong chuyện thứ nhất rồi tính!

- Vậy tiền bối nghe kỹ đây! Bà thua là thua ở hình thể. Bối phi tinh là dùng huyệt sống lưng để bắn chất độc đi, khi vận dụng trong tấn công tàn sát, cần tới ba tư thế là gập lưng, nghiêng người và quay lưng về phía đối phương mới có thể phóng độc thành công. Đối với những đối thủ không biết rằng bà có mang Bối phi tinh trên người, nhìn thấy ba tư thế này sẽ nghĩ rằng bà sơ hở, nên vội vã chớp lấy thời cơ mà lọt vào phạm vi tàn sát của bà. Song với những cao thủ biết rõ bà có Bối phi tinh, nếu nhìn thấy bà sử ra tư thế đó, chỉ cần kịp thời né tránh, bà sẽ không làm gì được. Đây chính là khiếm khuyết khi ám khí trở thành minh khí. Năm xưa tiền bối bị thương, nên hình thể luôn ở trạng thái gập lưng tấn công, với hình thể đó, bà chỉ còn lại một tư thế tấn công duy nhất, mà không thể nghiêng người hay quay lưng. Do đó, ba mươi sáu huyệt sống lưng không thể bắn độc ra tất cả mọi hướng. - Lỗ Nhất Khí biết chỉ cần nói đến đây, với đầu óc của mụ già lưng gập, chắc hẳn cũng đã hiểu rõ.

- Ngươi cho rằng ta chỉ có sát khí Bối phi tinh ư?

- Chắc chắn là không! Song có thể gây tổn thương tới tiền bối Thiên táng sư, chỉ có Bối phi tinh.

- Ta không tin! Ngươi nói rõ cho ta! - Mụ già lưng gập gào lên điên dại, khiến mọi người nghe mà thần kinh co giật.

Phản ứng của mụ già lưng gập dữ dội hơn nhiều so với tưởng tượng của Lỗ Nhất Khí. Song sự việc đã tới nước này, cậu buộc phải nói tiếp.

- Với trạng thái lưng còng vuông góc của bà lúc này, dù có xoay chuyển linh hoạt đến đâu, vẫn sẽ có một hướng không bao giờ bắn tới được, đó là xuống dưới. Tiền bối Thiên táng sư chỉ cần thình lình lăn tròn trên đất ra dao, hoặc phi thân sát đất, đánh thẳng vào bụng ngực của bà, thì bà ứng chiêu thế nào?

Không ai nói câu nào. Mọi người đều mải mường tượng về chiêu thức đó trong đầu.

Lỗ Nhất Khí nói tiếp:

- Năm xưa bà được mệnh danh là Bạch Ngọc Thiên Chức Nữ, nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ bà còn thành thạo một tuyệt kỹ khác, đó là Thiên ti chức. Mức độ độc địa của Thiên ti chức, trong giang hồ cũng hiếm người địch nổi. Song nếu như mỗi sợi tơ của Thiên ti chức đều cứng bền như tơ tằm lửa, thì sát chiêu của tiền bối Thiên táng sư tuy gần trong gang tấc, vẫn có hai khả năng thành bại. Nhưng tơ của bà dù cực độc, độ bền lại không bằng cả sợi bông, làm sao có thể ngăn cản được thế đao và lực đạo của Thiên táng sư.

- Nói như ngươi thì lẽ ra ta đã phải chết dưới tay lão lâu rồi? - Mụ già lưng gập lại trở nên bình tĩnh.

- Bà chỉ thua ông ta thôi, nhưng ông ta sẽ không giết bà, trừ khi bản thân ông ta muốn chết. Xuất đao trong cự ly gần như vậy, sau khi bà trúng đao, dù chết ngay lập tức hay bị trọng thương, thì độc tố ẩn chứa trong ba mươi sáu huyệt mạch sống lưng lập tức phá huyệt phun ra, lẫn vào huyết mạch, độc tố của Bối phi tinh sẽ bao trùm trong phạm vi vài trượng, nên ông ta cũng không có cơ hội thoát thân.

Lỗ Nhất Khí không phải người học võ, phân tích về chiêu thức sát phạt chưa hẳn đã chính xác tuyệt đối, cách mô tả về chiêu thức cũng không thực sinh động, song những người có mặt nghe xong đều không khỏi chấn động trong lòng, dường như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu phun độc tán đầy chết chóc.

- Ta thua rồi, thua rồi... - Mụ già lưng gập cất giọng rầu rĩ, song đột nhiên lại gắng gượng ngẩng đầu lên - Bởi vậy, chỉ cần ta tiêu diệt được các ngươi, thì ta vẫn ngang sức ngang tài với lão?

- Hà tất phải thế! – Thiên táng sư buồn bã thở dài.

- Hà tất phải thế! - Giọng Lỗ Nhất Khí vẫn điềm tĩnh – Sao bà cứ nhất thiết phải phân tranh thắng bại với ông ta? Năm xưa ông ta dụ bà tới nơi này, là vì không muốn để cho người đời nhìn thấy bộ dạng của bà, sợ bà càng thêm khổ sở. Bản thân ông ta lại dành hơn nửa quãng đời còn lại để ở đây cùng bà, không rời nửa bước, đối đầu mà không đánh, đánh mà không giận, là vì sao? Trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng thề non hẹn biển, song có mấy người làm được như vậy?

Lỗ Nhất Khí không hề hay biết về ý đồ thực sự của Thiên táng sư, chỉ là tự suy diễn theo quan điểm của một người đàn ông tốt.

- Ngươi nói rất đúng! Nhưng phân tích của ngươi về trận phân tranh thắng bại đã sai rồi, ta không thẳng nổi bà ấy! - Lời của Thiên táng sư khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

- Năm xưa ta chịu ân huệ của Chu gia, vì họ mà tàn sát tám môn phái lớn, biến giang hồ thành biển máu. Trong trận chiến với phái Không Động, ta đã ngộ sát hai người anh em của bà ấy đang làm khách trong phái. Bà ấy đã tìm cách lấy trộm Bối phi tinh để tìm ta báo thù. Hồi đó, nhìn thấy dung mạo của bà ấy, ta kinh ngạc ngỡ là tiên nữ giáng trần, lại thêm vì ta có lỗi trước, nên ngay từ đầu đã không định quyết đấu với bà ấy, lúc nào cũng trong tình trạng trốn chạy. Sau này, bà ấy bị cao thủ Đường môn đánh bị thương, do ta không tiện ra mặt, nên đã cầu xin cao thủ Chu gia cứu bà ấy ra. Đợi khi vết thương bình phục, ta lại dụ bà ấy tới đây. Bà ấy quả thực hết sức đáng thương, nên ta đã quyết định theo bà ấy suốt đời. Sát chiêu mà ngươi vừa nói, ta cũng sớm nghĩ ra. Song sau khi nghĩ ra chiêu này, để đề phòng ta sử chiêu một cách vô thức trong khi đối đầu với bà ấy, ta đã chọc đứt hai mạch bên thắt lưng, nên không thể cúi gập người thực hiện đao pháp lăn tròn trên đất được nữa. Bởi vậy, ta vẫn không thể thắng nổi bà ấy!

Hoá ra là như vậy. Thảo nào Thiên táng sư luôn di chuyển trong tư thế thân người dựng đứng, lướt đi như một bóng ma. Mọi người đều không thể ngờ rằng hai cao thủ tàn ác tà độc nức tiếng kia lại có một chuyện tình éo le đến vậy, bất giác cảm khái trong lòng. Mụ già lưng gập cũng lặng đi không nói, dường như có điều xúc động trong lòng.

- Bà ấy rất đáng thương, song ông còn đáng thương hơn nữa! - Lỗ Nhất Khí thở dài một tiếng, sau đó quay về phía mụ già lưng gập – Bà mặt đối mặt với ông ấy ở đây hơn nửa cuộc đời, lẽ nào không có một chút động lòng ư?

- Đừng nói nữa! – Bà già góc vuông và Thiên táng sư đồng thanh kêu lên, chặn họng Lỗ Nhất Khí.

Giọng nói của mụ già lưng gập yếu ớt đến quái dị, như thể mặc bệnh đột ngột.

- Bà sao thế? – Trong giọng nói ông ổng của Thiên táng sư lộ rõ vẻ lo lắng – Có phải vừa nãy đã ngấm ngầm vận Bối phi tinh không?

- Đúng vậy! Lão già chết tiệt! Quân đồ tể! Lần này lão đắc ý lắm phải không? Chỉ mấy câu đã đủ giết chết ta rồi! - Mụ già lưng gập hạ thấp giọng chửi rủa, song không thấy có vẻ tức tối hay căm phẫn.

- Biết làm thế nào bây giờ! Suốt nhiều năm qua tôi luôn chửi rủa, mắng nhiếc bà, nhưng chưa bao giờ dám nói ra tâm sự trong lòng, vì sợ bà khi vận Bối phi tinh lại bị tình cảm níu kéo, khiến độc tố không kiểm soát nổi mà chạy ngược vào cơ thể. Hôm nay tình cảm khó nén, nhất thời buột miệng lỡ nói ra vài câu, lại gây ra tội lỗi rồi. Biết làm thế nào bây giờ? – Thiên táng sư bộ dạng cuống quýt, hoàn toàn đánh mất vẻ điềm tĩnh cần có của một cao thủ.

- Phải rồi! Giết chết bọn chúng! Chất độc của Bối phi tinh đã vận ra là không thể thu lại, cần phải phóng vào cơ thể sống mới không chạy ngược vào người. Bà dùng độc giết chết bọn chúng sẽ bình yên vô sự! – Thiên táng sư đã kịp bình tĩnh trở lại, giọng nói thoắt trở nên lạnh lùng tàn khốc – Tôi chắn ở đây, bọn chúng đã không còn đường rút. Bà hãy mở khảm diện rồi đi qua đây, dùng độc giết chết chúng đi. Mau lên!

- Lão già chết tiệt, đồ mặt dày không biết xấu hổ! Đừng tỏ ra quá tốt với ta, lão muốn ta chết ngay tức khắc hay sao. Hãy để ta lấy lại hơi, ổn định dịch độc trong huyệt, mới có thể mở khảm mà qua được!

Thiên táng sư không nói gì nữa, song luồng khí chết chóc vô hình chớp mắt đã cuồn cuộn tuôn trào, khiến mọi người ngột ngạt như muốn tắc thở.

Lỗ Nhất Khí ban đầu định khiêu khích để hai cao thủ tàn sát lẫn nhau, sau lại muốn khơi dậy tình cảm để họ không tàn sát nữa. Song cậu không thể ngờ được rằng đến cuối cùng lại thành ra hai cao thủ tuyệt thế hợp lực tàn sát phía mình.

Lão Lợi, Dương Tiểu Đao và Niên Thiết Cao đồng loạt xông về phía Thiên táng sư. Họ đã luận đao cùng Thiên táng sư, nên biết lão ta chưa chắc đã thắng nổi ba người họ. Song lần này không phải là cản giết thông thường, càng không phải là luận đao, mà là liên quan tới sự sống chết của một người mà lão đã che chở suốt hơn nửa quãng đời. Bởi vậy tuy Thiên táng sư hai tay trống không, song không lùi mà tiến, cơ thể hệt như một lưỡi đao sắc nhọn chém vào giữa ba người.

Hơi thở của mụ già lưng gập cũng đã hồi phục. Mụ ta từ từ bước tới một bên vách đá, moi móc cái gì đó ở dưới chân vách. Nhìn vào độ dài của toàn bộ khảm diện có thể phán đoán đây có lẽ là chốt lẫy của nút thứ ba trong khảm diện Vô địa tự dung.

Lỗ Nhất Khí cảm thấy hơi ngạc nhiên. Căn cứ theo nguyên lý của khảm diện Vô địa tự dung, đoạn khảm thứ ba dù là dùng mũi dùi nhọn hay đá, đều phải tiến hành tấn công từ phía trên mới đúng. Hơn nữa, để đảm bảo cho nút lẫy hoạt động ổn định, tổng huyền và chốt lẫy đều không nên cách nút quá xa, cũng hạn chế thiết kế ở phía dưới cùng, để đề phòng trong quá trình tấn công, nút sẽ gây tổn hại tới tổng huyền và chốt lẫy phía dưới, dẫn tới nút lẫy không thể bung ra hoàn toàn.

Mụ già lưng gập bắt đầu bước một cách chậm rãi và thận trọng sang bên này. Tuy bước đi rất ngắn, song lên xuống rõ ràng, tiếp đất dứt khoát không rề rà, dường như muốn giẫm chắc thứ gì xuống thật nhanh.

- Nhớ kỹ phương vị bước chân của bà ta, xem thử có quy luật gì không? - Lỗ Nhất Khí thì thầm với Quỷ Nhãn Tam. Song từ trước khi cậu nói, Quỷ Nhãn Tam và Hạ Táo Hoa đã âm thầm quan sát và ghi nhớ lại.

Thiên táng sư và đám lão Lợi vẫn chưa giao thủ. Tuy đám lão Lợi đã ghi nhớ nằm lòng những lời luận đao của Thiên táng sư, song đó chỉ là lý thuyết. Còn cách xuất chiêu cụ thể ra sao, phối hợp như thế nào, họ lại không biết. Thiên táng sư cũng không có ý định giết họ, chỉ là chặn đường rút lui đợi mụ già lưng gập kia tới giết.

Rất nhanh, mụ già lưng gập đã tới chính giữa khảm diện. Song mụ ta đột ngột khựng lại.

Có tiếng vó ngựa vẳng lại theo vách đá, tiếng móng gõ giòn giã trong vang.

Chú thích

[11] Có nghĩa là mặt sần sùi.
Bình Luận (0)
Comment